In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 338: Bạo Long Chi Uy(2)
ọi người trên đài nhìn nhau, trên mặt bọn họ không thể khống chế được một tia sợ hãi phát ra từ trong nội tâm.
“Y Mã Ni, ngươi đi cuốn lấy hắn…” Cáp Mật Thứ đột nhiên mở miệng phân phó.
“Dạ…”
Một gã hán tử cao lớn tiến lên trước một bước, cúi người hành lễ, xoay người đi nhanh.
Các vị tướng lãnh trên đài cao đều nhận ra người này, hắn chính là một trong những tên hộ vệ của Cáp Mật Thứ.
Tuy thân thủ của hắn khá cao, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một gã nhị phẩm cao thủ.
Chẳng lẽ chỉ bằng vào hắn đã có thể đối phó Tần Dũng sao?
“Ô…”
Tiếng tù và thu binh vang lên, tuy không cam lòng, nhưng tên thiên nhân trưởng kia vẫn ra lệnh một tiếng, mang theo bộ đội sĩ khí cực thấp vội vã quay về doanh địa của chính mình.
Binh mã ngoài ngàn người vây công một người, kết cục cuối cùng cũng đành vô ích mà về.
Có thể tạo nên chiến tích huy hoàng như thế, từ cổ chí kim, sợ là cũng chỉ có một mình Tần Dũng.
Nhìn bọn kỵ sĩ xa xa rời đi, Tần Dũng còn chưa tận hứng liền cao giọng quát: “Đừng đi, đều trở về…”
Nhưng đám kỵ binh nghe được tiếng gọi của hắn, cũng càng thúc ngựa giơ roi, dùng tốc độ nhanh nhất rời xa nơi đó.
Vô luận là ai, cũng không nguyện ý cùng quái vật đánh mãi không chết này sinh ra liên hệ thêm nữa.
Tần Dũng đang muốn truy kích, đột nhiên phía trước có một người chạy tới rất nhanh, đứng cách hắn mười bước, cao giọng quát: “Xuẩn ngưu, ta là Y Mã Ni, ngươi có dám cùng ta đánh một trận.”
Tiếng Hán của hắn nói ra cứng ngắc, giữa hàm răng càng không rõ, làm cho người ta khó nghe.
Tần Dũng suy nghĩ chốc lát, rốt cục hiểu ra, lập tức giận tím mặt.
Những lời này từ trước tới giờ chỉ có hắn nói với người ta, lại làm gì có ai dám huênh hoang ngay trước mặt của hắn.
Cơn tức của hắn trùng trùng dâng lên tiến tới trước, hướng người kia vọt tới thật nhanh.
Nhưng làm cho hắn càng thêm giận dữ chính là Y Mã Ni nhìn thấy hắn chạy đến gần, không ngờ làm ra một chuyện làm cho hắn thống hận không thôi.
Chỉ thấy Y Mã Ni xoay người lại, khua chân nhanh như chớp bỏ chạy.
Tần Dũng đi theo phía sau hắn, theo sát không bỏ.
Nhưng tốc độ hai người họ hiển nhiên rất có một phen chênh lệch.
Vô luận Tần Dũng dùng sức như thế nào, cũng thủy chung không cách nào đến gần thêm một bước.
Y Mã Ni cũng không phải chạy theo đường thẳng tắp, hắn liên tục vòng quanh không ngừng.
Mà ý nghĩ của Tần Dũng vốn không linh hoạt, lại không được người nhắc nhở, chỉ biết gắt gao chạy theo phía sau hắn.
Nhất thời, trên chiến trường, xuất hiện một cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Hai người chạy quanh một vòng thật lớn, một đuổi một chạy, phảng phất có thể chạy mãi không ngừng lại.
Trên đài cao, Cáp Mật Thứ thở ra một hơi thật sâu.
Nếu biện pháp này còn không được, vậy hắn đúng là không còn cách nào khác.
Tần Dũng có thần lực cái thế, mình đồng da sắt, tuyệt đối là thiên hạ vô song, là đệ nhất nhân từ cổ chí kim.
Đối phó hắn, nếu không thể dùng sức, vậy chỉ đành dùng trí.
“Quốc sư, đây là…”
Nhìn tình cảnh giống như nháo kịch đang phát sinh trên chiến trường, sắc mặt Mạo Đốn cực độ khó coi đồng thời cũng mang theo vài phần kinh ngạc.
“Đan Vu, lần trước Ưng nhi phụng mệnh truy kích những bộ đội của phương bắc quân đoàn còn sót lại, ở Phóng Mã Pha bị Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong chặn lại. Khi đó, Tần Dũng này từ trên núi cao phi thân xuống, không những không ngã chết, ngược lại càng có thể nhảy nhót múa may.”
Trên mặt Cáp Mật Thứ mang theo vẻ cười khổ, đó là một nét cười không thể tránh được: “Hôm nay thử thêm một lần, quả nhiên là đao thương không vào, không ai có thể ngăn cản.”
Mạo Đốn nhướng mày, nói: “Trận đánh Tây Kinh ngày trước, dù là Áo Bổn tông sư cũng đối với hắn cúi đầu xưng thần, chẳng lẽ…Hắn thật sự là thiên hạ vô địch sao?”
“Nếu ở trên chiến trường, có lẽ hắn thật sự là thiên hạ vô địch, chẳng qua cũng may, may mắn hắn còn một nhược điểm…”
Hai mắt Mạo Đốn sáng ngời, đối với gia hỏa đánh không chết này, trong tim của hắn phiền não không thôi, vội vàng hỏi tới: “Là nhược điểm gì?”
Cáp Mật Thứ than nhẹ một tiếng, nói: “Người này tuy lợi hại, nhưng ý nghĩ đơn giản, lại không chịu nổi khiêu khích, một khi bị người dùng lời nói khiêu khích, lập tức quên mất hết thảy. Hơn nữa tốc độ của hắn chậm chạp, chỉ cần một gã tam phẩm cao thủ, liền đủ đem hắn chọc cho chạy quanh. Cho nên, người này kỳ thật cũng không cần….”
“Nga…”
Đột nhiên trong lúc đó, một thanh âm đinh tai nhức óc, phảng phất như cửu lôi oanh đỉnh vang lên tràn ngập trong chiến trường.
Khuôn mặt đám người Cáp Mật Thứ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, tim đập như sấm, trong hai mắt ánh sao nhấp nhoáng, một tiếng nổ kia vang lên cực kỳ đột ngột, mặc cho ai cũng không sao thừa nhận.
Tiếng ngựa hí rên rỉ, hơn trăm chiến mã gần bên ngã sấp xuống, nổi điên, vài tên kỵ sĩ nhất thời không kịp khống chế được chiến mã dưới thân, đã bị hất mạnh xuống.
Con ngựa kinh hoàng thất thố, tán loạn khắp nơi, lập tức tạo ra một mảnh hỗn loạn cực độ.
Trong nháy mắt, đã làm cho người ta có một loại cảm giác như đại nạn tận thế đã đến trước mắt.
Dù là các chiến sĩ cường đại của Kim Lang quân cũng run sợ trong lòng, ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn theo một phương hướng.
Bọn họ nhìn về phía người kia trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, đó là sự kính sợ phát ra từ bản năng.
Không chỉ là nơi này, cho dù là chiến trường nơi trung quân của người Hán, động tác mọi người cơ hồ cùng dừng lại, theo sau lại tiếp tục liều mạng chiến đấu.
Sườn đông, đám người Lưu Tuấn Thư không hẹn mà cùng sửng sốt, bọn họ nhìn tới phương hướng trung quân của Hung Nô nhân, trong lòng lập tức biết được là người nào đang đại phát thần uy.
Ánh mắt Mạo Đốn cùng Cáp Mật Thứ đồng thời chuyển hướng nhìn tới nơi thanh âm phát ra, trên người Tần Dũng.
Chỉ thấy Tần Dũng đang há miệng cười to, bước nhanh chạy về phía trước.
Ở phía trước hắn, Y Mã Ni hai mắt thần quang tan rã, ngây ngốc quỳ trên mặt đất, Tần Dũng đi đến hắn không hề nhìn thấy, không hề phản ứng.
Đang cắm đầu bỏ chạy, hắn bị một tiếng rống giận kinh thiên động địa, chấn động đến mức mất đi năng lực phản ứng.
Tần Dũng đi tới bên người Y Mã Ni, vươn bàn tay to như chiếc quạt, giống như bắt một con gà con đem hắn nhấc lên.
Đối với người này, Tần Dũng hận thấu xương.
Hắn chán ghét nhất, chính là chơi trò rượt đuổi với người khác, một khi gặp phải tình huống như vậy, hắn lập tức xem người nọ là cây gai trong mắt, cây đinh trong thịt. Hận không được ăn gan uống máu, mới có thể tiêu giải mối hận trong lòng.
Y Mã Ni đã phạm vào sự tối kỵ của hắn, nếu để Y Mã Ni còn sống sót, thanh danh hách hách của Tần đại dũng sĩ chẳng phải là trôi theo dòng nước hay sao.
Chỉ thấy hắn vững vàng nâng Y Mã Ni lên, đem hắn đưa tới trước mặt mình.
Trên đỉnh đầu bị đè ép thật mạnh, tinh thần phiêu hốt của Y Mã Ni chậm rãi trở về thân thể.
