Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Áng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 562 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 08:28:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
hương 44: Nữ tử điềm tĩnh
Rất nhiều năm nay Bì Bì không thấy mình cần một nữ nhân.
Cho dù mấy tiểu tử bên cạnh đã làm cha cả, cho dù lão nương ở nhà vẫn ngày ngày thúc giục. Nhưng Liên Dụ không có nữ nhân, Liên Dụ cũng chưa làm cha, lại còn thường xuyên nói cho hắn biết hôn nhân đáng sợ thế nào, dần dần hắn cũng thấy chuyện đó không hề quan trọng.
Trong tiềm thức của Bì Bì, hắn vẫn cảm thấy người như Liên Dụ rất khó tìm được nữ nhân. Bởi vì từ khi mười bảy tuổi, khi quen với Liên Dụ hắn đã thấy đây là người vô cùng phiền toái, vô cùng tùy hứng, lại còn hay tự kỉ.
Tính xấu thì vẫn thế, tuổi thì ngày càng lớn thêm, hai mươi bảy tuổi rồi mới tìm được một nữ nhân chịu nổi hắn.
Liên Dụ từng nói với Bì Bì: “Nữ tử điềm tĩnh mới có thể nghi thất nghi gia, tương lai ta có tìm, cũng phải tìm một người biết nghe lời”.
Khi ấy Bì Bì còn cho rằng câu này rất hợp lí, nhưng bây giờ Liên Dụ lại chọn Phương Uyển Chi.
Mà Phương đại cô nương lại là người cực kì không nghe lời, nói một câu thì phát hỏa, nói hai câu thì khóc lóc om sòm. Hai ngày trước không biết hai người kia giận nhau cái gì, không ai chịu mở miệng, Liên đại nhân còn cực kì ngây thơ lấy đồ đạc của hắn ném vào trong viện.
Về sau Phương đại cô nương nổi điên lên, đuổi cả người cả mèo ra ngoài, còn mắng hắn té tát, Liên Dụ một câu cũng không nói được, hơn nửa đêm còn ngồi hờn dỗi trong sân.
Cuối cùng một người trong cửa một người ngoài cửa tiếp tục cãi nhau, Liên Dụ nhặt đồ đạc của mình lại. Cửa lớn không mở thì mình leo cửa sổ.
Hơn nữa Bì Bì còn phát hiện, Liên Dụ đặc biệt thích kè kè bên cạnh Phương Uyển Chi.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng lúc Phương đại cô nương ra bếp nấu cơm, hắn sẽ lặng lẽ mang cho Vương Thủ Tài một sợi dây tròng cổ rồi cùng đi ra ngoài.
Con mèo mập kia có đi nổi đâu, đa số thời gian Vương Thủ Tài phải lao lực bò lên khung cửa sổ, Liên Dụ tựa vào cánh cửa nhìn Phương Uyển Chi.
Bì Bì cảm thấy thật quá nhàm chán, làm cơm thôi chứ có gì hay mà nhìn.
Nhưng mà Liên Dụ lại nói, chờ đến lúc hắn tìm được người nguyện ý vì mình vào bếp nấu cơm, hắn sẽ hiểu cảm giác này.
Lúc Liên Dụ nói mấy lời kia, giọng điệu có thêm phần kiêu ngạo, cho nên Bì Bì không thèm tán gẫu nữa, phiền.
Có đôi lúc nhìn thấy Liên Dụ và Phương Uyển Chi ngồi dưới tàng cây hóng mát, hắn lại cảm thấy rất hâm mộ.
Trên đầu Vương Đại Tráng bị rách một lỗ, Phương đại cô nương đang may vá lại, từng đường chằng chịt như con rết. Bì Bì thấy nàng cười thẹn thùng với Liên Dụ, nói: “Xin lỗi, ta vá không tốt lắm”.
Liên đại nhân cầm lấy nhìn thử, rồi hết sức thành thật trả lời: “Không phải là không tốt, mà là kém cực kì, phá hủy nó luôn rồi còn đâu”.
Cuối cùng kết cục của Liên đại nhân tất nhiên là không hay, cho đến khi Phương Uyển Chi mang mèo mập phẩy tay áo bỏ đi, hắn mới ngước đầu lên nói với Bì Bì:
“Ta phải thừa nhận, ngươi vá tốt thật”.
Cứ nhàn nhã tự tại như thế năm ngày liên tiếp, trong Cung trạch cũng không thấy động tĩnh của quỷ. Nhưng mà không thấy thì càng tốt, Liên Dụ không hề sốt ruột, suốt ngày cứ chơi với mèo, đánh cờ, rồi nhìn Phương Uyển Chi.
Cung lão gia mấy lần đến cửa, một mặt cảm thấy chuyện như vậy không nên kéo dài, mặt khác lại thấy vị Thiên tôn này thật bản lĩnh, hắn ở đây thì quỷ không dám ra.
Giống như một pho tượng Phật vậy, trấn trạch đuổi quỷ, bảo ông quỳ xuống thắp hương cũng cam lòng.
Nhưng mà Cung lão gia nguyện ý thì người trong bóng tối kia cũng không bằng lòng đâu, La Bàn Nhi ở Thiết Thiêu Các sắp nổi điên rồi.
Từ khi tên Thiên tôn tới đây, lời đồn đại nổi lên tứ phía, nói vị đạo trưởng đạo hạnh thâm sâu, quỷ cũng sợ hắn, không dám ra. Lúc La Bàn Nhi bắt quỷ thì quỷ toàn vui vẻ bổ nhào tới, điều này cho thấy vị kia còn lợi hại hơn nhiều.
Mấy lời này đương nhiên là vụng trộm nói với nhau, thôn dân cũng đâu có điên mà khua chiêng gióng trống, La Bàn Nhi nghe giáo chúng bẩm lại, bực tới mức vỗ đùi liên tục.
Lúc trước hắn thả thứ này vào Cung gia, kết quả cái tên thiên tôn gì đó tới, cứ thế đoạt việc làm ăn của hắn, còn ảnh hưởng tới tiếng tăm của mình.
Vài ngày đầu La Bàn Nhi còn cố ý không thả quỷ ra để dập tắt khí thế của người kia, nhưng giờ nhìn lại, dù thả hay không cũng không có lợi gì. Cho nên hắn không muốn đợi thêm nữa, gõ bàn gọi hai người tới
Muốn bắt quỷ à, vậy chúng ta thử xem tên đạo trưởng kia có bản lĩnh gì.
Nói đến Cung gia bên này.
Tòa nhà của Cung gia là do tổ tông để lại, khá giống với khu viện trạch Liên Dụ mua ở trong thôn, có ba viện một sân. Cung lão gia thích làm vườn, trong tiểu viện trồng rất nhiều cây cối. Cung gia xuất thân từ thương nhân, cho nên cũng coi trọng phong thủy, có nhiều cây thần tài là do con trai trưởng mang từ ngoài về, không ai dám đụng.
Đêm nay, mây đen mù mịt, ánh trăng cũng không len được khỏi bóng cây. Trưởng tử Cung gia theo thông lệ tới tàng cây tưới nước. Đi vòng quanh gốc nửa vòng, bảy bước, đó là bày tỏ sự tôn kính với cây thần tài. Nghe đâu vào lúc ánh trăng sáng nhất, cây sẽ hấp thu linh khí trời đật, nếu thành tâm cầu nguyện, tâm tưởng sự thành.
Người làm ăn buôn bán đều thích điềm lành, gả cưới đưa tang đều chọn ngày tốt, còn về phần có linh nghiệm hay không, có bạch đầu giai lão hay mỉm cười nơi chín suối hay không, người ta cứ tin vậy thôi.
Cung Thịnh cầm đèn lồng nơm nớp lo sợ đi tới phía gốc cây. Dù sao hôm nay trăng không tỏ, thậm chí đốt đèn cũng không thấy rõ đường, nhưng mai là ngày cửa hàng khai trương,hắn phải tới đây một chuyến.
Hắn treo đèn lên chạc cây, múc bầu nước từ trong thùng tát lên cây, vừa đi vừa khấn: “Ngày mai con khai trương, mong thần cây thương cảm cho nhiều tiền tài hơn”.
Giọng Cung Thịnh trầm thấp, giữa hậu viện im ắng lại càng rõ ràng hơn. Hắn chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt lại, còn chưa nói xong mấy câu đã thấy một làn gió lạnh sau sống lương.
Ngày thường Cung Thịnh rất chú trọng vẻ ngoài, tóc dài đều buộc lại quy củ trên đầu. Giờ đột nhiên lại cảm giác có sợi tóc bay bay nơi gò má.
Hắn cảm thấy không đúng, cả người đều cứng ngắc lại, bởi vì làn gió mát bên tai nói cho hắn biết, đó là một mái tóc dài tung bay.
Cung Thịnh sợ không dám mở mắt, nhưng mái tóc dài kia dường như tiến tới gần, sợi tóc đó rất lạnh, như thấm vào xương cốt. Bên tai vang lên tiếng khóc nỉ non. Rốt cục Cung Thịnh không chịu nổi lui về phía sau, hai mở mở lớn nín thở. Hắn thét lên một tiếng: “Nương, nương à”.
Người nọ chính là mẹ hắn.
Cung gia Đại phu nhân Lưu Quế Nguyệt đứng trước mặt Cung Thịnh, da mặt trắng thối rữa, hốc mắt trống trơn, lưỡi duỗi thật dài, nhào tới chỗ Cung Thịnh, trong miệng tiếp tục gào thét: “Ngươi là ta sinh ra, nuôi bên cạnh nữ nhân kia lại thành con trai của nàng ta, ngay cả linh đường cũng không chịu giữ cho ta”.
Sau đó giọng nói lại thê thê ai ai: “Không bằng ngươi đi theo ta đi, kiếp sau lại làm con trai của ta, không đưa cho người khác nuôi nữa, được không?”
Cung Thinh nghe giọng nói trầm trầm kia, giống hệt giọng nương mình, nhưng lại có phần không giống. Thấy nữ nhân kia càng lúc càng gần, mùi thối rữa khiến hắn buồn nôn kinh khủng, người kia lại không cho hắn cơ hội để nôn, ngón tay duỗi ra bóp lên cổ hắn, khuôn mặt đầy dữ tợn: “Đến đây, đi theo ta”.
Cung Thịnh bị bà ta giữ không phản kháng được, hơi thở bị bóp chặt. Hắn liền mạng chút sức lức cuối cùng cũng không hất được ra, cảm giác hít thở không thông làm cả lồng ngực đau đớn. Mắt cũng càng lúc càng mờ đi.
Nhưng mà ngay lúc hắn nghĩ mình sẽ bỏ mạng ở đây, một cái phất trần vụt tới giữ chặt cổ của nữ quỷ.
Gia đinh tôi tới trong phủ nhanh chóng chạy tới, cuối cùng Cung Thịnh cũng được cứu.
Dưới bóng cây, vài cái lồng đèn cũng không nhìn rõ được tình hình bên trong. Mọi người chỉ biết nữ quỷ kia bị Thiên tôn kéo tới chỗ bóng cây tối nhất, không thấy rõ cảnh tượng, chỉ nghe tiếng gào thét bên tai, rợn cả tóc gáy.
Cung lão gia chống quải trượng run run đi tới, nữ quỷ đã bị đệ tử Thiên tôn trói lại. Ông cũng không dám nhìn kĩ, nhưng bóng người đó cũng đủ cho ông đoán ra, là thê tử đã chết của mình.
Ngay cả khi Lưu thị còn sống ông đã không muốn gặp, lúc chết lại càng không muốn. Từ sau khi nữ nhân này ngã bệnh ông chưa từng tới thăm, trong lòng tự nhiên lại thấy e ngại, nhìn thoáng một cái rồi vội vã núp ra xa.
Liên đại nhân không quản chuyện hậu viện nhà người ta, tung người nhảy xuống trước măt mọi người, nói với đệ tử:
“Bày đàn, làm phép.”
Thượng Thư Đại Nhân, Biến ! Thượng Thư Đại Nhân, Biến ! - Tô Áng