Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 391: Vũ Khí Không Trung
ưu…sưu…”
Tuấn mã phóng nhanh, từ xa bắn ra một loạt mũi tên.
Tấm bia di động phía xa xa, cắm lên vô số mũi tên.
Lại một đội kỵ binh phóng qua rất nhanh, lúc bọn họ đi ngang qua đài cao, cúi người rút ra cung tên, dùng tài bắn cung liên châu trong nháy mắt bắn ra năm mũi.
Trên mặt Hứa Hải Phong lộ ra một tia mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Quân sư đại nhân, Canh Dương quả nhiên không cô phụ sự kỳ vọng của chúng ta.”
Tương Khổng Minh theo thói quen phe phẩy quạt lông, tuy lúc này đã là mùa đông giá rét, nhưng động tác chiêu bài của hắn cũng không thấy sửa đổi.
“Chủ công, luận năng lực mã chiến, bọn họ còn kém hơn Hung Nô nhân một bậc, chẳng qua nếu được phối hợp với chiến mã này, hắc hắc…” Tương Khổng Minh cười lạnh một tiếng nói: “Bọn họ sẽ cho Hung Nô nhân biết, ở trên lưng ngựa có thể bắn tên như thần, tuyệt đối không chỉ có thảo nguyên.”
“Chủ công, quân sư đại nhân…”
Theo một tiếng quát, Canh Dương bước nhanh lên đài cao, nói: “Thiểm Điện quân năm ngàn khoái kỵ đã toàn bộ kiểm duyệt xong.”
Hứa Hải Phong đứng lên, tán dương nói: “Được, Canh Dương, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, các ngươi đã đạt tới mức như vậy, Man tộc dũng sĩ, danh bất hư truyền.”
Tương Khổng Minh ở phía sau hắn, đột nhiên cười hỏi: “Canh Dương thống lĩnh, những con ngựa này như thế nào?”
Trên mặt Canh Dương lộ ra vẻ khâm phục cực độ, nói: “Chủ công cùng quân sư đại nhân thần thông quảng đại, chiến mã phân phối, từng con đều là bảo mã lương câu, càng khó được chính là vô cùng thông nhân tính, trung tâm không đổi, là quân mã đệ nhất trong thiên hạ.”
Cũng không trách hắn vỗ mông ngựa như nước, với kiến thức của hắn, tự nhiên là biết ưu liệt của chiến mã, Hứa Hải Phong trang bị mã thất cho Thiểm Điện quân đoàn, mỗi một con đều là thượng tuyển.
Đây vốn là hảo mã chỉ có quan quân cao cấp như hắn mới được sử dụng, đột nhiên lại biến thành phân phối toàn đại chúng.
Khiến cho Canh Dương càng khiếp sợ, ngoài ra còn là tâm trạng vô cùng khâm phục.
Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh nhìn nhau cười, những chiến mã này đúng như Canh Dương sở liệu, chứng thật là có lai lịch lớn.
Huyết tửu chiến mã truyền thừa, từ hơn hai năm trước, sau khi Hứa Hải Phong thu lấy Thái Hành sơn mạch, liền lén lút tiến hành.
Chẳng qua công trình này cho tới nay, đều do một mình Tương Khổng Minh Tương đại quân sư phụ trách, thẳng đến ba tháng trước, mới giao ra nhóm huyết tửu chiến mã đời thứ hai đầu tiên.
Những chiến mã này thừa kế gien của bố mẹ, vô luận là lực nhẫn nại, lực vác nặng, hay tốc độ đều là ngàn dặm chọn một, hơn nữa quan trọng nhất chính là tốc độ phát triển của huyết tửu chiến mã hơn xa loài ngựa bình thường.
Ngoài ra, chúng nó lại ôn tuần dị thường, phảng phất như hiểu được nhân tính, cực kỳ thuần phục.
Hơn nữa, sau khi tuần phục, đối với chủ nhân lại càng trung trinh vô cùng, làm cho người ta hâm mộ.
Ngoại trừ việc này ra, năng lực kháng cự sự quấy nhiễu của chúng cũng cực kỳ cao.
Cho dù là tiếng rống giận lôi đình của bạo long hình người, cũng không cách nào hù dọa chúng té ngã.
Phẩm loại thượng giai tốt đẹp như thế, quả thật cũng vượt xa dự liệu của hai người Hứa, Tương. Chẳng qua nguyên nhân chính vì có loài mã thất cực kỳ đặc thù này, cho nên những Man tộc nhân vốn mù tịt chuyện cưỡi ngựa, mới có thể trong thời gian ngắn quen thuộc được chiến mã, đến bây giờ cho dù đang lúc phóng ngựa, cung tên trong tay bọn họ cũng có thể đạt được tám phần uy lực lúc trước.
“Chiến mã này đưa cho bọn họ, đúng là đúng người đúng vật a.” Tương Khổng Minh đắc ý nói.
