My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 382: Chiếu Thư
au khi Hứa Hải Phong tiếp thu kinh sư, cũng không đi vào ở trong hoàng cung Đại Hán mà bao nhiêu người hâm mộ, mà là tạm cư bên trong phủ đệ ngày trước của Trình gia.
Tuy Trình gia được liệt vào một trong tứ đại thế gia, nhưng đại bản doanh của Trình gia cuối cùng là tại nam phương.
Phủ đệ trong kinh sư tuy cũng hết sức hào hoa xa xỉ, nhưng so sánh với Phương, Đường, Tô ba nhà, lại có một đoạn chênh lệch thật rõ ràng.
Chẳng qua điều này cũng không ảnh hưởng đến địa vị đặc thù của Hứa Hải Phong tại kinh sư lúc này.
Mỗi ngày sáng sớm, trăm quan tề tập Hứa phủ, toàn bộ quốc gia đại sự của phương bắc Đại Hán đều xuất từ đại sảnh Hứa phủ.
Chỉ là hôm nay, trong đại sảnh lại tràn ngập một cỗ hào khí không giống tầm thường.
Hứa Hải Phong vẫn trước sau như một, mặt quay hướng nam lưng hướng bắc ngồi trên ghế thái sư duy nhất trong đại sảnh.
Ở trước mặt của hắn, là hai vị đứng đầu bá quan văn võ Phương Hướng Minh cùng Tương Khổng Minh, phân đứng trái phải, những quan viên còn lại dựa theo thứ tự mà đứng dài xuống dưới.
Tuy hắn không mặc hoàng bào trên người, nhưng uy thế này, đã không thể nghi ngờ sánh cùng hoàng đế.
Lúc này, các quan viên đều đang câm như hến, không dám phát biểu bình luận gì đối với đạo chiếu thư đang đặt trước mặt Hứa Hải Phong.
Vào sáng hôm nay, một đạo chiếu thư từ Thái Nguyên do khoái mã giơ roi đưa vào kinh sư.
Chiếu thư chính do vị hoàng đế bù nhìn do Trình gia sở lập, Hán Hiền đế trưởng tử Lưu Chính Đình viết ra.
Trong chiếu thư, tuy vô cùng tán dương phong công vĩ tích của Hứa Hải Phong, đem hắn tán dương thành đệ nhất nhân từ lúc Đại Hán khai quốc tới nay, nhưng từ đầu tới cuối, đều là giọng điệu quân thần vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng, Lưu Chính Đình lại càng đưa ra ý muốn bãi giá đến kinh sư, trọng chỉnh triều cương. Hơn nữa sách phong cho Hứa Hải Phong làm đương triều thừa tướng, thượng tướng quân, đứng đầu văn võ bá quan.
Đạo chiếu thư này giống như một khối đá lớn ném vào trong nước, khởi lên sóng gió đầy trời.
“Các vị nghĩ như thế nào?” Hứa Hải Phong tiện tay đem chiếu thư đặt lên bàn, hắn khẽ cười hỏi.
Văn võ bá quan phía dưới đều ngậm cứng miệng, vấn đề này có ai dám can đảm trả lời?
Trong đầu bọn họ đồng thời nghĩ tới một người, ngay đêm kinh sư thất thủ, lễ bộ thượng thư Thái Quân Mang tự vận mà chết.
Có lẽ chỉ có người này ở đây, mới có thể nói thẳng mà không sợ hãi.
Hứa Hải Phong liếc mắt nhìn vẻ sợ hãi của các quan phía dưới, trong lòng thầm than.
Trong các quan viên nếu có ai có khả năng có đủ khí tiết, thì ngày kinh sư thất thủ cũng đã không có.
“Khái…”
Rốt cục có người mở lời đánh vỡ hào khí tử tịch trong sảnh, mọi người nhìn qua, chính là người tiếp nhận công bộ, tân nhậm thượng thư Tô Xuân Vĩ.
Hắn tiến lên một bước, trên mặt mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt: “Việc này còn cần thương nghị lại.”
Mọi người ngẩn ra, đều thầm mắng trong lòng, còn phải thương nghị lâu dài, nói gì vậy? Không phải là nói nhảm sao?
Trên mặt Hứa Hải Phong vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng liên tục cười lạnh, chẳng qua thanh âm của hắn vẫn hoàn toàn bình tĩnh: “Vậy theo Tô thượng thư, lại làm thế nào?”
Ánh mắt Tô Xuân Vĩ chuyển tới trên người Phương Hướng Minh, đột nhiên cười nói: “Ý của Phương thượng thư thế nào?”
Phương Hướng Minh nhướng mày, nghĩ không ra Tô Xuân Vĩ lại đem ngọn núi này vứt vào trong tay của mình.
Những lời này cũng thật không dễ trả lời a…
Nhưng với địa vị lúc này của hắn, rồi lại không thể không để ý tới. Không thể làm gì khác hơn là âm thầm thở dài, nói: “Hôm nay Hung Nô thất bại, Khải Tát rút quân, hai uy hiếp lớn của Đại Hán đã không còn. Theo lý mà nói, cũng nên nghênh đón con cháu hoàng thất trở về kinh sư.”
Đôi mắt Tô Xuân Vĩ mở to, trên đôi mắt nhìn Phương Hướng Minh mang theo vẻ nghi hoặc.
Phương Hướng Minh không phải đã quy thuận Hứa Hải Phong sao, như thế nào lại đột nhiên nói ra lời này?
Nghênh đón con cháu hoàng thất trở về, đây chẳng phải là muốn Hứa Hải Phong nhượng lại ngai vàng hoàng đế hay sao, hắn lại chịu từ bỏ ý đồ?
Tuy Phương Hướng Minh quy thuận Hứa Hải Phong cũng không tuyên dương khắp bốn phía, nhưng những cử động liên tiếp từ sau lúc trở về từ đại doanh phương tây, nên đã tiết lộ ra tin tức này thật rõ ràng.
Mà theo quyết định của Phương Hướng Minh, rất nhiều thế gia đang mang thái độ quan sát đều làm ra lựa chọn sáng suốt.
Đã như vậy, hắn lại làm sao đưa ra quyết định hoàn toàn trái ngược với ích lợi của Hứa Hải Phong.
“Phương thượng thư, ý của ngài là phải nghênh đón hoàng thượng hồi kinh?” Tô Xuân Vĩ không xác định hỏi.
“Lý nên như thế.” Phương Hướng Minh như đinh chém sắt nói.
Tô Xuân Vĩ quay đầu nhìn lại, trên đại sảnh, các quan đang nhìn nhau, hiển nhiên không chỉ một mình hắn có ý nghĩ như vậy.
“Chẳng qua…” Phương Hướng Minh xoay chuyển lời nói.
Tô Xuân Vĩ thầm nghĩ, tới, đây mới là ý đồ chân chính của hắn đây.
“Lúc Hung Nô nhập kinh, từng nghiêm gia sưu tầm với con cháu tiên đế, theo bổn quan biết, chỉ có thái tử điện hạ Lưu Chính Khải đào vong đến đại doanh phương bắc, theo sau lúc đại doanh phương bắc thất thủ, cũng không biết đi đâu, còn những con cháu khác của hoàng thất đều gặp nạn.” Phương Hướng Minh ngừng lại một chút, lấy một loại khẩu khí tràn ngập nghi ngờ hỏi: “Không biết đại điện hạ Lưu Chính Đình từ khi nào đi tới nam phương an thân lập mệnh kia chứ?”
Những lời này của hắn vừa ra, trong đại sảnh lập tức một mảnh ông ông ồn ào.
Tới thời khắc này, đừng nói là Tô Xuân Vĩ, dù là kẻ nào cũng hiểu rõ ràng ý tứ của hắn.
Hắn nói ra miệng là muốn đón huyết mạch hoàng thất trở lại kinh sư, nhưng lại tràn ngập hoài nghi đối với thân phận của Lưu Chính Đình, trong lời nói rõ ràng là không muốn cho Lưu Chính Đình vào kinh mà thôi.
“Trình gia là một trong tứ đại thế gia, nếu bọn họ đã chứng thật thân phận của đại điện hạ, chỉ sợ…” Một quan viên đột nhiên rụt rè nói một câu, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bất thiện của Tương Khổng Minh, lập tức cúi đầu, trong lòng vô cùng hối hận.
“Trình gia thì thế nào? Mọi người chẳng lẽ đã quên sao? Nếu không phải đám người Trình Anh Hào đầu địch phản quốc, kinh sư vì sao bị thất thủ? Đại Hán làm sao phải rơi vào bước đường cùng hôm nay?”
Một người đứng ra, lớn tiếng giận dữ nói.
Thanh âm của hắn vang to vô cùng, bên trong càng ẩn chứa ác ý sâu nặng, làm cho người ta không tự chủ được run rẩy trong lòng.
“Lý tướng quân, còn thỉnh an tâm đừng nóng nảy.” Tương Khổng Minh tiến lên một bước, cười to, khuyên nhủ.
Lý Quan Anh không dám cùng hắn cãi cọ, không thể làm gì khác hơn là hơi ôm quyền lui xuống.
“Tô thượng thư, theo ngươi, vị đại điện hạ kia có phải là thật không?” Tương Khổng Minh cười a a hỏi.
Tô Xuân Vĩ trầm ngâm một chút, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức nói: “Nghe nói lúc Trình gia tông chủ Trình Gia Sanh đến phương bắc đại doanh, phụng mật chỉ truyền triệu Hoàng Long quân đoàn cùng Thương Lang quân đoàn xuôi nam. Khi đó, Lưu Chính Mân tướng quân cùng Vương Hoành Hán tướng quân đều từng gặp qua đại điện hạ. Không bằng mời hai vị đến đây hỏi thăm thế nào?”
Phương Hướng Minh lắc đầu nói: “Lưu Chính Mân tướng quân tại Thái Nguyên đã lấy thân tuẫn quốc, mà Vương Hoành Hán tướng quân lại ở đại doanh tây tuyến, thay thế Trương Tấn Trung đại thống lĩnh chỉnh đốn quân vụ, ngàn dặm xa xôi, nếu gọi về sợ là không ổn.”
