"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1182 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 866 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 274: Lần Đầu Tiên Tiếp Xúc Thân Mật.
hòng Lục Thiếu Hoa là phòng nằm ở cao nhất, cũng chính là tầng thứ năm. Theo bản đồ thiết kế thì tầng năm có một đại sảnh, một gian thư phòng và hai gian phòng ngủ. Đưa Tăng Vũ Linh lên tầng Lục Thiếu Hoa mở ra một gian phòng ngủ rất lớn và nói:
- Hôm nay em ngủ trong phòng này nhé.
- Vâng!
Tăng Vũ Linh đáp một tiếng, nhìn gian phòng với diện tích lớn, phòng ngủ trang hoàng cực kỳ xa hoa, nhưng không định bước tới. Hai tay vẫn cầm tay Lục Thiếu Hoa như cũ.
- Em làm sao vậy?
Lục Thiếu Hoa thấy Tăng Vũ Linh mãi chẳng có phản ứng gì nên không thể không hỏi.
- Em…
Tăng Vũ Linh mãi không nói nên câu, cắn cắn môi, đứng như trời chồng, nói:
- Em không dám ngủ một mình.
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, lập tức hiểu được, Tăng Vũ Linh nói đúng thật, bước vào một hoàn cảnh lạ lẫm, hơn nữa căn phòng lại lớn như vậy, quả thật sẽ khiến Tăng Vũ Linh sợ hãi. Nhưng sau đó một vấn đề khiến Lục Thiếu Hoa đau đầu là phải làm thế nào để Tăng Vũ Linh cảm thấy thoải mái.
Càng nghĩ càng chẳng có cách nào, chỉ còn một biện pháp duy nhất là để Tăng Vũ Linh ngủ ở phòng của hắn. Nhưng để một cô gái xinh đẹp như vậy cùng ngủ với hắn, Lục Thiếu Hoa sợ sẽ không khống chế được chính mình. Trong lòng vô cùng mâu thuẫn, khó xử, nói đi nói lại thì thực chất hắn vẫn là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, một cô gái bình thường đã có sức hấp dẫn huống chi Tăng Vũ Linh lại là tuyệt sắc giai nhân, Lục Thiếu Hoa đúng là sợ sẽ không vượt qua được thử thách này.
Tuy nhiên hiện tại chỉ còn biện pháp này, lắc đầu không nghĩ nhiều, nói:
- Vậy vào phòng anh Tiểu Hoa ngủ đi.
Tăng Vũ Linh khuôn mặt hơi sửng sốt một chút, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Lục Thiếu Hoa, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
- Vâng.
Lục Thiếu Hoa cũng không nhiều lời, mở cửa phòng ra để Tăng Vũ Linh vào trước, sau đó mới giữ cửa đóng thật mạnh.
- Em ngồi đây xem tivi, anh Tiểu Hoa đi tắm đã.
Đó là thói quen của Lục Thiếu Hoa, huống chi trước khi đến nhà Tăng Ái Dân, Lục Thiếu Hoa cũng chưa tắm rửa, toàn thân đẫm mồ hôi.
Tăng Vũ Linh gật gật đầu, cầm điều khiển mở tivi lên xem.
Không đến mười phút sau, Lục Thiếu Hoa cầm khăn lau khô đầu từ phòng tắm đi ra, Tăng Vũ Linh thì đang nằm trên giường xem tivi, thấy Lục Thiếu Hoa mặc áo ngủ đi ra, trên mặt đỏ bừng nhỏ giọng hỏi:
- Anh Tiểu Hoa, anh có đồ ngủ không?
- Hả?
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, nhìn Tăng Vũ Linh một cái, chỉ thấy cô mặc quần bò và áo truyền thống, quả thật không thích hợp để ngủ. Ở đây Lục Thiếu Hoa cũng không có quần áo con gái, đi đến tủ quần áo lục lọi hai ba lần mới tìm được một chiếc sơ mi trắng và một chiếc quần thể thao.
- Này, mặc tạm hai thứ này đi.
Tăng Vũ Linh nhận quần áo Lục Thiếu Hoa đưa cho, rón rén đi vào phòng tắm. Trong lòng thấy hồi hộp, cô đương nhiên biết là mình sẽ ngủ cùng một giường với Lục Thiếu Hoa. Từ nhỏ đến lớn Tăng Vũ Linh toàn ngủ một mình một phòng, chưa bao giờ ngủ cùng một người con trai.
Tuy nhiên, nghĩ lại thì đây chẳng phải mong đợi của Tăng Vũ Linh, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng là người cô yêu, ngủ cùng hắn trên một giường chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện tại chẳng qua chỉ là liều lĩnh một chút thôi.
Thay quần áo xong, mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình từ bên trong đi ra, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa đương nhiên biết Tăng Vũ Linh thay quần áo đi ra, tuy nhiên hắn đang lau khô đầu để ngủ, không quay đầu lại, tiếp tục lau.
Một lát sau, đầu đã không còn nước, Lục Thiếu Hoa mới cầm khăn mặt đặt lên bàn, ngẩng đầu thoáng nhìn Tăng Vũ Linh, nhưng chỉ vừa mới liếc mắt một cái, cả người Lục Thiếu Hoa đã đều ngây dại. Ánh mắt mở to, tầm mắt tập trung ở một điểm. Sâu trong mũi đã có cảm giác ẩm ướt. Lục Thiếu Hoa biết như vậy sớm hay muộn cũng hộc máu mũi.
Tự mình buộc phải dời tầm mắt đi, hít sâu mười hơi Lục Thiếu Hoa mới lấy lại được bình tĩnh. Trong lòng Lục Thiếu Hoa thực chất đã gần bốn mươi tuổi, đúng vậy, mặc kệ kiếp trước hay là kiếp sau, hắn đều là một đấng nam nhi, đối mặt với nhan sắc của Tăng Vũ Linh đương nhiên không kìm nổi hấp dẫn, huống chi không đơn giản chỉ là khuôn mặt của Tăng Vũ Linh mà còn là hai đốm nhỏ trước ngực cô khiến hắn chút nữa chảy máu mũi, không biết đến dục tính là gì, Tăng Vũ Linh không có mặc áo ngực, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mà Lục Thiếu Hoa đưa cho.
Nói lại Tăng Vũ Linh cũng đã lớn, sinh ra trong gia đình giàu có được giáo dục đầy đủ, không biết dục tính là điều bình thường. Lục Thiếu Hoa liếc mắt nhìn một cái cũng không thể chết người, nhưng để Lục Thiếu Hoa phải chảy máu mũi kích động là hai đốm phấn hồng bên trong chiếc áo sơ mi, tuy rằng sau lớp quần áo nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn có thể thấy rõ ràng.
Lục Thiếu Hoa không phải chính nhân quân tử, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đối mặt với loại hấp dẫn này, cậu nhỏ tự nhiên ngẩng đầu lên, toàn thân máu sôi trào, muốn đem Tăng Vũ Linh đè lên giường, tuy nhiên may mắn là hắn đã khống chế được thú tính của mình.
- Anh Tiểu Hoa anh làm sao vậy?
Tăng Vũ Linh thấy Lục Thiếu Hoa đang ngây dại một hồi quay đầu không dám nhìn cô, trong lòng lấy làm lạ hỏi.
- Không, không có gì - Lục Thiếu Hoa nói đứt quãng
- Ngủ đi.
Lục Thiếu Hoa lại không nói thẳng. Đúng là hắn sợ không kiềm chế được chính mình mà lợi dụng Tăng Vũ Linh. Chỉ có thể thúc giục đi ngủ cho nhanh, dùng chăn che trước ngực Tăng Vũ Linh, bằng không Lục Thiếu Hoa đúng là không thể cam đoan tiếp theo có thể khống chế được mình nữa không.
Đúng là Tăng Vũ Linh hoàn toàn không biết, nghe đến Lục Thiếu Hoa nói hai chữ đi ngủ lập tức mặt đỏ như quả cà chua, tim không ngừng nhảy lên, cúi đầu nằm vào chỗ cùng với cái chăn trên người.
Tăng Vũ Linh kéo chăn Lục Thiếu Hoa mới nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy tắt đen chuẩn bị ngủ.
Nhưng vừa mới nằm xuống Tăng Vũ Linh liền mở miệng:
- Anh Tiểu Hoa, em, em sợ bóng tối.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, hắn ngủ thì sợ ánh sáng còn Tăng Vũ Linh thì hoàn toàn ngược lại, sợ bóng tối.
- Anh Tiểu Hoa đứng lên đi bật đèn đi.
Lục Thiếu Hoa nói xong chuẩn bị đứng dậy đi bật đèn nhưng lại bị Tăng Vũ Linh kéo lại.
- Không cần bật nữa đâu anh Tiểu Hoa.
- Hả? Vậy em không sợ bóng tối sao?
Lục Thiếu Hoa có chút kỳ quái hỏi.
- Sợ bóng tối nhưng có thể bên cạnh anh Tiểu Hoa em sẽ không sợ nữa.
Nói xong Tăng Vũ Linh liền xê dịch thân mình sát vào Lục Thiếu Hoa. Cô quả thật sợ bóng tối nhưng không biết vì sao nằm bên cạnh Lục Thiếu Hoa lại có cảm giác an tâm. Cô chủ đọng kéo tay Lục Thiếu Hoa làm gối đầu, mang theo mỉm cười ngọt ngào chuẩn bị đi ngủ.
- Thơm quá!
Đây là lần đầu tiên Lục Thiếu Hoa có cảm giác này. Ngửi được mùi thơm từ cơ thể con gái, cậu nhỏ phía dưới không khống chế được lại ngẩng đầu, toàn thân máu sôi trào, đầu không ngừng ý nghĩ chiếm đoạt. Chỉ còn lại một ý nghĩ trong sáng ngăn chặn lại sự kích động, trong lòng liên tục cười gượng.
Tăng Vũ Linh cảm giác được Lục Thiếu Hoa không bình thường. Sau phút sửng sốt cô liền hiểu được, tuy nhiên cô cũng không định rời khỏi lòng Lục Thiếu Hoa còn thật thà nói:
- Anh Tiểu Hoa chúng ta cứ như vậy lẳng lặng ngủ có được không?
- Không được.
Lục Thiếu Hoa sớm đã kìm chế được sự kích động, cả người cũng đã tỉnh lại, tuy nhiên vẫn muốn đùa Tăng Vũ Linh một chút.
- Trừ khi để anh Tiểu Hoa chạm vào.
- Vâng!
Tăng Vũ Linh đáp lại giọng nhỏ như muỗi kêu.
Câu trả lời đưa ra nằm ngoài dự kiến của Lục Thiếu Hoa, vốn chỉ định đùa với Tăng Vũ Linh không ngờ cô lại không phản ứng. Lục Thiếu Hoa không hiền lành, một bàn tay làm gối đầu không thể cử động, còn tay kia thì lại khác.
Nhẹ nhàng vuốt cánh tay mịn màng của Tăng Vũ Linh, theo cánh tay chậm rãi vuốt lên trên, đến vị trí phía trước ngực, khi bàn tay dịu dàng đặt tại đó, Lục Thiếu Hoa cảm nhận được Tăng Vũ Linh rõ ràng đang run lên. Ngay sau đó toàn thân cơ thể co rụt lại, giống như dáng vẻ khẩn trương.
Không thể không nói, bộ ngực con gái bình thường rất ấm, tuy rằng Lục Thiếu Hoa vuốt ve sau lớp quần áo, nhưng vẫn cảm nhận được, vả lại còn rất co giãn.
- Tiểu Vũ Linh ghê gớm thật.
Lục Thiếu Hoa cười đen tối nói.
- Hừ! Anh là đồ hư hỏng, anh Tiểu Hoa là đồ háo sắc.
Tăng Vũ Linh thẹn thùng nói.
- Haha! Đó là bản năng của đàn ông.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, trong lòng không khỏi hưng phấn. Có một bước đột phá trong mối quan hệ với Tăng Vũ Linh, hắn hoàn toàn có thể dự kiến được về sau chuyện thân mật là chuyện thường xuyên.
Tăng Vũ Linh cũng không lên tiếng, lòng của cô sớm đã thuộc về Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa đối với cô như thế nào cô cũng không có ác cảm, không những không có ác cảm mà còn cảm thấy ngọt ngào, dù sao tiếp xúc như thế này thì chỉ có người yêu với người yêu thôi, mà cô và Lục Thiếu Hoa chẳng lẽ là quan hệ bất chính sao?
Vuốt ve bên ngoài quần áo một lúc đột nhiên Lục Thiếu Hoa bất thình lình đưa tay vào bên trong, hai ngón tay út nhẹ nhàng sờ phấn hồng khiến Tăng Vũ Linh không kìm nổi kêu “A” một tiếng, sau đó lại khe khẽ nói:
- Đồ háo sắc!
- Haha!
Lục Thiếu Hoa cũng mặc kệ. Nếu không ngại tuổi tác hai người nói không chừng Lục Thiếu Hoa đã mang súng ra trận rong ruổi sa trường rồi. Tuy nhiên hiện tại không còn cách khác, dùng tay còn có thể còn về phần dùng súng ra trận, ngẫm lại thì sẽ phải trả giá cho hành động.
Suốt một đêm, Tăng Vũ Linh giống như một con mèo con nằm ngủ trong lòng Lục Thiếu Hoa, nếu nhìn gần sẽ thấy gương mặt Tăng Vũ Linh đang lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang luồn qua cửa kính chiếu vào phòng. Hàng mi dài của Tăng Vũ Linh giật giật, mở to mắt, đầu tiên là liếc mắt ra phía cửa sổ, thấy trời đã sáng rồi, liền chuẩn bị rời khỏi giường, nhưng…
Thương Trường Đại Chiến Thương Trường Đại Chiến - Biên Chức Thành Đích Mộng