Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 254: Trừng Giới (3)
oàn người đi tới Cát phủ, Hứa Hải Phong ở bên trong xe phân phó: “Cát đại nhân, người này giao cho ngươi giải quyết, một khi thẩm vấn rõ ràng, thì cứ tiện nghi làm việc.”
“Dạ…” Cát Hào Kiếm vái xuống thật sâu, từ khi hắn ra đời tới nay, còn chưa từng hành lễ cam tâm tình nguyện đến như thế, vô cùng cảm ân đái đức.
Đối với tên thế gia đệ tử đã hại chết cha mẹ huynh đệ của hắn, hắn hận thấu xương, chỉ giết kẻ chủ mưu gây tội, lại làm sao làm hắn thỏa được mối hận trong lòng, hôm nay đã có người đưa lên cửa, đương nhiên là cầu còn không được. Lúc này lòng cảm kích đối với Hứa, Tương hai người thật sự không còn bút mực nào có thể hình dung.
“Cát đại nhân.” Tương Khổng Minh đột nhiên từ trong xe lộ đầu ra, dùng tay vẫy vẫy.
Cát Hào Kiếm bước lên một bước, chỉ nghe hắn nói: “Ta xem người này là một người điên, chỉ biết nói lời bậy bạ, sau khi ngươi tra rõ trắng đen, nên làm gì thì làm đó, ngoại trừ hắn, cũng đừng oan uổng thêm người tốt.”
Sắc mặt Cát Hào Kiếm nghiêm túc, vội vàng nói: “Dạ, quân sư đại nhân, hạ quan đã biết.”
Đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng hắn có chút cảm khái.
Tương Khổng Minh khuyên răn như thế, rõ ràng là muốn hắn không nên tiết lộ ra ngoài, hắn lập tức quyết định chủ ý, muốn lấy tốc độ khoái đao trảm loạn ma nhanh chóng hiểu rõ việc này, không lưu hậu hoạn.
Khi ánh mắt hắn chuyển tới trên thế gia đệ tử đang cảm thấy đại họa trước mắt kia, sát khí cùng lửa giận trong mắt đủ để làm người ta kinh hãi. Thế gia đệ tử kia vừa chạm vào hai mắt hắn, lập tức tê liệt trên mặt đất, cũng không nói nổi một câu nào.
Cho xe trở lại trong phủ, còn chưa dừng hẳn, một gã binh lính đã đi lên bẩm cáo: “Thành chủ đại nhân, mới rồi lão thái gia truyền đến lời nhắn, thỉnh ngài đến phủ lão nhân gia một chuyến.”
Hứa Hải Phong nhướng mày, nhìn phía Tương Khổng Minh, chỉ thấy hắn yên lặng gật đầu, lập tức hiểu được, liền vung tay lên, xe ngựa lại tiếp tục đi.
“Ai…Việc này quả nhiên kinh động phụ thân.” Hứa Hải Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Chúng ta đánh chiêng gióng trống làm chỗ dựa cho Cát Hào Kiếm, lệnh đường huynh nếu còn không có động tĩnh, mới gọi là kỳ quái. Huống chi còn có người ở sau lưng trợ giúp, ra mưu ra kế, hắn sẽ tới chỗ lão thái gia cầu cứu, thì cũng chẳng có gì lạ.” Tương Khổng Minh nhẹ phe phẩy quạt lông, hắn thở dài, đột nhiên hỏi: “Chủ công chơi qua mạt chược chưa?”
Hứa Hải Phong khó hiểu nhìn hắn, mạt chược là một loại trò chơi do Tương Khổng Minh sáng tạo. Từ một năm trước sau khi xuất hiện, nhanh chóng lan ra cả Ngọa Long thành, hơn nữa còn dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng lan tràn ra khắp nơi. Đến nay, dù là trong những sòng bạc của đại doanh phương tây, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của nó, hơn nữa còn được cực kỳ hoan nghênh.
“Chơi qua.” Hứa Hải Phong nhàn nhạt đáp.
“Cảm giác như thế nào?”
Khẽ lắc đầu, Hứa Hải Phong nói: “Không có hứng thú.”
“Chủ công không thích vật ấy, cũng là chuyện đương nhiên. Học sinh phỏng chừng, chỉ cần cường giả có tư cách đặt chân lên cảnh giới tông sư, nhất định không thích trò chơi nhỏ này. Chẳng qua ngoại trừ ngài, có bao nhiêu người lại cảm thấy hứng thú với nó?”
Hứa Hải Phong trầm mặc một lát, không thể không thừa nhận nói: “Rất nhiều.”
Tương Khổng Minh vỗ hai tay, nói: “Đúng vậy, vậy xin hỏi chủ công, vì sao có nhiều người lại đặc biệt thích trò giải trí này?”
“Có lẽ…” Hứa Hải Phong chần chờ chốc lát, không xác định nói: “Là bởi vì vật ấy có thể bài bạc.”
Từ sau khi hắn trở thành tông sư, rất ít xuất hiện mà hắn khó có thể phán đoán.
“Ai…” Tương Khổng Minh thở dài thật sâu, nói: “Chỉ đủ bài bạc, quả thật có thể làm cho người ta bị kích thích. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà mạt chược có thể truyền bá. Chẳng qua, chân chính làm cho người ta trầm mê bên trong, cũng là do bản tính con người.”
Hứa Hải Phong nhướng mày nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, trong hai mắt lộ ra dấu hỏi.
“Người không vì mình, trời tru đất diệt, đây chính là bản tính con người. Có lẽ ở chút thời khắc, có người sẽ làm ra hành động liều mình hi sinh cho người khác, nhưng tuyệt đại đa số, mọi người đầu tiên nghĩ đến chính là vì bản thân họ. Từ xưa tới nay, tất cả đều là như thế.”
“Đương nhiên, nếu nói không người có thể làm được, như vậy cũng chưa chắc, nhưng chỉ có kỳ nhân, cũng là thánh nhân trăm năm khó gặp. Huống chi, cho dù là thánh nhân, cũng chỉ có thể tự miễn chính mình mà thôi.”
Một hơi nói nhiều như vậy, Tương Khổng Minh ngừng lại, thở hổn hển một hơi, tiếp tục nói: “Học sinh phát minh ra trò chơi mạt chược này, có thể đem đặc tính nhân tính con người vì lợi riêng mà phát huy đến mức tận cùng, như thế nào lại không được hoan nghênh chứ?”
Sắc mặt Hứa Hải Phong hơi đổi, nói: “Quân sư đại nhân đem một trò chơi trộn lẫn với nhân tính con người cùng một chỗ, không khỏi có chút làm người ta sợ hãi khi nghe nói.”
Cười hắc hắc, Tương Khổng Minh nói: “Nếu chủ công có chơi qua mạt chược, vậy tất nhiên biết cách chơi của nó, xin hỏi, nếu muốn ở trên bàn mạt chược lấy được thắng lợi, thì yêu cầu lớn nhất của nó chính là gì?”
“Hồ bài.” ( Giấu bài) Hứa Hải Phong không chút suy tư nói.
“Cũng không phải.” Tương Khổng Minh cười a a khép đôi mắt thành một đường chỉ nhỏ, mới nói: “Kỳ thật tâm đắc lớn nhất khi chơi mạt chược, cũng chỉ có tám chữ.”
Hứa Hải Phong tò mò nhìn hắn, chỉ nghe hắn nói: “Phòng thượng lan hạ, câu tâm đấu giác.” ( lập hàng rào đề phòng, sau đó đấu trí đấu mưu)
Ngây ra, Hứa Hải Phong trầm tư một thoáng, rốt cục thở dài một hơi, nói: “Quân sư đại nhân, lẽ ra ngài không nên phát minh ra loại trò chơi này.”
Khóe miệng Tương Khổng Minh hiện lên một tia trào phúng, nói: “Thời đại luôn thay đổi, cho dù hôm nay học sinh không tạo ra, ngày sau vẫn lan tràn khắp thiên hạ.”
Hứa Hải Phong lắc đầu, trầm mặc không nói.
Chỉ là hôm nay Tương Khổng Minh giống như thay đổi thành một người khác, giống như một chiếc hộp sau khi mở ra, năng lực phun ra viễn siêu sự phỏng chừng của Hứa Hải Phong.
“Người Hán chúng ta có được số lượng dân cư khổng lồ nhất thế giới, lực sản xuất càng vượt xa những người trên thảo nguyên. Quốc gia như vậy, theo lý mà nói, hẳn là đã sớm diệt Hung Nô, nhân tiện hùng bá thiên hạ. Nhưng trên sự thật, chúng ta chẳng những không làm được, ngược lại còn phải bồi vào kinh sư kiêu ngạo mấy trăm năm. Chủ công, ngài xem là do vì sao.”
Gương mặt Hứa Hải Phong trầm như nước, chậm rãi nói: “Nội gian.”
“Trồng đậu được quả, nhân quả tuần hoàn, Lưu thị có kiếp này, cũng do bốn mươi năm trước bọn họ gieo lấy.” Tương Khổng Minh cười lạnh một tiếng, nói: “Kỳ thật, khuyết điểm trí mạng lớn nhất của người Hán chính do hai từ “nội đấu”, hơn nữa phẩm giai càng cao, quan vị càng lớn, lại càng làm không biết chán.”
Hứa Hải Phong nghĩ đến biểu hiện của đám người Tô Xuân Vĩ, đối với lời của hắn vô cùng khắc sâu.
“Vô luận người xưa có hay không, càng ở cao tầng, lại càng giỏi về thuật câu tâm đấu giác, bọn họ am hiểu nhất chính là kết đảng kết phái, chèn ép đối nghịch. Bọn họ đối ngoại sợ hãi cầu toàn, đối nội lại giả dối áp bách. Một khi cùng địch giao thủ, cũng là chiến đấu bên ngoài mặc kệ bên ngoài, chiến đấu bên trong vẫn cứ tiếp diễn. Chính vì sự tồn tại của bọn họ, mới khiến cho Đại Hán chúng ta thủy chung cứ thấp hơn kẻ khác một bậc, vĩnh viễn không cách nào ngẩng đầu lên với người bên ngoài.”
Tương Khổng Minh càng nói càng kích động, lời này ấp ủ trong tim của hắn đã lâu, thẳng đến hôm nay mới phun ra thật thống khoái: “Đám cao quan trọng thần kia miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, đem thương sinh thiên hạ treo bên mép, nhưng vừa xoay lưng liền lấy quyền mưu lợi riêng, tham ô tham nhũng. Đối với bọn hắn mà nói, dân chúng bá tánh chỉ là dùng để nổi bật thân phận tôn quý cùng vật phẩm của bọn họ mà thôi. Dù là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, đói rét khắp nơi, dù là áo quần không đủ che thân, lưu ly lang bạc, cũng đừng mơ tưởng đánh động được lòng trắc ẩn của bọn họ. Bởi vì ở trong lòng bọn họ, mạng sống của dân chúng thậm chí còn không bằng một con chó do nhà mình nuôi dưỡng.”
“Quân sư đại nhân…ngài?” Khó được nhìn thấy Tương Khổng Minh luôn lạc quan sáng sủa lại biểu hiện vẻ kịch liệt như thế, mà dù là Hứa Hải Phong cũng phải rung động thật sâu.
Miễn cưỡng cười, Tương Khổng Minh thở dài nói: “Đúng thật là học sinh thất thố.”
Trong khoảng thời ngắn, bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động.
Sau một lúc lâu, Hứa Hải Phong cũng thở dài nói: “Quân sư đại nhân một châm thấy máu, nếu là như thế, người Hán sẽ càng thêm yếu nhược. Không biết quân sư đại nhân lại có cách gì để có thể giải cứu?”
Khẽ lắc đầu, Tương Khổng Minh nói: “Không có cách nào, vô luận là chế độ nào, vô luận là luật pháp nào, nhóm người đứng trên đỉnh kim tự tháp này đều là thứ côn trùng không ngừng ăn mòn quốc gia, phương hướng mà chúng ta phải nỗ lực, chính là tận lực giảm bớt sự tồn tại của những người này mà thôi. Chẳng qua…” Hắn hít sâu một hơi, nói: “Vô luận là quân quyền tối thượng hay là một đảng chấp chính đều là việc không thể thực hiện. Bởi vì lịch sử đã chứng minh, nhiều đảng chấp chính chính là lựa chọn duy nhất cũng là tốt nhất.”
Hứa Hải Phong nghe được như trong đám mây mù, hắn mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập dấu hỏi: “Quân sư đại nhân nói chuyện vô cùng thâm ảo, Hứa mỗ xấu hổ vạn phần, thật sự là không cách nào hiểu được.”
Tương Khổng Minh ngẩn ra, cười khổ nói: “Chủ công chưa từng tiếp xúc, đương nhiên không biết đạo lý này. Chẳng qua lúc này nói cũng vô dụng, cũng là còn quá sớm. Nếu không thể thống nhất Trung Nguyên, lấy được lực lượng áp đảo hết thảy, vậy những lời học sinh nói ra chỉ là vô ích, mà không có đất dụng võ.”
Hứa Hải Phong lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu cười nói: “Nhất thống Trung Nguyên, khó được nhìn thấy quân sư đại nhân không có lòng tin tưởng a?”
Tương Khổng Minh trừng to hai mắt, nổi giận: “Đã có học sinh nghĩ mưu kế cho chủ công, chỉ là Trung Nguyên, lại làm khó được gì.”
Hứa Hải Phong xòe hai tay, nói: “Vậy không phải là được rồi, nếu quân sư đại nhân có lòng tin tưởng, cần gì phải vì thế buồn rầu. Đợi ngày sau chiếm được giang sơn, Hứa mỗ sẽ cho ngươi tùy ý thi triển là được.”
Ánh mắt Tương Khổng Minh sáng ngời, liền ở trên xe ngựa, nửa quỳ nửa ngồi hướng Hứa Hải Phong vái chào thật sâu, nói: “Được lời hứa của chủ công, học sinh cảm tạ vô cùng.”
Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: “Kỳ thật, Hứa mỗ chỉ là cảm thấy hứng thú với lời của quân sư đại nhân về việc nhiều đảng chấp chính mà thôi, nên nghĩ muốn xem rốt cục lại là một phen biến hóa như thế nào.”
Tương Khổng Minh sang sảng cười, nói: “Học sinh sẽ không để cho chủ công thất vọng.”
Xe ngựa chợt dừng lại, bên ngoài có người thấp giọng hô: “Chủ công, đã đến phủ lão thái gia.”
Hứa Hải Phong ứng tiếng, đang định cùng Tương Khổng Minh xuống xe, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi: “Quân sư đại nhân, Hứa mỗ còn một chuyện không rõ, còn thỉnh chỉ điểm một chút.”
“Thỉnh chủ công cứ nói.”
“Vừa rồi lời ngươi nói cái…kim…kim tự tháp là cái gì vậy?”
Gương mặt đang mỉm cười của Tương Khổng Minh đột nhiên trong nháy mắt đọng lại, theo sau hắn nhẹ giọng nói: “Đó là một vật kiến trúc, đúng…là một phòng ốc, là phòng ốc cho người ở lại, nghe nói một khi đi vào, từ đó về sau không còn phiền não cùng ưu thương.”
“Có phòng ốc thần kỳ như thế?” Hứa Hải Phong kinh ngạc nói: “Vậy xin mời quân sư đại nhân kiến tạo hai gian, ta và ngươi mỗi người ở lại một gian.”
“Ân? Gì chứ…”
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc