People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thị Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 512 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hương 12
Edit: Ichikazumi
Bộp, ta cảm thấy mạch máu toàn thân dường như đã nổ tung, phong ba cuồn cuộn núi tuyết, ập thẳng vào tim. Trước mắt có vô vàn những ánh sao lấp lánh, loang lổ rực rỡ, nhảy nhót tưng bừng, dệt thành một trời sao sáng chói. Hơi thở lạ lẫm tuôn trào trong huyết mạch, lặng lẽ giục giã tình cảm trong trái tim ta đâm chồi như vạn vật vào tháng xuân.
Khoảnh khắc ấy, ta không biết đang chạng vạng hay hừng đông, không biết bản thân đang đứng nơi nào, lâng lâng như ở biển mây vô biên. Mãi đến khi bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Bây giờ hết tiếc nuối rồi chứ.”
Ngước mắt chỉ thấy lúm đồng tiền của hắn, ấm như sóng xuân, khôi như mây chiều. Một cái chạm môi nhẹ lại dài như nửa đời. Nhìn hắn, tựa như đã qua cả nửa đời, nháy mắt là tan biến.
Nguyên Bảo che mắt, nói qua kẽ tay: “Thần y tỷ tỷ, tỷ còn tiếc gì nữa không, để vị ca ca này làm hết cho tỷ luôn đi.”
“Khụ…khụ…hết…hết rồi.”
Ta hốt hoảng dời ánh mắt, trong lòng đùng đoàng như có sấm. Hắn sao lại làm vậy? Chỉ đơn giản vì không muốn ta phải tiếc nuối gì ư? Dù thế cũng đâu cần hy sinh mình như vậy.
Ta ôm mặt đi dọc theo ven tường, mơ hồ cảm thấy trái tim cứng như kim cương của mình đang từ từ nứt ra một khe hở… Ta không dám nhìn hắn, trong lòng lại bỗng sinh ra tia áy náy, hắn rõ ràng là người Mi Vũ thích.
Nguyên Bảo nhìn ta tò mò: “Thần y tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?”
“À, tản bộ tiêu cơm.”
Dung Sâm khẽ bật cười, ngăn ta trong góc tường: “Nếu không muốn ở chỗ này đứng ngồi không yên, chi bằng đến hồ Bích Nguyệt. Nhỡ may có người bị thương cô cũng có thể kịp thời cứu chữa.”
Một câu cảnh tỉnh ta… Ta lập tức bước tới trước cửa sổ nhờ Hà công công chuyển ý của mình đến Sưởng đế.
Hồ Bích Nguyệt vốn là thắng cảnh ở vùng ngoại ô kinh thành, bốn mùa du khách đông như dệt cửi. Nhưng bảy năm trước, trong hồ chợt xuất hiện Ly long, liên tục đả thương mấy mạng người. Từ đó, hồ này thành nơi hung sát, ngay cả ban ngày cũng chẳng có mấy người. Ba năm trước, Bắc Phiên vương vào kinh cũng từng có ý động tới Ly châu, kết quả tổn thất mấy chục mạng người vẫn tay không quay về. Sưởng đế tất nhiên hiểu rõ lấy Ly châu là việc cực kỳ hung hiểm khó khăn, chắc chắn sẽ có người bị thương, vậy nên đồng ý ngay thỉnh cầu của ta, phái một chiếc xe liễn đưa ta tới hồ Bích Nguyệt.
Khi ta chạy tới hồ Bích Nguyệt thì thủy quân vừa mới kết thúc một trận quyết chiến với Ly long, mười bốn người mất mạng, Nguyên Chiêu cũng bị Ly long đả thương, ta tới vừa hay kịp lúc.
Phó tướng thủy quân Liên Duy dẫn ta tới một nhà dân ở gần hồ. Nguyên Chiêu nằm hôn mê trên giường, vết thương mới băng bó qua loa. Máu vẫn chảy không ngừng, nhuộm đỏ cả tấm vải trắng. Ta lập tức bắt tay vào làm, cắt bỏ áo ngoài, thân thể hắn thật cao to chắc khỏe, oai hùng cường tráng. Một vết thương dữ tợn kéo dài từ xương sườn đến thắt lưng, bắp thịt vỡ ra, gần như thấy cả xương.
Ta tiếp tục cắt bỏ quần dưới của hắn, áo lót cũng cắt đến đùi.
Liên Duy đứng sau ta, căng thẳng thở gấp, phun ngay sau gáy ta.
Lúc quay đầu lại để lấy cái kéo, ta vô tình liếc thấy nét mặt túng quẫn của Liên Duy, cố ý hỏi: “Sao vậy, ngài chưa từng thấy thân thể của nam tử à?”
Mặt hắn đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: “Ta… Ta đương nhiên nhìn rồi. Nhưng, cô… cô là một nữ tử… Khụ, khụ.”
Ta bình tĩnh đáp lại: “Thầy thuốc như cha mẹ. Ta coi ngài ấy như chó mèo thôi.”
Liên Duy đỡ trán, “Chó… mèo… May mà tướng quân anh minh thần võ nhà ta không nghe thấy.”
Ta thấy buồn cười, cẩn thận kiểm tra vết thương của Nguyên Chiêu, dùng kim tàm ti khâu kỹ càng, đắp cao triêu nhan lên, dùng lụa trắng nhẹ nhàng băng lại.
Đứng lên, ta mới phát hiện mình rịn đầy mồ hôi, đã qua nửa canh giờ.
Liên Duy xoa xoa tay, e dè hỏi: “Tiên cô, như thế này, là ổn rồi?”
Ta mỉm cười: “Không cần nịnh nọt ta, đều dùng thuốc tốt nhất rồi, ngài ấy đã không sao.”
Liên Duy ngượng ngùng cười cười: “Tất cả mọi người đều nói Mạc Quy tiên sinh là thần tiên, cho nên ta gọi cô nương là tiên cô cũng đâu có sai.”
“Trông thấy tiên cô nào xấu xí như ta không?”
Liên Duy lại cười cười.
Tiếng cười của ta và Liên Duy dường như kinh động đến Nguyên Chiêu. Hắn mở mắt, khó khăn nhìn sang ta, thì thào hai tiếng: “Đa tạ”.
“Không cần cảm ơn ta. Ở đây có một viên thuốc, ngài dùng nó rồi vết thương sẽ lành lại.”
Ta bỏ viên thuốc vào trong miệng hắn, đầu ngón tay khẽ chạm qua môi hắn, đột nhiên cảm thấy nóng lên, thầm nghĩ, chỗ không nên nhìn đều đã nhìn cả rồi, bình tĩnh nào.
Hắn ngẩng đầu nuốt viên thuốc xuống. Ta đột nhiên phát hiện dưới cổ hắn có một vết đỏ khá nhỏ, ẩn dưới nếp nhăn, nếu không ngẩng đầu căn bản không thể thấy, theo bản năng chạm vào cằm hắn.
Sắc mặt hắn cứng đờ, mắt sáng như đuốc.
Ta lúc này mới nhận ra động tác khiêu cằm của mình hình như hết sức ngả ngớn phóng túng. Tình cảnh lúc này rất hợp với một câu nói: Tướng quân, cười với bản cô nương một cái coi.
Khó trách sắc mặt hắn thay đổi thế, ta xấu hổ buông tay: “Ta tưởng dưới cổ ngài có vết thương.”
Vẻ mặt hắn hơi lúng túng: “Không phải, vết đỏ này sinh ra đã có.”
Liên Duy đứng bên như xem kịch hay, ý vị sâu xa cười hì hì, đóng cửa ra ngoài. Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại ta với hắn, im lặng khiến người ta bối rối.
Hôn ước giữa ta và hắn tựa như câu đùa vui của Sưởng đế, ta vẫn cảm thấy nó không chân thật chút nào. Huống chi, qua chuyện của Minh Tuệ, chuyện này đến tột cùng là tính hay không tính? Nhất thời, ta không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa ta và hắn thế nào, vừa gần vừa xa, thật thật giả giả, quả là rối rắm.
Thuốc trị thương có tác dụng giảm đau gây mê, mắt hắn lộ vẻ mơ màng, ôn hòa gần gũi, khác hẳn lúc một thân chiến giáp cao không thể chạm trước Thừa Thiên môn kia.
“Toàn bộ chuyện này đều do ta gây ra, hại ngài bị thương, ta rất xin lỗi.”
“Ta nên làm.” Câu trả lời của hắn cực kỳ đơn giản. Không biết do xưa nay hắn ít nói kiệm lời, hay do không muốn cùng ta nói chuyện.
Dừng một chút, hắn lại nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cô.”
Ta cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi: “Thánh thượng gả, vì sao ngài không cự tuyệt?”
“Vì sao phải cự tuyệt?”
Ta cười tự giễu: “Ta như thế này.”
“Ta không cảm thấy dung mạo cô có gì không ổn.”
Ta giật mình sững sờ. Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, không giống đang đùa giỡn, càng không giống định cười nhạo. Ta không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là thẩm mỹ quan của hắn vặn vẹo, hay là hắn thật sự nghĩ thế? Ta vẫn luôn muốn gặp một người không để ý dung mạo của ta, chỉ thích nội tâm của ta. Đến lúc thật sự gặp được người như vậy, ta lại cảm thấy nó không chân thật. Bởi vì tính ra, ta với hắn cũng chỉ mới gặp nhau hai lần. Không có tuệ nhãn có thể nhìn thấu lòng người, sao hắn thấy được nội tâm của ta? Hiển nhiên, người này so với người trong tưởng tượng của ta vẫn khác nhau.
“Hôn nhân đại sự chính là chuyện cả đời, ta và ngài lại không hiểu nhau.” Ý ta là, cho dù tùy tiện là một nữ tử nào đó ngài cũng cưới về à?
Hắn trầm mặc chốc lát, nhìn ta nói: “Cha mẹ ta đều đã mất, chỉ còn ấu đệ Nguyên Bảo. Ta nhập ngũ lúc mười lăm tuổi, từ Đông man đến Tây vực, thăng dần lên chức tướng quân này. Thường ngày ta thích đọc sách, thỉnh thoảng lên núi câu cá, uống rượu. Cô còn muốn biết gì không?”
Ta không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy. Đoạn lời này cực kỳ bình thường, vậy mà nó lại như thủy triều dâng trong lòng ta. Đây là lần đầu tiên trong đời có một nam tử thẳng thắn với ta như vậy. Hắn không ngại dung mạo của ta, bằng lòng lấy ta. Mặc dù biết rõ đây chẳng phải câu chuyện vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết, ta vẫn cảm thấy trái tim như quấn muôn vàn sợi tơ, rung động đến tâm can.
“Cảm ơn ngài.” Ta cười với hắn, đứng dậy ra khỏi phòng. Khoảnh khắc chạm vào cằm hắn, ta đột nhiên nghĩ ra một biện pháp có thể giúp hắn.
Suy nghĩ suốt cả đoạn đường, đến điện Phương Nghi, ta đã quyết định.
Dung Sâm đứng trước cửa sổ, chắp tay đưa lưng về phía ta. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, đệm sàn nửa sáng nửa tối tôn lên bộ trường sam trắng như tuyết của hắn. Lúc đó, ta bỗng có ảo giác, đây dường như chính là bóng lưng của người trong mộng kia.
Hắn xoay người lại, trên mặt thoảng qua ánh sáng rực rỡ, như ngọc ấm sinh yên.
Nguyên Bảo chạy tới: “Ca ca đệ sao rồi? Lấy được Ly châu chưa ạ?”
Ta xoa đầu nó: “Ngài ấy bị thương, nhưng đã không sao rồi.”
Dung Sâm nhíu mày: “Hắn không nên xuống nước vào ban ngày. Ly long rất ít khi ngủ vào ban ngày, chiến đấu dưới nước, hắn há là đối thủ?”
“Buổi tối chẳng phải sẽ khó nhìn hơn sao?”
“Ban đêm mặc dù khó nhìn thấy Ly long, nhưng lại dễ nhìn thấy ánh sáng của Ly châu. Chỉ cần tìm được cơ hội lúc Ly long ngủ say, nhất định có phần thắng.”
Lời của hắn càng khiến ý nghĩ của ta thêm kiên định.
Ta bước tới bên cạnh hắn: “Ta muốn xóa phong ấn giữa trán.”
Đôi mắt Dung Sâm tối đi: “Vì sao?”
“Ta muốn giúp Nguyên Chiêu lấy Ly châu.”
Hắn yên lặng nhìn ta, vẻ mặt thâm trầm nghiêm túc, trong mắt dường như có sóng, lại dường như có sương mù. Hắn lặng im không nói, cũng không hỏi ta, xem ra đã đoán ra biện pháp ta nghĩ. Không ngờ trong giờ khắc này, ta và hắn lại tâm ý tương thông.
“Cô suy nghĩ kỹ chưa?”
Ta gật đầu: “Kỹ rồi.”
Ta không thể trơ mắt nhìn Nguyên Chiêu mạo hiểm. Ta muốn giúp hắn lấy được Ly châu, cứu mạng Minh Tuệ. Ta muốn biết rốt cuộc vì sao nàng ta lại tự tử, vì sao lại hận ta.
Dung Sâm nhìn ta chăm chú một hồi lâu, đoạn giơ tay rút một cây trâm cài từ tóc ta, đâm vào ngón trỏ.
Một giọt máu rỉ ra. Hắn giơ tay đặt ngón trỏ vào giữa trán ta. Xúc cảm ấm áp kỳ lạ như một dòng nước ấm chậm rãi truyền từ đầu ngón tay hắn đến giữa trán ta. Cả cơ thể cũng như được tắm trong nước suối, thư thái dễ chịu vô cùng. Mỗi tấc da thịt trên người ta đều nhẹ nhàng giãn ra, như một kẻ ngủ đông trong vùng đất lạnh bỗng được tắm trong gió xuân.
Hắn cho ngón tay vào miệng, nhẹ nhàng ngậm một lát, lặng lẽ nhìn ta chăm chú.
Ta hỏi: “Xong rồi?”
“Xong rồi.”
“Đơn giản vậy?” Ta không thể tin nổi. Ta tưởng nó sẽ phức tạp vô cùng, ví dụ như phải tìm đại sư làm phép chẳng hạn.
Hắn nhếch mày: “Ừ. Thật ra thì cũng không đơn giản thế.”
“Không phải là chỉ cần một giọt máu thôi sao?”
Hắc liếc ta: “Nhưng chỉ có thể dùng máu của ta.”
“Tại sao?” Ta càng kinh ngạc khó hiểu.
“Sau này sẽ nói cho cô biết.”
“…”
Cao thủ thừa nước đục thả câu.
Nguyên Bảo vỗ tay kinh ngạc: “Oa. Thần y tỷ tỷ biến thành thần tiên tỷ tỷ rồi. Đẹp quá!”
Dung Sâm xoa xoa đầu nó, nghiêm túc nói: “Lớn lên phải như huynh mới gọi là dung mạo thần tiên được.”
Ta: “…”
Nguyên Bảo cắn ngón tay: “Ca ca đệ nói, làm người phải khiêm tốn.”
Dung Sâm nhíu mày, ngoái đầu nhìn ta: “Ta rất khiêm tốn mà. Linh Lung, lẽ nào ta chưa đủ khiêm tốn?”
Ta: “…”
Hắn nhíu mày tiếp: “À. Đúng rồi. Cô phải nhớ kỹ đó, cô đã đồng ý với ta một chuyện.”
Ta cũng vội vàng nhắc nhở hắn: “Vậy huynh cũng phải nhớ là chuyện đó không thương thiên hại lý.”
Hắn khoanh tay, cười ha hả: “Thế thì sau này cô phải đối xử với ta thật tốt vào, cẩn thận không ta bảo cô đi gả cho Hà công công đấy.”
“Huynh…” Ta nuốt nước miếng, phẫn nộ: “Sao ta lại thấy huynh như đang lừa bịp người khác vậy?”
Hắn cười gian: “Ừ. Lừa cô đó?”
“Huynh…”
Thượng Tiên Thượng Tiên - Thị Kim