“Vậy Phương Lệnh Thần lão tướng quân đâu?”
Lợi mang trong mắt Phương Hướng Minh chợt lóe, nói: “Thân thể gia thúc không khỏe, đã lâu không hỏi thế sự. Hơn nữa lúc này lão nhân gia không có mặt trong kinh sư, cũng không cách nào thăm hỏi.”
“Không có trong kinh sư?” Tô Xuân Vĩ kỳ quái nói: “Xin hỏi lão nhân gia ông ta đi đâu?”
“Gia thúc thấy thiên hạ nay đã thái bình, nên đã buông xuống hết thảy, đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy.”
Trong lòng Tô Xuân Vĩ tức giận, vừa mới nói thân thể không khỏe, như thế nào chỉ chớp mắt lại đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy. Chẳng lẽ Phương Lệnh Thần e ngại mạng sống dài quá, nên muốn đi chết hay sao.
Loại lời nói trước sau mâu thuẫn như thế, cũng hay cho hắn nói được.
Chẳng qua trừ phi hắn muốn ngay mặt trở mặt với Phương Hướng Minh, nếu không cũng không dám có chút lời nói khiêu khích nào.
Ánh mắt của hắn hướng trăm quan nhìn lại, ai cũng cúi đầu, không dám đối diện với hắn.
Trong tim của hắn một trận bi ai, Phương Hướng Minh làm như vậy, đã tỏ rõ lập trường của chính mình, nếu ngay cả Phương gia đứng đầu tam đại thế gia đều làm như vậy, những quan viên nho nhỏ lại làm sao còn đường nào lựa chọn.
Tô Xuân Vĩ cắn răng, rốt cục nói: “Bổn quan nhớ kỹ có một người, cũng từng nhận ra diện mạo đại điện hạ.”
“Ai?”
“Lưu Tuấn Thư…” Tô Xuân Vĩ nói từng chữ.
“Lưu Tuấn Thư?”
“Không sai, chính là vị đại thống lĩnh Hoàng Long quân đoàn.”
Tương Khổng Minh mỉm cười, quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Hải Phong, chỉ thấy hắn gật đầu, phảng phất như mệt mỏi, đưa tay đỡ quai hàm, nhưng Tương Khổng Minh lại rõ ràng thấy được hắn đang giơ cao ngón tay cái khẽ động đậy.
Trong lòng Hứa Hải Phong đúng là đang cảm khái vạn phần, quả nhiên không ngoài sở liệu của Tương đại quân sư a. Tô Xuân Vĩ đúng là sẽ chỉ ngay mặt mà điểm danh Lưu Tuấn Thư.
“Lưu đại thống lĩnh phục dịch nhiều năm tại kinh sư, đối với các vị hoàng tử hiểu rõ nhất, hắn nhất định có thể nhận ra, vị đại điện hạ tại Trình gia là thật hay giả.” Tô Xuân Vĩ khẳng định nói.
“Có lý có lý, không hổ là Tô thượng thư, nói ra hữu lý.” Tương Khổng Minh dùng sức vỗ tay, than thở nói.
Thân là người đứng đầu quan văn, biểu hiện lần này của Tương Khổng Minh tuyệt đối không có gì ổn trọng trang nghiêm, nhưng dù hắn có biểu hiện ngạc nhiên cổ quái, sợ là cũng không người nào dám lên tiếng oán trách.
“Quân sư đại nhân quá khen.”
“Ý của Tô thượng thư, là thỉnh Lưu Tuấn Thư Lưu thống lĩnh đi tới Thái Nguyên, nếu là điện hạ giả, tự nhiên không còn chuyện để nói, nhưng nếu là điện hạ thật…” Tương Khổng Minh mỉm cười, ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt mọi người, chỉ thấy tinh thần mọi người chăm chú nhìn chằm chằm vào mình, lập tức vui vẻ nói: “Vậy sau khi cung nghênh điện hạ nhập kinh, lại thân đăng đại bảo, quân lâm thiên hạ đi.”
“Cái…cái gì?” Lúc này Tô Xuân Vĩ đúng là kinh ngạc nói không ra lời.
“Chủ công nhà ta nhân đức, khu trục Hung Nô, đánh lui Khải Tát, là vì Đại Hán ngàn vạn dân chúng an vui, cũng không phải vì vị trí cửu ngũ chí tôn. Trước kia là do không người tiếp nhận, tại quần long không đầu, mọi người hi vọng ký thác, mới miễn cưỡng làm khó, tạm nhận chức vị. Hôm nay, nếu di cô của tiên đế nhập kinh, chủ công nhà ta tự nhiên là có thể vui vẻ tiêu dao thế ngoại.”
“A…” Tô Xuân Vĩ kinh hô một tiếng.
Trong mắt mọi người nhìn Tương Khổng Minh đều hàm chứa vẻ cổ quái cực độ.
Như vậy…những lời nói giống như đánh rắm kia, hắn cũng có thể nói ra thật quang minh đường hoàng như thế, đúng là có chuyện lạ, quả nhiên không phải người bình thường.
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc