Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1182 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 866 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 228: Tôi Muốn Y Phá Sản
ai người này thật sự rất đáng thương. Đáng thương đến nỗi người ta tỏ ra khinh thường mà đối phó với bọn họ. Một người là nhân viên bán hàng tại quầy, còn người kia là Giám đốc Lý. Lục Thiếu Hoa đối với bọn họ thì chỉ dùng từ khinh thường để diễn đạt thái độ của y mà thôi. Hắn khinh thường bọn họ quá so đo, nhưng quá đáng nhất là đã chạm đến điều tối kỵ của Lục Thiếu Hoa. Đối với điều này thì hắn không thể dễ dàng tha thứ được.
Xem hình dáng của Giám đốc Lý thì không hiểu sao loại người này lại có thể lên làm giám đốc. Lục Thiếu Hoa dám khẳng định người này có nhiều mối quan hệ với công ty của y. Do đó Lục Thiếu Hoa không muốn trực tiếp cho y một bài học mà về Tập đoàn Phượng Hoàng lên kế hoạch để cho y một bài học. Về phần người bán hàng tên Lệ kia thì Lục Thiếu Hoa phỏng đoán là sau khi hắn đi rồi, sẽ sớm bị sa thải.
Không lâu sau, Lý Vân Thanh đến. Nhìn dáng vẻ vội vàng của y giống như là đang có việc gấp vậy. Lục Thiếu Hoa không kìm nổi hỏi:
- Có phải là đang có việc gấp cần xử lý?
- Ừ! Tuy nhiên vừa rồi đã được xử lý xong. Tại vì leo cầu thang hơi nhanh cho nên…
Lý Vân Thanh thở phì phò từng hơi nói.
Lục Thiếu Hoa nhìn y rồi nói tiếp:
- Anh ngồi xuống đi, chờ anh Minh Chương đến rồi nói sau.
Lưu Minh Chương đã nói là không đầy nửa tiếng sẽ đến nơi ngay. Hiện tại đã hơn hai mươi phút, chắc là không bao lâu sau sẽ đến.
Quả nhiên, khi Lý Vân Thanh vừa ngồi xuống thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân. Tiếp theo, Lưu Minh Chương đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một tờ giấy. Mặt trên của tờ giấy có thể nhìn thấy rõ ràng nét bút máy ghi lên mấy chữ. Đưa tờ giấy cho Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương bước lại chiếc ghế dựa bên cạnh Lý Vân Thanh, thoải mái ngồi xuống.
Lục Thiếu Hoa tiếp nhận tờ giấy từ tay Lưu Minh Chương, đảo mắt nhìn qua. Dòng đầu tiên trong tờ giấy là giới thiệu về thông tin của quầy trang sức, nó thuộc một công ty tên là Công ty châu báu Vĩnh Thịnh, là một công ty hạng hai có niêm yết trên thị trường. Công ty tài chính Phượng Hoàng vẫn chưa tiến hành đầu tư cho công ty này.
Dòng thứ hai là giới thiệu về Tổng giám đốc của công ty tên là Lý Đại Hải. Đây mặc dù là một cái tên không có gì nổi bật nhưng không có người nào dám coi thường y bởi vì Công ty châu báu Vĩnh Thịnh là một công ty rất có thực lực.
Hàng kế tiếp chính là giới thiệu về Giám đốc Lý tên là Lý Tiểu Hải. Vừa nghe cái tên đã biết gã và Lý Đại Hải là hai anh em. Lý Đại Hải chính là anh trai của Lý Tiểu Hải. Bởi vì Lý Tiểu Hải là em trai cho nên các dịch vụ mua bán trong trung tâm thương mại trên đường Cửu Long đều do gã quản lý.
Lục Thiếu Hoa chuyển tờ giấy cho Lý Vân Thanh ý muốn bảo y xem qua. Lý Vân Thanh tuy chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng y khẳng định về phương diện này chắc chắn là có vấn đề. Đây là lần đầu tiên Lục Thiếu Hoa điều tra một người cũng như là điều tra về một công ty. Nếu không phải là đã xảy ra chuyện thì Lục Thiếu Hoa sẽ không nhọc công như vậy.
- Cái này…!
Xem qua vài hàng chữ, Lý Vân Thanh nhìn về phía Lục Thiếu Hoa một cách hoài nghi, đang chuẩn bị lên tiếng hỏi chuyện gì đã xảy ra thì Lục Thiếu Hoa đã cắt ngang lời y.
- Bây giờ, anh hãy đi chuẩn bị triệu tập nhân lực, huy động tài chính, lấy danh tiếng công ty tài chính Phương Hoàng để đối phó với công ty này.
Trên mặt Lục Thiếu Hoa nở một nụ cười gian xảo.
- Em muốn công ty Vĩnh Thịnh phải phá sản.
Nói đến từ phá sản, Lục Thiếu Hoa hơi lớn giọng lên.
Đây chính là sự trả giá cho việc đắc tội với Lục Thiếu Hoa. Hắn muốn công ty này phải phá sản. Thời gian còn nhiều nên Lục Thiếu Hoa muốn từ từ chơi trò chơi này. Nếu một ngày chưa thể khiến công ty đó phá sản thì hai ngày hoặc ba ngày hoặc nhiều hơn nữa cũng được. Nói chung, công ty châu báu Vĩnh Thịnh đã bị xếp vào sổ đen.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa đang thương lượng những biện pháp khiến cho công ty châu báu Vĩnh Thịnh bị phá sản. Tên Lý Tiểu Hải kia không biết tai họa đang chuẩn bị giáng xuống đầu, vẫn cứ cùng với Tiểu Lệ vui vẻ mây mưa.
- Anh Hải, em hiện nay không còn đi làm. Anh nhớ phải chu cấp cho người ta đó nha.
Ả Tiểu Lệ than van.
- Được, được, tiểu yêu tinh, anh Hải sẽ chu cấp đầy đủ cho em mà.
Tên Lý Tiểu Hải cười hềnh hệch lên, nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của ả Tiểu Lệ.
Nói xong, gã Lý Tiểu Hải dùng thân thể mập mạp đè lên người ả Tiểu Lệ tiếp tục cuộc mây mưa.
Trong phòng làm việc tại tầng ba mươi của cao ốc Phượng Hoàng.
- Mọi người có thể dùng biện pháp của mình, mặc kệ là mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tài chính chỉ nhằm một mục đích là phải làm cho y phá sản.
Lục Thiếu Hoa truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng.
- Tôi biết phải làm sao mà!
Lý Vân Thanh xoa tay, dường như rất là ngứa ngáy.
- Nếu lần này thành công thì công ty chúng ta có thể kiếm được từ mấy triệu cho đến hơn mười triệu cũng không thành vấn đề.
- Ha…ha…!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, không nói thêm điều gì. Bỗng nhiên, dường như hắn nhớ tới một điều gì đó nên quay sang Lưu Minh Chương nói.
- Anh Minh Chương, anh lấy danh nghĩa công ty đến Kim Lục Phúc đặt một cái vòng cổ kim cương tốt một chút.
Lục Thiếu Hoa không thể dẫn Trần Lệ đi mua đồ trang sức nên chỉ có thể dùng danh nghĩa công ty Phượng Hoàng để mua một món quà trang sức mà thôi.
- Được!
Lưu Minh Chương biết Lục Thiếu Hoa mua đồ tặng mẹ nên không chần chừ mà đồng ý ngay.
Việc trả thù đã giao cho Lý Vân Thanh giải quyết, còn chuyện vòng cổ thì cũng đã nhờ Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa không còn việc gì cần lưu lại công ty nữa nên quay trở về biệt thự gặp Trần Lệ.
Mặt trời vừa mới mọc đằng đông, Lục Thiếu Hoa đã thức dậy. Hắn không hiểu lý do tại sao dạo này hắn đặc biệt dậy sớm, chứ không ngủ một lèo đến chín giờ sáng như lúc trước nữa.
- A, mặt trời đã mọc! Mình phải đi tập thể dục một chút.
Lục Thiếu Hoa lẩm bẩm. Hắn đã từng nói qua phải kiên trì tập thể dục nhưng sau này lại không thể thực hiện được, ngược lại còn quấn chăn ngủ nướng đến trưa.
Lục Thiếu Hoa chạy vòng vòng trong khuôn viên biệt thự. Khi khắp người đã đầy mồ hôi thì mặt trời cũng đã lên cao. Lúc này Lục Thiếu Hoa mới quay trở vào bên trong để tắm nước nóng.
Đúng mười giờ sáng, điện thoại trong biệt thự bỗng reo vang. Lục Thiếu Hoa vừa mới ngồi xuống cạnh điện thoại nên giơ tay bắt máy liền.
- Alo, xin hỏi ai đầu dây vậy?
- Là tôi, Lý Vân Thanh đây!
Thì ra là Lý Vân Thanh. Y gọi điện thoại thông báo cho Lục Thiếu Hoa biết mọi việc đã được chuẩn bị xong. Khi phiên giao dịch đầu tiên của thị trường chứng khoán bắt đầu, bọn họ sẽ ra tay.
- Được, em biết rồi!
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói sau đó đặt điện thoại vào chỗ cũ rồi mở TV lên xem tình hình của thị trường chứng khoán.
Ngày hôm nay đối với Công ty châu báu Vĩnh Thịnh thực sự là một ngày đen tối. Khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên, giá cổ phiếu của công ty châu báu Vĩnh Thịnh bị sụt giảm, vả lại biên độ giảm còn rất lớn. Khi nhìn qua thì đã biết có người cố ý chèn ép cổ phiếu của bọn họ.
Có người cố ý chèn ép? Sự việc đã trở nên nghiêm trọng đồng thời cũng sinh ra nghi vấn ai là người đã cố tình làm điều đó và mục đích của bọn họ là gì?
Tin tức cổ phiếu của công ty bị người khác cố tình chèn ép đã lọt đến tai Lý Đại Hải, ông ta cũng là một người nóng tính, tức giận chạy từ văn phòng riêng ra phòng làm việc bên ngoài.
- Anh Trương, anh có biết ai đã làm điều đó sau lưng chúng ta hay không?
Lý Đại Hải hướng về một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi hỏi.
- Tổng giám đốc Lý, tôi đã điều tra ra được chính là Công ty tài chính Phượng Hoàng.
Người đàn ông họ Trương sợ sệt đáp.
Khi ông điều tra ra được chính là Công ty Phượng Hoàng nhúng tay vào thì ông cũng đã bị hoảng sợ. Không ai có thể nghĩ rằng người đứng phía sau chèn ép chính là Công ty Phượng Hoàng. Lần trước, Công ty tài chính Phượng Hoàng tăng số vốn lên hơn hai tỷ đô la Mỹ. Vốn dĩ ở Hồng Kong này không một công ty tài chính nào có thể chống đỡ nổi Công ty Phượng Hoàng. Có thể nói Công ty tài chính Phượng Hoàng đã trở thành bá chủ tại Hồng Kông này. Hiện nay, vì sao Công ty tài chính Phượng Hoàng lại tiến hành chèn ép bọn họ?
Dựa theo chỉ thị của Lục Thiếu Hoa, việc trả thù này không âm thầm tiến hành mà công khai thẳng ra cho đối phương biết công ty Phượng Hoàng đang làm trò ma quỷ. Lý Vân Thanh cũng dựa theo chỉ thị này của Lục Thiếu Hoa mà thực hiện. Vì thế, chỉ trong thời gian ngắn, công ty châu báu Vĩnh Thịnh có thể tra ra được nguyên nhân. Nếu Lý Vân Thanh muốn âm thầm thao tác thì cho dù mười ngày, nửa tháng bọn họ cũng sẽ không bao giờ tra ra được.
- Cái gì? Là công ty Phượng Hoàng?
Lý Đại Hải cứ tưởng mình nghe lầm nhưng cuối cùng vị họ Trương kia đã gật đầu xác nhận thì ông ta mới tin đó hoàn toàn là sự thật.
- Vì sao? Vì sao?
Lý Đại Hải tự nói một mình. Ông ta suy nghĩ muốn nát óc cũng không hiểu vì sao Công ty tài chính Phượng Hoàng lại xuống tay với ông ta, vả lại còn độc ác đến như vậy.
Thị trường chứng khoán mới bắt đầu không lâu, chỉ trong nửa giờ, cổ phiếu của công ty châu báu Vĩnh Thịnh đã giảm điểm một cách điên cuồng. Những dân chơi cổ phiếu nghe được tin tức này đều ra sức bán tháo cổ phiếu trong tay của mình. Có người thứ nhất bán thì có người thứ hai, rồi thứ ba, cứ liên tiếp nhau ngày càng nhiều. Điều đó gián tiếp mang đến tai họa cho công ty Vĩnh Thịnh đẩy giá cổ phiếu ngày càng giảm nhanh hơn.
- Tổng giám đốc Lý, anh mau nghĩ ra biện pháp đi. Nếu không, công ty chúng ta sẽ không cứu nổi đâu.
Vị họ Trương sốt ruột nói. Ông ta ước gì bây giờ báo cáo cuối ngày của thị trường chứng khoán đến mau một chút để bọn họ có thêm thời gian suy nghĩ tìm đối sách. Nhưng thị trường chứng khoán mới bắt đầu không bao lâu, thời gian đến báo cáo cuối ngày vẫn còn xa lắm.
Lão Trương đã sốt ruột, Lý Đại Hải càng sốt ruột hơn nhưng bây giờ ông ta không tìm ra được biện pháp nào cả. Chẳng lẽ lại liều mạng với Công ty Phượng Hoàng? Nhưng nói gì cũng phải có chứng cứ chứ? Mặc dù cờ hiệu của Công ty Phượng Hoàng sáng lên chứng tỏ là bọn họ nhúng tay vào nhưng làm gì thì phải có chứng cứ. Không có chứng cứ thì hết thảy đều là nói suông.
Có thể làm được Phó tổng giám đốc công ty tài chính Phượng Hoàng chứng tỏ Lý Vân Thanh không phải là người tầm thường. Việc làm của Lý Vân Thanh quả thật là phạm pháp nhưng y đâu có ngốc để cho người ta nắm được nhược điểm của mình chứ.
Lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Lý Đại Hải lại không hiểu điều đó sao? Cố gắng kềm chế cảm xúc của mình khiến cho đầu óc tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút, Lý Đại Hải nói.
- Anh Trương, anh hãy cố hết sức ổn định lại tình hình. Tôi sẽ suy nghĩ ra biện pháp.
Nói xong, Lý Đại Hải bước ra khỏi phòng của lão Trương quay về phòng của mình. Ông ta muốn tìm vị cứu tinh cho mình.
Tới lúc này nhưng ông ta cũng vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đột nhiên Công ty tài chính Phượng Hoàng lại chèn ép công ty của ông ta. Nhưng ông ta biết trong chuyện này ắt hẳn là có nguyên nhân. Chỉ có điều không biết nguyên nhân này là do đứa em trai rác rưởi của mình gây ra.
Trở lại văn phòng của mình, Lý Đại Hải liên tục gọi điện thoại cho bạn bè của mình trong giới kinh doanh, nhưng kết quả đều giống như nhau. Bọn họ vốn dĩ không có biện pháp cũng như không thể ra mặt trợ giúp ông ta.
Đúng vậy. Bọn họ không chịu giúp đỡ không phải vì không có khả năng giúp mà là không dám giúp. Nếu lúc này bọn họ giúp đỡ Lý Đại Hải thì chẳng khác nào gián tiếp đắc tội với Tập đoàn Phượng Hoàng. Người nào cũng biết trong chuyện này chắc là có nguyên nhân nếu không Công ty Phượng Hoàng bình thường không chống đối ai lại đột nhiên ra tay.
Gọi tới mười cuộc điện thoại nhưng chẳng nhận được sự giúp đỡ nào, Lý Đại Hải đâm ra tuyệt vọng. Ông ta không bao giờ nghĩ đến bạn bè của mình lại khoanh tay nhìn ông ta khó khăn trong lúc này. Người cuối cùng mà Lý Đại Hải gọi đã nói với ông một câu.
- Lão Lý à, không phải là tôi không chịu giúp anh mà là không thể giúp. Tôi không dám đắc tội với Tập đoàn Phượng Hoàng.
Lúc này, Lý Đại Hải mới hoàn toàn thông suốt tại sao chín người kia lại từ chối giúp ông ta. Hóa ra là sợ đắc tội với Tập đoàn Phượng Hoàng. Lý Đại Hải thật sự không cam lòng, tự hỏi từ đáy lòng mình:
- Chẳng lẽ cơ nghiệp cả nửa đời người gầy dựng lại phút chốc tan tành sao?
Đúng vậy! Cơ nghiệp dốc sức cả nửa đời người mới có được mà cứ như vậy mất sao? Không có cơ hội nào có thể chuyển biến được sao?
Thương Trường Đại Chiến Thương Trường Đại Chiến - Biên Chức Thành Đích Mộng