The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1182 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 866 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 634-637: Cơn Bão Tài Chính
hực ra từ mấy ngày trước, chính xác là ngày thứ hai sau khi Lục Thiếu Hoa hạ lệnh rút khỏi Thái Lan, ngày 26 tháng 9 năm 1997, Indonexia đã bắt đầu có động tĩnh. Từ sau cơn bão tài chính ở Châu Á và sự hồi phục của thị trường tài chính Đông Nam Á thì đây là đợt biến động đầu tiên.
Đến đây mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Tiếp đó, thị trường các nước Đông Nam Á lại hoang mang mà bán đổ bán tháo tiền của nước họ để mua đô la Mỹ. Đến ngày 30 tháng 9, đồng Ringgit, Rupiah và Peso lại một loạt mất giá, trong đó biên độ mất giá của đồng Ringgit là lớn nhất, sau khi giao dịch kết thúc thì xuống mức kỉ lục là 3.25, đạt mức 3,245 điểm.
Ngày 1 tháng 10 là một ngày đen tối trong lịch sử thị trường tiền tệ ở Đông Nam Á. Đồng Rupiah Indonesia, Peso Philippin và Ringgit Malaysia lại tiếp tục mất giá, đến cả tiền đô la Singapore xưa nay vốn rất ổn định cũng đã tụt giá. Đến đây có thể nói, Rapiah Indonesia mất giá đã gây ra một hậu quả lớn làm liên lụy đến cả đô la Singapore.
Thế nhưng chất dẫn lửa đầu tiên phải nhắc tới là Thái Lan, ngày 1 tháng 10, khi vào thời điểm đóng cửa thị trường thì tỷ giá đồng Bath và đô la Mỹ đã giảm 40% so với ngày 2 tháng 7, được tính là mức kỷ lục cuối cùng, đúng vậy, 40% là con số biên độ mất giá của đồng tiền Thái trong cơn bão tài chính ở Châu Á. Có điều chuyện này không còn liên quan gì tới Lục Thiếu Hoa nữa vì hắn đã sớm rút khỏi thị trường Thái Lan từ năm ngày trước.
Còn nhiều thứ khác đáng phải chú ý hơn, ví dụ như đồng Ringgit của Malaysia trong phiên giao dịch sáng nay đã mất giá tới mức thu hút sự chú ý của mọi người, trong ngày 1 tháng 10, giao dịch chưa đầy hai tiếng đồng hồ mà biên độ mất giá đã vượt quá 4 biên độ, đến lúc đóng cửa thị trường thì chỉ còn 3.4080, đạt mức 3550 điểm
Từ năm 1973 trở đi, khi đồng Ringgit Malyasia bắt đầu có sự biến động cho tới nay thì đây là lần mà tỷ giá với đôla Mỹ là thấp nhất. Đồng Ringgit mất giá cũng đã tạo thành mối nguy hiểm cho các quốc gia khác, tạo thành một phản ứng mất giá dây chuyền.
Đồng Rupiah Indonesia xuống đến mức thấp nhất trong lịch sử là trên dưới 3. 445. Đến ngày 3 tháng 10, cũng chính là sau ba tháng cơn bão tài chính bùng phát, đồng Rupiah đã giảm với tổng biên độ là 53%, trở thành nước có biên độ mất giá đứng thứ hai trên Thế Giới, chỉ sau đồng Lia Thổ Nhĩ Kỳ với mức là 63%.
Theo như thống kê thì sự mất giá nghiêm trọng nhất của năm loại tiền trên Thế Giới cũng đã đồng loạt xuất hiện trong khoảng thời gian này. Chỉ trong khu vực Châu Á, đứng đầu danh sách là Thổ Nhĩ Kỳ với biên độ mất giá là 63%, có thể nói là dẫn đầu khá xa và giật được chức Quán quân. Đồng Rupiah cũng không kém cạnh khi đứng ở vị trí Á quân với biên độ mất giá là 53%, kém hơn Thổ Nhĩ Kỳ mười điểm.
Còn xếp ở vị trí thứ ba là đồng Bath của Thái Lan, ngọn nguồn của cơn bão này, đã vô cùng vinh quang khi giành được vị trí thứ ba với biên độ là 32.69. Nếu như là ở Thế vận hội Olympic thì coi như đã đạt được huy chương Đồng.
Đồng Ringgit đứng ở vị trí thứ tư với một biên độ khiêm tốn hơn, 25. 01. Còn vị trí thứ năm là dành cho đồng Peso của Philippines với con số là 5. 27.
Tất nhiên những số liệu đó đều căn cứ vào trí nhớ của Lục Thiếu Hoa. Hôm nay mới là 1 tháng 10, nằm vào giai đoạn đầu của đợt bão thứ hai, kết quả cuối cùng vẫn chưa xuất hiện. Chuyện này hắn cũng chỉ biết vậy chứ cũng không dám công khai nói nơi công cộng.
Khi Lục Thiếu Hoa đến sở tổng chỉ huy thì mọi người đều đang bận rộn. Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương lúc đó đang đứng bất động nhìn chằm chằm vào màn hình lúc đó đang hiển thị biểu đồ hướng di chuyển của đồng Rupiah Indonesia, Ringgit Malaysia và Peso Philippines.
Lục Thiếu Hoa cũng đứng nhìn một lát, sau đó hắn quay sang thì thấy Lý Tông Ân lúc này cũng đang vô cùng bận rộn với bốn năm chiếc máy tính, cứ nhìn hết cái này rồi lại đến cái kia, bận tối mắt tối mũi.
- Tông Ân, đô la Singapore có thể chuyển hướng đấy, hôm nay tình hình có vẻ không ổn đâu.
Lục Thiếu Hoa nói không quá to cũng không quá bé, vậy nên tất cả mọi người trong đại sảnh đều có thể nghe thấy.
Lúc đó tất cả mọi người trong đại sảnh đều quay lại nhìn về phía hắn, thấy Lục Thiếu Hoa thì đều nhẹ gật đầu chào rồi lại quay ra tiếp tục công việc. Chỉ có Lý Tông Ân thì khác, sau khi gật đầu với hắn thì anh ta đến gần chiếc máy tính màn hình đen, gõ mật mã, mở màn hình bảo vệ.
- Này, đô la Singapore hình như cũng mất giá đấy.
Lý Ân Tông thở dài nói một câu sau đó chuyển biểu đồ thành màn hình lớn rồi lại nói với vợ của Lưu Minh Chương:
- Thông báo cho những người dưới đó chú ý đến đô la Singapore.
Singapore cũng là một quốc gia thuộc khu vục Châu Á, tuy rằng diện tích của nó không lớn nhưng không có nghĩa nó là một đất nước nghèo nàn mà ngược lại, nền kinh tế của Singapore ở khu vực Châu Á có ảnh hưởng rất lớn. Khi lên kế hoạch thì Lục Thiếu Hoa cũng đã từng nhấn mạnh là phải chú ý hướng vào thị trường này.
Lục Thiếu Hoa có hướng vào Singapore, nhưng chỉ có điều vì nghĩ tới biên độ mất giá của đồng tiền này không lớn, nên không phải đầu tư vào nhiều, thậm chí đội ngũ chuyên gia môi giới chứng khoán hắn cũng không để sắp xếp làm với Singapore, mà để mặc cho nó tự do phát triển.
Nói thẳng ra một câu đó là chỉ cần bỏ vào đó một ít tiền sau đó không cần quan tâm, mặc cho nó tự do phát triển, chờ đến thời điểm thích hợp thì cử ra vài người đi giải quyết là xong, vô cùng đơn giản.
- Mất giá, có điều biên độ không lớn.
Lý Vân Thanh tự nhiên than thở lên một câu rồi lại nói tiếp:
- Với biên độ mất giá như thế thì chúng ta sẽ chẳng kiếm được bao nhiêu.
Lý Vân Thanh đã quen với việc kiếm được những khoản tiền lớn rồi nên với khoản lời nhỏ này anh ta dường như không bận tâm. Điều này hoàn toàn bình thường, Lục Thiếu Hoa hiểu được vì hắn cũng có ý nghĩ đó.
Có điều hiện giờ hắn là người đứng ngoài cuộc, mà người ngoài cuộc thì thường minh mẫn hơn. Ý nghĩ đó của Lý Vân Thanh là không ổn nên hắn phải lên tiếng nhắc nhở:
- Ít thì cũng là tiền. Không cần biết là ít hay nhiều, chỉ cần có thể kiếm được thì đều là tiền, chúng ta không thể xem thường nó.
Lý Thanh Vân gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười rồi nói:
- Tôi biết rồi!
- Ừ
Lục Thiếu Hoa cũng cười rồi lại tiếp:
- Được rồi, thật ra cũng chẳng có gì, chỉ cần chú ý đến tâm trạng là được. À đúng rồi, đô la Singapore ngày kia phải bán ra toàn bộ, không thể giữ lại. Với nền kinh tế của nước này thì sẽ hồi phục rất nhanh, giữ lại e rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đúng như Lục Thiếu Hoa đã nói, đô la Singapore gần như không có phản ứng gì trong suốt trận khủng hoảng, một mực duy trì được tình trạng ổn định. Bây giờ có xuất hiện biến động thì cũng chỉ là tạm thời thôi, rất nhanh là lại có thể khôi phục lại.
- Được, đến lúc đó tôi sẽ bố trí hai người đi giải quyết việc này.
Lý Vân Thanh không nhìn màn hình nữa mà quay lại nói với Lục Thiếu Hoa.
Điệu bộ nghiêm túc của Lý Vân Thanh chứng tỏ anh ta rất quan tâm đến vấn đề này, mà chuyện anh ta đã quan tâm thì nhất định anh ta sẽ không quên, nhất định sẽ không coi nhẹ, như vậy thì Lục Thiếu Hoa có thể yên tâm được rồi.
- Tình hình hôm nay thế nào?
Lục Thiếu Hoa chuyển đề tài hỏi Lý Vân Thanh.
Cái gọi là tình hình mà Lục Thiếu Hoa muốn hỏi chính là hướng đi của đồng tiền các nước như thế nào. Hăn muốn Lý Vân Thanh cho hắn một câu trả lời.
Lý Vân Thanh không làm hắn thất vọng, anh ta đến ngồi gần hắn rồi nói:
- Về tổng thể thì Rupiah của Indonesia mất giá nghiêm trọng, tiếp đó là Ringgit của Malaysia, biên độ cũng không hề nhỏ Và cuối cùng là Peso của Philippines, biên độ là thấp nhất.
Cho dù Lý Vân Thanh không nói ra biên độ mất giá cụ thể là bao nhiêu nhưng với Lục Thiếu Hoa như thế là đủ rồi. Hắn cười tỏ ý vừa lòng, ngồi trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi Lý Vân Thanh:
- Anh thấy đợt biến động này sẽ kéo dài trong bao lâu? Chúng ta nên thanh khoản vào lúc nào thì phù hợp?
Lục Thiếu Hoa biết rõ chiều hướng phát triển của cơn bão tài chính này, cũng như biết rõ đợt sóng này sẽ kéo dài bao nhiêu ngày, cũng hiểu thời điểm nào nên ra tay là tốt nhất. Hắn hỏi Lý Vân Thanh như vậy chẳng qua là để thử một chút năng lực phán đoán của anh ta mà thôi.
Trước đó không lâu Lục Thiếu Hoa đã giao cho Lý Vân Thanh những số liệu về đợt biến động này, Lý Vân Thanh cũng biết điểm mấu chốt là bao nhiêu, chỉ có điều hắn không ghi rõ ngày tháng vào số tài liệu đó nên giờ là lúc hắn có thể thử Lý Vân Thanh một chút.
Lý Vân Thanh cũng không trả lời ngay mà anh ta trầm tư một lát rồi mới nói:
- Tôi thấy lần này với lần bên Thái Lan có chút không giống nhau. Lần này việc mất giá xảy ra quá đột ngột, từ ngày 26 thì đồng Rupiah Indonesia bắt đầu mất giá, cho đến hôm nay thì biên độ mất giá là quá lớn. Tôi sợ rằng tình hình này sẽ chẳng kéo dài được bao lâu nữa đâu, theo ước tính của tôi và Minh Chương thì giỏi lắm kéo dài được đến ngày 4 tháng 10, sau đó thì sẽ từ từ bình ổn lại, tốc độ mất giá sẽ không quá nhanh nữa mà có khả năng duy trì ổn định.
Cho dù là thị trường cổ phiếu hay tiền tệ, có những lúc mất giá một cách nghiêm trọng thì cuối cùng cũng chỉ có hai khả năng xảy ra: một là nhanh chóng hồi phục, một là duy trì ổn định, không tăng cũng không hạ. Theo như Lý Vân Thanh suy đoán thì sẽ là loại thứ hai, không tăng không hạ mà duy trì ở con số đó.
- Vậy ý anh là mùng 4 tháng 10 có thể ra tay thanh khoản toàn bộ?
Lục Thiếu Hoa gật đầu cười hỏi.
- Phải, mà cũng không phải.
Lý Vân Thanh gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó nói:
- Thanh khoản, tôi cho rằng chyện này là tất yếu vì tiếp theo đây về cơ bản chúng ta sẽ chẳng còn kiếm chác được gì nữa. Nếu không thanh khoản thì sợ rằng sẽ còn có thể gặp phải chút nguy hiểm. Có điều đó chỉ là nói về mặt tiền tệ, còn về thị trường cổ phiếu thì còn rất nhiều chỗ đáng để đầu cơ, biên độ mất giá cũng sẽ không nhỏ đâu, theo tôi thì cần phải tiếp tục để kiếm thêm chút tiền.
