Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 279: Dạ Tập (3)
óng người chớp lên, bộ đội phía sau lại chạy tới.
Ở sau năm trăm danh cương thiết pháo đài, lại xuất hiện gần ngàn danh quân nhân tay cầm cung tên, bọn họ không ngừng bắn hỏa tiễn trong tay vào trong doanh địa, hỏa thế càng lúc càng lớn, hai vòng lửa ở hai bên cửa lớn doanh địa đang lan tràn thong thả mà ổn định, một khi hai luồng tường lửa hợp lại cùng một chỗ, những kỵ sĩ trong doanh sẽ không còn con đường sống nào khác.
Vô số Khải Tát nhân phát giác tình huống như thế, bọn họ liều mạng hướng năm trăm hán tử áo đen cố gắng làm ra công kích cuối cùng. Nhưng đám người chật chội chen chúc trong địa phương quá nhỏ lại khiến cho chiến mã của bọn họ không còn khoảng cách di chuyển, cũng không còn lực trùng kích cường đại, nếu so sánh lực lượng cùng công phòng, lại có chi bộ đội nào có thể so được với Hắc Kỳ quân trang bị cương giáp?
Một cỗ hào khí chết chóc bắt đầu lan tràn trong Khải Tát kỵ binh, hai mắt họ vô thần, cũng không còn cách nào ngưng tụ lực chiến đấu cường đại.
Nhưng mà…đúng lúc đó.
“Chúa nói…phàm là ai tin phụng ta, đều sẽ được vĩnh sinh…”
Một thanh âm già nua trong bầu trời đêm đột ngột vang lên.
“Chúa nói…Phàm là tín phụng ta, đều sẽ được vĩnh sinh…”
Hơn trăm thanh âm uyển nhược như một người, to rõ mà cao ngang.
“Chúa nói…phàm là tín ngưỡng với ta, chiến đấu cho ta đều sẽ trở về trong lòng ta…”
Khải Tát nhân trong doanh địa chợt hưng phấn, trong hai mắt tràn ngập sự tuyệt vọng xám xịt lại một lần nữa dấy lên sự khát vọng đối với tính mạng, bọn họ quên mất lửa lớn đang hùng hùng thiêu đốt bên người, bọn họ đồng thanh hò hét: “Chúa nói..phàm là tín ngưỡng ta, vì ta mà chiến đều sẽ trở về trong lòng ta…”
“Chúa nói…trung thành, dũng khí cùng vinh diệu luôn tồn tại cùng chúng ta.”
Thân ảnh cao lớn của Cáp Lý xuất hiện phía sau doanh địa, ở phía sau hắn, là trăm tên thần điện kỵ binh hai mắt đỏ rực, nhìn như kẻ điên cuồng.
Lão nhân giơ cao đại kiếm trong tay, vung lên về phía trước, chiến mã hí dài, khởi tung bốn vó, tung mình về phía trước.
Ở phía sau lão nhân, trăm tên thần điện kỵ sĩ gắt gao đi theo.
Từ lúc Ban Khắc La Phu Đặc chạy vọt vào trong đại doanh, Cáp Lý liền phát giác có chỗ không đúng.
Người Hán chạy trốn chung quanh nhìn qua như không hề có quy luật, nhưng mục tiêu của bọn họ thập phần rõ ràng, đó chính là chạy ra đại doanh.
Tuy quần áo bọn họ không chỉnh tề, tuy bị đánh tơi bời, tuy chật vật không chịu nổi, nhưng giày của bọn họ, lại vẫn mang trên chân, chưa từng có ai sút ra.
Khi đó, Cáp Lý liền biết tình huống không ổn, nhưng biến cố phía sau phát sinh quá nhanh, khiến cho hắn không còn thời gian phát ra cảnh cáo.
Chỉ chốc lát, cả tòa đại doanh đã biến thành một mảnh biển lửa, sự xuất hiện của Hắc Kỳ quân càng làm cho hắn như rơi vào trong hầm băng. Sự cường đại cùng hung hãn của Hắc Kỳ quân, tuyệt đối là hắn bình sinh mới thấy.
Nếu cứ để sự tình tiếp tục diễn biến đi xuống, hơn một vạn tinh anh Khải Tát nhân đã xem như toàn bộ bồi táng.
Thời khắc này, bên người Cáp Lý chỉ có một chi đội ngũ, một đội ngũ chỉ một trăm người. Nhưng đội ngũ này, lại cho hắn sự tự tin cùng vinh diệu vô cùng cường đại, bởi vì, danh tự của bọn họ đã được gọi là, thần điện kỵ sĩ đoàn.
Đầu tiên tiếp xúc với bọn họ, chính là gần ngàn danh thành phòng quân đang bắn hỏa tiễn không ngừng vây bên ngoài.
Thực lực đối lập vừa xem liền hiểu ngay, các dũng sĩ thần điện kỵ sĩ đoàn như một trận cuồng phong thổi qua, những thành vệ quân chắn ngay trước mặt bọn họ đều bị thần điện kỵ sĩ đã lâm vào cảnh giới điên cuồng tê thành mảnh nhỏ.
Bọn kỵ sĩ cũng không dừng lại, tốc độ bọn họ càng nhanh hơn, hung hăng vọt tới đám pháo đài di động cứng rắn như sắt thép.
Nhược điểm lớn nhất của Hắc Kỳ quân đã hoàn toàn để lộ ra, đó chính là hệ thống chỉ huy không linh, năm trăm danh Hắc Kỳ quân chỉ biết đối mặt với những Khải Tát kỵ binh đang bị vây khốn trước mặt mà thôi.
Đối với địch nhân cường đại đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, phản ứng của bọn họ liền chậm nửa nhịp.
Hàng rào rắn chắc cùng phản ứng mau lẹ, đây là một vấn đề lựa chọn gian nan, nếu Hắc Kỳ quân lựa chọn điều trước, có được kiên giáp thiên hạ vô song, vậy sự linh hoạt của bọn họ đã bị ảnh hưởng thật lớn.
Huống hồ, quan chỉ huy của bọn họ cũng là một huyết tửu chiến sĩ chỉ biết nghe mệnh lệnh mà thôi.
Trăm thất chiến mã kịch liệt đánh tới sau lưng Hắc Kỳ quân, lực trùng kích cường đại hiển nhiên cũng không phải lực lượng con người có khả năng ngăn cản, cho dù bọn họ là Hắc Kỳ quân cường đại cũng không được.
Chiến mã đang phóng nhanh như điện bị bám theo lực trùng kích cường đại, tuyệt đối không phải chuyện đùa. Loại trùng kích trí mạng này, đủ làm cho người ta bị giẫm nát, thê thảm không nỡ nhìn. Dù là Hứa Hải Phong có thân phận tông sư, cũng không dám đối diện tiếp xúc với trăm thất liệt mã đang điên cuồng xông tới.
Nếu nói người nào có thể bị chiến mã điên cuồng phóng tới nhiều như vậy mà vẫn có thể bình an, vậy có lẽ chỉ cỗ một mình bạo long hình người Tần Dũng mà ngay cả tông sư cũng phải bó tay.
Chỉ là năm trăm Hắc Kỳ quân này, cũng không phải Tần Dũng, cũng không phải là vị thiên hạ đệ nhất dũng sĩ vô địch kia.
Đối mặt Hắc Kỳ quân hắc y cương giáp, cầm mạch đao trong tay liên tục thu hoạch tính mạng người khác, dù là đệ tứ quân đoàn Khải Tát bạo lệ nổi tiếng cũng không khỏi rét lạnh.
Nhưng thần điện kỵ sĩ trong miệng ngâm xướng thánh ca, lại tựa hồ như không nghe không thấy, bọn họ cũng giống như đang tiến công đối với người bình thường, phát động công kích mau lẹ nhất.
Thình lình xảy ra trùng lực cường đại, khiến cho các chiến sĩ phía sau không kịp đề phòng, cả đám bị chiến mã phóng tới đánh ngã gục, biến thành những hồ lô lăn lông lốc.
Nhưng toàn thân khải giáp tốn hao bao nhiêu kim tệ sang quý chế tạo trên người Hắc Kỳ quân, cũng không phải chỉ bày ra để xem. Cùng với tạo hình hoàn mỹ, lực phòng ngự khôn cùng lạ thường mới là nguyên nhân chân chính mà Tương Khổng Minh sử dụng chúng nó. Lực thì luôn tác dụng lẫn nhau, lúc đụng vào những Hắc Kỳ quân như tường đồng vách sắt này, nhóm ngựa đầu tiên đã gãy xương nát cốt, chết ngay tại chỗ.
Thần điện kỵ sĩ mất ngựa liền bò lên, ánh mắt bọn họ từ đầu đến cuối chỉ tập trung trên phiến lỗ hổng đang bị hai vách tường lửa từ từ khép lại này. Trong miệng bọn họ lớn tiếng ngâm xướng, phảng phất như có nguồn lực lượng vô cùng, bọn họ đột nhiên vọt tới sau lưng sĩ tốt Hắc Kỳ quân, cứ như vậy xả thân nhào tới.
Quan chỉ huy cao nhất phụ trách thống suất năm trăm Hắc Kỳ quân này, chính là một trong sáu vị cao thủ nhất phẩm của Hắc Kỳ quân, Lâm Trường Không.
Kinh nghiệm giang hồ của hắn vô cùng phong phú, nhưng áp dụng vào đây, liền hoàn toàn là đầu trâu không đúng miệng ngựa. Đối mặt địch nhân cũng hung hãn không sợ chết, hắn chỉ máy móc hạ đạt mệnh lệnh chém giết.
Đội ngũ Hắc Kỳ quân hỗn loạn, cho dù quân đội tốt nhất, nếu như không có được một quan chỉ huy kiệt xuất cùng một hệ thống chỉ huy hữu hiệu, vậy cũng chỉ trở thành một đám ô hợp mà thôi.
Những sĩ tốt bị đụng lăn vừa đứng lên, nhưng khi bọn hắn đứng lên thì đã phát giác vị trí đã bị mất đi.
“Lao ra đi.” Ban Khắc La Phu Đặc hò hét một tiếng, suất lĩnh phóng tới lổ hổng do các thần điện kỵ sĩ tạo ra lao nhanh ra ngoài, đam thân binh của hắn theo sát sau đó. Chỉ một thoáng hỗn loạn, mấy trăm người đã thừa dịp loạn chạy thoát ra lổ hổng mấy trượng kia.
“Ngu ngốc.”
Tương Khổng Minh đứng trên sườn núi buông ống dòm, căm hận nguyền rủa.
Độ trung thành của Hắc Kỳ quân không thể nghi ngờ, tuyệt đối là đệ nhất đương thời, nhưng nguyên nhân chính vì lòng trung thành tuyệt đối đó, khiến cho không ai có thể chỉ huy được chi đội ngũ này.
Nghĩ muốn chọn lựa quan chỉ huy, cũng chỉ đành tuyển chọn trong những huyết tửu chiến sĩ.
Nhưng sau mấy lần gây sức ép, Tương Khổng Minh không thể không thừa nhận, trong hơn vạn huyết tửu chiến sĩ, có thể có lực lãnh đạo xuất chúng xác thực như lông phượng sừng lân, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Huyết tửu chiến sĩ bình thường chỉ là cỗ máy chiến tranh chỉ biết nghe mệnh lệnh, đó là mệnh lệnh cụ thể để cho bọn họ chấp hành. Liều mình chém giết, quả thật không khó, nhưng có thể hiểu được tùy cơ ứng biến, cũng không có ai.
Cứ như Lâm Trường Không hiện tại, một khi bị hai mặt giáp công, sẽ không biết làm sao, lúc này các chiến sĩ đều nhờ vào bản năng chiến đấu của mình mà đọ sức trong sống chết. Vốn không thể biểu hiện tinh thần đoàn đội đoàn kết hỗ trợ.
Nếu không phải bọn họ là Hắc Kỳ quân có được thực lực siêu nhân cường đại, đã sớm tiêu vong hầu như không còn khi ra chiến trường.
Về phần những huyết tửu chiến sĩ phát triển, cũng chỉ có Triết Biệt cùng Lý Minh Đường hai người có thể ra mặt, Hầu Hài, Tần Dũng thì không thể trông cậy vào. Để cho bọn họ chưởng quản quân đội, hậu quả duy nhất chính là một mảnh khói đen chướng khí, càng ngày càng tệ hại.
“Quân sư đại nhân, hẳn là không sai biệt lắm.” Hứa Hải Phong ở một bên nhẹ giọng dò hỏi.
Tương Khổng Minh thầm thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy, Ban Khắc La Phu Đặc đã trốn ra được, vậy cũng không sai biệt lắm, chủ công, ngài thật sự muốn tự mình đi sao?”
Khẽ gật đầu, Hứa Hải Phong nói: “Năm ngàn kỵ binh, chỉ có ta và ngươi có thể nắm trong tay tự nhiên, nếu ta không đi, chẳng lẽ ngươi đi sao?”
Tương Khổng Minh bất đắc dĩ nói: “Học sinh không thiện cung mã, đó đúng thật không khả năng xuất lực.”
Cho dù là Triết Biệt hay Lý Minh Đường, muốn bọn họ ở trong chiến tranh chỉ huy năm ngàn binh mã, cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Trong Hắc Kỳ quân, chỉ có Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh hai người mới có thể làm được điểm này.
Nhẹ nhàng vung tay lên, một mũi tên lệnh bắn trực tận trời, tuy không sánh bằng Khai Thiên Cung của Triết Biệt, nhưng trên chiến trường, ai cũng vẫn có thể nghe thấy.
“Bắn tên.”
Lần này vòng vây phục kích Khải Tát nhân ngoại trừ Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong, cũng chỉ có ba ngàn thành phòng quân. Bọn họ dưới sự dẫn dắt của Trương Phúc Sâm, đã hoàn thành việc dụ địch cùng phóng hỏa rất tốt.
Chỉ là hỏa tiễn của bọn họ khống chết thật chính xác, không có mũi tên nào rơi vào khoảng cách trong mười trượng bên ngoài quân doanh.
Mà thời khắc này, chiếm được chỉ lệnh của Hứa Hải Phong, mấy trăm mũi hỏa tiễn đang súc thế chờ đợi đồng loạt bắn về phía đám người đang trải rộng.
Phảng phất như lửa đổ thêm dầu, sức lửa càng lan tràn nhanh cấp tốc, chỉ hai vòng hỏa tiễn, hỏa tường cũng đã hoàn toàn phong kín lỗ hổng cuối cùng.
Trong doanh địa, tiếng la hét khóc hãm thê thảm sắc bén, thỉnh thoảng có kỵ sĩ liều mình vượt thoát ra ngoài vách tường lửa, chỉ là trên người hắn cũng hùng hùng liệt hỏa, sau khi lao ra, lăn lộn quay cuồng thống khổ trên mặt đất, cho đến khi thân thể hoàn toàn cháy đen.
Hơn nửa canh giờ, trong thời gian này, đệ tứ quân đoàn Khải Tát nhân đã đánh mất tuyệt đại đa số thiết kỵ bộ đội mà bọn họ kiêu hãnh nhất.
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc