Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1182 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 866 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 611-615: Trước Cơn Bão Táp (Phần Tiếp Theo).
hông cần nghi ngờ. Lục Thiếu Hoa nói là một trăm tỷ đô la, đây là số tiền vốn cuối cùng, đây là số tiền lời cuối cùng, mấy người Lưu Minh Chương không biết, cũng không nghĩ ra, nguyên nhân rất đơn giản, lần trước Lục Thiếu Hoa đã từng điều động ba mươi tỷ đô la tiền vốn đến cuộc khủng hoảng tài chính ở Mexico, điều động ba mươi tỷ đô la chỉ trong vài ngày là xong, bây giờ điều động một trăm tỷ đô la cũng không phải là không có khả năng.
Điều khiến mấy người Lưu Minh Chương ngạc nhiên là tiền vốn quá lớn, suy cho cùng hai trăm tỷ đô la có thể làm cho vị trí của tập đoàn Phượng Hoàng tăng thêm vài bậc trên bảng xếp hạng thế giới, nhưng mà hiện tại hai trăm tỷ đô la lại được Lục Thiếu Hoa lấy ra để tham chiến trong cơn bão tài chính Châu Á.
Cùng lúc đó, mấy người Lưu Minh Chương cuối cùng cũng hiểu được quyết tâm của Lục Thiếu Hoa, cũng biết cái mà Lục Thiếu Hoa gọi là ‘làm một trận lớn’ là to như thế nào. Ngoài ra ra tất cả là để kiếm tiền, theo như tỷ lệ bình thường, e rằng sau cơn bão tài chính ở Châu Á, tất cả chắc chắn kiếm được hơn hàng trăm tỷ đôla.
Thị trường tài chính, đặc biệt là sự bùng nổ của cơn bão tài chính, nhất định là cơ hội kiếm tiền tốt, hơn nữa còn là kiếm lớn, nếu như thao tác hợp lý, rất có khả năng sẽ làm cho tiền vốn tăng lên gấp bội, gấp trăm lần, mà lần này Lục Thiếu Hoa đầu tư so với lần trước nhiều hơn mấy lần, có thể là muốn kiềm nhiều hơn một chút.
Cuộc khủng hoảng chứng khoán ở Nhật Bản đã khiến Lục Thiếu Hoa kiếm được hơn bốn trăm hai mươi tỷ đô la, lúc đó tiền vốn bỏ ra là hơn mười tám tỷ đô la Mỹ, không chỉ tăng thêm hơn hai mươi lần, còn bây giờ, đầu tư tới hai trăm đô la Mỹ, nếu mà lại tăng thêm hai mươi lần, vậy là bốn ngàn tỷ đô la rồi.
Tất nhiên rồi, bất cứ cái gì cũng không thể so sánh được, sự lợi hại của cuộc khủng hoảng kinh tế của Nhật Bản năm ấy, đến nỗi khiến cho thị trường chứng khoán rớt xuống, tổn thất càng gay gắt, đúng với cái gọi là trèo càng cao thì ngã càng đau, càng bi thương. Cho dù đã qua nhiều năm, kinh tế của các nước châu Á cũng không thể so sánh với cuộc khủng hoảng năm đó của Nhật Bản, cho nên, Lục Thiếu Hoa có đầu tư nhiều cũng không thể nào vượt qua con số hai mươi lần giống năm đó ở Nhật Bản.
Có thể kiếm được bao nhiêu còn chưa biết được, trước khi chưa có kết quả, mấy người Lưu Minh Chương đều không dám xác nhận, điều duy nhất mấy người Lưu Minh Chương khẳng dám khẳng định là, con số cuối cùng nhất định sẽ khiến bọn họ phải giật mình.
- Các anh không nghe nói, khoảng thời gian này tôi sẽ huy động hơn một trăm tỷ đô la đến, đến lúc đó sử dụng như thế nào là việc của các anh, tôi sẽ không can thiệp
Nói đến đây Lục Thiếu Hoa ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói
- Đương nhiên, tôi có một yêu cầu, đó là cố gắng hết sức làm cho số tiền tăng lên lớn nhất, lớn nhất đến mức nào phải theo tính toán của các anh, tôi chỉ phụ trách đưa cho các anh con số cụ thể.
- Việc này không thành vấn đề
Lý Vân Thanh thay đại diện cho Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân bảo đảm với Lục Thiếu Hoa, bọn họ rất tự tin có thể biến số tiền tăng lên lớn nhất, suy cho cùng ba thiên tài về tài chính này không phải là nói không, nhưng mà, Lý Vân Thanh vẫn cảm thấy sự bảo đảm như thế này là không đủ, lại nói thêm một câu,
- Ba thợ giày thối chúng tôi có thế địch được một Gia Cát Lượng, ba người chúng tôi lăn lộn nhiều năm trên thị trường tài chính cũng không tin không thể nắm chắc thao tác lần này.
- Đúng vậy
Lưu Minh Chương ra sức ủng hộ ý kiến của Lý Vân Thanh.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức
Lý Tông Ân tương đối bảo thủ chỉ nói anh ta sẽ tận dụng tất cả năng lực của bản thân.
- Tốt
Lục Thiếu Hoa cười hài lòng, đây chính là cái hắn muốn, là ý chí chiến đấu của ba người Lưu Minh Chương bọn họ, bây giờ thấy ý chí chiến đấu của bọn họ không tệ, rất tự tin
- Số liệu cụ thể tôi sẽ đưa cho các anh, nhưng cũng không quá nhanh, dẫu sao tôi cũng là người, không phải là thần, vẫn cần cân nhắc một phen mới có thể đưa ra số liệu cụ thể được.
Theo như cách làm trước kia, Lục Thiếu Hoa sẽ đưa ra một ít số liệu để bọn họ tham khảo, lần này cũng là như vậy, Lục Thiếu Hoa sẽ đưa cho họ số liệu trong ký ức của hắn, để trong lòng bọn họ có một khái niệm, để nhanh đến thời điểm kia thì thực hiện.
Chỉ là lần này quả thực không giống lần trước, các nước ở châu Á đều bị ảnh hưởng, các nước thêm vào nhiều vô số có tới gần mười nước, Lục Thiếu Hoa muốn sắp xếp những chỗ số liệu này cũng không phải là chuyện đơn giản, vẫn cần có một khoảng thời gian mới có thể sắp xếp được.
- Cậu chỉ cần đưa ra con số cụ thể, là chúng tôi có thể căn cứ vào con số đó để định liệu phương án làm việc, sẽ không sợ xảy ra sơ xuất, biến số tiền thành lớn nhất sẽ không có vấn đề
Lý Vân Thanh tỏ vẻ đầy tự tin.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, cười, cũng không nói tiếp đề tài cũ, vừa chuyển đề tài, lại nói
- Chúng ta nói theo trình tự vấn đề đi, theo như suy đoán của tôi, Thái Lan là đất nước chết đầu tiên, và kế tiếp là Malaysia, Indonesia từ một số góc độ mà nói, ngoài Thái Lan là đất nước gặp nạn đầu tiên ra, ba nước khác là không phân biệt bên này với bên kia, chúng ta hoàn toàn có thể tưởng tượng một chút, nếu như đồng bath giảm mạnh, nhất định sẽ có ảnh hưởng đối với các đất nước xung quanh, thêm vào đó bọn George Soros đã có sắp đặt, tiến hành một cuộc công kích, toàn bộ hạ giá đột ngột là chuyện khó tránh.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa tạm dừng lại một chút, lại tiếp tục nói
- Cho nên cho dù là đồng pê-sô của Philipine hay là đồng Rupiah của Indonesia, đồng Ringgit của Malaysia, chắc chắn sẽ sụt giá cùng một lúc, nhưng chuyện chúng ta phải làm chính là ra tay trước, lấy được tiền tệ của ba quốc gia này, còn về chuyện phân phối tiền vốn, do các anh quyết định, tôi xuất ra đúng một trăm tỷ đô la.
- Còn nữa, tôi muốn nói rõ một chút, những năm gần đây Indonesia, xếp ở vị trí cao, cần phải chú trọng quan tâm bọn họ, không thể để cho bọn họ quá kiêu ngạo, người Hoa chúng ta không phải là lợn, cũng chẳng phải là chó, chơi ác bọn chúng một phen, làm cho bọn chúng cả đời cũng không ngóc đầu lên được
Cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng không quên bổ sung một lần.
Những năm gần đây Indonesia xếp ở vị trí quan trọng, đã tăng lên đến tầng cao về chính trị, toàn thế giới quan tâm, Lục Thiếu Hoa cũng để ý tới, nhưng mà hắn có thể như thế nào đây, hắn bất lực, chỉ có thể lợi dụng cơ hội này trả thù cho người Hoa, làm cho nền kinh tế của Indonesia lùi lại vài chục năm
- Cậu yên tâm đi, bọn Indonesia tôi đã không ưa từ lâu rồi, đến lúc đó tôi sẽ tự mình trấn giữ, chơi cho bọn chúng một vố đau, xem bọn chúng có dám kiêu ngạo nữa hay không
Lưu Minh Chương nói một cách hung hăng.
