The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1182 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 866 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 352: Dự Án Cho Ông Văn Đức
ia đình Ông Văn Đức và gia đình Lục Thiếu Hoa có giao tình thân thiết đã mấy đời, trước kia tình cờ đi lại rồi thành gắn bó. Không nói đâu xa, Ông Văn Đức đã giúp nhà Lục Thiếu Hoa kiếm được món tiền đầu tiên. Nói như thế nào Lục Thiếu Hoa cũng sẽ phải báo đáp anh ta.
Đúng vậy, với tính cách của Lục Thiếu Hoa thì nhất định phải báo đáp Ông Văn Đức, mang ơn người khác thì cần phải báo đáp. Mặc dù Lục Thiếu Hoa giúp buôn lậu rượu và thuốc đến Liên Xô xem như đã báo đáp qua, nhưng như thế Lục Thiếu Hoa vẫn cản thấy chưa đủ. Dù sao, nếu lúc đó không có Ông Văn Đức trợ giúp thì cũng không có nhà họ Lục hiện tại.
Giúp đỡ cũng có nhiều cách khác nhau, giúp đỡ khi người khác gặp khó khăn, nguy hiểm, hoặc những giúp đỡ nhỏ thường xuyên. Đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, Ông Văn Đức đã giúp đỡ Lục Thiếu Hoa khi mới lập nghiệp, đó là lý do vì sao Lục Thiếu Hoa sẽ không quên công lao này
Vì muốn báo đáp nhà họ Ông, nên Lục Thiếu Hoa mới tìm trăm nghìn kế để tìm dự án đầu tư cho Ông Văn Đức làm. Buôn lậu sang Liên Xô cũng là một cách, làm sách đĩa lậu cũng được, chỉ có điều việc đầu tư sách đĩa lậu thời cơ chưa tới nên hiện tại chưa có động tĩnh gì. Giờ Lục Thiếu Hoa đột nhiên nghĩ tới một dự án có thể làm lâu dài, đương nhiên cũng sẽ không quên Ông Văn Đức.
Mọi người đều giống nhau, Ông Văn Đức cũng vậy, cũng rất thích kiếm tiền, nghe Lục Thiếu Hoa nói có dự án cho anh ta làm, lòng đang yên ả giờ lại sôi trào lên, vẻ mặt trở nên hưng phấn lạ thường. Giọng điệu có phần trở nên dồn dập:
- Có dự án ư? Dự án gì vậy?
Lục Thiếu Hoa cười, không trả lời ngay, mà cười hỉ hỉ nhìn Ông Văn Đức giống như đang nói “em không nói, ép cho anh chết luôn”
- Ơ kìa, em trai ngoan của anh, đừng do dự nữa, mau nói cho anh biết đi chứ.
Ông Văn Đức vẻ mặt đau khổ nói.
Lục Thiếu Hoa biết Ông Văn Đức vốn tính nôn nóng những lúc như thế này, nên mới nghĩ đùa anh ta, quả nhiên có hiệu quả, sắc mặt Ông Văn Đức càng ngày càng tỏ vẻ kích động một cách đáng thương vô cùng.
Lục Thiếu Hoa là người thế nào, nếu đã quyết định đùa Ông Văn Đức đương nhiên không thể nhanh chóng nói ra, vẫn tiếp tục cười hỉ hỉ nhìn Ông Văn Đức, ngậm miệng không nói một lời nào.
- Trời!
Ông Văn Đức thở dài, anh ta đã biết Lục Thiếu Hoa có ý đùa mình, thì thào tự nói:
- Có một câu nói không sai, gấp gáp cũng có thể đem bệnh tới cho người ta.
Lời nói của Ông Văn Đức không có vẻ gì buồn cười, nhưng vẻ mặt của anh ta lại muôn màu muôn vẻ không ăn nhập gì với nhau, làm cho người ta nhất thời có cảm giác rất vô lý, lập tức có một tràng cười ầm ĩ.
- Ha ha
Lục Thiếu Hoa càng không hề nể nang phá lên cười, đùa Ông Văn Đức chính là vì hiệu quả này thôi!
- Được rồi, được rồi. Đừng lộ vẻ mặt thảm thiết ấy nữa, em nói, em nói.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng không kiên trì được, vì vẻ mặt của Ông Văn Đức thật sự khiến hắn không kìm nổi, thông cảm quyết định đem dự án nói ra:
- Nhà máy Bảo An bên kia anh đã từng đi qua, hẳn là phải biết rõ, căn cứ này không chỉ đơn giản là sản xuất ô tô, về sau còn có rất nhiều sản phẩm ở đây sản xuất nữa, mà sản xuất nhiều sản phẩm tất nhiên là cần nhiều dây chuyền sản xuất. Nhưng trên thực tế, không phải dây chuyền có khả năng làm được tất cả, còn có rất nhiều cái nhỏ dành cho người khác sản xuất.
- Tại sao vậy?
Ông Văn Đức có cảm giác hơi mông lung, trong nhận thức của anh ta, trong căn cứ của Lục Thiếu Hoa đều là những dây chuyền sản xuât, không cần một đồ vật nào do người khác chế tạo.
- Ha hả.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, hắn biết Ông Văn Đức không hiểu biết nhiều vể mấy thứ này.
- Ừ, vậy em nói đơn giản một chút, có một vài sản phẩm nhỏ tự mình sản xuất thì giá thành cao so với người khác sản xuất. Để tiết kiệm, những sản phẩm nhỏ này chỉ có thể giao cho người khác sản xuất.
Lục Thiếu Hoa giải thích đơn giản, đó cũng là sự thật. Có đôi khi chính mình đầu tư sản xuất giá thành lại cao hơn giao cho người khác sản xuất
Ông Văn Đức gật đầu có vẻ hiểu được. Mắt lập tức nhìn quanh, dường như bắt được điều quan trọng trong đó, thử hỏi:
- Ý của em là muốn anh chuẩn bị một nhà máy để nhận đơn đặt hàng của em?
Lục Thiếu Hoa cười, không phủ nhận. Gật đầu mạnh, nói:
- Không đơn giản chỉ có anh, bốn vị chỗ ông Hoắc cũng sẽ cùng đầu tư xây dựng nhà máy, cùng nhau nhận đơn đặt hàng
Lục Thiếu Hoa nói chắc chắn với Ông Văn Đức là về sau đơn đặt hàng không ngừng từ hắn chuyển tới, đồng thời cũng tiết lộ thông tin là sẽ làm cùng với mấy người Hoắc Anh Đông. Mấy người Hoắc Anh Đông là một trong những người giàu có nhất Hông Kông cũng làm dự án này. Điều này có nghĩa gì, Ông Văn Đức không thể không biết rằng trước mắt sẽ có lợi lớn.
Ông Văn Đức không phải người ích kỷ, biết Lục Thiếu Hoa tương lai sẽ phân một ít đơn đặt hàng cho người khác làm. Lục Thiếu Hoa sở dĩ phải làm vậy vì chủng loại hàng hóa nhiều, cho dù có để tất cả cho Ông Văn Đức làm, thì anh ta cũng không thể làm hết được.
- Ừ, dự án này anh làm.
Ông Văn Đức cười nói.
- Chỉ có điều cái này cần đầu tư bao nhiêu tiền, em biết rồi đó, vốn của anh sợ không đủ.
Lục Thiếu Hoa liếc Ông Văn Đức một cái, mấy năm nay ở Liên Xô buôn lậu rượu và thuốc, theo hắn được biết, tài sản của Ông Văn Đức ít nhất cũng hơn mười triệu, đầu tư một nhà máy dường như không phải là vấn đề quá lớn.
- Đem tiền vốn tập trung lại đây đi, không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu là có thể bắt đầu có doanh thu.
Lục Thiếu Hoa khẳng định một cách chắn chắc, sau đó bất đắc dĩ nói thêm:
- Nếu tiền của anh không đủ, thì lúc đó tìm em, em cho mượn.
Nghe vậy vẻ mặt của Ông Văn Đức càng thêm vui vẻ. Quay sang Lục Thiếu Hoa nói:
- Vậy đi, giờ anh phải đi tập trung tiền, chuẩn bị đầu tư đã.
Ông Văn Đức không có một chút lo lắng nào về việc anh ta đầu tư sẽ bị lỗ vốn, anh ta tin tưởng Lục Thiếu Hoa, nếu không kiếm được tiền, Lục Thiếu Hoa sẽ không bảo anh ta đầu tư. Chử Lỗi là chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến, cũng là anh họ của anh ta. Căn cứ trên nếu có dự án, điều đầu tiên cân nhắc chính là anh ta, cho nên nói chỉ cần anh ta đầu tư mở nhà máy nhất định có lợi. Ông Văn Đức rất tin tưởng, không nghi ngời gì ở điểm ấy.
Ông Văn Đức nói xong liền chuẩn bị đứng dậy đi, theo như lời anh ta, phải đi tập trung tài chính, chuẩn bị đầu tư. Còn về việc trước mắt cần phải làm gì, anh ta hoàn toàn chưa suy nghĩ.
Lục Thiếu Hoa không biết phải làm sao, lắc đầu, lên tiếng ngăn cản Ông Văn Đức đứng lên đi, nói:
- Cứ từ từ trước đã, cứ vội vàng để làm gì!
- Chà, còn có việc gì vậy?
Ông Văn Đức vẻ mặt thắc mắc hỏi. Tuy nhiên anh ta cũng vẫn ngồi lại.
- Em cảm thấy anh hiện tại không nên đi tập trung tài chính, mà là đi trước qua bên kia một chuyến. Dù sao xây nhà máy cũng cần đất, không đi trước mua đất thì xây nhà máy thế nào đây?
Lục Thiếu Hoa nghiêm túc nói.
- Ừ, nghe lời em. Anh hiện tại chưa từng đi qua bên kia.
Ông Văn Đức xấu hổ gãi gãi đầu. Đứng dậy, hướng sang phía bọn Hoắc Anh Đông chào và nói:
- Các ông từ từ ăn, tôi đi trước.
Bọn Hoắc Anh Đông quay lại chào lại, ra hiệu Ông Văn Đức có việc nhanh làm đi.
Ông Văn Đức đi rồi, Lục Thiếu Hoa đành cười ngượng, lắc đầu nói:
- Anh ta chính là người như vậy, không chín chắn chút nào.
- Ha hả, có người em trai như thế này còn cần chín chắn gì nữa, chỉ sợ không kiếm được tiền thôi.
Hoắc Anh Đông tiếp lời Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa một lúc không nói gì. Không phủ nhận Hoắc Anh Đông nói có lý, Lục Thiếu Hoa không có gì phản bác, chỉ có thể nói sang chuyện khác.
- Tôi thấy thời gian đã muộn, bọn họ cũng sắp đến, chúng ta ăn bữa sáng xong thì qua tiếp bọn họ đi.
Lục Thiếu Hoa nói bọn họ đương nhiên là chỉ tám quản lý hội thương gia Trung Quốc, họn họ sáng sớm nay đã từ Hông Kông trở về vì sự tình tốt đẹp. Thấy thời gian đã muộn, Lục Thiếu Hoa không thể không nhắc.
Khi Lục Thiếu Hoa nói như vậy, bọn Hoắc Anh Đông theo phản ứng tự nhiên nhìn đồng hồ, sau đó buông đũa tỏ vẻ mình đã no, có thể đi ra.
Lục Thiếu Hoa không nghĩ một câu nói của hắn tạo ra kết quả bất ngờ như vậy, tuy nhiên hắn cũng không nói gì thêm, đứng dậy nói:
- Kìa, chúng ta cùng đi chứ.
Cửa khẩu La Hồ Thâm Quyến
Hôm nay cửa khẩu khác những ngày trước, trạm đột nhiên được nghênh đón một đoàn xe sang trọng, đoàn xe gồm mười hai chiếc xe, ngoài chiếc Mercedes –Benz và một chiếc của hãng Rolls – Royce, những xe khác đều là nhãn hiệu Phượng Hoàng.
Mười hai chiếc xe sang trọng tạo thành đoàn xe, quang cảnh trông rất hoành tráng, hành khách tại nhà ga ai cũng phải dừng bước nhìn ra phía đoàn xe. Trong đó đa phần là người Hông Kông, khi xuống xe không ngờ thấy đó là những thương nhân nổi tiếng của Hông Kông, mọi người đều ồ lên, cũng may có vệ sĩ đi cùng, nếu không thì chắc sẽ có người chạy lại xin chữ kí của bọn họ. Đây chính là đoàn xe của Lục Thiếu Hoa, bọn họ tới đây để gặp tám quản lý của thương hội Trung Quốc.
Xe của Lục Thiếu Hoa dừng lai, hắn xuống xe, thấy tình hình ấy lúc bấy giờ làm cho hắn không biết làm sao, nhìn bọn Hoắc Anh Đông tất cả cùng lắc đầu cười đau khổ. Lục Thiếu Hoa tự hỏi chính mình:
- Có phải huênh hoang quá mức?
Không hề nghi ngờ gì, bọn chúng quả thực huênh hoang quá mức. Hiện tại, xe ô tô vốn là tượng trưng cho kẻ có tiền, bỗng nhiên không phải một mà là mười hai chiếc xe xuất hiện, mà lại đều là xe sang trọng.
May là bọn Lục Thiếu Hoa không phải chờ lâu, một lát sau, lối ra của trạm xuất hiện một đoàn xe khác. Đội xe này của bọn Lục Thiếu Hoa thật là dọa người, toàn bộ là mười sáu xe con hiệu Phượng Hoàng.
Sau đó, đoàn xe dừng lại bên ngoài quảng trường nhỏ. Cửa xe mở ra, một người đàn ông vạm vỡ, mặc bộ trang phục màu đen, đeo kính râm lạnh lùng bước xuống xe. Sau đó là tám vị quản lý của thương hội Trung Quốc xuất hiện.
Thấy tám vị quản lý của thương hội Trung Quốc xuống xe, bọn Lục Thiếu Hoa dĩ nhiên là nghiêng đón, nhìn nhau cười và cùng tiến lại gần nhau.
- Hoan nghênh các vị đã đến Thâm Quyến!
Lục Thiếu Hoa tươi cười nói.
- Tiểu Hoa, đừng nói thế, chúng tôi đến Thâm Quyến, hãy coi như người một nhà, không cần phân biệt chủ khách đâu.
Một vị quản lý họ Lý nói.
- Nên thế, nên thế.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nói đùa:
- Tối nay có thể tìm một tiểu thư mười bảy, mười tám tuổi tới cho lão Lý.
Đây là Lục Thiếu Hoa phản kích lại, cực lực phản kích.
- Ha ha! Lão Lý, người có thể không? Nếu không để tôi.
Quản lý Trương không khách khí trêu đùa tiếp
- Không có vấn đê gì.
Lão Lý không cam lòng nhận thua, nói tiếp.
Thương Trường Đại Chiến Thương Trường Đại Chiến - Biên Chức Thành Đích Mộng