Lục Thiếu Hoa cười, đúng vậy, hắn đang cười, không những thế mà còn cười một cách rất thoải mái. Đáp án mà Lý Vân Thanh đưa ra làm hắn vô cùng vừa lòng.
- Ý cậu là ngày 3 tháng 10, cũng chính là ngày kia có thể ra tay thanh khoản?
Lý Vân Thanh nhíu mày hỏi.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu thở dài:
- Gan thỏ đế mà, chịu không nổi phong ba. Nếu như ngày 4 tháng 10 vẫn duy trì bình ổn thì đến lúc đó muốn thanh khoản cũng khó. Dù sao thì chúng ta cũng đã kiếm được quá nhiều rồi, lần này có mất giá nữa thì cũng sẽ không đáng kể, không cần thiết phải vì một chút tiền mà đối đầu với nguy hiểm.
Lục Thiếu Hoa thật sự là “gan thỏ đế” sao? Không, nếu như hắn thật sự là gan thỏ đế thật thì chẳng bao giờ hắn dám bỏ ra hai trăm tỷ đô la Mỹ để tham gia vào cơn bão tài chính này. Cần phải nhớ rằng đây là hai trăm tỷ đôla Mỹ chứ không phải hai nghìn tệ.
Tham gia vào cuộc khủng hoảng này vốn dĩ đã tồn tại rất nhiều nguy hiểm, chỉ cần sơ sót một chút cũng sẽ rơi vào tình trạng bị động không đường thoát thân. Thế nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn không hề ngần ngại điều đi hai trăm tỷ đô la Mỹ, từ đó có thể thất gan hắn phải là “gan cóc tía” mới đúng.
Còn một điều nữa có liên quan đến chuyện bên Thái Lan. Từ ngày 2 tháng 7 bên đó đã bắt đầu nổi gió nổi bão, bất kể là tiền Bath Thái hay thị trường cổ phiếu Thái đều mất giá. Nếu như Lục Thiếu Hoa là gan thỏ đế thật thì hắn đã sớm thanh lý hết sau đợt biến động thứ nhất. Thế nhưng hắn vẫn chờ cho đến mãi ngày 25 tháng 9 mới hạ lệnh, trong chuyện đó tồn tại biết bao nguy hiểm là điều ai cũng biết. Nói như vậy cũng là để một lần nữa chứng minh gan của hắn lớn hơn của thiên hạ rất nhiều.
Thế nhưng sao hắn lại tự nói mình là gan thỏ đế?
Vấn đề đó thì chỉ có hắn biết. Thực ra hắn nói như vậy chẳng qua chỉ là kiếm cớ mà thôi. Căn bản là hắn không nắm bắt rõ lắm tình hình thị trường sau ngày 4 tháng 10 nên mới cương quyết chọn ngày mùng 3 ra tay bán toàn bộ số tiền đang tích trữ.
- Vậy thì toàn bộ tiền đang tích trữ đều bán ra hết vào phiên chiều ngày mùng 3 sao?
Lý Vân Thanh lại hỏi.
Trên lý thuyết thì Lục Thiếu Hoa không tham dự vào chuyện bên này, mọi thứ đều do Lý Vân Thanh toàn quyền xử lý. Thế nhưng Lục Thiếu Hoa dù sao cũng là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng, lời của hắn vẫn là trên hết. Dù rằng mồm hắn nói là không can thiệp thế nhưng mệnh lệnh của hắn thì vẫn phải thi hành vô điều kiện. Điều này thì Lý Vân Thanh và mọi người trong tập đoàn đều phải hiểu và chấp nhận.
“Không” Lục Thiếu Hoa lắc đầu sửa lại lời Lý Vân Thanh:
- Không thể bán hết ra cùng một lúc. Đô la Singapore tốt nhất là bán ra hết vào phiên sáng ngày 3 tháng 10. Ừ, toàn bộ, bao gồm cả cổ phiếu cũng bán hết ra.
Không thể không nói rằng đô la Singapore mạnh. Trận khủng hoảng này đã kéo dài được gần ba tháng, thế mà gần như đô la Singapore không bị ảnh hưởng nhiều lắm, cho mãi đến đợt công kích thứ hai mới bắt đầu mất giá. Có điều theo như trí nhớ của hắn thì từ sau ngày 4 tháng 10 đô la Singapore sẽ bắt đầu ổn định và hồi phục rất nhanh, nếu không nhanh tay bán ra thì kết quả sẽ rất thảm hại.
- Được, tôi sẽ sắp xếp mọi thứ.
Lý Vân Thanh nghiêm túc nói.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa đáp rồi lại chuyển chủ đề:
- Còn về thị trường cổ phiếu thì anh thấy thế nào?
Lục Thiếu Hoa lại thử năng lực phán đoán của Lý Vân Thanh về lĩnh vực này.
Về vấn đề tiền tệ thì Lý Vân Thanh đã dự đoán khá chuẩn, thời gian chỉ chênh lệch một ngày, cho dù trong chuyện này thì một ngày là vô cùng quan trọng nhưng có thể dự đoán được như vậy đã là khá lắm rồi. Từ đó có thể thấy năng lực phán đoán của Lý Vân Thanh rất mạnh, tiền tệ có thể phán đoán chính xác như vậy còn thị trường cổ phiếu thì sao?
- Tôi thấy có thể duy trì đến đầu tháng mười một.
Lý Vân Thanh lần này không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời.
Lý Vân Thanh trả lời nhanh như vậy không có nghĩa là anh ta không suy nghĩ mà ngược lại chứng tỏ anh ta đã phải tính toán chuyện này rất nhiều mới cho ra được kết quả như vậy. Nguyên nhân là do khi đợt sóng thứ hai ập đến thì anh ta cũng đã bắt đầu phân tích và ngay khi Lục Thiếu Hoa vừa hỏi thì anh ta đã có ngay câu trả lời.
- Tại sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Thị trường cổ phiếu không giống thị trường tiền tệ. Mặc dù cả hai cùng chịu ảnh hưởng và nhất loạt mất giá, thế nhưng tiền tệ thì rất dễ hồi phục trong khi cổ phiếu thì không. Nếu muốn thị trường cổ phiếu hồi phục lại thì cần phải đầu tư rất nhiều tiền vào nó, hơn nữa nó lại có liên quan đến tình hình kinh tế của một nước, hiện tại nền kinh tế Châu Á đang hỗn loạn như vậy thì làm sao có thể nhanh chóng hồi phục được?
Nói tới đây Lý Vân Thanh dừng lại một chút rồi tiếp:
- Còn một nguyên nhân quan trọng không kém có liên quan đến Hồng Kông. Hồng Kông có thể nói là thành phố phải đứng mũi chịu sào trong trận phong ba này. Nếu như Hồng Kông chịu phải sự công kích rồi rơi vào tình trạng mất giá thì nhất định nó cũng sẽ tạo ra một phản ứng dây chuyền làm ảnh hưởng đến thị trường cổ phiếu của các nước khác. Vậy nên tôi cho rằng cổ phiếu sẽ còn mất giá cho tới tháng mười một mới có khả năng phục hồi.
Lý Vân Thanh nói một cách đầy chắc chắn, cho thấy anh ta rất tự tin với suy đoán của mình.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý với kết quả phân tích của Lý Vân Thanh. Nếu như bên Hồng Kông xuất hiện động tĩnh gì thì chuyện ảnh hưởng đến các quốc gia khác là điều chắc chắn. Hiện giờ cơ bản đã có thể khẳng định rằng bọn George Soros nhất định sẽ công kích Hồng Kông, vậy thì thị trường cổ phiếu của các quốc gia lân cận sẽ tiếp tục mất giá là điều đương nhiên.
- Thị trường cổ phiếu đúng là sẽ tiếp tục mất giá, tôi cũng dự đoán rằng đến tháng mười một mới có thể bán ra. Có điều chúng ta phải tiếp tục quan sát xem tình hình tiến triển như thế nào rồi mới có thể quyết định thời gian cụ thể để ra tay. Đến lúc đó các anh xem xét rồi tự quyết định cũng được, hoặc là tôi sẽ thông báo với các anh sau.
Lục Thiếu Hoa đưa ra đáp án cuối cùng cho Lý Vân Thanh, dừng lại một chút rồi hắn lại đổi chủ đề:
- Cục diện bên Đài Loan thế nào rồi?
Đài Loan là mục tiêu của đợt sóng gió thứ ba, biên độ mất giá sẽ rất lớn nên đương nhiên hắn phải quan tâm. Lần này lại có thể kiếm tiền, bảo hắn không quản sao được.
Ở Đài Loan, mấy người Lưu Minh Chương tiến hành kế hoạch thành ba đợt, đợt một là đợt sớm nhất, Lưu Minh Chương dùng số tiền còn lại của bọn họ cộng với khoản tiền sau khi bán sạch số cổ phiếu của Lý Tông Ân để đối phó với tình hình đang trở nên xấu đi ở các nước châu Á.
Về đợt hai, họ dùng khoản tiền một trăm tỉ đô la Mỹ mà Lục Thiếu Hoa huy động từ bên châu Phi sang, để đầu tư đợt hai, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, còn khoản tiền đợt ba lại là khoản tiền thu hồi về sau khi rút khỏi Thái Lan cách đó vài ngày để thực hiện đợt ba của kế hoạch.
Số tiền thu hồi về từ Thái Lan có thể coi như là để ứng phó với đợt ba của cuộc khủng hoảng, đồng thời, cũng là khoản tiền thứ ba mà Lục Thiếu Hoa đã nói trước đây. Đúng vậy, toàn bộ số tiền sau khi rút khỏi Thái Lan chính là khoản tiền thứ ba mà Lục Thiếu Hoa đã nói, thật sự là khoản tiền lớn, một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ là rất lớn.
Đã nhiều ngày trôi qua, cũng phải tới bốn, năm ngày rồi, theo lý mà nói thì kế hoạch đã hoàn thành rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa không kìm nổi sự sốt ruột, nên hỏi với vẻ rất quan tâm.
- Đã hoàn thành rồi, khoản tiền đó tôi và mấy người Lưu Minh Chương cũng đã thương lượng để phân tán đầu tư, đối với Hàn quốc, Nhật Bản và Đài Loan ba khu vực này đều cùng lúc tăng mức đầu tư, nên số tiền còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.
Lý Vân Thanh cười đáp.
Lục Thiếu Hoa là người thế nào, mấy người Lý Vân Thanh lại không rõ sao, từ sau khi rút lui khỏi Thái Lan, Lục Thiếu Hoa cũng chưa có dịp cùng bọn họ bàn về khoản tiền một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ, điều này cũng có nghĩa là, số tiền một trăm bốn mươi tỉ đô la đó tùy ba người bọn họ quyết định, không cần phải thông qua sự đồng ý của Lục Thiếu Hoa.
Cũng chính vì mấy người Lý Vân Thanh hiểu quá rõ phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa, cho nên cũng khỏi cần phải hỏi ý kiến của Lục Thiếu Hoa, số tiền hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ đó, ba người họ quyết định đầu tư vào thị trường chứng khoán và ngoại tệ của ba quốc gia, họ đã dốc toàn bộ số tiền đó vào vụ này.
Lục Thiếu Hoa vốn là người cực kì có dã tâm, số tiền hơn tám mươi tỉ đô la kiếm được từ Thái lan, lại cộng thêm hơn sáu mươi tỉ đô la Mỹ vốn đầu tư ban đầu, tính ra là hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ, Lục Thiếu Hoa sao có thể để khoản tiền đó nằm yên trong ngân hàng được chứ.
Vốn có máu cờ bạc, hắn thích đánh bạc và một khi đã thích thì cũng muốn mình phải là một tay chơi siêu hạng, cũng như bây giờ vậy, chẳng phải là hắn đang đánh một ván bạc lớn sao!
Một trăm bốn mươi đô la Mỹ cũng chẳng phải là ít, nói đầu tư là đầu tư luôn, không những vậy lại đầu tư vào thị trường tiền tệ có nhiều rủi ro, chẳng khác nào một kẻ đánh bạc liều lĩnh.
- Rất tốt, tôi tưởng các anh còn e dè chỉ dám đầu tư một phần, giữ lại một phần.
Lục Thiếu Hoa thoải mái nói.
Việc lần này, Lục Thiếu Hoa chẳng phải là đang thử mấy người Lý Vân Thanh hay sao? Hắn xem bọn họ có dám đầu tư hết số tiền đó không, nếu dám tức là bọn họ đã làm đúng ý hắn, nếu chưa dám đầu tư thì cũng không phải sốt ruột vì bây giờ Lục Thiếu Hoa chẳng phải là đang hỏi về việc này hay sao, giờ mới đi đầu tư cũng vẫn chưa muộn.
- Cậu còn phải nói, khi đó chúng tôi đã rất do dự.
Lý Vân Thanh ngập ngừng lắc đầu, tiếp tục phân trần:
- Nhưng sau đó Lưu Minh Chương nói rằng đã đánh cuộc thì phải đánh lớn, đánh nhiều thì thắng nhiều, đánh ít thì thắng ít, sao không liều một phen cho xứng dân cờ bạc siêu cấp.
Nói dứt tiếng, Lý Vân Thanh cũng không quên liếc nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, thấy hắn không có bất cứ phản ứng gì, Lý Vân Thanh lại đắc ý nói tiếp:
- Hơn nữa, lần này hai trăm tỉ đô la Mỹ đều đã tung ra đầu tư hết, giờ lại đầu tư thêm một trăm bốn mươi tỉ đô la Mỹ, dường như cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Lục Thiếu Hoa cười, cười hết sức thoải mải, thật đúng như những gì Lý Vân Thanh đã nói, đã đầu tư hết hai trăm tỉ đô la, giờ lại thêm hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, sao lại không dám làm tay bạc siêu cấp chứ!
- Dám đánh cuộc là tốt, nhưng cũng phải có đầu óc tính toán, không thể liều lĩnh một cách mù quáng được.
Lục Thiếu Hoa căn dặn một câu, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Các anh là người làm tài chính, bản thân phải có máu mạo hiểm, phải bình tĩnh, phải chuẩn xác, không được sợ thua, cứ mạnh dạn mà làm, nếu có thất bại cũng chỉ là tạm thời mà thôi, chúng ta được như ngày hôm nay cũng chính là từ trong thất bại mà có được.
Thời gian Lý Vân Thanh làm việc cho tập đoàn Phượng Hoàng cũng không phải là ngắn, từ trước tới giờ, Lý Vân Thanh làm việc gì cũng đều rất cẩn thận. Chẳng hạn như, việc đầu tư vào thị trường chứng khoán Hồng Kông trước đây, có vài lần đầu tư bị lỗ vốn, nhưng anh ta sợ hãi không dám nói ra, sợ Lục Thiếu Hoa lại trách móc, cuối cùng phải nhờ Lưu Minh Chương đến nói hộ.
Thật ra, việc đầu tư vào thị trường chứng khoán cũng chẳng khác gì việc kinh doanh, đã kinh doanh tức là phải biết chấp nhận rủi ro, cho dù đầu tư có gặp thất bại, Lục Thiếu Hoa cũng đâu có thể trách Lý Vân Thanh, cho nên khi Lưu Minh Chương nói ra sự tình, Lục Thiếu Hoa chỉ cười, không hề trách cứ.
Mà hiện nay không dễ gì có được cơ hội tốt như vậy, Lục Thiếu Hoa đã đánh trúng tâm lý của Lý Vân Thanh, căn dặn anh ta đôi điều cũng chỉ là để anh ta yên tâm mà hành sự, có thể thỏa sức vung tay vung chân mà làm theo ý mình.
Đương nhiên rồi, nói vậy thôi nhưng Lục Thiếu Hoa cũng đưa ra điều kiện, đó là không nên đâm đầu làm một cách mù quáng, phải nắm bắt được tình hình chắc chắn rồi thì mới có thể đánh liều một phen.
Lý Vân Thanh cũng hiểu ý của Lục Thiếu Hoa, nghĩ tới bản thân trước kia, Lý Vân Thanh vào thời khắc này cũng đã hiểu được con người mình, thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Hoa, biểu lộ sự kiên định chưa từng có, đáp:
- Tôi hiểu rồi.
- Hiểu rồi thì tốt.
Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa vỗ vai Lý Vân Thanh, dành cho anh ta một ánh mắt thấu hiểu, rồi cười nói:
- Các anh bận quá, tôi xin cáo từ.
Lục Thiếu Hoa rời khỏi chỗ đó nhưng cũng chưa về nhà ngay, mà đi ra phố mua một số đồ dùng hàng ngày, hắn còn mua cho Trần Lệ hai bộ quần áo coi như để tỏ lòng hiếu thuận với mẹ, cũng không còn cách nào khác, vì Trần Lệ đến gấp quá nên cũng không mang theo nhiều quần áo.
Theo xu hướng phát triển của thời đại, Hồng Kông lại là một thành phố lớn có tầm ảnh hưởng quốc tế, muốn mua chút đồ thật quá đơn giản, chỉ cần vào siêu thị thì cái gì cũng có, chọn đồ rồi tính tiền là xong, không phải tốn nhiều thời gian.
Quay về nhà, Trần Lệ đang đùa giỡn với đứa cháu gái nhỏ mới sinh được vài ngày, vẻ mặt tràn ngập tình yêu thương, thì thầm nói chuyện một mình, trông rất giống một người bà tốt.
- Mẹ, mẹ đừng ôm cháu nó, nó mới chào đời được vài ngày, để nó ngủ đi, như vậy cho thành thói quen.
Lục Thiếu Hoa khuyên Trần Lệ.
Đứa bé nào cũng thế, nếu tạo thành thói quen, xem ra sau này cả ngày phải có người bế mới được, đến lúc đó phải tìm một người trông trẻ, như vậy thì mệt lắm.
- Ồ!
Trần Lệ ngẩn người, lại vỗ trán nói:
- Thật sự là mẹ cũng không chú ý, thực ra không thể tạo thành thói quen như vậy được.
Nói xong, Trần Lệ mới đặt “thiên kim tiểu thư” Lục Vũ Đình vào nôi, quay lại ghế sô pha nhìn Lục Thiếu Hoa mà hỏi:
- Tiểu Hoa à, trông bộ dạng con có vẻ sốt ruột, có phải công ty lại xảy ra chuyện gì không?
- Vâng.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, rồi cười nói:
- Gần đây công ty đang làm một vụ lớn, cho nên cũng hơi bận một chút.
Làm ăn lớn, Lục Thiếu Hoa xác định việc đầu tư của tập đoàn Phượng Hoàng là “đại kinh doanh”, mà trận khủng hoảng tài chính Châu Á lần này chẳng phải đang nhằm vào tài chính của Phượng Hoàng hay sao! Đấy là công việc làm ăn, mà lại là làm ăn lớn.
- Tiền đương nhiên là rất quan trọng, nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe, nhìn con xem, giờ chỉ còn da bọc xương, lúc nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, tiền thì kiếm mãi cũng không thấy đủ.
Trần Lệ lo lắng khuyên nhủ, cho dù Lục Thiếu Hoa có nghe hay không, bà vẫn nói tiếp:
- Song nói gì thì nói, đã là làm ăn, cũng nên thận trọng một chút.
Trần Lệ cũng không biết Lục Thiếu Hoa kinh doanh cái gì, nhưng bà cũng biết tập đoàn của Lục Thiếu Hoa lớn như thế nào, đã làm ăn thì đều làm ăn lớn, giờ lại nghe Lục Thiếu Hoa nói là “đại kinh doanh”, điều này cũng có nghĩa là khoản tiền đầu tư lần này không phải là nhỏ, có thể là rất lớn.
Lục Thiếu Hoa chỉ cười mà không lên tiếng, dù có nói nhiều thì Trần Lệ cũng không thể hiểu, hà tất phải nhiều lời. Rồi Lục Thiếu Hoa hỏi:
- À, đúng rồi, mẹ này, cha con ở nhà vẫn khỏe chứ?
- Ông ấy à, vẫn rất khỏe.
Giọng điệu của Trần Lệ không tốt cho lắm, hình như rất bất mãn với Lục Gia Diệu.
- Ông ta bây giờ cả ngày nhàn rỗi, đi khắp thôn mà nói khoác với người ta về chuyện biệt thự, chẳng được tích sự gì.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười lớn một hồi, nhiều năm nay tuy hắn không về nhà, nhưng tính cách của Lục Gia Diệu, Lục Thiếu Hoa là người hiểu rõ hơn ai hết, Lục Thiếu Hoa cất công về nhà xây cái biệt thự to như thế cũng là để cho Lục Gia Diệu được dịp phô trương, mở mày mở mặt với thiên hạ.
- Cha con là thế đấy, mẹ còn không hiểu hay sao, cứ kệ ông ấy đi.
- Mặc kệ ông ấy? Ôi! Con còn không biết ông ấy sao, trước đây còn tạm được, ngày ngày chỉ biết ra đồng làm rồi về nhà, bây giờ có tiền rồi cả ngày nhàn rỗi lại ngồi nói khoác với người ta, ối dào…không nhắc đến ông ấy nữa, nhắc đến là mẹ lại thấy bực mình.
Nói đến đây Trần Lệ bỗng dừng lại, đoạn nói tiếp:
- Lẽ ra lần này ông ấy phải cùng mẹ lên thăm con, nhưng ở nhà có chuyện nên mẹ cũng không kêu ông ấy đi, nhưng xem ra chỉ vài ngày nữa thôi ông ấy sẽ lên trên này.
- Thì cứ để cha đến đây đi, số tiền mà cha kiếm được có đáng bao nhiêu chứ.
Lục Thiếu Hoa lơ đãng nói.
Lục Gia Diệu vẫn buôn bán hoa quả, tuy càng ngày càng buôn bán lớn, nhưng trong mắt Lục Thiếu Hoa số tiền mà cha hắn kiếm được chẳng thấm vào đâu, vẫn không bằng số tiền một tiếng đồng hồ hắn kiếm được trong cơn khủng hoảng tài chính.
- Mẹ biết con có tiền, nhưng kiếm nhiều hay kiếm ít không quan trọng, quan trọng là có việc để làm, không thì cứ nhàn rỗi cả ngày, ngồi lì ở nhà mà đợi chết à!
Trần Lệ mặc dù có chút bất bình, song nói chuyện cũng rất có đạo lý.
- Được, vậy con không nói nữa, chỉ cần cha mẹ thích là được.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa lập tức ngậm miệng.
Nghe vậy, Trần Lệ mới vừa lòng gật đầu, xua tay nói:
- Đúng rồi, mẹ không thạo tiếng phổ thông, những người được con mời tới cũng chẳng ai hiểu mẹ đang nói cái gì, mẹ diễn đạt thế nào họ cũng không hiểu, con xem có cách nào giải quyết chuyện này không?
Quả thực, Trần Lệ nói tiếng Triều Sán, nghe rất mơ hồ, khó hiểu, khác xa tiếng phổ thông, cho nên dù là chỉ bảo tôi tớ làm việc hay là trò chuyện với người ta đều gặp phải trở ngại lớn.
- Hay là thế này đi, con sẽ nhờ chị gái ở Thâm Quyến tìm một người ở quê lên đây, có thể làm phiên dịch cho mẹ, lại vừa có thể giúp trông cháu, mẹ thấy thế nào?
Lục Thiếu Hoa không quên hỏi ý kiến mẹ.
- Ử, như vậy cũng được.
Trần Lệ đồng ý ngay.
Tính cách của Lục Thiếu Hoa từ trước đến giờ vẫn là quyết liệt và hành động chớp nhoáng, đã quyết định việc gì thì phải lập tức làm, cũng giống như việc tìm một người giúp việc có thể nói tiếng Triều Sán (1) vậy. Sau khi Trần Lệ đồng ý, Lục Thiếu Hoa liền gọi điện ngay cho Lục Hiểu Nhàn ở Thâm Quyến để nhờ tìm giúp một người.
Ở Hồng Kông có rất nhiều người Triều Sán, nhưng những người Triều Sán ở Hồng Kông lại không phải là những người lao động phổ thông mà đều là những người lắm tiền, bởi vậy mà không thể tìm được một người giúp việc người Triều Sán. Nhưng ở Thâm Quyến lại khác, người Triều Sán nhiều vô kể, với sức ảnh hưởng của tập đoàn Phượng Hoàng tại Thâm Quyến, nếu muốn tìm một người giúp việc thật quá dễ dàng, chỉ cần một hai ngày là có thể tìm được.
Lục Thiếu Hoa đã đánh giá thấp số lượng người Triều Sán ở Thâm Quyến, và cũng đánh giá thấp cả sức ảnh hưởng của tập đoàn Phượng Hoàng tại Thâm Quyến, khi bên Thâm Quyến dán giấy thông báo cần tuyển một nữ giúp việc có thể nói tiếng Triều Sán thì lập tức có người đến ứng tuyển.
Cuối cùng, Lục Hiểu Nhàn phải đích thân tuyển dụng và đã tìm được một cô gái đã tốt nghiệp cấp ba, rồi làm luôn cho cô ta một giấy chứng nhận biên phòng, sau đó lại đích thân đưa cô sang Hồng Kông. Hồng Kông giờ đã quay về với Trung Quốc đại lục, từ Thâm Quyến muốn tới Hồng Kông chỉ cần làm giấy chứng nhận biên phòng là xong chứ không cần hộ chiếu như trước đây, hơn nữa bây giờ làm thủ tục giấy tờ cũng rất nhanh chóng.
Đừng quên, Lục Xương bây giờ vẫn là quan chức được phái tới làm việc tại Hồng Kông, trước đây đã từng là Chủ tịch thành phố Thâm Quyến, những cơ quan đầu não của chính quyền thành phố đều có quan hệ với Lục Xương và tập đoàn Phượng Hoàng, giờ Lục Hiểu Nhàn muốn đưa một người giúp việc sang Hồng Kông thì cũng chỉ cần lên tiếng, chỉ sau vài phút là mọi thủ tục đã được hoàn tất.
Đó là lý do tại sao Lục Hiểu Nhàn lại giải quyết chuyện này nhanh như vậy, tuyển dụng rất nhanh, làm giấy chứng nhận cũng rất nhanh, chỉ trong một buổi sáng là mọi việc đã được giải quyết, còn giấy tờ bên Hồng Kông thì đã có Lục Thiếu Hoa lo liệu, vì vậy lại càng nhanh.
Mọi thứ diễn ra như trong phim vậy, chiều ngày 1 tháng 10 Lục Thiếu Hoa gọi điện cho Lục Hiểu Nhàn, sang ngày thứ hai tức là trưa ngày 2 tháng 10, Lục Hiểu Nhàn đã có thể mang người tới biệt thự cho Lục Thiếu Hoa, không cần đến một ngày là xong.
Lần này, Lục Hiểu Nhàn sang Hồng Kông không chỉ vì chuyện người giúp việc mà vẫn còn một chuyện quan trọng khác đấy là thăm mẹ. Cũng là vì thấy Trần Lệ bỗng nhiên lại ở Hồng Kông một thời gian khiến Lục Hiểu Nhàn cảm thấy rất kì lạ, cho nên mới chạy tới Hồng Kông xem thực hư thế nào.
Đến Hồng Kông rồi, Lục Hiểu Nhàn đã hiểu tất cả, đồng thời cũng rất kinh ngạc, trước đây vẫn gọi là chị Tịch Thần, bây giờ Tần Tịch Thần lại phải gọi cô ta một tiếng bác, mà cô ấy chi cần gọi Tần Tịch Thần bằng em là được rồi.
Đúng vậy, Lục Hiểu Nhàn giờ đã lên chức bác rồi, vừa có một người em, lại vừa có một đứa cháu đáng yêu, đã có hai người phải gọi cô ấy bằng bác, tự nhiên thấy không quen cho lắm.
- Tiểu Nhàn à, con ở bên đó có bận không?
Trần Lệ trìu mến nhìn Lục Hiểu Nhàn hỏi.
Trước đây, lúc còn ở nhà, Lục Hiểu Nhàn vừa đi học vừa giúp đỡ làm việc nhà, mấy năm trước, Lục Hiểu Nhàn bỗng nhiên bỏ học, rời bỏ quê hương để đến Hồng Kông, điều này làm cho Trần Lệ thấy rất khó hiểu.
Bây giờ thì ngược lại, Lục Hiểu Nhàn đã quay về Thâm Quyến, đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc điều hành, cả ngày bận bịu với công việc của công ty, vốn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhiều lúc gọi điện thoại tới cũng không liên lạc được, cho nên cũng không dám nghĩ đến chuyện về thăm nhà.
Đáng thương cho thân con gái, Trần Lệ cũng có chút tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng Lục Hiểu Nhàn dù gì cũng là con gái của bà, là cốt nhục do mình sinh ra, nhìn con gái cả ngày bận bịu, nếu nói không khổ tâm thì chẳng phải là nói dối sao, song Lục Hiểu Nhàn có được sự nghiệp như ngày hôm nay, là một người mẹ, Trần Lệ thấy rất tự hào.
- Mẹ à, gần đây kinh tế châu Á đã ổn định, công ty con cũng không có việc gì quan trọng nên cũng không bận lắm, hai ba ngày này có thể nhàn rỗi một chút.
Lục Hiểu Nhàn làm nũng mẹ, ngồi vào trong lòng Trần Lệ giống như một đứa trẻ vậy.
- Vậy thì ở đây vài ngày rồi hãy về nhé!
Trần Lệ vỗ về con gái song cũng không quên liếc nhìn Lục Thiếu Hoa, ý tứ rất rõ ràng: Hãy cho chị gái con nghỉ ngơi ở đây vài ngày đi! Nhìn thấy cảnh này Lục Thiếu Hoa lại dám nói không được sao? Hắn chỉ còn cách miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Lúc này Trần Lệ mới vui vẻ cười nói:
- Ở đây ba ngày nhé! Khó khăn lắm mới được ở bên mẹ mà.
- Vâng!
Lục Hiểu Nhàn khẽ gật đầu trả lời.
Tiếp theo cũng không cần phải nói nhiều nữa, Lục Hiểu Nhàn cũng đã ở lại, nhưng không phải ba ngày mà là hai ngày rưỡi, sáng ngày 3 tháng 10, điện thoại từ Thâm Quyến gọi đến yêu cầu Lục Hiểu Nhàn phải về gấp.
Lục Hiểu Nhàn đi rồi, người giúp việc có thể nói tiếng Triều Sán cũng đã tìm được rồi, Lục Thiếu Hoa coi như đã giải quyết triệt để việc này, không cần phải ở nhà cả ngày làm phiên dịch cho mẹ, có thể lo công việc của mình, vào buổi chiều hôm Lục Hiểu Nhàn đi, Lục Thiếu Hoa lại đến giám sát tình hình.
Hôm nay là 10-3, cũng chính là ngày mấy người Lý Vân Thanh ra tay hành động, nhằm thẳng vào thị trường ngoại tệ ba nước Malaysia, Philippine và Indonesia, bán cho bằng hết số cổ phiếu đang nắm giữ trong tay, giá trị tăng lên thu lợi càng nhiều.
Có lẽ Lục Thiếu Hoa muốn xem xem mấy người Lý Vân Thanh sẽ hành động như thế nào cho nên hắn đến sớm hơn mọi khi, lúc này bọn Lý Vân Thanh vừa ăn xong bữa cơm trưa, đang ngồi nghỉ ngơi tán chuyện ở phòng khách.
Thấy Lục Thiếu Hoa tới, bọn họ lên tiếng chào hỏi, song Lưu Minh Chương vẫn là người nhanh nhẹn hơn cả, vừa thấy Lục Thiếu Hoa đến là liền lên tiếng hỏi:
- Nghe nói cậu cũng được làm cha rồi phải không? Sinh được một “thiên kim tiểu thư”.
- Ha ha! Không ngờ tin tức của tôi lại lan truyền nhanh thế.
Lục Thiếu Hoa cười lớn một tiếng mới nói tiếp;
- Nói gì thì nói, tôi còn nhớ năm đó khi vợ anh sinh con, tôi cũng đã mừng cho hai người một bao lì xì lớn, bây giờ đến lượt tôi lên chức bố, có phải anh muốn bày tỏ thành ý không?
Lưu Minh Chương có chút hối hận, hối hận vì không nên nhắc tới chuyện này, nhưng lời thì cũng nói ra rồi, nước hắt đi thì không thể hốt lại được, đành phải bất đắc dĩ nói tiếp:
- Nên là như vậy, ừ, lúc nào con cậu đầy tháng, tôi cũng phải tới mừng tuổi mới được.
- Như vậy vẫn còn khác biệt lắm.
Lục Thiếu Hoa ngấm ngầm trêu đùa một phen, vòi vĩnh Lưu Minh Chương:
- Tuy là tôi có con gái, nhưng không mang đến đây, nhưng phong bao cũng không thể nhỏ, trước đây tôi cho con anh bao nhiêu bây giờ anh phải cho lại gấp mấy lần mới được, không thì không nhận, đúng rồi nếu anh không cho gấp bội thì trừ vào tiền thưởng của anh vậy.
Đây mới là lúc Lục Thiếu Hoa thể hiện quyền lực của mình, ai bảo hắn ta có quyền ký tên cơ chứ. Trong tập đoàn Phượng Hoàng này, có một quy tắc bất thành văn, đó là, mọi vấn đề chỉ cần Tổng giám đốc điều hành kí tên là coi như có hiệu lực, nhưng về vấn đề tài chính của tập đoàn, đặc biệt là những khi có vụ làm ăn lớnthì sau khi kết thúc, chi hoa hồng và phát tiền thưởng, đều phải có chữ ký của Lục Thiếu Hoa mới phát sinh hiệu lực, nếu không thì một đồng cũng đừng hòng lấy ra.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Lưu Minh Chương xịu xuống, lộ vẻ khó xử, nhưng anh ta không còn cách nào khác, chuyện là do anh ta chủ động khơi lên, giờ lại bị Lục Thiếu Hoa chơi cho một vố, coi như là ăn phải quả đắng, đành miễn cưỡng gật đầu, cam đoan nói;
- Nhất định sẽ tăng gấp bội, nhất định sẽ tăng gấp bội.
- Ha ha!
Lý Vân Thanh cười lớn một hồi, cười hết sức thoải mái. Từ trước đến giờ, anh ta chỉ toàn thấy Lưu Minh Chương đùa giỡn Lục Thiếu Hoa chứ chưa hề thấy Lục Thiếu Hoa đùa giỡn Lưu Minh Chương, bây giờ thật thú vị, cuối cùng cũng có thể thấy được cảnh này. Nhìn Lưu Minh Chương mặt mày ảo não, anh ta được một trận cười sảng khoái. Cũng may mà Lý Tông Ân không có ở đây, nếu được chứng kiến cảnh này, anh ta tuy không biểu hiện ra bên ngoài nhưng chắc cũng phải cười thầm một trận.
Đó là chưa nói đến vợ của Lưu Minh Chương, khuôn mặt cô ta sạm đen lại như mặt Bao Công, trừng mắt nhìn Lưu Minh Chương như muốn nuốt sống anh ta.
Vợ chồng hai người có như thế nào Lục Thiếu Hoa đâu cần quan tâm, hắn đã đạt được mục đích rồi, phong bao chúc mừng cũng sắp nhận được rồi, khỏi cần nói nhiều, liền chuyển chủ đề hỏi:
- Hành động ở Singapore thế nào rồi?
Theo dự tính, ngày 3-10, cũng chính là sáng nay, kế hoạch hành động ở Singapore đã phải bắt đầu rồi, hơn nữa cũng đã tính toán sáng này là kết thúc phiên giao dịch, giờ đã là giai đoạn cuối, đã kết thúc phiên giao dịch từ sáng, giờ phải có kết quả rồi.
Quả nhiên là vậy, sáng nay đã có kết quả rồi, Lý Vân Thanh thay mọi người trả lời:
- Vào thời điểm kết thúc phiên giao dịch sáng nay đã bán hết cổ phiếu, song số tiền kiếm được cũng không nhiều lắm, mới chỉ thu về được trên dưới ba trăm triệu đô la Mỹ.
Trong cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á lần này, Singapore chịu tổn thất không lớn lắm, khi cơn bão tiền tệ mới bùng phát thì Singapore vẫn không hề chịu ảnh hưởng, vẫn sóng yên biển lặng, chỉ xuất hiện một số xáo trộn không đáng kể, không khác gì so với lúc bình thường.
Mãi cho đến cách đây vài hôm, Singapore mới chịu ảnh hưởng, mức sụt giảm đã bắt đầu xuất hiện, tuy lúc đầu mức độ sụt giảm là rất lớn nhưng càng về sau lại càng hạ nhiệt, cho đến hôm nay, khi bọn Lý Tông Ân ra tay thì cũng không bị giảm bao nhiêu điểm.
Hơn nữa, Singapore vốn không phải là thị trường trọng điểm, khi hoạch định kế hoạch Lục Thiếu Hoa cũng không bảo mấy người Lý Vân Thanh phải quá quan tâm đến thị trường của quốc gia này, do đó Lý Vân Thanh cũng không đầu tư quá nhiều tiền để ghìm giá đồng đô la Singapore, cho nên số lợi nhuận thu về không nhiều cũng là chuyện bình thường.
- Thu về được ba trăm triệu đô la Mỹ cũng không tồi, nếu như lúc bình thường muốn kiếm ba trăm triệu đôla Mỹ thì phải đợi trong một thời gian dài, tập đoàn Phượng Hoàng của chúng ta phải bán ra biết bao nhiêu chiếc ô tô mới có thể thu về được con số đó. Hiện giờ chỉ cần có vài ngày mà đã kiếm được từng ấy, thật quá dễ dàng.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, dường như rất tự hào.
- Khỏi phải nói, rất có lý à, cứ nghĩ mà xem ba trăm triệu đôla Mỹ cũng chẳng phải là nhỏ.
Lưu Minh Chương cũng xen vào nói một câu, song dừng lại một hồi lại đổi ý nói:
- Song nói đi cũng phải nói lại, bây giờ là lúc nào chứ, ba trăm triệu đôla Mỹ không đủ để nhét kẽ răng đâu, huống chi từ mười một tháng trước, chúng ta đã hoạch định kế hoạch rồi, giờ chỉ kiếm được ba trăm triệu đôla Mỹ, thật vẫn chưa xứng đáng à.
Ý của Lưu Minh Chương rất rõ ràng, kế hoạch vạch ra lâu như vậy mà cuối cùng chỉ kiếm được có ba trăm triệu đô la Mỹ, thật không bõ công sức đã bỏ ra
- Ha ha! Nhiều lúc phải biết tự thỏa mãn.
Lục Thiếu Hoa vui vẻ nói một câu, rồi xua tay nói:
- Được rồi, không nói chuyện đó nữa, nói về chiều nay đi, đến chiều các anh định hành động thế nào, hãy nói kế hoạch đại thể cho tôi đi.
Cũng sắp bắt đầu mở phiên giao dịch buổi chiều, Lục Thiếu Hoa tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này để tìm hiểu một chút về kế hoạch của bọn Lý Vân Thanh.
(1) Triều Sán còn được gọi là Triều Châu - là một trong 8 loại tiếng địa phương chính của Trung Quốc. Người Triều Châu cổ đại là một phân chi của dân tộc Bách Việt và về sau là dân gốc của nước Triệu thời Chiến Quốc (Triệu Cơ - mẹ của Tần Thủy Hoàng là người nước Triệu, Triệu Đà cũng là người nước Triệu). Triều Châu vốn là một huyện của tỉnh Quảng Đông Trung Quốc, sau lên thành phố. Ở Việt Nam cũng có người Triều Châu (còn gọi là người Tiều Châu hoặc vắn tắt là người Tiều) sang định cư từ lâu, đặc biệt là một số vùng ở tỉnh Sóc Trăng và Hà Tiên có rất nhiều người Triều Châu sinh sống (có câu thành ngữ “dưới sông cá chốt, trên bờ Triều Châu”). Nếu bạn nghe một người Việt gốc Hoa gọi nhau là “hia” (anh), “chế” (chị), “a pa” (cha), “a má” (mẹ), thì chắc chắn người đó gốc Triều Châu)
Thương Trường Đại Chiến Thương Trường Đại Chiến - Biên Chức Thành Đích Mộng