- Được, thì cho Minh Chương phụ trách, cụ thể làm như thế nào tôi không quản, tôi chỉ cần kết quả
Lục Thiếu Hoa gật đầu, rất hài lòng. Sau đó, Lục Thiếu Hoa lại chuyển chủ đề một lần nữa, nói
- Vẫn còn một chuyện nữa, chính là chuyện để cho các giám đốc trong thương hội Trung Hoa tham chiến, tôi sẽ để bọn họ cùng gom tiền vốn, đến lúc đó bọn họ sẽ tham gia vào, nhưng đoàn của họ phái đi sẽ do chúng ta thống nhất chỉ huy, tôi chỉ có một mình không thể phân thân ra được, đến lúc đó các anh còn phải thay tôi truyền đạt mệnh lệnh.
Chính như lời Lục Thiếu Hoa nói, hắn là người, không phải là thần, hắn không thể nào đích thân làm mọi việc, hắn chỉ có thể để ba người Lý Vân Thanh thay hắn truyền đạt mệnh lệnh, như vậy mới không để bọn họ cảm thấy bị tổn thương, nếu không thì mấy người Hoắc Anh Đông sẽ mắng chết Lục Thiếu Hoa.
- Việc này không thành vấn đề, miễn là làm tốt mặt truyền tin là được rồi, duy trì thông suốt, muốn làm như thế nào chỉ cần gọi điện nói một câu là được rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì
Lý Vân Thanh nói ra suy nghĩ của mình.
- Không
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, lại nói
- Điện thoại rất không thuận tiện, chỉ có thể coi như là phương thức liên lạc dự phòng, lần này chúng ta phải liên hệ tin tức qua mạng internet, chỉ đạo từ xa, ừ, nghe nói đến QQ chưa? Phần mềm truyền tin qua mạng internet của tập đoàn Phượng Hoàng của chúng ta sản xuất, đến lúc ấy sẽ dùng cái đó, tìm vài người đánh máy tương đối nhanh phối hợp cùng truyền đạt mệnh lệnh.
Cuối cùng Lục Thiếu Hoa nghĩ tới, dùng QQ điều khiển từ xa chắc chắn là sự lựa chọn đầu tiên, sử dụng một con đường truyền thông chuyên dụng, lại có Doanh Khoa Phượng Hoàng duy trì mạng lưới thông suốt, hiển nhiên chỉ đạo nhanh không có bất cứ vấn đề gì nữa, quan trọng là hiện tại mạng internet cũng không loạn như sau này, không sợ hacker xâm phạm, coi như là đáng tin.
Lưu Minh Chương ngẫm nghĩ, nói
- Tôi cảm thấy không tồi, dùng internet điều khiển từ xa rất tiện lợi, không cần một lúc gọi mấy chục cuộc điện thoại, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Ừ, nhắc đến QQ, tôi liền buồn bực, tôi đã xin mấy số, sao chẳng có số nào tương đối đẹp, haha, sau cơn bão tài chính lần này, cậu phải đưa cho ta số đẹp.
……
Lục Thiếu Hoa không nói gì, nhắc đến địa vị hiện tại của Lưu Minh Chương ở tập đoàn Phượng Hoàng, muốn có số đẹp thì có gì là khó, cứ gọi một cuộc điện thoại cho giám đốc điều hành Mã Hóa Đằng, nói rõ thân phận, đừng nói đến số đẹp, kể cả một dãy số đẹp năm chữ số cũng là chuyện nhỏ. Lắc đầu, cười khổ một tiếng, nói
- Không thành vấn đề, đến lúc đó cho mỗi người số đẹp tám số.
- Hai cái đi, bà xã tôi cũng muốn một cái
Lưu Minh Chương rõ ràng là yêu cầu quá cao
Thực ra Lục Thiếu Hoa có điều không biết, lúc đó Lục Thiếu Hoa chỉ trực tiếp để giám đốc điều hành Mã Hóa Đằng khai thông QQ chín số, cũng không có dưới tám số, những số đẹp này lại chuẩn bị bán lấy tiền, cho nên cho dù Lưu Minh Chương có gọi điện thoại muốn cũng không được.
Lưu Minh Chương không phải là chưa từng thử qua, anh ta làm sao không muốn có một số đẹp, chỉ là giám đốc điều hành Mã Hóa Đằng cực kì cố chấp, một câu:
- Chủ tịch nói rồi, những số đó giữ lại để bán lấy tiền
Để cho Lưu Minh Chương ngược trở về, chẳng nể mặt mũi anh ta chút nào cả.
Bây giờ nhắc đến QQ, Lưu Minh Chương mới nhớ đến chuyện này, mở miệng là đòi, chỉ có điều mà Lưu Minh Chương không ngờ được là lại có QQ tám số, khiến anh ta không ngờ đến, thế là mượn cớ, nói muốn có ít nhất một cái.
- Được rồi, hai cái thì hai cái, chúng ta nói tiếp chuyện chuẩn bị.
Lục Thiếu Hoa tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm Lưu Minh Chương, có vẻ như đang nói cho anh ta, bây giờ là lúc nào rồi, còn nói những chuyện không liên quan làm gì, và Lục Thiếu Hoa trừng mắt như thế, cũng có một hiệu quả nhất định, người sau biết ý rút lại, không nói nữa, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp
- Về việc chuẩn bị công việc, công ty máy tính Phượng Hoàng ủng hộ nhiều nhất, nơi đó cần bao nhiêu cái máy tính, muốn thiết bị gì, mỗi người các cách đều cộng lại, sau đó đưa bản liệt kê đến Thâm Quyến bên kia, để bọn họ làm, ừ, tôi muốn nhấn mạnh là cần một cái màn hình lớn, bên tổng chỉ huy nhất định phải có cái màn hình to này, lúc đó mới thuận tiện một chút.
- Việc này giao cho tôi làm đi
Lý Tông Ân bày tỏ thái độ
- Tôi đồng ý, Tông Ân làm việc tương đối thận trọng, những loại việc này giao cho anh ta làm không gì tốt bằng
Tổng chỉ huy Lý Vân Thanh cũng tỏ vẻ đồng ý.
- Ừ, tôi cũng đồng ý, quả thật Tông Ân khá là thận trọng
Lưu Minh Chương cũng không thể không thừa nhận
- Điều đó là đương nhiên rồi, anh cho rằng ai cũng sơ ý như anh à
Lục Thiếu Hoa tức giận nói một câu, còn trừng mắt nhìn Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa không bỏ qua cơ hội đả kích Lưu Minh Chương, sau đó, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ một lúc, mới hỏi
- Công việc chuẩn bị giai đoạn trước có quên gì không, các anh nói đi, muốn làm gì cứ đề xuất ra, hôm nay cùng giải quyết.
Lục Thiếu Hoa thông minh cũng không thể nào là người hoàn mỹ, suy nghĩ sự việc cũng có lúc thiếu sót, có thể trong chuyện này Lục Thiếu Hoa có một vài chi tiết chưa bố trí tốt, mới muốn mấy người Lưu Minh Chương nghĩ cùng, sau đó cùng nhau giải quyết cho hết.
Lục Thiếu Hoa đã chuẩn bị làm lớn một trận, như vậy công việc chuẩn bị của ngày trước nên làm đủ một chút, nếu không thì đợi đến khi cơn bão tài chính đến thật, thì sẽ biến thành chân tay co cóng, trái lại không có cách nào phát huy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tất cả kế hoạch
Cũng đang sợ ảnh hưởng đến kế hoạch, trong khoảng thời gian gần một tháng rưỡi Lục Thiếu Hoa bắt đầu bố trí công tác chuẩn bị trước, như vậy mới có đủ thời gian để chuẩn bị công việc cẩn thận và tỉ mỉ, sẽ không xảy ra thiếu sót.
- Để tôi nói một chút, có liên quan đến thị trường chứng khoán
Lý Vân Thanh vẫn mở miệng nói đầu tiên
- Tình hình lần này không nhỏ, thêm vào đó Hồng Kông sắp trở về, tôi nghĩ, Hồng Kông cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn này, hơn nữa công ty tài chính Phượng Hoàng của chúng ta ở Hồng Kông đầu tư không ít, trước mắt cơn cơn bão cũng sắp đến rồi, nếu như vào lúc này không rút bớt, đến lúc đó sẽ làm cho nó chìm nghỉm, còn nữa, giả dụ rút ra năm mươi tỷ đô la tiền vốn trong tập đoàn, tôi nghĩ hoạt động của tập đoàn chắc chắn sẽ có một chút khó khăn, hơn nữa cơn bão tài chính đến, kinh tế bị tổn hại, thị trường co rút, nếu không có đủ lượng vốn lưu động, e rằng tập đoàn sẽ đối diện với hoàn cảnh khó khăn.
Tuy rằng Lý Vân Thanh nói có liên quan đến thị trường chứng khoán, nhưng anh ta vì muốn có sức thuyết phục hơn, thị trường chứng khoán có thể sẽ liên lụy đến tất cả mọi việc nhất nhất đều nói ra
- Cho nên, tôi cho rằng, rút khỏi thị trường chứng khoán là cần thiết, đặc biệt là việc đầu tư của công ty hạng hai niêm yết trên thị trường, nhất định phải rút ra, còn các công ty hạng nhất niêm yết trên thị trường, tôi cho rằng, cũng phải rút ra một bộ phận, sau khi bán hết cổ phiếu thì đưa hết tiền vốn cho tập đoàn Phượng Hoàng, để lúc đó làm vốn lưu động.
- Ừ, tôi hoàn toàn đồng ý với việc này
Lưu Minh Chương gật đầu, nét mặt nghiêm lại nói
- Tôi là Tổng giám đốc công ty tài chính của tập đoàn, tôi biết tất cả các khoản của công ty, nếu như thật sự điều động ra năm mươi tỷ đô la, số vốn lưu động còn lại của tập đoàn sẽ không còn nhiều, không đến mười lăm tỷ đô la, nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng cơn bão tài chính cấp độ này mọi sự còn chưa biết nguy hại như thế nào, mười lăm tỷ đô la tiền vốn lưu động e rằng không đủ, còn nữa, cá nhân tôi cảm thấy, hay là chọn con đường bảo đảm một chút, tồn lại một chút vốn, nếu xảy ra sơ xuất cũng không để tập đoàn đi vào cảnh khốn khó, dẫu sao tập đoàn Phượng Hoàng có ngày hôm nay cũng không dễ dàng.
Giống như lời của Lưu Minh Chương, tập đoàn Phượng Hoàng có ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, đó đều là tâm huyết của Lục Thiếu Hoa, cũng là tâm huyết của hàng nghìn hàng vạn công nhân viên của tập đoàn Phượng Hoàng, nếu như xuất hiện điều bất trắc, cho dù Lục Thiếu Hoa có nhiều tiền, có năng lực, muốn cứu vãn tập đoàn e rằng phải có thời gian trả giá nhất định.
- Haha
Lục Thiếu Hoa cười haha, không để bụng, cũng không phải là Lục Thiếu Hoa kiêu ngạo, mà là hắn có nắm chắc, vốn lưu động của tập đoàn là ít, nhưng nếu như hắn muốn, chuyển mười hai mươi tỷ đô la đến vẫn là chuyện cực kì dễ dàng, tuy nhiên Lưu Minh Chương đã nói vậy, thêm vào đó, nói cũng không phải là không có lý, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ một chút rồi nói
- Được rồi, rút ra, toàn bộ công ty hạng hai niêm yết trên thị trường đều rút ra, còn các công ty hạng nhất niêm yết trên thị trường thì xem xét tình hình mà quyết định, Vân Thanh anh xem rồi xử lí, tuy nhiên cần phải chú ý một chút, chúng ta không vội, rút một chút một, đừng để thị trường xảy ra rối loạn
- Không thành vấn đề
Lục Vân Thanh cười đáp
Loại chuyện này lại nhất định không phải là Lý Vân Thanh làm lần đầu tiên, không chỉ không phải là làm lần đầu tiên, mà là lần thứ hai thứ ba rồi, đã thành thục từ lâu rồi, thao tác tự nhiên không có vấn đề gì, hơn nữa thời gian cho anh ta cũng không ngắn, rút ra một cách im hơi lặng tiếng cũng không thành vấn đề.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, Sau đó lại hỏi
- Cái khác thì sao? Có để sót chuyện gì không?
- Để tôi nói một chút đi.
Lý Tông Ân luôn luôn không mở mồm lúc này cũng nói rồi.
- Thương hội Trung Hoa cũng sẽ tham dự vào, tôi ước doán lượng vốn sẽ không quá ít, cho nên tôi cho rằng, lúc này để bọn họ thống kê lượng vốn ra, chúng ta cũng xem xét kĩ tình huống mà quyết định, dù sao nếu có quá nhiều tiền vốn tuôn vào thị trường, có khả năng sẽ dẫn đến phản hiệu quả, hơn nữa sẽ có khả năng phá hỏng kế hoạch của chúng ta, chúng ta không thể không phòng.
- Việc này không có vấn đề, đợi chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại bảo bọn nó đem lượng vốn báo lên đây, ừ, còn nữa quốc nội bên kia cũng tham gia vào, chờ một chút để gọi điện thoại luôn.
Ngừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa liếc nhìn Lưu Minh Chương, nói
- Minh Chương, người đi cùng đến Mexico lần trước anh còn nhớ không, lần này có thể ông ta sẽ đi, đến lúc đó cần làm như thế nào do anh dặn dò ông ta làm.
- Được rồi
Lưu Minh Chương vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Không có cách nào, Lưu Minh Chương không nghiêm túc cũng không được, bởi vì anh ta biết ông già họ Phùng kia thay mặt ai, là đại biểu của quốc gia, lúc đối mặt với ông ta, Lưu Minh Chương rất áp lực, nhưng may mà, có Lục Thiếu Hoa ở đó, Lục Thiếu Hoa để cho anh ta ra lệnh cho ông ta, Lưu Minh Chương liền dám chỉ thị ông ta.
- Được có còn chuyện khác không?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi.
Không mở miệng, cả ba người chẳng ai nói gì cả, tất cả đều đang trầm tư, suy nghĩ xem có còn quên gì không.
Mười phút trôi qua rồi, trong phòng vẫn im lặng, chẳng có ai mở lời cả, Lục Thiếu Hoa cũng vậy, hắn cũng không mở miệng, cũng đang suy tư, nhưng mà đến cuối cùng cũng không có kết quả, Lục Thiếu Hoa mới ngẩng đầu lên liếc nhìn mọi người.
Mù mờ, không chỉ Lục Thiếu Hoa mù mờ, mấy người Lưu Minh Chương cũng mù mờ, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cái cần bổ sung.
- Nếu đã như thế này, hôm nay đến đây thôi, nếu như khoảng thời gian này nghĩ ra còn quên việc gì, những việc các anh có thể tự mình quyết định thì cứ quyết định, nếu không biết cách giải quyết thì gọi điện thoại cho tôi.
Lục Thiếu Hoa biết cứ như thế này cũng không có kết quả gì, thì không để họ phải nghĩ nữa, sau đó nhấn mạnh, nói
- Nơi tiếp nhận máy tính và chỗ chỉ huy trước tiên phải sắp xếp tốt, nếu cần phối hợp các bộ phận thì phải toàn lực phối hợp, đặc biệt là về mặt internet, để bọn họ thử nghiệm, không được để xuất hiện vấn đề.
- Cậu yên tâm đi, việc này đích thân tôi đi làm
Lý Vân Thanh nói một cách nghiêm túc.
- Tốt
Lục Thiếu Hoa gật đầu hài lòng sau đó cười lại nói
- Hôm nay cứ như vậy đi, anh cần làm cái gì thì đi đi, bây giờ tôi phải đi gọi điện cho mấy người hội ông Hoắc.
Đến lúc này, giai đoạn trước công tác chuẩn bị cho hội nghị kết thúc rồi, mấy người Lưu Minh Chương đi ô tô rời khỏi biệt thự của Lục Thiếu Hoa, nhưng Lục Thiếu Hoa lại không rời khỏi thư phòng, ngồi trên ghế ông chủ, nhắm mắt thư giãn, tựa lưng vào ghế ngồi, tay day day trán, để cho đầu óc thư giãn một chút, rất lâu sau mới khôi phục bình thường, nhấc điện thoại lên bắt đầu gọi cho mấy người hội Hoắc Anh Đông
Mười mấy cuộc điện thoại gọi đi, Lục Thiếu Hoa ghi lại tất cả số tiền vốn bọn họ chuẩn bị sử dụng, còn dặn dò bọn họ một số việc nhất định phải làm, đặc biệt là hai phương diện internet và máy tính, Lục Thiếu Hoa dặn dò một số việc trọng điểm.
“Vừa thông suốt, gọi xong cuộc này là hoàn thành rồi, ai mệt thật đấy” Trong lòng Lục Thiếu Hoa ngầm thở dài, rất là mệt.
- Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã gọi điện thoại đến toàn bộ các Tổng giám đốc ở Thương hội Trung Hoa, hơn nữa bảo bọn họ đưa ra con số, ghi chép lại từng số một, hiện tại chỗ còn thiếu là quốc gia bên kia vừa thông suốt điện thoại, chỉ cần gọi sang bên này xong, là tất cả mọi việc coi như là đã hoàn thành rồi.
Chỉ có điều làm cho Lục Thiếu Hoa cực kì đau đầu là nên gọi điện cho ai ở quốc gia đây, trước đây Lục Thiếu Hoa đều liên hệ trực tiếp với ông Đặng, bây giờ ông Đặng qua đời rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không còn có người chuyển lời nữa.
- Ai, ông nội à, nếu người sống thêm vài năm nữa, thì có thể nhìn thấy sự hùng mạnh của tổ quốc rồi, trở về Hồng Kông cảnh đẹp như vậy, đáng tiếc người không còn nữa
Lục Thiếu Hoa nói lẩm bẩm một mình
Ở thời khắc này, Lục Thiếu Hoa nhớ đến ông nội đã qua đời, ông Đặng, người đại diện cho một vĩ nhân mở đầu cho một quốc gia cường thịnh, cống hiến bao nhiêu cho tổ quốc, đáng tiếc điều muốn nhìn thấy nhất là Hồng Kông trở về quê hương lại không có cách nào nhìn được, an nghỉ ở trong nơi tối tăm, thật là đáng tiếc.
“Ai” Lục Thiếu Hoa lại thở dài, lắc lắc đầu không để cho bản thân nghĩ nhiều như vậy, trong đầu tìm xem ai làm người chuyển lời, không lâu sau, Lục Thiếu Hoa liền tìm được một người, đúng đắn mà nói, hắn tìm được một người thân, một người không có quan hệ huyết thống nhưng lại là người thân một nhà, người này không phải là người khác, chính là Tăng Kiến Quốc
Tăng Kiến Quốc, bây giờ đã là người cầm đầu của Cục an ninh quốc gia, là một trong số những người có công lớn trong việc lập quốc, tuy rằng chiến công không hiển hách, nhưng cũng không thể coi thường, phải biết những người tham gia chống Nhật và chống Mỹ mà còn sống thì không còn nhiều nữa, không có nhiều chiến công thì cũng là nhân vật nguyên lão khai quốc.
Gọi đến số điện thoại quen thuộc, âm thanh đầu tiên truyền đến là giọng của một người thanh niên, Lục Thiếu Hoa vừa nghĩ đã biết là ai rồi, có thể là thư kí của Tăng Kiến Quốc nhận điện thoại, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, tự giới thiệu tên họ, nói thẳng muốn tìm Tăng Kiến Quốc.
Cái tên Lục Thiếu Hoa, cho dù là trong nước hay là trên thế giưới đều có danh tiếng nhất định, chứ đừng nhắc đến bốn chữ ‘tập đoàn Phượng Hoàng’ được thêm vào phía trên tên Lục Thiếu Hoa, càng lộ rõ thân phận, thư kí của Tăng Kiến Quốc tự nhiên không dám chậm trễ, sau khi xin chỉ thị của Tăng Kiến Quốc liền chuyển điện thoại.
- Ta nói thằng nhỏ này, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi, cháu còn nhớ gọi điện thoại cho ta à?
Giọng của Tăng Kiến Quốc sang sảng truyền đến, có chút quở trách, cũng có chút vui mừng.
………………
Trán của Lục Thiếu Hoa toát ra hai dòng mồ hôi, thật sự là không biết nên trả lời Tăng Kiến Quốc như thế nào, chột dạ, ngoại trừ có chuyện ra, từ trước đến giờ Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ gọi điện cho Tăng Kiến Quốc, bây giờ gọi điện thoại cho ông ta lại có chuyện, Lục Thiếu Hoa làm sao mà không chột dạ được.
- Ai, cháu cũng bận mà, ông cũng biết, bây giờ tập đoàn Phượng Hoàng là sự nghiệp lớn mà, bận rất nhiều việc, tình cảnh cũng không tốt, trước có hổ sau có sói, không cẩn thận một chút, gia nghiệp này liền bị kẻ địch nuốt mất.
- Được rồi được rồi, cháu đừng nói nữa, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi
Không có cách nào, Tăng Kiến Quốc chỉ có thể cắt lời Lục Thiếu Hoa, chỉ sợ Lục Thiếu Hoa tiếp tục nói, lỗ tai đều ong ong cả rồi,
- Nói đi, cháu không có chuyện gì thì không đăng tam bảo điện, lần này lại có chuyện gì à?
- Quả thật có chút chuyện, liên quan đến việc kiếm nhiều tiền, muốn nhờ ông gọi giúp một cuộc điện thoại, giúp cháu gọi cho thủ trưởng cấp bậc cao nhất, nói chuyện này
Lục Thiếu Hoa nói tỉ mỉ.
Trước khi Đặng lão qua đời, Đặng lão có dặn dò lại, chuyện cơn bão tài chính ở châu Á có thể trực tiếp liên hệ với thủ trưởng cấp cao nhất, hơn nữa việc này cũng là được sự cho phép của thủ trưởng cấp cao nhất, có chuyện gì thì gọi điện cho ông ta, nhưng tiếc rằng Lục Thiếu Hoa không biết làm thế nào gọi điện cho thủ trưởng cấp cao nhất, đây mới là chuyện nhức đầu lúc này
Nhưng mà, Tăng Kiến Quốc nghe được việc quốc gia sẽ kiếm được nhiều tiền, ngay lập tức cũng chú ý, tuy nhiên ông ta biết rõ, chuyện này là cơ mật, cũng không dám hỏi nhiều, vội nói một câu
- Cháu chờ một chút.
Liền gác máy, cũng không biết là đi làm chuyện gì.
Nhân vật lớn đã gặp nhiều rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không thấy lạ gì rồi, hơn nữa thân phận bây giờ của hắn khác xưa rồi, cho dù là gặp nguyên thủ của một nước thì cũng chẳng có gì là lớn cả, nhưng mà Lục Thiếu Hoa suy cho cùng cũng là người Trung Quốc, đối diện với nguyên thủ của nước mình, Lục Thiếu Hoa ít nhiều gì cũng tỏ ra tôn trọng, vì vậy, trước khi điện thoại cho Chủ tịch, tâm trạng của Lục Thiếu Hoa hơi xao động.
Nhưng mà bây giờ Tăng Kiến Quốc gác điện thoại, tâm trạng Lục Thiếu Hoa bình tĩnh hơn, suy nghĩ một chút, Lục Thiếu Hoa đã hiểu ra, Tăng Kiến Quốc đại khái là gọi điện thoại xin chỉ thị, sau đó đợi cấp trên đồng ý mới cho Lục Thiếu Hoa số điện thoại.
Chỉ là Lục Thiếu Hoa nghĩ sai rồi, sau khi gác điện không bao lâu, điện thoại của Lục Thiếu Hoa reo lên, điện thoại không hiển thị số, không cách nào biết được là ai, Lục Thiếu Hoa liền nghĩ đây là cuộc gọi mật, hít một hơi để lấy bình tĩnh rồi nghe điện thoại
-A lô, xin chào! Tôi là Lục Thiếu Hoa đây.
Giọng nói của Lục Thiếu Hoa rất bình thản, rất lịch sự. Đương nhiên rồi, cũng không phải là quá trịnh trọng bởi vì Lục Thiếu Hoa dùng từ “xin chào” chứ không phải là “chào ông”. Có thể thấy rằng Lục Thiếu Hoa kiêu căng cỡ nào.
Lục Thiếu Hoa thật đúng là kiêu căng sao? Không, Lục Thiếu Hoa từ trước đến nay không hề kiêu căng, cho dù là tài sản của Lục Thiếu Hoa là một con số khủng lồ, còn có một căn cứ Hổ Gầm làm hậu thuẫn, hắn cũng không kiêu căng. Không bao giờ xưng “chào ông”, không phải là Lục Thiếu Hoa kiêu căng mà là với thân phận Lục Thiếu Hoa hôm nay, hoàn toàn có thể cùng một cấp bậc với nguyên thủ của một nước, không cần phải trịnh trọng như thế.
-Ha hả.
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười, rất hoà nhã dễ gần.
-Tôi nghe ông Tăng nói anh tìm tôi có chuyện gì vậy?
Đúng vậy, đầu dây bên kia là thủ tướng, Lục Thiếu Hoa đã gặp qua một lần, cũng nghe giọng nói của ông ấy, tuy rằng giọng nói trong điện thoại có chút khác biệt, nhưng mà Lục Thiếu Hoa vẫn nhận ra giọng của ông.
-Vâng, về việc của châu Á.
Lục Thiếu Hoa bình thản nói.
-Ông tôi lúc còn sống, ông nói với tôi, có một cơ hội giống như năm 94 hồi đó, mang vốn của quốc gia đầu tư một lần lớn, bây giờ thời cơ cũng đã đến rồi, cũng cho sắp xếp là vừa rồi, chỉ còn đợi phía chính phủ tập trung vốn thôi.
Lục Thiếu Hoa nói thế nào thì cũng là người của hai thế giới rồi, cũng gần bốn mươi tuổi rồi, cũng gặp loài người của thế kỷ hai mươi mốt, vì vậy, khi đối diện với vị thủ tướng, hắn vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, giọng điệu cũng như vậy, còn có một chút máy móc.
-Khủng hoảng tài chính Mexico năm 94 thì tôi biết, nhắc đến chuyện này, chính phủ còn phải cảm ơn anh nhiều, trong mấy tháng ngắn ngủi đã mang về cho chính phủ với thu nhập hơn mười tỷ đô la Mỹ, ha ha!
Thủ tướng vẫn cứ cười, sau đó nói tiếp:
-Bây giờ là năm 97 rồi, lần trước tôi cũng có nghe ông Đặng nói, nói rằng anh đoán châu Á sẽ xảy ra chuyện lớn, bây giờ xem ra anh đoán đúng rồi, ừ, thế này nhé, lần này cũng giống như lần trước vậy, sẽ do lão Phùng dẫn đầu, còn về tài chính, chính phủ bây giờ còn nhiều việc cần đến tiền cũng nhiều, nên có thể không được nhiều lắm, khoảng hai mươi tỷ đô la Mỹ.
-Vâng, hai mươi tỷ đô la.
Lục Thiếu Hoa đáp lại, ngẫm nghĩ một lát nói tiếp:
-HôngKông cũng sắp hợp nhất lại rồi, nếu như tôi đoán không sai thì lúc đó sẽ xảy ra bạo loạn, còn nữa, HôngKông sẽ bị ảnh hưởng, hy vọng chính phủ có sự chuẩn bị trước.
Lục Thiếu Hoa nói đến vấn đề sau cùng có vẻ như là hiếm gặp, nhưng mà cũng không thể trách Lục Thiếu Hoa nhiều chuyện, suy cho cùng Hông Kông cũng sẽ bị công kích, Lục Thiếu Hoa tiết lộ một chút, coi như là để cho chính phủ chuẩn bị trước, đến lúc đó sẽ trở tay kịp.
-Ừ, tôi sẽ cho các bộ phận chú ý việc này.
Vị thủ tướng nói xong, ngừng một lát rồi nói tiếp:
-Nếu như bên HôngKông xảy ra chuyện, hy vọng anh có thể giúp một tay.
Tuy là giọng điệu của vị thủ tướng rất bình thản nhưng mà không che giấu được ý đề nghị, không còn cách nào khác, dựa vào thực lực hiện nay của chính phủ để trợ giúp cho HôngKông thì có thể gặp rắc rối, suy cho cùng ngày HôngKông hợp nhất trở lại không còn lâu nữa, tất cả vẫn chưa chắc chắn, nếu như có được sự giúp đỡ của Lục Thiếu Hoa một người có thực lực hung mạnh thì HôngKông sẽ vượt qua được nguy cơ này thì là chuyện đơn giản.
Lục Thiếu Hoa cũng biết, một nhân vật như thủ tướng không thể nào hạ giọng cầu xin hắn, bây giờ dùng giọng điệu hoà nhã để yêu cầu, Lục Thiếu Hoa cũng đã cảm thấy hài lòng rồi, bèn nói:
-Vốn đầu tư ở HôngKông cũng rất lớn, sao mà tôi để cho vốn đầu tư của tôi thất thoát được.
Tuy Lục Thiếu Hoa không trực tiếp đồng ý nhưng bảo vệ tài sản của mình không thất thoát cũng có nghĩa là bảo vệ HôngKông, giúp đỡ HôngKông rồi.
-Tốt
Điện thoại cuối cùng cũng đã điện thoại rồi, Lục Thiếu Hoa thấy nhẹ nhõm người, sự việc cũng trở nên đơn giản rồi, gửi tất cả các con số cho Lý Vân Thanh, đồng thời ghi chú rõ thân phận, còn bảo Lý Vân Thanh sắp xếp một nơi hành động, tất cả phải hoàn thành theo sắp xếp đó.
Trong nháy mắt, đã cuối tháng năm rồi, tháng sáu sắp đến, mà ngày một tháng sáu, trong ngày lễ quốc tế thiếu nhi này, Lục Thiếu Hoa không như những đứa nhỏ hớn hở trong ngày lễ này được mà mặt mày nghiêm trọng cầm điện thoại điện thoại suốt.
-Vấn đề tài chính huy động sao rồi?
Lục Thiếu Hoa hỏi
-Đến hôm nay, có khoảng 95 tỷ đô la, còn thiếu 5 tỷ đô la nữa.
Lý Chí Kiệt đầu bên kia có chút bất đắc dĩ nói.
Đúng vậy, đối tượng Lục Thiếu Hoa điện không ai khác mà chính là Lý Chí Kiệt ở bên căn cứ Hổ Gầm, hắn ta quản lý tài chính bên căn cứ Hổ Gầm, cuối năm ngoái Lục Thiếu Hoa đã cho Lý Chí Kiệt thời gian nửa năm để huy động số tiền một trăm tỷ đô la, bây giờ đã qua hơn bảy tháng, Lục Thiếu Hoa đương nhiên phải hỏi về tình hình tài chính một chút.
-Sao lại thế? Bây giờ đã hơn bảy tháng rồi, sao lại thiếu năm tỷ đô la?
Giọng điệu của Lục Thiếu Hoa rất không vừa ý
Lục Thiếu Hoa đương nhiên là không vừa lòng rồi, vốn dĩ chỉ cho Lý Chí Kiệt thời gian nửa năm, bây giờ thì đã bảy tháng rồi, mà vẫn chưa huy động đủ, coi như là Lý Chí Kiệt không làm tròn nhiệm vụ, Lục Thiếu Hoa đương nhiên tức giận rồi, suy cho cùng con số một trăm tỷ đô la mấu chốt là số năm đó, nếu như xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, may mà Lục Thiếu Hoa đến nay vẫn chưa dùng tới số tiền đó, không thì Lý Chí Kiệt thành người có tội rồi.
-Hãy nghe tôi nói, thời gian trước căn cứ có một đơn hàng lớn, là của bên Trung Đông, một khách hàng lớn, chúng ta không dễ dàng gì huy động vốn, nếu như không làm tốt thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai bên. Mà vừa đúng là có một đơn hàng lớn, căn cứ sẽ cần một số vốn lớn, như thế nên lúc này mới chậm, nếu như dùng gấp, bất cứ lúc nào cũng có thể huy động đủ một trăm tỷ đô la, chỉ là như thế sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của căn cứ, vì vậy không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Lý Chí Kiệt vội vàng giải thích.
Cũng đúng, Lục Thiếu Hoa đã hạ lệnh cách đây bảy tháng, Lý Chí Kiệt cũng biết Lục Thiếu Hoa dùng tiền vào cái gì, đương nhiên không dám giỡn, nếu như đắc tội với khách hàng lớn cũng không thể từ chối, sở dĩ chọn cách kéo dài thời gian là vì Lý Chí Kiệt muốn nhanh chóng huy động được một trăm tỷ đô la, như vậy mới dám nhận đơn hàng lớn vậy.
Còn nữa, Lục Thiếu Hoa không giục Lý Chí Kiệt về số tiền đó, Lý Chí Kiệt cũng không gấp gáp, cho đến hôm nay, Lục Thiếu Hoa mới giục, Lý Chí Kiệt cũng huy động chín mươi lăm tỷ đô la rồi, còn thiếu năm tỷ nữa, chỉ cần trong nháy mắt có thể gom đủ, tức là không còn sợ việc ngoài ý xảy ra nữa.
Nghe lời giải thích, nỗi bực dọc trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng dần tiêu tan, ngẫm nghĩ một lúc, mới nói:
-Thế này nhé, chuyển chín mươi lăm tỷ đô la đó qua đây, còn năm tỷ còn lại, tôi cho anh nửa tháng, từ từ huy động, chúng ta vẫn còn thời gian.
-Không cần nửa tháng đâu, cho tôi ba ngày, sau ba ngày tôi sẽ chuyển năm tỷ còn lại qua đó.
Lý Chí Kiệt tự tin nói.
Nghĩ cũng đúng, số vốn lưu động của căn cứ Hổ Gầm khoảng mấy chục tỷ đô la Mỹ, việc huy động năm tỷ đô la Mỹ thì trong chốc lát thôi, chỉ là Lý Chí Kiệt không muốn ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của căn cứ Hổ Gầm mà huy đông thôi, bằng không sao có thể cần thời gian ba ngày chứ.
-Tùy anh vậy, miễn là anh hoàn thành nhiệm vụ trong ba ngày thì được rồi.
Lục Thiếu Hoa nói mà không chút biểu lộ gì.
-Vâng.
Lý Chí Kiệt đầu bên kia đáp lại một tiếng, ngừng một lát rồi chuyển chủ đề:
-Vợ tôi cũng đã qua châu Phi rồi, chỉ là ngày nào cũng ở căn cứ không có việc gì làm, cô ấy muốn phụ việc gì đó, cậu nghĩ có được không?
Bí mật của căn cứ Hổ Gầm rất nhiều, không phải là người được tín nhiệm, Lục Thiếu Hoa sẽ không cho người ngoài biết được bí mật, vợ của Lý Chí Kiệt chưa thể là người tín nhiệm, Lý Chí Kiệt biết rõ điều này, mới xin chỉ thị của Lục Thiếu Hoa, muốn nghe ý kiến của Lục Thiếu Hoa.
-Tôi không phản đối, anh sắp xếp đi.
Lục Thiếu Hoa rất hiểu Lý Chí Kiệt, cứ để cho Lý Chí Kiệt tự sắp xếp việc cho vợ anh ta làm, anh ta cũng không sắp xếp những việc liên quan đến bí mật đâu, vì vậy Lục Thiếu Hoa mới không cần phải đưa ra ý kiến, nhưng mà Lục Thiếu Hoa cũng có lời dặn dò:
- Việc khác thì anh có thể cho vợ anh biết nhưng liên quan đến bí mật căn cứ tuyệt đối không thể, có thể cho cô ấy biết những việc liên quan đến buôn lậu súng ống đạn dược của căn cứ, nhưng còn những việc chế tạo vũ khí thì không thể.
Căn cứ Hổ Gầm buôn lậu vũ khí đã không còn là chuyện bí mật nữa, chỉ là người ta không biết vũ khí của căn cứ thực ra là tự chế tạo mà thôi, đồng thời ở dưới đất căn cứ Hổ Gầm còn có một căn cứ bí mật quy mô lớn, phía dưới có thể là đang chế tạo vũ khí hạt nhân, chiến hạm lớn, máy bay chiến đấu và lực lượng quân sự…
-Tôi biết rồi, tôi sẽ bố trí hợp lý.
Ngừng một lúc, Lý Chí Kiệt dường như đang nghĩ ngợi, sau đó nói tiếp:
-Cô ấy giải quyết những tài liệu liên quan đến kinh doanh, lại giỏi đàm phán, hay là để cô ấy hỗ trợ trong đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, để cô ấy đàm phán cùng mọi người, làm những việc như mua mỏ dầu chẳng hạn.
-Có thể.
Lục Thiếu Hoa không nghĩ ngợi gì đáp ngay, sau đó không quên buông một câu đùa.
-Anh cũng được đấy chứ, biết lợi dụng phế phẩm lắm đó!
-Vợ tôi không phải phế phẩm đâu nha, nói thật cô ấy rất thông minh, nếu như một ngày nào đó cô ấy không muốn ở lại đây nữa, tôi muốn đưa cô ấy qua HôngKông, để cô ấy vào tập đoàn Phượng Hoàng, nhất định là một thiên tài buôn bán đẳng cấp đấy.
Đáp lại Lý Chí Kiệt là một sự im lặng, qua một lúc sau Lục Thiếu Hoa mới nói từng chữ một:
-Bà...Hoàng …bán… dưa… chuột!
Chuyện vốn giờ không còn vấn đề gì nữa, Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm được rồi, cuối cùng nói đùa với Lý Chí Kiệt vài câu, khác hẳn so với vẻ đằng đằng sát khí ban đầu, nghĩ cũng đúng, khủng hoảng tài chính châu Á năm 97 rất quan trọng với Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa lại là người cầu toàn, sao lại có thể để sơ suất xảy ra được chứ.
Nhưng mà tất cả những điều này vẫn chưa kết thúc, tính từ lúc Lục Thiếu Hoa ra lệnh làm công tác chuẩn bị trước đến nay cũng đã tròn nửa tháng, cũng là lúc kiểm tra kết quả rồi, sau khi nói chuyện với Lý Chí Kiệt xong, hắn bảo Lý Vũ Sinh chuẩn bị xe đến “Sở chỉ huy chiến đấu” lần này.
Sở chỉ huy chiến đấu Lục Thiếu Hoa đã từng tới chính là nơi đối phó với bốn công ty lớn của Mỹ lần trước, Lục Thiếu Hoa không muốn Lưu Minh Chương đưa đi mà muốn tự mình đến đó.
Tới nơi, Lục Thiếu Hoa mới phát hiện cảnh tượng không giống như lần trước. Bức tường trong phòng trong nhà treo một màn hình LCD hơn tám mươi inch, ngay cả bố trí cũng thay đổi. Trước đây đặt bên cạnh ghế sô-pha trong phòng là cái bàn dài đặt bốn cái màn hình hiển thị, bây giờ không biết đi đâu rồi, bây giờ phòng trống không rộng rãi, ghế sô pha cũng thay mới, bàn máy tính trước kia cũng được đặt gọn cạnh tường từ lúc nào rồi.
Người ở lại bố trí tất cả hiện trường này chính là Lý Tông Ân, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa bước vào, Lý Tông Ân ngừng việc đang làm bước đến bên Lục Thiếu Hoa đợi Lục Thiếu Hoa nhìn quanh bốn hướng xong Lý Tông Ân mới hỏi:
-Thế nào? Cũng được đấy chứ?
-Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, sau đó nói:
-Bố trí cũng được lắm, nhưng mà trong phòng như thế nào tôi không biết, lần này không giống như bình thường, một khi chuyển vào đây thì sẽ trở thành hình thức bán khép kín, ăn ngủ đều ở đây, mọi thứ xung quanh phải làm tốt.
-Điều này tôi cũng có nghĩ qua, trong phòng đã trang trí lại, những vật dụng cho cuộc sống cũng đã chuẩn bị, hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí tôi còn muốn mua thêm một ít thức ăn để trong tủ lạnh để tự mình nấu nữa.
Lý Tông Ân luôn giữ được bình tĩnh trong lúc nói không có một chút đùa giỡn nào.
-Ở đây không cần thiết là không đi ăn cơm ở ngoài, chỉ cần không tuỳ tiện đi lại là được, à, mà cũng cần phải chú ý, tới lúc đó phải điều người đáng tin cậy mang cơm đúng giờ đến, xong thì bảo họ đi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói
Người được vào tổng chỉ huy đều là người Lục Thiếu Hoa tin tưởng cả, cũng có nghĩa là ngoài Lý Tông Ân, Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương và người đánh chữ nhanh, có chăng đi nữa thì là Lục Thiếu Hoa, những người khác không được bước chân vào đây, bởi vì Lục Thiếu Hoa đã sớm có kế hoạch rồi, đến lúc đó sẽ điều một đội ngũ bên Thâm Quyến qua để bảo vệ an toàn của họ.
Đúng thế, đừng xem nhẹ mấy người Lưu Minh Chương, nhưng mà những người ngoài ai mà không biết phân chia lợi nhuận trong tập đoàn Phượng Hoàng cao, hơn nữa mấy Lưu Minh Chương còn làm bên lĩnh vực tài chính, phần trăm lợi nhuận càng cao, ai nấy cũng sở hữu khoảng mấy trăm triệu đến mấy tỷ đô la, những người muốn bắt cóc được bọn họ cũng nhiều.
- Việc này không cần anh dặn dò, ba người chúng tôi sẽ sớm tập hợp lại, khi đó sẽ liên lạc với bộ phận an ninh của tập đoàn, bảo họ điều mười mấy người bảo vệ.
Lý Tông Ân nói dự định sau khi bàn bạc giữa bọn họ ra.
Lục Thiếu Hoa không vội nói, gật đầu, ánh mắt lại nhìn quanh phòng, đi hai bước rồi dừng lại, thay đổi hướng rồi lại nhìn quanh bốn phía, sau một lúc, hỏi:
-Bây giờ làm thế nào rồi, sắp xong rồi chứ?
-Hôm nay công nhân kéo đường dây mạng, buổi chiều sẽ xong, ngày mai thử nghiệm, cơ bản cũng sắp xong rồi.
Lý Tông Ân cũng đưa mắt nhìn bốn phía đáp lại.
-Tốt!
Lục Thiếu Hoa gật đầu lia lịa, tỏ vẻ rất hài lòng, sau đó lại nói:
-Tối nay đến nhà tôi, cả Minh Chương và Vân Thanh nữa, đến nhà tôi dùng bữa cơm, tiện thể bàn bạc một chút.
-Được
-Ừ.
Lục Thiếu Hoa đáp lại, im lặng quay người, rời khỏi sở chỉ huy, trở về tòa nhà Phượng Hoàng.
Tầng hai tám của toà nhà, thoạt nhìn thì rất yên tĩnh, lưa thưa vài nhân viên qua lại, nhìn thì rất là bận, thực chất đúng như vậy, bây giờ nhân viên ở tầng hai mươi tám đều rất bận đến nỗi xa sẩm mặt mày, bởi vì, đây là tầng tập trung về môi giới chứng khoán của công ty tài chính Phượng Hoàng.
Đương nhiên rồi, nói là nơi tụ tập tay môi giới chứng khoán cũng không hẳn là toàn bộ, đội ngũ đóng quân ở đây chỉ có một, đó chính là đội ngũ do Lý Vân Thanh dẫn đầu, chủ yếu phụ trách thị trường chứng khoán bên HôngKông, bây giờ cổ phiếu mà công ty tài chính Phượng Hoàng đã đầu tư đều đang nằm trong tình trạng rớt giá một chút, là người môi giới chứng khoán sao mà không bận cho được.
Còn Lục Thiếu Hoa hạ lệnh, đối với HôngKông bên đó, phải thật thận trọng, lượng bán ra không được quá nhiều sợ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán của HôngKông, vì vậy Lý Vân Thanh chỉ có thể đích thân đi giám sát, không dám chậm trễ.
Lục Thiếu Hoa hôm nay đến đây là muốn xem giá cả trên sàn như thế nào rồi, bước vào một phòng như phòng hội nghị cỡ trung vậy, bên trong máy tính đặt đầy lên bàn, trên tường treo một màn hình siêu lớn, Lý Vân Thanh đang ở trong đó, Lục Thiếu Hoa bước vào Lý Vân Thanh không hay biết, vẫn bận làm việc của mình.
Nhìn thấy vậy Lục Thiếu Hoa chỉ có thể cười, Lý Vân Thanh quá chăm chú, đành gọi một tiếng:
-Vân Thanh!
-Hả!
Lý Vân Thanh ngẩng đầu, hướng về giọng người gọi, thấy Lục Thiếu Hoa, đầu tiên là kinh ngạc sau đó cười, dặn dò vài nhân viên rồi mới ngừng việc đang làm tiến đến.
-Thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa vào chủ đề chính
-Hôm nay sẽ kết thúc, buổi sáng chỉ giải quyết được chín chín phần trăm, buổi chiều sẽ kết thúc, sau đó, cho nhân viên nghỉ một thời gian dài, điều chỉnh lại trạng thái rồi sẽ chuẩn bị cho cuộc chiến.
Lý Vân Thanh có vẻ mệt mỏi, giọng khi nói không được bình thường
-Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu cũng không hỏi nữa, sau đó chuyển chủ đề:
-Tối nay qua nhà tôi dùng cơm nhé, tiện thể bàn luôn.
-Được!
Lục Thiếu Hoa rời khỏi tầng hai mươi tám, đi lên tầng hai mươi chín, đến văn phòng làm việc của Lưu Minh Chương, không gõ cửa, thẳng tay đẩy cửa bước vào, mà Lưu Minh Chương đang tập trung xử lý đống tài liệu dường như không phát hiện, cúi mặt, tay cầm bút, có lúc nhăn mày, sau đó ký tên
Đại chiến sắp đến rồi, bất kể là Lưu Minh Chương hay là Lý Vân Thanh cũng như Lý Tông Ân ba người họ đều có nhiệm vụ của mình, Lý Tông Ân phụ trách bố trí phòng, Lý Vân Thanh ngoài việc giải quyết đầu tư bên HôngKông mà còn nắm hết mọi việc, còn Lưu Minh Chương, anh ta sẽ phụ trách giải quyết văn kiện của tập đoàn, còn nữa quản lý tốt tiền vốn, quan tâm một chút về tình hình thị trường tài chính các nước châu Á.
Lục Thiếu Hoa không lên tiếng quấy rầy Lưu Minh Chương, bước đến ghế phía trước bàn làm việc ngồi xuống, định xem thử Lưu Minh Chương bao lâu mới phát hiện ra hắn, nhưng mà Lục Thiếu Hoa thất bại, khi nhẹ nhàng bước đến ghế thì gây ra tiếng động nhỏ, đủ để phát hiện ra.
-Ha hả!
Lưu Minh Chương cười và nói:
-Tôi tưởng là ai chứ, thì ra là ông chủ lớn, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây vậy?
-Tôi ngày nào cũng rảnh, hôm nay đến đây xem thử có ai biến nơi làm việc thành nơi hẹn hò không để bắt tại trận.
Lục Thiếu Hoa đùa giỡn, bởi vì vợ của Lưu Minh Chương là thư ký của anh ta.
- Xí, tôi mà loại người đó à?
Lưu Minh Chương nói
-Giống, rất giống.
Vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa còn nghiêm túc hơn lúc đầu nữa, qua một lúc sau, vẻ mặt đó không còn nữa, cười ha ha rất to, cười xong mới nghiêm túc trở lại, hỏi:
-Tiền bên đó đã chuyển qua rồi, anh có nhận được không?
-Nhận …
Mới nói được nửa Lưu Minh Chương dừng lại, vỗ vỗ trán, rất bất lực nói:
-Ây da, tôi quên mất, vừa rồi nói chuyện điện thoại với Chí Kiệt, nói là đã chuyển chín mươi lăm tỷ đô la rồi, tôi bận quá quên mất, chưa đi kiểm tra, ừ, bây giờ sẽ kiểm tra xem.
Không cần nói, Lưu Minh Chương nói xong liền gõ nhẹ bàn phím, lần nữa mở màn hình máy tính, nhanh chóng truy cập vào trang web của ngân hàng, nhập tài khoản, mật mã rồi đăng nhập kiểm tra số dư, đợi xác nhận rồi Lưu Minh Chương mới thở phào nhẹ nhõm nói:
-Đã vào tài khoản rồi, ấy, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, tiền đã vào tài khoản rồi, ngân hàng Phượng Hoàng sao lại không thông báo một tiếng.
-Anh khẳng định là không có người đến thông báo?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày hỏi
Ngân hàng Phượng Hoàng thuộc tập đoàn Phượng Hoàng, mỗi lần có số tiền lớn chuyển vào tài khoản hay rút ra đều qua sự theo dõi của ngân hàng, sau đó ngân hàng sẽ in ra một biên lai có đóng dấu, gửi cho Lưu Minh Chương cần anh ta ký tên.
-Ừ? Hình như không, à, không đúng, lúc nãy hình như có người gửi một văn kiện tới, không biết có phải tờ biên lai không nữa.
Nói xong, Lưu Minh Chương lật đi lật lại những văn kiện đang nằm trên bàn của mình cuối cùng cũng tìm thấy một kẹp văn kiện, mở ra, xác nhận xong, lúc này mới vỗ vỗ cái trán.
-Văn kiện đã gửi đến rồi, hây! Bận quá!
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, liền lắc đầu cười:
-Từ từ làm, chúng ta vẫn còn thời gian mà, à, tối nay qua nhà tôi dùng cơm nhé, luôn tiện bàn bạc, tôi có mấy chuyện cần sắp xếp.
-Được.
Lưu Minh Chương gật đầu, rồi cười, sau đó hỏi:
-À! Có cho phép mang người nhà theo không vậy, nếu như có thể, cả nhà tôi tối nay không cần phải nấu cơm.
-…
Lục Thiếu Hoa vừa định đứng dậy suýt nữa ngã xuống nền, liếc mắt nhìn Lưu Minh Chương, trong lòng vừa thấy tức cười mà vừa giận, cố gắng việc không cho Lưu Minh Chương một trận bằng một giọng nói rất hung tợn:
-Không mang theo người nhà, nhé!
-Ha ha…
Lưu Minh Chương cười khiến cho căn phòng vang lên, rất đắc ý, Lưu Minh Chương đương nhiên là đắc ý rồi, bởi vì anh ta khiến cho Lục Thiếu Hoa tức điên lên, thấy Lục Thiếu Hoa bước ra khỏi phòng, biết là sẽ không làm gì được anh ta, như vậy mới cười lớn.
Còn Lục Thiếu Hoa, hắn cố ngăn cơn giận xuống chứ không suýt nữa đã cho Lưu Minh Chương một trận lôi đình rồi!
Trong trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, thời gian xảy ra khủng hoảng châu Á là ngày hai tháng bảy, cũng là ngày thứ hai HôngKông trở về Trung Quốc, nước đầu tiên khủng hoảng là nước Thái Lan, sau đó lan dần liên tiếp thành một dây chuyền, dần dần trở thành cơn lốc khủng hoảng tài chính lớn nhất chưa từng thấy càng quét các nước châu Á.
Mà hiện tại đã là ngày một tháng sáu rồi, nửa tháng trước Lục Thiếu Hoa đã cho người chuẩn bị trước, cũng gần như đã chuẩn bị kĩ rồi, theo lý mà nói còn một tháng nữa, trong khoảng thời gian này cũng không phải là căng thẳng lắm, tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa lại chuẩn bị trước, điều này cũng là có nguyên nhân.
Thứ nhất, Lục Thiếu Hoa muốn công tác chuẩn bị phải hoàn thiện hơn nữa, đến lúc đó sẽ không víu chân víu tay nữa, có khoảng thời gian rất dài để chuẩn bị trước cũng có nghĩa là có một chi tiết sơ hở, cũng có thể cứu vãn được, không sợ vì thời gian mà không có cách cứu vãn.
Còn có một nguyên nhân khác, đó là thời gian cuộc khủng hoảng tài chính ở châu Á kéo dài rất lâu, những người môi giới chứng khoán của công ty tài chính Phượng Hoàng không phải là người sắt, thời gian trước đã không có thời gian nghỉ ngơi đủ, khi khủng hoảng tới sợ là trụ không nổi.
Do vậy là để cho họ nghỉ ngơi thoải mái, thời gian một tháng để họ cân bằng trạng thái, đến lúc đó mới có tinh thần tốt để tham chiến được, sẽ không xảy ra sai lầm, cũng là Lục Thiếu Hoa nghĩ cho nhân viên.
Bây giờ tốt rồi, căn bản đã xử lý xong những việc cần giải quyết. Nhóm nhân viên mà Lý Vân Thanh quản lý ngoài những người trực tại công ty tài chính Phượng Hoàng ra, những người khác cũng bắt đầu nghỉ một tháng nghỉ phép, ngày cuối cùng của tháng sáu họ sẽ đi làm lại cùng mấy người Lý Vân Thanh, cũng có nghĩa công việc chuẩn bị đã đi vào khâu cuối, việc còn lại thì những người môi giới chứng khoán họ không cần quan tâm.
Đúng vậy, những việc còn lại căn bản là không phải người môi giới chứng khoán nào có thể lo được, người phải quản lý đó là ba ông trùm lớn của công ty tài chính Phượng Hoàng, họ sẽ không nghỉ phép sớm vậy, Lục Thiếu Hoa còn rất nhiều việc cần họ đi lo liệu.
Sau khi Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân và người nhà của họ dùng cơm với gia đình Lục Thiếu Hoa xong, Lục Thiếu Hoa cùng ba người họ vào thư phòng, bắt đầu một sắp xếp bổ sung mới, cũng là để cứu vãn sơ hở lần trước.
-Hôm nay tôi gọi mấy anh đến đây chủ yếu là muốn nói ba chuyện.
Lục Thiếu Hoa đưa mắt nhìn vào vẻ mặt của từng người, thấy rằng họ đang rất chăm chú nghe, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp:
-Việc thứ nhất là việc mà chúng ta luôn sơ hở, đó là ngân hàng Phượng Hoàng.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ngân hàng Phượng Hoàng đã thuộc về tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta từ rất lâu, đến bây giờ cũng đã mấy năm rồi, nhưng mà tác dụng của nó tồn tại là mang lại thuận lợi trong giao dịch cho tập đoàn, nên chúng ta coi nhẹ nó trên thị trường tài chính.
Tiền thân của tập đoàn Phượng Hoàng là ngân hàng ở thời những ông vua bao cấp, sau khi tập đoàn Phượng Hoàng thành lập không bao lâu, thì Lục Thiếu Hoa đã mua lại, sau khi tạm ngưng rồi mở lại, kinh doanh phát triển tốt, mấy năm gần đây mang về cho tập đoàn rất nhiều lợi nhuận.
Còn ngoài ra, những hữu ích khác không nhiều, nếu nói phát huy vai trò của nó trong thị trường tài chính cũng không phải là không có, như lúc mà Liên Xô giải thể, ngân hàng Phượng Hoàng đã phát huy được vai trò rất lớn, sau đó mở chi nhánh ngân hàng ở Liên Xô, Lục Thiếu Hoa đã kiếm được một số tiền lớn, nhưng mà kể từ lúc đó đến nay, ngân hàng Phượng Hoàng dường như đã bị bỏ qua, chỉ phục vụ cho quần chúng và ngành nghề của tập đoàn, vai trò của nó ngày càng không còn quan trọng nữa.
Nghe vậy, Lý Vân Thanh vỗ vỗ đầu, nét mặt có thể hình dung được qua một câu “dở khóc dở cười” nói:
-Chúng ta đều sơ suất cả, sơ suất trong việc ngân hàng Phượng Hoàng có vai trò quan trọng ở HôngKông.
Đúng vậy, ngân hàng ở HồngKông rất nhiều, nhưng mà như ngân hàng Phượng Hoàng không nhiều, lấy một ví dụ đơn giản, ngân hàng Phượng Hoàng có thể tự in tiền HồngKông, khống chế tỉ suất hối đoái, ngân hàng khác không có, họ chỉ có thể cung cấp dịch vụ cho vay và gửi ngân hàng, đó là điều khác biệt.
-Ừm?
Lưu Minh Chương nhíu nhíu mày sau đó lại giãn ra, anh ta đã biết được tầm quan trọng bên trong vấn đề.
Đúng vậy Lưu Minh Chương đã hiểu hoàn toàn, nói thế nào đi nữa ngân hàng Phượng Hoàng cũng do Lưu Minh Chương chủ động mua lại, khi đó lúc muốn mua Lưu Minh Chương đi thương lượng với Bao Thuyền Vương, vai trò đặc biệt của ngân hàng Phượng Hoàng sao anh ta lại không biết chứ.
Lý Tông Ân không như vậy, anh ta không tham gia vào lĩnh vực tài chính Phượng Hoàng, nên không hiểu về những việc này, vì vậy không lên tiếng chỉ lẳng lặng ngồi.
Mà lúc này Lục Thiếu Hoa thấy Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương đã có phản ứng, cũng không úp mở nữa, nói:
-Việc này phải được xem trọng, phát huy vai trò của nó có lúc có thể là rất lớn, có thể nói là chúng ta đã nắm trong tay một mạch máu.
Tình hình đã rõ ràng, cơn lốc khủng hoảng châu Á, HôngKông chắc chắn sẽ bị cuốn vào trong, đến lúc đó tỉ suất hối đoái của tiền HôngKông và đô la Mỹ sẽ bị giảm mạnh, nếu như có một ngân hàng có thể can dự, hơn nữa phải có số vốn lớn, muốn ngăn cản bọn George Soros là chuyện dễ dàng, còn nữa đó là ngân hàng Phượng Hoàng hiện nay có mặt trên khắp các nước châu Á, và trong cơn khủng hoảng châu Á này nó sẽ đóng vai trò rất quan trọng, có thể giúp cho phía Lưu Minh Chương tiết kiệm được nhiều công đoạn.
-Anh yên tâm, ngày mai đích thân tôi sẽ qua ngân hàng bên đó, đầu tiên xây dựng hệ thống phòng ngự bên đó, sau đó mở rộng một chút nữa, để nó có sức mạnh chiến đấu mạnh nhất.
Lý Vân Thanh đưa ra lời hứa, suýt nữa vỗ ngực bảo đảm.
-Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, tóm lại, Lục Thiếu Hoa rất hài lòng, lời hắn nói ra chưa hết ý, nhưng mà Lý Vân Thanh đã hiểu được ý của hắn, không cần nói nhiều, cũng bớt đi nhiều chuyện.
-Ừm, chuyện tiếp theo liên quan đến phân bổ về ngân sách tài chính, bên dưới có nhiều nhóm như thế, nên cần phải thận trọng trong việc này.
Theo như kết quả mà ba người Lưu Minh Chương bọn họ bàn bạc nhau, đội ngũ phía dưới chia làm ba mươi nhóm nhỏ, có thể hình dung bằng một đội hình lớn, nhưng mà vì đội ngũ rất nhiều, nhiệm vụ của mỗi nhóm đều không giống nhau, nên đó là nguyên nhân phải tính toán kĩ lưỡng về việc phân bổ ngân sách.
-Còn một việc nữa là liên quan đến phân bổ ngân sách, đó là phân bổ nhiệm vụ cho từng nhóm, thực ra hai chuyện này liên quan tới nhau, nhóm nào có nhiệm vụ nào rồi mới tính toán, dự đoán xem mỗi nhóm cần bao nhiêu, những vấn đề này đều phải thận trọng, mấy anh có tính toán chưa.
Lục Thiếu Hoa không đợi mọi người trả lời liền nhảy sang vấn đề thứ ba.
-Chuyện này vẫn chưa đưa lên nhật trình mà.
Lý Vân Thanh có vẻ mệt mỏi nói. Đúng vậy, gần đây đã rất nhiều việc. Anh ta là tổng chỉ huy nhìn bên ngoài thì rất rảnh, nhưng mà ai biết anh ta bận đến nỗi buổi tối toàn nằm mơ thấy những chuyện liên quan đến công việc.
-Hây, cuối cùng tôi cũng đã biết, thực ra làm tổng chi huy mệt kinh đi được.
-Ha ha!
Lưu Minh Chương cười lớn, cười không kiêng nể, anh ta là người đảm nhiệm chức vụ tổng chi huy nhiêu lần, chiến dịch trước đây tuy không phải lớn lắm, nhưng mà anh ta cũng thấu hiểu được, vị trí tổng chỉ huy không phải đơn giản mà ngồi được, nếu đã ngồi lên rồi thì rất mệt mỏi.
-Bây giờ biết rồi chứ gì, tôi làm mấy lần rồi, lần nào về cũng đều phải nhuộm tóc cả.
-Í, Chuyện này có liên quan gì tới nhuộm tóc đâu?
Lý Tông Ân thắc mắc hỏi.
-Đương nhiên là liên quan rồi, bởi vì đầu có nhiều tóc bạc thì phải đi nhuộm rồi.
Lưu Minh Chương phản bác lại.
-…
Lý Tông Ân im lặng.
-…
Lý Vân Thanh trợn tròn mắt không nói gì.
Còn Lục Thiếu Hoa, lắc đầu, cười có vẻ đau khổ, không để ý đến Lưu Minh Chương, nghiêm túc nói:
-Vào chuyện chính đi, hai chuyện sau phải thận trọng, những điều cụ thể cần phải phân bổ hợp lý, bây giờ thời gian vẫn còn, đừng đợi nước tới chân mới nhảy, thế thì không ổn.
-Được.
Lý Vân Thanh nghiêm túc nói.
Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương cũng gật đầu, tuy rằng không lên tiếng, nhưng hành động đó nói cho Lục Thiếu Hoa biết là họ sẽ chú trọng việc này.
- Ừ, còn nữa, liên quan đến Hội trưởng của Thương hội Trung Hoa, mấy anh phải xác định mục đích của bọn họ, nước Thái Lan, cướp tập thể nước Thái Lan, còn các nước khác, tôi sợ không kịp, không bằng không tham gia, để tránh tiền vốn tới lúc đó bị phân tán, không chỉ huy được.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng không quên nói thêm một câu.
Ý trong lời nói của Lục Thiếu Hoa rất sâu xa, cũng là để cho ba người họ suy nghĩ, suy cho cùng số vốn của Thái Lan có hạn, nếu như có một số tiền lớn rót vào, không bố trí trước tốt, có thể sẽ làm đảo lộn kế hoạch ban đầu.
-Không vấn đề!
Lý Vân Thanh dường như đã hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa, gật đầu nói.
-Vậy thì tốt.
Lục Thiếu Hoa cười, ngừng trong giây lát nói tiếp:
-Những việc khác thì không vấn đề gì, chỉ có mấy vấn đề đó thôi, ngày mai tôi sẽ đi gặp họ bàn bạc, sau đó thì đợi khủng hoảng đến.
Cuộc hội ý đơn giản kết thúc sau khi Lục Thiếu Hoa nói lời cuối cùng, thời gian còn lại thì nói chuyện phiếm, không đả động gì tới công việc toàn những chuyện tầm phào, Lưu Minh Chương năng nổ nhất, bởi vì đây là sở trường của anh ta.
...
Ngày thứ hai, Lục Thiếu Hoa hẹn gặp Hội trưởng Thương hội Trung Hoa, địa điểm hẹn gặp là biệt thự họ Hoắc, còn có thêm một hội viên của Thương hội Trung Hoa tên là Lý Trạch Giai, Lý Trạch Giai bây giờ xem như là người rảnh rỗi, vỗn dĩ định đầu tư chỗ khác, nhưng mà nghe có cơ hội kiếm một khoản tiền lớn, anh ta mới huy động vốn lại, chuẩn bị làm một vụ, hôm nay vừa đúng lúc Lục Thiếu Hoa hẹn gặp mọi người, hắn ta cũng tới.
Mọi việc đã sớm chuẩn bị vào giữa tháng năm rồi, hôm nay Lục Thiếu Hoa hẹn gặp họ chỉ với một mục đích, đó là hỏi họ một câu:
-Chuẩn bị xong chưa?
Chuẩn bị trong nửa tháng đối với họ mà nói, thời gian đó cũng quá đủ rồi, chỉ yêu cầu tìm một nơi bí mật, lắp máy tính, lắp đường dây mạng, còn chuẩn bị tài chính tốt, mời thêm vài người môi giới chứng khoán giỏi, ngoài ra không còn gì nữa.
Vì vậy, không cần nói nhiều nữa, toàn bộ đã chuẩn bị xong, kể cả Lý Trạch Giai, Lý Trạch Giai cũng đã từng đầu cơ tài chính, nên cũng có người môi giới chứng khoán, căn bản không cần chuẩn bị bao nhiêu, hắn ta cũng đã sẵn sàng.
-Vậy thì tốt rồi, tiếp theo là để cho những người môi giới chứng khoán nghỉ phép một thời gian, nạp đủ năng lượng, sau đó thì đợi khủng hoảng đến, chúng ta sẽ làm một vụ lớn, ha ha, đồng tiền muôn năm…
Lục Thiếu Hoa cười lớn nói
- Đồng tiền muôn năm…
- Đồng tiền muôn năm…
Thương Trường Đại Chiến Thương Trường Đại Chiến - Biên Chức Thành Đích Mộng