Phảng phất như khôi phục một tia thần trí, ánh mắt Y Mã Ni tràn ngập sự sợ hãi. Hắn liều mạng đạp hai chân, níu chặt hai tay Tần Dũng. Nghĩ muốn đem hai cánh tay cứng như sắt kia kéo ra.
Nhưng dù hắn giãy dụa thế nào cũng chỉ uổng công.
Đối với Tần Dũng mà nói, chút lực lượng ấy của Y Mã Ni so sánh với hắn, vốn là như đom đóm so ánh trăng, thiêu thân lao đầu vào lửa, không tự lượng sức.
Là giống như một đứa bé ba tuổi cùng một tráng hán lực lưỡng đọ sức, chút sức lực đó làm sao tạo được ảnh hưởng gì đối với Tần đại dũng sĩ.
“Lão tử cho ngươi chạy…”
Thanh âm Tần Dũng cực kỳ dữ tợn, nhìn vào đôi mắt đang tràn ngập vẻ sợ hãi cực độ kia. Trong tâm lý đột nhiên dâng lên nỗi khoái cảm nói không nên lời.
Hắn há to miệng, từ miệng phát ra tiếng cười điên cuồng làm người ta sợ hãi.
Nhưng, hắn ngửa mạnh cổ về phía sau “a…” kêu to một tiếng, dưới sự chú ý của vạn người, liền nặng nề dùng chính đầu của mình hung hăng tạp về phía trước.
“Ba…”
Phảng phất như thanh âm của trái dưa hấu bị vỡ, hai đầu lâu va nhau tạo ra kết quả chính là đầu lâu của Y Mã Ni hoàn toàn nát bấy.
Chân tay hắn vô lực buông xuôi xuống, co quắp lại. Nhưng cổ của hắn đã thành một đống thịt vụn, cũng không còn dấu vết gì được xưng là đầu người.
Lau đi máu tươi cùng não tương vang đầy mặt, Tần Dũng vui vẻ cười ha hả.
“Oa…”
Trên đài cao, rốt cục có người không kìm chế được, nôn mửa ngay tại chỗ.
Ánh mắt của Mạo Đốn kinh dị bất định, trong ánh mắt hắn nhìn Cáp Mật Thứ mang theo một tia nghi vấn, chẳng lẽ đây là Tần Dũng có đầu óc đơn giản theo như lời ngươi đó sao?
Trên mặt Cáp Mật Thứ lúc đỏ lúc trắng, trông rất đẹp mắt.
“Đan Vu, quốc sư, hắn..hắn tới.”
Một viên tướng lãnh phía sau kêu lên, thanh âm phảng phất như gặp quỷ thần, tràn ngập vẻ sợ hãi.
Bọn họ giương mắt nhìn lên, Tần Dũng đang bước nhanh như lưu tinh hướng đài cao đi tới.
Mấy vạn người trơ mắt nhìn cự hán giống như hung thần ác sát kia, đúng là không có người nào dám can đảm bước ra chặn lại.
“Tê Lạp Mộc…”
Từ trong miệng Cáp Mật Thứ lạnh lùng kêu tên một người.
Một gã hộ vệ phía sau hắn lập tức đi nhanh lên, khom người nói: “Quốc sư.”
Dùng một ngón tay chỉ thân ảnh cao lớn kia, Cáp Mật Thứ hỏi: “Ngươi sợ không?”
Hít sâu một hơi, Tê Lạp Mộc nặng nề đáp: “Không sợ…”
“Được…” Trong mắt Cáp Mật Thứ có một tia tươi cười vui mừng: “Ngươi đem vải bịt kín lỗ tai, đi xuống cuốn lấy hắn.”
“Dạ…” Tê Lạp Mộc cung kính lên tiếng.
Cáp Mật Thứ thoáng do dự, cũng cảm thấy không quá yên tâm, lại dặn dò: “Nhớ kỹ, chỉ cần cuốn lấy hắn, ngàn vạn lần không thể giao thủ.”
Tê Lạp Mộc cuống quýt gật đầu, xoay người đi.
Mạo Đốn nhìn Cáp Mật Thứ, thầm nghĩ từ khi nào quốc sư trở nên lao thao như vậy.
Hắn cũng không biết, tiếng quát vừa rồi của Tần Dũng, cơ hồ muốn làm cho đầu óc người khác nổ tung làm hai.
Cáp Mật Thứ võ công thấp kém, nên ảnh hưởng cũng nặng nhất trong mọi người.
Trong đầu của hắn vẫn còn ông ông vang rền, đau đầu muốn nứt ra.
Đối với Tần Dũng, hắn chứng thật là nổi lên lòng kính sợ chân chính.
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc