Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 221
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 589 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:55:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
HƯƠNG 27.
Công tử Du không biết Lôi Hải Thành lại có hảo tửu lượng như thế, lúc đầu còn thấy hứng thú, đến lúc thấy hai người dùng đến bát lớn uống rượu, không khỏi có chút lo lắng.
Cung cách uống rượu như vậy, cho dù không say chết, cũng đến trướng bụng mà chết.
Chờ Lôi Hải Thành cùng Vương Như Phong uống đến đệ tam tuần, công tử Du cuối cùng không ngồi yên được nữa, bưng một chén đến trước Vương Như Phong nói: “Vương trại chủ, ta cũng đến kính ngươi một chén.”
“Hảo!” Vương Như Phong đối công tử Du rất có hảo cảm, mỉm cười chạm chén cùng hắn, uống một hơi cạn sạch.
Hắn giờ phút này đã có vài phần ngà ngà say, hướng Lôi Hải Thành cười nói: “Lôi thiếu hiệp, bằng hữu này của ngươi cũng thực là rất thú vị, không biết là sao lại quen biết vậy? Đúng rồi, Lôi thiếu hiệp, lúc trước ngươi không phải cùng tên Tề Đại cá tử đồng hành sao? Hắn hiện tại đâu rồi?”
“Hắn?” Giọng nói và vẻ mặt tươi cười của Trạm Phi Dương đột nhiên hiên lên trong đầu Lôi Hải Thành. Tuy rằng sau khi từ biệt tại Tử Nguyên giang chưa từng tái kiến, Lôi Hải Thành ngược lại cảm thấy kí ức về Trạm Phi Dương lại càng khắc sâu, mỉm cười nói: “Hắn cùng ta, đều có chuyện quan trọng cần làm, mấy tháng trước đã cáo biệt rồi.”
Vương Như Phong lại hiểu sai ý, tự cho là thông minh gật đầu, “Cũng phải, tên Tề đại cá tử kia tính tình cường hoành bá đạo, Lôi thiếu hiệp ngươi cùng hắn ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng phải chịu bất lợi.”
Lôi Hải Thành cười to. Nghĩ thầm, Vương Như Phong bản thân chính là cường đạo đầu lĩnh, cư nhiên lại chỉ trích người khác cường hoành bá đạo, có thể thấy được khi ở thiên lao nhất định đã ăn đủ đau khổ từ Trạm Phi Dương rồi.
Cái tên nam nhân cường hoành bá đạo kia, lại bị hắn liên tiếp hai lần đánh thâm hai mắt, ha ha......
Hai gò má hắn, bởi vì rượu lực hiện đã đỏ hồng, tựa như thoa phấn. Tinh mâu thủy quang[80] lưu động, rọi sáng thần tình tươi cười lại càng thêm thanh tao.
Công tử Tuyết từ lúc thịnh yến bắt đầu vẫn cứ luôn ngồi thẳng, lạnh lùng bàng quan. Nhìn thấy Lôi Hải Thành rượu càng uống càng nhiều, ánh mắt hắn cũng càng lúc càng thâm trầm.
Đột nhiên cầm cái chén lớn châm tràn đầy, đi đến trước mặt Lôi Hải Thành cùng Vương Như Phong, lãnh tĩnh vô ba nói: “Ta kính hai vị.”
“Ca ca?” Công tử Du còn không có kịp ngăn cản, công tử Tuyết đã một hơi uống hết rượu mạnh trong chén, vẻ mặt bình tĩnh vẫn như cũ cùng phía trước không chút sai biệt, ngay cả mày cũng không chút nhăn lại.
Công tử Du há to miệng, hắn cũng không biết ca ca của mình lại có thể uống như vậy, chẳng lẽ là trong mười mấy năm làm chất tử tại Thiên Tĩnh, ngày ngày mượn rượu giải sầu mà luyện ra vậy?
Vương Như Phong cũng kinh ngạc quan sát công tử Tuyết, nhìn sao cũng không ra người thanh niên cao gầy văn nhược này lại cũng là hảo thủ trong giới uống rượu, liền hỏi Lôi Hải Thành: “Lôi thiếu hiệp, vị bằng hữu này của ngươi là ai? Thật sự là rất khá!”
“Công tử Tuyết, Lạc Thủy quốc đại công tử.”
Lôi Hải Thành còn đang cân nhắc có nên nói hay không, công tử Tuyết đã lạnh lùng nói ra. Thanh âm hắn không lớn, lại rất chậm, đủ để cho không ít người xung quanh nghe rõ ràng. Sau khi nói xong cũng không tái để ý tới mọi người, chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình.
Sắc mặt Vương Như Phong cùng đám người lập tức thay đổi. Mọi người đều biết Lạc Thủy là chư hầu của Thiên Tĩnh, cũng biết Lạc Thủy quốc vương tộc từ trước đến nay lấy công tử để xưng hô vương tử. Nghe được người thanh niên cao gầy trước mắt chính là Lạc Thủy vương tộc, từ xưa tới nay quan tặc đối lập, cả đám đạo tặc không khỏi cảm thấy mất tự nhiên.
“Hắc hắc......” Vương Như Phong cười gượng hai tiếng, xấu hổ không biết nên nói gì.
Công tử Du ở bên cười cười hoà giải, “Vương trại chủ, tất cả mọi người đều là bằng hữu của Hải Thành, không cần khách khí. Lại nói, ta còn có việc muốn cùng Vương trại chủ thương lượng đây.”
“Chuyện gì vậy?”
“Lạc Thủy ta nhiều năm qua đã chịu đựng ức hiếp nô dịch của Thiên Tĩnh, thật sự nhẫn vô khả nhẫn. Ta nghĩ Vương trại chủ cùng các huynh đệ của ngươi cũng là vì mà cuộc sống ép buộc, bất mãn triều đình Thiên Tĩnh mới ở nơi đây chiếm núi xưng vương. Ta thấy Vương trại chủ là người hào sảng, không bằng ngươi dẫn dắt các huynh đệ hiệp lực vì Lạc Thủy quốc ta, cùng nhau đối phó đám tham quan ô lại của Thiên Tĩnh. Lạc Thủy ta nhất định trọng dụng Vương trại chủ, tương lai quan to lộc hậu, phong thê manh tử, không biết ý Vương trại chủ như thế nào?” Biết rõ đối đám người thô kệch này không nên nói quanh co, công tử Du thành thật mà đem ý muốn hợp tác nói ra.
Diện sắc Vương Như Phong liền thay đổi, cuối cùng ha ha cười, “Ngươi nói chuyện thật là thẳng thắn! Bất quá, ta sinh là người Thiên Tĩnh, cho dù triều đình vô năng, ta cũng sẽ không đầu nhập nước khác, trở thành Thiên Tĩnh vi địch.”
“Đúng vậy! Chúng ta sinh là con dân Thiên Tĩnh, tử cũng là quỷ Thiên Tĩnh!”
“Quan lại Thiên Tĩnh vô dụng, chúng ta liền sát tham quan, tuyệt sẽ không vì muốn thăng quan phát tài mà chạy tới quốc gia khác!”
“Chính vậy......”
Những người còn lại cũng theo hậu diện Vương Như Phong nghị luận, tình cảm quần chúng trào dâng.
Công tử Du vấp phải đại đinh tử, khuôn mặt vô quang, đi trở về chỗ ngồi không lên tiếng nữa.
Lôi Hải Thành nghe lời khẳng khái trần từ của chúng nhân, ngẫm lại thời đại tiền thế của chính mình, bao nhiêu người đối với hiện thực xã hội bất mãn đều tới tấp di dân hải ngoại, không khỏi có chút cảm khái, đối với đám nhiệt huyết hán tử này mà sinh ra hảo cảm, lại cười nói: “Quả là có chí, nào, chúng ta tiếp tục uống rượu!”
“Hảo!” Mọi người lần thứ hai nâng chén uống rượu. Sau khi thêm mấy chén vào dạ dày, nhãn nhiệt nhĩ hàm, đem một hồi tiểu tiểu phong ba nhập vào não hậu.
“Ách!” Lôi Hải Thành ợ lên hơi rượu, được hai huynh đệ công tử Tuyết nâng đỡ, lảo đảo tiến vào khách phòng, ngã xuống giường liền ngủ.
Trận đối ẩm này thẳng đến lúc Vương Như Phong say như chết mới chấm dứt. Bất quá Lôi Hải Thành cũng chẳng còn biết trời trăng gì, nhìn ra đầy trời kim tinh loạn vũ, bất cứ thứ gì trong phòng cũng đều xoay tròn.
Từ khi cùng Đình luyến ái, hắn cơ bản liền cai rượu, lâu lắm không uống qua nhiều như vậy, tửu lượng cũng thụt lùi...... Hắn trước khi hoàn toàn mê man mơ hồ nghĩ lại.
Khi có lại ý thức, chỉ cảm thấy có thứ lạnh lẻo gì đó đặt trên trán, cổ, ngực mơn trớn, thấy mát lạnh dễ chịu. Nghĩ muốn mở to mắt xem là cái gì, mí mắt lại nặng tựa như chì, làm sao cũng không mở ra được. Đầu lại vừa trướng vừa đau, giống như muốn nứt ra......
“Ngô......” Hắn theo vô thức vân vê thái dương.
Công tử Tuyết an vị ở bên giường, lấy khăn mặt ướt thay Lôi Hải Thành lau mồ hôi. Thấy Lôi Hải Thành nhức đầu, hắn vươn mười ngón tay, thay Lôi Hải Thành xoa nhẹ hai bên huyệt thái dương.
Ấn đường nhíu chặt của thiếu niên dần dần giãn ra, đôi môi hồng nhuận xinh đẹp cũng hơi hơi hé một chút, khe khẽ phát ra vài tiếng thở dài ngâm nga......
Công tử Tuyết im lặng nhìn chăm chú, mục quang càng phát ra hỗn tạp, thần sắc băng lãnh lại một chút hòa tan...... Chậm rãi, cúi đầu ──
Xúc cảm mềm mại quen thuộc ở môi thượng không ngừng tích lũy. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lôi Hải Thành không có ý phán đoán thêm nữa, chính là tự nhiên mà hé miệng, nghênh đón vật thể ấm nóng mềm mại kia.
Cứ theo bản năng mà quấn quýt, đưa chuyển khẩu dịch ở trong một không gian nhỏ hẹp, phát ra âm sắc ám muội khiến nhân tâm kẻ khác đập liên hồi.
Khi phát giác đầu lưỡi mềm mại của đối phương ở trong miệng càng lúc càng thâm nhập, tràn ngập ý vị chiếm đoạt bất ngôn nhi dụ, Lôi Hải Thành cuối cùng không chịu được nữa mà lắc đầu, dùng sức mở ra mí mắt nặng trĩu.
Nụ hôn của Đình, từ khi nào trở nên nhiệt liệt như thế?
Vào khoảng khắc tiêu cự ngưng tụ, toàn bộ đều giống như bị một thùng băng thủy dội vào đầu mà thình lình tiêu biến, Lôi Hải Thành như hoá đá.
“...... Ngươi?......” Hắn trừng mắt chỉ vào công tử Tuyết đang chậm rãi đứng dậy, ánh mắt vẫn lãnh tĩnh như thường, căn bản không giống với người vừa trải qua một nụ hôn nồng nhiệt như thế.
Lôi Hải Thành đột nhiên cười, sờ đầu lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là ta thật sự uống say quá nên hoa mắt?”
“Ngươi không có say.”
“Vậy chính là ngươi uống say.” Lôi Hải Thành tiếp tục cười, nghĩ muốn đem nụ hôn mới rồi kia trở thành chuyện hai người sau khi say rượu nên loạn tính làm bậy.
“Ta cũng không có say.”
Thanh âm lãnh đạm của công tử Tuyết quả thực không để cho Lôi Hải Thành tránh né bất luận thế nào. Hắn nhìn chăm chú Lôi Hải Thành, nhìn cho đến lúc Lôi Hải Thành không thể tái giả cười được nữa, mới lạnh lùng nói: “Ta từ trước đến nay đều thực thanh tỉnh, biết rõ bản thân mình đã làm những gì.”
Không có cách nào để giả bộ ngu ngốc nữa, Lôi Hải Thành bất đắc dĩ đảo mắt nhìn lên đỉnh đầu của tấm trướng, “Vi cái gì lại thích ta?”
Công tử Tuyết trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi lại: “Thích một người cần lý do sao?”
Lôi Hải Thành nhớ lại câu này chính là lời thoại kinh điển trong 《Đại thoại tây du 》 liền bật cười. Sau khi cười thật dài, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng công tử Tuyết, “Ta thích nữ nhân.”
Công tử Tuyết không nói thêm nữa, sau một hồi trầm mặc mới tiếp lời, “Đó là chuyện của ngươi, cùng ta không quan hệ.”
Ngay trong lúc Lôi Hải Thành chết lặng, liền quay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ngoài cửa, tà dương tàn chiếu, hoàng hôn dần buông.
Lôi Hải Thành không còn lòng dạ nào thưởng thức chiều tà mĩ cảnh nữa, kéo chăn lên quá đầu.
Chất cồn vẫn còn hoành hành, đầu đau như muốn nứt ra.
Vầng trăng khuyết lạnh lẽo treo cao, tựa như móc lấy đỉnh Toả Vân sơn.
Liên Hoàn trại giữa sườn núi im lặng nằm trong nguyệt sắc trắng bạc. Người trong trại đều đang chìm đắm trong mộng đẹp, tên lâu la gác đêm trong trạm canh gác trên lầu cũng bởi vì giữa trưa uống quá nhiều rượu, dựa lưng vào cây cột thoáng một cái đã gà gật ngủ.
Vương Như Phong ngủ thẳng đến quá nửa đêm, cuối cùng tỉnh rượu, bụng trướng liền luống cuống lảo đảo rời khỏi giường, lần mò ra mấy bụi cỏ sau phòng đi vệ sinh.
Sau khi phóng thích toàn thân nhẹ nhõm, hắn cúi đầu quay người, liền bị một người vô thanh vô tức đứng phía sau hắn hù doạ
“Ách –” hắn vừa định kêu, một bàn tay đã khóa chặt lấy cổ họng hắn.
Chủ nhân của bàn tay đứng ngược ánh trăng, hắn nhìn không rõ lắm dung nhan của người nọ, chỉ thấy được đôi mắt so với đêm tối lại càng lạnh lẽo hơn.
Trong đáy mắt người đó, ẩn ẩn từng tầng huyết khí nhàn nhạt tối tăm.
Bị đôi mắt như vậy nhìn chòng chọc, Vương Như Phong cơ hồ mất đi tất cả dũng khí phản kháng.
“Cái tên Tề Đại cá tử kia, là chuyện gì?” Chủ nhân bàn tay hỏi, hơi chút thả lỏng bàn tay đang bóp chặt, để cho hắn có thể phát ra thanh âm. Đăng bởi: admin
Thùy Chủ Trầm Phù Thùy Chủ Trầm Phù - Thiên Thương Thùy Chủ Trầm Phù