Hứa Hải Phong khẽ gật đầu, tiến lên vỗ vỗ bả vai Canh Dương, nói: “Canh Dương thống lĩnh, lại thêm một tháng, chính là đại quân chúng ta bắc phạt, đến lúc đó năng lực của Thiểm Điện quân có thể có được khảo nghiệm chân chính. Ngươi…đừng làm cho ta thất vọng.”
Canh Dương đứng ưỡn thẳng ngực, rống lớn: “Chủ công yên tâm, Thiểm Điện quân tuyệt đối không làm ngài mất thể diện.”
Hứa Hải Phong giơ ngón tay cái, theo sau xoay người hỏi: “Quân sư đại nhân, hôm nay ngươi muốn ta đến chính là quan sát Thiểm Điện quân sao?”
Tương Khổng Minh cười lắc đầu, nói: “Cũng không phải, cũng không phải, Thiểm Điện quân lấy được công tích như thế, mặc dù là chuyện đáng chúc mừng, nhưng so sánh với việc này, học sinh càng là để ý tới việc khác.”
“Vật gì vậy?” Hứa Hải Phong tò mò hỏi.
“Thỉnh chủ công dời bước.”
&&&&
Được Tương Khổng Minh dẫn đường, đoàn người bọn họ đi tới một bình địa phía sau núi.
Nơi này cách kinh sư trăm dặm, chung quanh trải qua chiến hỏa, trong vòng ngàn dặm là một mảnh hoang vu không bóng người cư trú.
Nhưng nơi này, lại trú đóng một chi bộ đội thần bí.
Nhân số bọn họ không nhiều lắm, nhưng đều là tinh nhuệ binh sĩ chân chính trên chiến trường. Cùng những chiến sĩ khác bất đồng, bọn họ có một đặc điểm, đó là chỉ còn một mình.
Bất kể là vì chiến tranh, hay bởi vì nguyên nhân nào khác, trên đời này bọn họ đã không còn thân nhân.
Bọn họ là một đám quân nhân lãnh huyết không còn vướng bận.
Trú đóng nơi này, mục đích của bọn họ là thủ hộ cho viện khoa học do Tương Khổng Minh gầy dựng.
Hai năm qua, các loại kỹ thuật mới mẻ độc đáo xuất ra từ trong viện khoa học, làm cho dân chúng cùng quân đội dưới sự thống trị của Hứa Hải Phong chiếm được chỗ tốt thật lớn lao.
Giống lúa mới, guồng nước, máy cày, xe ngựa bốn bánh…tạo nên sinh hoạt đầy phương tiện cho mọi người.
Đương nhiên, hiện tại là niên đại chiến tranh, hết thảy đều phải nhường đường cho chiến tranh trước, cho nên vũ khí mới cũng thế, cuồn cuộn không ngừng từ trong viện khoa học chế tạo đi ra.
Mà hôm nay, Tương Khổng Minh muốn biểu diễn, cũng là sau khi hắn đi tới thế giới này, là siêu cấp bảo bối có ý nghĩa ngất trời chân chính.
“Đó là cái gì?” Hứa Hải Phong khó hiểu hỏi.
Ở trước mặt của hắn, là một vùng đất trống được thanh lý sạch sẽ.
Bên trên đặt một chiếc rổ lớn cỡ bốn người ngồi, bên cạnh có một vật giống chiếc túi mà không giống túi thật lớn.
Tương Khổng Minh mỉm cười, vung tay lên. Mấy tên chiến sĩ nhanh chóng chạy lên, đốt lấy điểm lửa đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, đồng thời dùng sức quay quạt máy bằng tay, đem hơi nóng đã được thiêu đốt thổi vào trong chiếc túi lớn kia.
Đôi mắt Hứa Hải Phong dần dần trợn to, hắn khó thể tin nhìn biến hóa trước mắt.
Chiếc túi lớn chậm rãi phồng lên, phảng phất như tràn ngập khí hơi, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn cùng Phương Hướng Minh, Lý Quan Anh, Lưu Tuấn Thư, Canh Dương các vị đại tướng, hướng bầu trời nhẹ nhàng bay lên.
Độ cao của chiếc túi lớn càng ngày càng cao, tới cuối cùng, thậm chí đã mang theo hai người đang ngồi trong giỏ lớn kia bay lên giữa không trung.
“Phác thông…”
Mọi người kỳ lạ, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Canh Dương quỳ rạp xuống đất, hai tay hợp thành chữ thập, trong miệng nói lẩm bẩm, không ngừng lễ bái.
Phương Hướng Minh bọn họ nhìn nhau, tuy bọn họ không đến nỗi thất thố như Canh Dương, nhưng trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ kinh hãi tận cùng.
Dù là Thái Ất chân nhân, vị lão nhân đức cao vọng trọng hơn trăm tuổi, lúc này cũng há mồm cứng lưỡi, trợn mắt há hốc.
“Này…Này là yêu nghiệt phương nào?” Thái Ất chân nhân kinh hô.
“Đây không phải yêu nghiệt.” Tương Khổng Minh vẻ mặt đắc ý tiêu sái tiến tới, cao giọng nói: “Các vị tướng quân, các vị tiền bối, đây…chính là vũ khí không trung đời thứ nhất do viện khoa học nghiên chế - Nhiệt Khí Cầu.”(Khinh Khí Cầu)
“Vật này xuất ra từ tay quân sư đại nhân?” Thái Ất chân nhân hỏi.
Tương Khổng Minh cười to gật đầu, nói: “Ngoại trừ học sinh, đương nhiên không có bất cứ kẻ nào nghĩ ra được.”
Phương Hướng Minh bọn họ đều âm thầm gật đầu, ngoại trừ hắn, những người khác sợ rằng cũng không có nhàn tâm để suy nghĩ ra những thứ ngạc nhiên cổ quái như vậy.
“Nhiệt khí cầu, do túi cầu, giỏ cùng trang bị tăng nhiệt ba bộ phận tạo thành. Bên trong công nghệ chế tạo cầu nang phức tạp nhất, quyết không thể có một tia sơ xuất.” Tương Khổng Minh thuận miệng hướng bọn họ giải thích một câu: “Đương nhiên, do hạn chế với công nghệ chế tạo trước mắt, chúng ta không có khả năng chế tạo ra nhiệt khí cầu có thể bay vài giờ, nhưng nếu chỉ là nửa canh giờ mà nói, thì không còn là vấn đề.”
“Bay nửa canh giờ?” Phương Hướng Minh đột nhiên đứng dậy, hỏi: “Quân sư đại nhân, có thể khống chế phương hướng bay của chúng không?”
“Hắc hắc…” Tương Khổng Minh thầm nghĩ, người này quả thật danh bất hư truyền, chỉ liếc mắt nhìn, liền nhìn ra giá trị chân chính của nó. Vật này uy lực chân thật, kỳ thật cũng cực kỳ có hạn, chỉ bất quá đối với người trên thế giới này mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không khỏi phải nghi thần nghi quỷ, tự nhiên là chiến lực giảm đi.
Mà mấu chốt nhất bên trong, chính là nó không dựa theo dựa theo ý nguyện chủ tướng phi hành, chỉ có như vậy, mới có thể tạo thành hiệu quả lớn nhất.
“Đúng vậy, quân sư đại nhân, nó có thể tùy tâm mà bay không?” Hứa Hải Phong cũng lập tức hiểu ra đạo lý bên trong, hỏi tới.
“Không thể.” Tương Khổng Minh rõ ràng nói.
Trên mặt Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh đồng thời xẹt qua tia thất vọng.
“Chẳng qua…” Tương Khổng Minh kéo dài thanh âm.
Hai huynh đệ Tương Khổng Minh lập tức quay đầu nhìn lại, lại bị hắn gợi lên hứng thú.
“Tuy nó không thể tùy tâm sở dục phi hành, chẳng qua nó có thể mượn sức gió mà đi. Về phần sức gió sao, hắc hắc…” Tương Khổng Minh cười mà không nói.
Phương Hướng Minh bọn họ cùng lộ ra nụ cười hiểu ý, lực gió, bọn họ cơ hồ đồng thời nghĩ đến Tương Khổng Minh Tương đại quân sư giống như một thần côn lúc hỏa thiêu Ngọa Long thành.
Mượn sức gió mà đi, người khác làm không được, nhưng đối với Tương đại quân sư mà nói, cũng là việc dễ như trở bàn tay.
“Quân sư đại nhân có thứ tốt như vậy, vì sao không sớm vận dụng một chút?” Lý Quan Anh tính tình thẳng thắn, lúc này đột nhiên mở miệng hỏi.
Tương Khổng Minh lắc đầu, nói: “Học sinh chuẩn bị vật này, nguyên bổn cũng không phải cấp cho Hung Nô nhân nhìn xem.”
“Này?”
“Vốn là muốn cho đám Khải Tát phương tây kia khai rộng tầm mắt, chẳng qua bọn họ so với con thỏ còn nhanh, không ngờ bỏ chạy nhanh như vậy.” Tương Khổng Minh tiếc nuối nói: “Nếu như vậy, cho bọn nó đầu tiên xuất hiện, liền lựa chọn Hung Nô nhân đi.”
“Hung Nô?” Phảng phất như đang tự nhủ, Hứa Hải Phong đột nhiên nở nụ cười.
Có vũ khí bí mật này trợ giúp, cho dù hắn muốn buông tay, chỉ sợ chỉ có tất thắng không thể nghi ngờ. Chỉ là nửa canh giờ sao? Nụ cười trên mặt của hắn càng ngày càng đậm, nửa canh giờ, đủ rồi….
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc