I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265: Đội Trưởng (2)
a xa, một tiếng chim chóc hoảng sợ kêu lên, trong đêm khuya, âm thanh có vẻ vang xa đột ngột.
“Bọn họ huấn luyện thế nào?” Hứa Hải Phong thuận miệng hỏi.
Ở bên cạnh hắn có ba người, ngoại trừ Lâm Gia Huy cùng Lâm Mộc Hợp huynh đệ, còn một là Tương Khổng Minh Tương đại quân sư.
Tương Khổng Minh tự nhiên biết trong miệng hắn nhắc tới chính là võ lâm nhân sĩ, trên mặt hắn lộ ra một tia đắc ý, ở trước mặt Hứa Hải Phong, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ che giấu nội tâm của chính mình: “Có Thái Ất chân nhân lão nhân gia tự mình tọa trấn, nhóm người này nếu còn không chịu bán lực, mới gọi là không có thiên lý.”
Từ khi hơn hai trăm hào kiệt đóng dấu tay mình lên vải trắng, Tương Khổng Minh đã đem bọn họ chia làm hai đội.
Phàm là người lớn tuổi, đức cao vọng trọng, thì mời bọn họ rời khỏi đội ngũ, không hề tham dự sự huấn luyện của bộ đội đặc chủng.
Về phần một trăm tám mươi bảy hảo hán dưới ba mươi tuổi, thì dựa theo cường độ huấn luyện của Hắc Kỳ quân mà tiến hành khổ luyện thật tỉ mỉ cẩn thận.
Thế nào là lăn lộn trong bùn lầy, phụ trọng hành quân, những hạng mục ngạc nhiên cổ quái thật không ít.
Mặc dù có được vị tiền bối thiên hạ đệ nhất nhân tự mình ra mặt phụ trách giám đốc, nhưng bên dưới cũng đã sớm có lời oán than trách móc, sĩ khí cực thấp, so với quân thủ bị địa phương bình thường còn kém hơn ba phần.
Nhưng trải qua hai ngày huấn luyện, Hứa Hải Phong không thể không thừa nhận, người mà Hồ Tự Trung mang đến cũng không phải là kẻ mềm yếu thừa cơ hội đục nước béo cò.
Thành tích huấn luyện của bọn họ đã đạt tới tiêu chuẩn cực cao, xa xa vượt qua năm đại quân đoàn của Đại Hán, dù là Hắc Kỳ quân cũng chỉ bất quá như thế. Nhưng sĩ tốt của Hắc Kỳ quân là những người gì a…Người bình thường lại làm sao có thể so sánh với bọn họ?
Lấy sĩ khí thấp như thế mà có thể đạt tới tiêu chuẩn của cường độ huấn luyện, cảm thán duy nhất của Hứa Hải Phong chính là, không hổ là bộ đội đặc chủng a…đúng là bộ đội đặc thù hoàn hảo.
Đột nhiên phát giác phía sau khác thường, quay đầu nhìn lại, trong hai mắt Lâm Gia Huy phát ra một tia quang mang sáng ngời. Đối với quang mang thế này hắn cũng không xa lạ, mỗi một người có được sự tự tin mãnh liệt với bản thân mình, trong mắt bọn họ đều có loại ánh sáng này, đó gọi là…dã tâm.
Bộ đội đặc chủng là dạng bộ đội như thế nào, thành viên trong đó đều là người có được thân thủ ngoài nhị phẩm, nếu lại có được kỷ luật quân đội, vậy trình độ cường hãn của chi bộ đội này đã có thể tưởng tượng mà biết.
Có lẽ khuyết điểm duy nhất của chi bộ đội này đó là nhân số quá ít, nếu chỉ có hai trăm người đầu nhập vào cuộc hỗn chiến đại quy mô, vô luận võ công bọn họ cao bao nhiêu, trừ phi là hai trăm tông sư. Nếu không đều không thể chống lại ảnh hưởng trí mạng của vạn địch quân tạo thành.
Hai trăm tông sư sao? Hắn vội vàng lắc đầu, đem ý nghĩ hoang đường tuyệt luân này ném ra sau não.
Chỉ là bộ đội đặc chủng này đã đủ cường hãn, ít nhất vô luận ở góc độ nào mà xem, bọn họ đều tuyệt đối xưng được là tinh binh hãn hữu. Về phần sĩ khí, đó là do Lâm Gia Huy chưa đến nhậm chức, một khi hắn lên đài, hừ…gương mặt hắn lạnh lùng, ẩn hiện vẻ độc ác.
Có thể thống suất đội quân này, chỉ cần không ngừng hoàn thành nhiệm vụ mà Hứa Hải Phong bố trí, đối với tương lai của hắn mà nói, là giống như cưỡi được một con tuấn mã thiên hạ vô song, dùng tốc độ mà chỉ có dùng từ “bay” để mà hình dung để phóng về phía trước. Chỉ cần nghĩ như thế, tim của hắn đã không tự chủ được mà nóng rực lên, dù là gương mặt hắn cũng chợt nổi lên một mảnh đỏ bừng.
Trương Tấn Trung cho hắn thay tên đổi họ, lại gởi gắm cho Lâm Nghi Tinh, nguyên bổn hi vọng hắn có thể an ổn trải qua cuộc đời còn lại. Nhưng hắn vạn vạn thật không ngờ, đứa con duy nhất này của hắn sau khi lớn lên, lại đối với con đường làm quan có tham vọng vượt xa cả hắn, thậm chí có thể dùng từ mê luyến để hình dung.
Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh trao đổi một chút ánh mắt, giữa bọn họ phối hợp ăn ý, có rất nhiều lời đã không cần thông qua ngôn ngữ để trao đổi.
Chốc lát sau, bọn họ đã đi tới trước một loạt phòng xá.
“Tới, Lâm huynh, ngươi có chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ, thuộc hạ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.” Lâm Gia Huy cung kính nói.
Hứa Hải Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vậy ngươi đi đi.”
Lâm Gia Huy ứng tiếng, tiến tới trên thao trường, ở ngay giữa có dựng đứng một đồng la thật lớn, hắn cầm cây chùy bên cạnh, dùng sức, nặng nề hướng đồng la gõ mạnh.
“Choang…”
Tiếng vang lớn to rõ xa xa truyền ra, trong đêm khuya, lại càng kinh tâm động phách.
Mặc dù đã sớm có phòng bị, nhưng Lâm Mộc Hợp vẫn rùng mình một cái. Trái ngược, Tương Khổng Minh giống như một người điếc, vốn không hề dao động, đối với Tương đại quân sư ở trong thời gian dài phải chịu tiếng hét khủng khiếp của Tần Dũng hành hạ mà nói, chút thanh âm đó còn chưa đủ để nhìn.
“Thao con mẹ nó…”
“Con rùa đen nào…”
“Muốn chết, lăn ra đây cho lão tử….”
Từng tiếng rống giận hỗn loạn từ trong dãy phòng vang ra, bên trong vội vã chạy ra hơn mười đại hán, cả đám quần áo không chỉnh tề, có người thậm chí rất dứt khoát mặc quần đùi với khí thế hung hung chạy tới.
Bọn họ tức giận trùng trùng hướng giữa sân chạy tới, lúc này chỉ có một mình Lâm Gia Huy không chút che giấu đứng ngay bên cạnh chiếc đồng la thật lớn kia, bắt mắt như thế, lại còn không biết kẻ dám quấy rầy mộng đẹp của bọn họ là ai, những người này cũng thật quá ngu ngốc.
Lâm Gia Huy chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, đối với sự phẫn nộ của bọn hắn làm như không nhìn thấy.
Ánh mắt này của hắn lập tức kích giận mọi người. Từ xưa tới nay có câu nói, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, người tập võ mắt cao hơn đỉnh, mặc cho ai cũng không chấp nhận được thái độ coi rẻ như thế.
Một gã đại hán chỉ mặc một chiếc quần dài, nửa thân trên hắn để trần, trên người bộc lộ vẻ cường tráng rắn chắc, hiển nhiên công phu ngoại môn đã đạt đến tài nghệ nhất định. Hắn bước tới một bước, tiến đến trước người Lâm Gia Huy, vươn tay liền muốn bắt lấy hắn.
Gương mặt Lâm Gia Huy lộ vẻ khinh thường, tay trái đánh ra nhanh như thiểm điện, ngay trước khi bàn tay của hán tử chạm tới thân thể của hắn, bàn tay hắn đã nặng nề kích lên ngực hán tử.
“Oa…”
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân hình cao lớn giống như cưỡi mây lướt gió bắn ngược trở về, một đồng môn huynh đệ của hắn nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng tiến lên, tiếp lấy thân thể nặng nề của hắn. Nhưng một cỗ lực mạnh từ trên người hán tử truyền đến, làm bản thân của hắn cũng đứng không vững. Hai người đồng thời té ngã trên mặt đất, biến thành như một hồ lô lăn tròn trên đất.
Trong lòng mọi người phát lạnh, tráng hán kia ở trong đội ngũ rất có danh vọng, đã thuộc hàng ngũ thứ nhất phẩm cao thủ, nhưng ở trước mặt người này không ngờ ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
“Lâm Gia Huy?” Một người chợt cao giọng quát.
Lâm Gia Huy có chút sửng sốt, nghĩ không ra lại có người nhận ra được mình, hắn đưa mắt nhìn lại, lập tức sáng tỏ, người vừa kêu tên mình chính là một trong những đệ tử thân truyền của Khoái Kiếm môn Lữ Dương Danh, Trương Phúc Sâm.
Hai nhà bọn họ vốn là cường cừu đại địch như nước lửa bất dung. Nhưng từ sau trận đánh tại bắc cương, Lữ Dương Danh giống như quỷ thần xui khiến cứu mạng Lâm Nghi Tinh, tình huống lập tức liền thay đổi. Chẳng những hai người họ, mà là ngay cả đệ tử hai nhà nhìn nhau cũng thuận mắt hơn nhiều, không còn cảm giác căm ghét như ngày xưa.
“Trương huynh.” Lộ ra một nụ cười hòa thuận, Lâm Gia Huy chắp tay nói.
Trương Phúc Sâm chần chờ thi lễ, trong lòng hắn kinh ngạc cực độ.
Làm đại đệ tử của Khoái Kiếm môn, chẳng những võ công hắn cao minh, đã đạt tới cảnh giới thứ nhất phẩm, quan trọng hơn là hắn biết hai vị Lâm Gia Huy cùng Lâm Mộc Hợp đều là hậu bối đệ tử kiệt xuất nhất, nhưng bọn họ bất quá cũng chỉ có được thân thủ thứ nhất phẩm mà thôi.
Nhưng một chưởng vừa rồi của Lâm Gia Huy bá đạo tuyệt luân, nhanh như thiểm điện, vô luận là lực lượng hay tốc độ đều vượt xa mình, loại uy lực này cơ hồ đã có thể sánh vai cùng sư phụ.
Điều này ai có thân thủ hành gia đều biết rõ, chỉ bằng một chưởng kia, người hơi có kiến thức đều có thể nhìn ra hắn đã bước chân vào hàng ngũ nhất phẩm.
Tuổi còn trẻ như thế có thể đạt được bước này, cho dù là trong tứ đại thế gia đầm rồng hang hổ, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Một chưởng của Lâm Gia Huy, phảng phất như một thùng nước lạnh như băng rét thấu xương, khiêu khích lửa giận của tất cả mọi người. Tuy mọi người đều biết chỉ cần toàn bộ xông lên, dù Lâm Gia Huy có lợi hại hơn gấp đôi, cũng khẳng định không phải đối thủ, nhưng lúc này lại không ai dám xuất đầu ra trước tiên.
“Khái khái…”
Hứa Hải Phong ho khan một tiếng, từ chỗ tối đi ra.
“Hứa đại tông sư.” Những tiếng kêu đều nhịp, võ nhân luôn thấu hiểu, đối với người có thể làm cho bọn họ hoàn toàn khâm phục, bọn họ sẽ phát ra sự ủng hộ sùng kính từ trong nội tâm.
Mỉm cười, ánh mắt Hứa Hải Phong đảo qua hiện trường, mà dù là hai huynh đệ vừa té lăn đến choáng đầu hoa mắt cũng đã miễn cưỡng đứng lên.
Hắn dùng ngón tay chỉ Lâm Gia Huy đang đứng ngạo nghễ nói: “Các vị, đây là tổng chỉ huy của bộ đội đặc chủng do Hứa mỗ an bày, Lâm Gia Huy.”
Mọi người nhìn nhau, ngại với thanh danh hiển hách của Hứa Hải Phong, thật ra không ai dám bước ra phản đối. Chẳng qua trong mắt mọi người nhìn Lâm Gia Huy lúc này đã mang theo vẻ phẫn phẫn bất bình.
“Cáp…” Hét lớn một tiếng, lại đem lực chú ý của mọi người tập trung lên người của mình, Lâm Gia Huy cao giọng nói: “Tiểu đệ bất tài, được chủ công thưởng thức, thân nhận trách nhiệm, trong lòng quả thực cảm kích. Chẳng qua ta cũng biết, các ngươi vốn không phục, vì thế tiểu đệ ở đây dám nói một câu, ai không phục, chỉ cần có thể đánh ngã ta, vậy…” Hắn đột nhiên dừng lời, quét mắt nhìn vẻ mặt mọi người, nói: “Vậy tại hạ liền lui chức nhượng hiền, chức thống lĩnh bộ đội đặc chủng này liền do hắn đảm nhiệm.”
Một câu nói kích lên ngàn cân nặng, hiện trường lập tức liền náo nhiệt. Quan chỉ huy của bộ đội đặc chủng, người có ý nghĩ này tuyệt đối không ở số ít. Chỉ là nếu không có thực lực thực sự, nói ra ngoài ngược lại sẽ làm cho kẻ khác chê cười.
Lời của Lâm Gia Huy lúc này đúng là hợp tâm ý bọn họ, lập tức đều có người xoa tay dục động muốn xông lên. Nhưng cao thủ chân chính thì trầm mặc không lên tiếng, người có công lực đạt tới thứ nhất phẩm, đều nhìn ra uy lực một chưởng vừa rồi, không phải chuyện đùa, dù không cam lòng cũng không dám bước lên chuốc nhục.
Hứa Hải Phong lạnh nhạt cười, Lâm Gia Huy đúng là cũng có bản lãnh thật sự, hiểu được làm sao nên vận dụng lời nói, với võ công lúc này của hắn, chỉ bằng mấy người kia, chỉ có thể giúp hắn tạo thêm hình tượng mạnh mẽ uy vũ trong lòng mọi người mà thôi.
Qua tối nay, chỉ cần hắn có thể thể hiện được mình trước mặt sĩ tốt, trong ngày thường lập được công lao không dứt, thì vị trí thống lĩnh này sẽ vững như thái sơn.
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc