Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Áng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 562 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 08:28:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
hương 52: Lão nương lột da của ngươi ra
Hoa Quả Thôn không lớn, người bên này vừa đi bao tin, La Bàn Nhi đã đi cà kheo tới. Bộ đồ đen che không thấy mặt, nhưng bước chân sững lại cũng đã cho thấy sự khiếp sợ của hắn.
Hắn ở Hoa Quả thôn xuôi chèo mát mái xưng vương xưng bá nhiều năm. Bản lãnh thì hắn không có, đa số đều giả thần giả quỷ, tuy nhiên mấy chuyện giả quỷ này chưa từng bị phơi bày.
Giờ Liên Dụ vừa đến đây đã bóc trần hết thảy, hắn hận, lại càng bất an. Lúc thôn dân giận dữ nhìn mình, hắn mạnh miệng:
“Ai biết người trong vạc kia có phải thuộc hạ của ta không, không chừng lột thêm lớp da nữa lại thành người của ngươi đó, ngươi đừng quên, hàng đầu đang náo loạn trong thôn, mà hàng đầu này chỉ có mình ta trừ được thôi”.
Thôn dân lại đưa mắt nhìn nhau.
“Giờ các ngươi muốn tạo phản à, không tin ta thì chết, còn tên Thiên tôn kia rõ ràng là người của triều đình, chuyện Đại Tế Ti năm đó chết như thế nào các ngươi quên rồi à, là người triều đình giết, còn mấy con quỷ hành hạ các ngươi hằng đêm không thể say giấc cũng là do tên quan đang ngồi trước mặt các người đó”.
Thực ra, tiếng tăm của La Bàn Nhi trong thôn đa số là do thôn dân sợ hắn lạm quyền. Bởi vì sợ quỷ, bởi vì sợ cho nên mới cung phụng hắn. Cứ thế, không tin cũng thành tin. Ai mà không mong mình có ngày tốt lành chứ.
Hắn vừa dụ dỗ đe dọa, cuối cùng vẫn có một số người kích động đứng về phía hắn, tuy là không nhiều nhưng có còn hơn không. Nhưng Liên Dụ căn bản không quan tâm, bảo tôi tớ lấy quan ấn tới, vừa vuốt ve vừa lơ đãng nói: “Đúng, ta là quan không nhỏ đâu, còn có cấm vệ, ai không nghe ta ta giết hết”.
Sau đó nghĩ nghĩ lại chống cằm thêm một câu:
“Ta là Liên Dụ.”
Hai chữ Liên Dụ ở kinh thành danh tiếng vô cùng xấu, dân chúng ai cũng sợ hắn, họ thấy hắn là người không biết tốt xấu, chỉ dựa hơi gia đình quyền cao chức trọng. Quan lại cũng sợ hắn, bởi vì chỉ cần chọc giận hắn, họ sẽ bị đùa sống dở chết dở.
Giờ nhị thế tổ đến đất Nhạn Nam, tự nhận muốn giết bọn họ, nhưng người dân lại phản ứng khác hẳn với dân kinh thành.
Cung lão gia nghe xong thì ngơ ngẩn một lúc, run rẩy chống quải trượng tới, cẩn thận nhìn quan ấn kia, càng nhìn rõ ràng rồi thì đôi mắt càng thấm ướt, cuối cùng là khóc.
Ông nói với Liên Dụ:
“Ngài đúng là hộ bộ thượng thư Liên đại nhân, Liên Dụ sao? Hai năm trước, ở Nhạn Nam lũ lụt hoành hành, nhờ ngài can gián trong triều mới giúp chúng ta thoát khỏi nguy nan, còn vì thế mà bị cấm túc. Nếu không phải nhờ lời khuyên can của ngài, dân Nhạn Nam chúng ta đã chết đói hết rồi. Liên đại nhân, xin ngài cho lão già này lạy một lạy.”
Mọi người phía dưới cũng cùng dập đầu theo Cung lão gia, vừa mở miệng hô to: “Khấu tạ Liên đại nhân, dân Nhạn Nam chúng ta nhờ có ngài mới sống được đến hôm nay, trong lòng chúng ta luôn ghi nhớ ân tình này của ngài.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chỉ hận không thể lên kinh tạ ơn ngài, kinh thành xa Nhạn Nam quá, giờ ngài lại đích thân đến đây.”
“Tạ Liên đại nhân ân cứu mạng a.”
Liên Dụ cũng bị dọa cho sợ hãi, từ lâu hắn đã quên mình ở Nhạn Nam lại có thanh danh tốt đến thế.
Mắt thấy những người kia tiếp tục quỳ lạy mình, hắn nhíu lông mày nhìn về Phương Uyển Chi bên kia, hiếm khi luống cuống. Hắn đang định hù dọa họ mà.
Phương đại cô nương cắn môi, tự nhiên lại thấy tên này ngốc vô cùng, nàng kéo tay áo hắn nói:
“Còn không mau mời mọi người đứng lên.”
Hắn cũng rất nghe lời:
“À, tất cả đứng lên đi.”
Hắn không quen được người ta tung hô thế nào chút nào.
Trên đỉnh đầu lại lóe sáng hào quang ân nhân cứu mạng, hình thượng Liên Thiên Tôn bắt đầu rực rỡ hẳn lên. Dân chúng Hoa Quả thôn hơn phân nửa đều theo Liên Dụ xuống núi, để lại mấy người vẫn còn khổ sở chờ Thiêu Thần cứu rỗi. Nói trắng ra là khá ngu muội.
Cuối cùng Liên Dụ cũng không đuổi tận giết tuyệt La Bàn Nhi, không muốn bức đối phương đến bước đường cùng, thậm chí ngay cả cấm vệ cũng không để lại một ai. Mà đương nhiên không phải chỉ một mình La Bàn Nhi, còn cả Thiên tôn sau lưng hắn.
Ngũ độc cổ độc có thật sự như trong sách thuật hay không, cả kí chủ và thôn dân đều phải chôn cùng nhau. Tạm thời hắn không thể mạo hiểm như vậy.
Bao nhiêu người cùng nhau xuống núi, giống như một đội quân nhỏ.
Buổi chiều Liên Dụ xếp đặt một bữa tiệc dưới chân núi, xem như là để an ủi người dân đã xuống đây.
Trong bữa tiệc hắn để Lưu Lăng ngồi ghế chủ vị, còn mình ngồi xuống kế bên Phương Uyển Chi, trong lúc nâng ly cạn chén, cũng không thể không nói mấy lời khách sáo. Người ngoài gắp thức ăn cho hắn thì hắn ăn, kính rượu thì hắn uống, đối với sự nhiệt tình của các thôn dân, hắn vẫn không thể tự nhiên được.
Hắn nghĩ mình vẫn thích hợp làm gian thần hơn.
Rượu qua ba tuần, hắn hỏi Cung lão gia: “Ông có biết mộ phần ban đầu của Đại Tế Ti ở nơi nào không?”
Cung lão gia gật đầu: “Ta biết, ở trên Tiểu Lan sơn đằng sau trấn Nhạn Nam. Nghe nói tổ tông Đại Tế Ti đều chôn cất ở đó, có phong thủy rất tốt”.
Liên Dụ liền gật đầu, không hỏi nữa.
Ngược lại, Bạch Yến Trầm siết chặt đôi đũa trong tay, sững người một lúc mới rót chén rượu kính Liên Dụ, mặt cười hỏi:
“Đại nhân tìm mộ phần Đại Tế Ti làm gì vậy? Hạ quan nghe nói chỗ kia giờ cỏ dại mọc cao, đi vào dễ lạc đường, Tiểu Lan sơn cũng là nơi tà môn lắm”.
“Ồ.”
Liên Dụ đáp một tiếng, nhận chén rượu uống một hớp.
“Ta định đến đào phần mộ tổ tiên nhà bọn họ.”
“…”
Liên Dụ nói đào phần mộ tổ tiên nhà Đại Tế Ti, lời này không phải hàm hồ, sau khi dùng xong bữa tối, toàn bộ cấm vệ quân đóng dưới chân núi đều đi lên. Ở trong quân doanh, Liên Dụ vào quân trướng dặn dò cặn kẽ.
Bạch Yến Trầm là văn thần, không biết thương thảo hàng ngũ, cho nên bị Trương Lương mang tới sau núi bắt cá.
Về phần vì sao phải bắt cá, Liên đại nhân nói, hắn muốn cho Vương Thủ Tài một bữa ăn ngon, ăn cá nhiều cho mập.
Phương Uyển Chi không hiểu chuyện triều đình, dùng xong cơm thì kéo Vương Thủ Tài về phòng, không phải là nàng không muốn ôm nó, mà ôm thì nó không chịu hoạt động.
Liên Dụ ở trong quân doanh, khi trở lại trời đã về đêm, ánh sáng của cây đèn dầu nhỏ như hạt đậu, chiếu bóng một người một mèo lên cửa giấy. Hắn cảm thấy Vương Thủ Tài thật mập, không nhìn cẩn thận còn nghĩ đó là cái hộp gỗ tròn. Phương Uyển Chi đang cúi đầu thêu, tư thái vô cùng yểu điệu thanh tú.
Từ lần trước hắn cười nhạo khả năng thêu thùa của nàng, dường như nàng có vẻ rất cố chấp, nhất định phải làm được một món đồ xuất sắc. Nghe nói là muốn thêu bát tiên quá hải, hắn không dám tưởng tượng, những vị thần tiên kia sẽ có hình dáng thế nào, hắn dựa người vào tàng cây trong viện nhìn đến mê mẩn, có một thứ ấm áp không thể nào hiểu được.
Liên Dụ làm quan cũng đã mười năm, từ khi mười bảy tuổi được phong làm thị lang, hắn bắt đầu độc lai độc vãng. Tính hắn không thích gần người, cũng có phần lạnh nhạt, có thể cứu hắn sẽ cứu, không thể cứu thì sẽ không tự tìm phiền toái.
Gió lướt qua đầu cành, vài chiếc lá bất ngờ rơi xuống, giống như cảm nhận được nhau, cửa sổ trong phòng bị đẩy ra. Phương Uyển Chi đứng ở trước cửa sổ trừng hắn, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần oán trách.
“Sao về mà không vào phòng, muốn lạnh chết à.”
Cả người Liên Dụ đều thấy lười nhác, đuôi mày nhếch lên, cười vô cùng không đứng đắn.
“Giờ mà đi vào có khi là chuyện không tốt đấy”.
Giọng nói trầm thấp như rượu nồng.
Trong gió phảng phất mùi rượu, hắn hít hà như thể có thể ngửi được mùi hương của người trong phòng. Liên Dụ rất ít khi say, nhưng đêm nay, người đứng đó, lại khiến cho hắn cảm thấy say mê. Hơn nữa cũng không muốn tỉnh, cứ muốn say như thế. Muốn đùa giỡn vô lại, muốn Phương Phương Uyển Chi thương mình.
Từ rất lâu hắn không muốn dừng bước chân, thượng kinh trạch viện, hộ bộ nha môn, quan ngoại đất phong… không có một nơi nào khiến hắn nguyện lòng dừng lại.
Giờ nữ nhân này xuất hiện, dường như nơi nào không còn quan trọng nữa, chỉ cần nàng ở đó, hắn sẽ muốn về nhà.
Tiểu viện không lớn, gió thu phảng qua mát lành, hai trái tim lại tiến gần ấm áp. Phương đại cô nương hiểu rõ ý tứ trong lời nói kia, nụ cười hồng như hoa hải đường.
Nàng cuốn chiếc khăn trong tay, giận dỗi. Chỉ một chút lỡ đãng ngây ngô như thế, cũng làm nội tâm Liên Dụ run lên..
Không ai nói gì nữa.
Phương Uyển Chi nhìn áo quần đơn bạc trên người hắn, đóng phịch cửa sổ lại. Không lâu sau nàng cầm một chiếc áo choàng dày đi ra.
Mép váy màu lam nhạt như bọt sóng nổi lên giữa đêm, không phải xinh mà là rất đẹp, đẹp nghi gia nghi thất.
Nàng muốn đưa Liên Dụ khoác lên, nhưng nhìn vào đôi mắt sáng quắc của hắn, không hiểu sao nàng lại thấy hồi hộp. Nhét chiếc áo khoác vào lòng hắn, nàng trừng mắt: “Còn không mặc lên đi, hôm nay chàng phải ngủ với Bì Bì”.
Liên Dụ vươn tay ôm nàng vào lòng. Trán chạm vào trán nàng, thanh âm cũng khàn hẳn đi: “Ai muốn ngủ với hắn chứ”.
Đầu ngón tay xoa hai gò má mềm mại, hắn cứ chậm rãi vuốt ve. Mặt của Phương Uyển Chi rất nóng, đầu ngón tay hắn lại hơi lạnh. Nàng ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến tim đập thình thình.
Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tay lại bị hắn giam cầm trong lòng ngực. Có thể thoát ra, nhưng nàng lại không còn sức, cũng không muốn tránh.
Lúc cánh môi mềm mại nghiêng đầu chạm vào môi mình, Phương Uyển Chi đột nhiên thấy mê muội, mênh mang như lục bình giữa biển, mơ màng không tìm ra phương hướng.
Nàng cảm thấy người mình rất nóng, hai tay lại lạnh run cả người, chỉ có thể theo bản năng ôm lấy eo Liên Dụ, tất cả phó mặc cho hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau, nhưng những lần đó không hề giống tối nay. Quấn quýt giữa răng môi khiến người ta xao xuyến, trong đêm yên tĩnh tiếng thở dốc lại càng trở nên rõ ràng.
Nàng cảm giác bàn tay Liên Dụ xen vào làn tóc, lớp quẩn áo mỏng vì cái ôm nồng nhiệt mà dần mất trật tự. Thậm chí nàng còn cảm nhận được lồng ngực to lớn mạnh mẽ của người kia.
Một nụ hôn kết thúc, Liên Dụ hôn lên trán nàng một cái, khom người ôm nàng đi vào phòng.
Chiếc giường lớn chạm trổ tinh xảo, Vương Thủ Tài nằm ngủ bên bàn gỗ.
Liên Dụ nhìn Phương Uyển Chi căng thẳng thì bật cười, hắn phẩy tay dập tắt ngọn nến trong phòng, ôm nàng ngã xuống giường, khẽ cười nói:
“Ngốc. Hôm nay không ăn nàng đâu.”
Lập tức Phương Uyển Chi tức giận giương nanh múa vuốt, đâm đâm vào ngực hắn, nói:
“Chàng muốn ăn, lão nương cũng không cho đâu, lột da chàng ra đó.”
Liên Dụ cầm lấy tay nàng đặt lên ngực, thấy nàng đáng yêu chết mất, vừa ôm vừa vuốt ve người trong lòng, khẽ bảo: “Ừ, lần sau cho nàng lột. Đêm nay còn phải đi bắt cá lớn nữa”.
Thượng Thư Đại Nhân, Biến ! Thượng Thư Đại Nhân, Biến ! - Tô Áng