The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 237: Ly Biệt (1)
hía đông nam Nguyệt Hồ trấn vài dặm có một rừng rậm, trong ngày thường rất ít có người đến. Nhưng lúc này, có hơn mười kỵ đã len lén ở lại hơn mười ngày.
Bên trong rừng rậm trước một gò đất nhỏ rộng rãi, có một lều trại nhỏ tinh xảo, với lều trại nhỏ làm trung tâm, những kỵ sĩ phân tán ra. Sứ mạng của bọn họ chính là bảo vệ người đang ở bên trong lều trại.
Một trận tiếng bước chân dồn dập từ phía nam phương chợt vang lên, tính cảnh giác của những kỵ sĩ cực cao, những ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng truyền đến thanh âm, những nỗ cung cũng đã giương lên, những mũi tên đen sẫm chớp động lên hàn quang cực kỳ nguy hiểm. Mà ngay cả trong không khí đều tràn ngập một cỗ khí tức vô cùng khẩn trương.
Hai bóng người rốt cục xuất hiện trong tầm mắt các kỵ sĩ, bọn họ không hẹn mà cùng thở dài một hơi, nỗ cung đang mở ra cũng lặng yên khép lại. Hai người kia một đoạn đường thông thoáng không trở ngại, rốt cục đi tới trước tiểu lều trại.
“Trương tiên sinh, những con đường đều thăm dò qua, những đường đi chung quanh đều bị phong tỏa.” Lưu Chính Trung vội vã nói, trong hơi thở của hắn có một tia không yên, có thể làm cho vị nhất phẩm cao thủ này mệt thành như vậy, hắn đã chạy bao nhiêu con đường cũng có thể tưởng tượng mà biết.
“Ai…Nghĩ không ra, hành tung chúng ta cũng còn bị lộ.” Trương Tử Hoa bất đắc dĩ thở dài nói.
“Không bằng, chúng ta che chở điện hạ, tìm điểm yếu nào đó của chỗ phong tỏa, giết ra ngoài đi.” Cao Thừa Vĩ trầm giọng nói.
Lưu Chính Trung đáp: “Kế sách hôm nay, cũng chỉ có như thế.”
Ánh mắt mọi người ngưng tụ trên người Trương Tử Hoa, chờ hắn làm ra quyết định.
Trương Tử Hoa âm trầm nghiêm mặt, một lúc lâu không nói, tuy không biết lý do nào Hung Nô nhân có thể truy tung ra hành tung của bọn họ, nhưng hắn biết lúc này đã không còn thời gian cho hắn tiếp tục kéo dài.
Tuy lúc này Hung Nô nhân vẫn không thể xác định vị trí cụ thể của bọn họ, nhưng võng lưới vây quanh bọn họ đang thu nhỏ lại, hơn nữa sẽ càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi phát hiện bọn họ mới thôi. Vô luận như thế nào, đều phải làm ra quyết đoạn, quyết không thể bó tay chờ chết.
“Trương tiên sinh, nhân số của Hung Nô nhân dù sao không đủ, nếu lựa chọn một chỗ đột kích, bằng thân thủ của Cao phụng cung và lão phu, tất nhiên có thể giữ cho điện hạ không việc gì.” Lưu Chính Trung ở bên cạnh hắn khuyên nhủ.
Vị đại thống lĩnh Hoàng Long quân đoàn biết nếu không thể khuyên phục người này, vậy thái tử Lưu Chính Khải quyết sẽ không rời đi.
“Đột phá? Xin hỏi thống lĩnh, nếu kinh động Hung Nô nhân, lại làm sao ứng phó được sự đuổi giết liên tục kéo dài sau đó? Ngài có bao nhiêu phần nắm chắc có thể đem thái tử bình an đưa tới phương đông?” Trương Tử Hoa lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Lưu Chính Trung lập tức thay đổi, hắn cắn răng, chậm rãi nói: “Lão thần sẽ làm hết sức.”
Cao Thừa Vĩ lắc đầu, tuy hắn không nói gì, nhưng hiển nhiên là không hề tin tưởng.
“Kỳ thật…” Lưu Hoa Lương thì thào nói thầm.
“Ngươi nói gì?” Lưu Chính Trung nghe không rõ ràng, kinh ngạc hỏi.
Lưu Hoa Lương nhìn Trương Tử Hoa liếc mắt, muốn nói lại thôi.
“Không sao, ngươi cứ việc nói.” Trương Tử Hoa phân phó.
Lưu Hoa Lương dưới sự chú ý của mọi người, trên trán toát ra một tầng hơi nước, hắn ngẩng đầu vừa lúc đón nhận ánh mắt không kiên nhẫn của Lưu Chính Khải, trong lòng rùng mình, lập tức nói: “Vừa rồi lúc ta cùng đại thống lĩnh đi dò đường, chứng kiến Hung Nô nhân đối với những người có tật bên tay phải đặc biệt lưu ý, một khi phát giác, không hỏi đen trắng, lập tức bắt giữ. Cho nên ta nghĩ, bọn họ khẳng định là chiếm được tin tức tiên sinh đang ở bên người điện hạ. Không bằng thỉnh tiên sinh tạm lưu nơi đây, chúng ta…”
“Nói bậy.” Lưu Chính Khải gầm lên một tiếng, cắt đứt lời của hắn.
Lưu Hoa Lương cúi đầu, không dám nói tiếp.
Gương mặt Trương Tử Hoa càng thêm âm trầm, hắn hỏi lại Lưu Chính Trung: “Lưu thống lĩnh, việc này là thật?”
Lưu Chính Trung yên lặng gật đầu không nói, hào khí lập tức ngưng trọng lên, không người nào còn dám nói chuyện, không khí chết chóc làm cho lòng người đầy áp lực.
“Nguyên lai như thế, nghĩ không ra dĩ nhiên là do Trương mỗ liên lụy điện hạ.” Trương Tử Hoa thở dài một tiếng, đánh vỡ cục diện đang yên tĩnh.
“Tử Hoa chớ có nói bậy, ngươi là cánh tay phải của cô vương, lại làm sao liên lụy đến cô vương.” Lưu Chính Khải lập tức phủ nhận.
Trương Tử Hoa mỉm cười, vẻ âm ế trên mặt tản ra, phảng phất như mở ra mây mù, lộ ra vẻ tươi cười như mặt trời ban mai: “Hung Nô nhân làm như thế, vừa lúc giúp chúng ta, điện hạ có thể bảo toàn.”
Vẻ mặt này của hắn cực kỳ hiếm thấy, đám người Lưu Chính Trung trong những ngày gần đây đúng là lần đầu nhìn thấy, không khỏi trong lòng vừa động.
Tim của Lưu Chính Khải đập nhanh hơn, một điềm xấu hiện ra, vô duyên vô cớ thăng lên, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của vị thủ tịch mưu thần, hỏi: “Tử Hoa, ngươi nói gì?”
“Không có gì.” Trương Tử Hoa bình tĩnh nói.
Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Lưu Chính Khải có nhiều điều khó nói cùng lưu luyến không nỡ xa rời, lúc này hắn đã không còn là vị mưu sĩ thái tử máu lạnh vô tình, hắn chỉ là một người bình thường trong lòng mang theo gánh nặng.
Nhưng trong khoảnh khắc, trong mắt của hắn lại kiên cường lên, đó là một loại chấp nhất cùng kiên trì không cách nào dùng lời nói để mà hình dung.
“Điện hạ, thần phải rời khỏi.” Trương Tử Hoa chỉnh sửa quần áo, nặng nề quỳ rạp xuống đất.
Lưu Chính Khải cả giận nói: “Không cho nói bậy.” Trong thanh âm của hắn không ngờ lại có sự run rẩy không cách nào khống chế.
“Điện hạ, nếu thần không có ở đây, ngày sau ngài cần phải chiếu cố cho chính mình.” Trương Tử Hoa đối với lời trách mắng của hắn làm như không nghe, phối hợp dặn dò nói: “Kỳ Lân quân đoàn Đàm Hoành Đạt là ái tướng của tiên đế, lại càng là người thân của điện hạ, tuyệt đối không phụ điện hạ. Chỉ là, hôm nay thiên hạ đại loạn, sau khi điện hạ đi tới Kỳ Lân quân đoàn, không thể khinh suất mà xuất binh, phải tu dưỡng cẩn thận, xem thời cơ mà hành động.”
Lưu Chính Khải tâm loạn như ma, hắn vội la lên: “Tử Hoa, ngươi không cần phải nói, vô luận như thế nào, cô vương cũng sẽ không cho ngươi rời đi.”
Trương Tử Hoa nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Nếu điện hạ cố ý như thế, vậy vi thần tòng mệnh.”
Lưu Chính Khải thở dài một hơi thật sâu, nói: “Ta đã biết Tử Hoa sẽ không bỏ cô vương mà đi.”
Đám người Lưu Chính Trung nhìn Trương Tử Hoa, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, có lẽ bên trong còn có một tia khinh thường như ẩn như hiện.
Trương Tử Hoa đang muốn nói chuyện, đột nhiên sắc mặt ngưng trọng nhìn qua Lưu Chính Trung đang đứng bên trái thái tử điện hạ, thất kinh hỏi: “Lưu thống lĩnh, ngươi đang làm gì?”
Lưu Chính Khải ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn quanh. Chỉ thấy vẻ mặt Lưu Chính Trung kinh ngạc, trong hai mắt lại càng có vẻ khó hiểu kỳ lạ. Trong lòng hắn khó hiểu, đang muốn hỏi, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Lưu Chính Trung đại biến, vươn tay ra, tựa hồ như muốn kêu gì đó.
Sau gáy đau xót, Lưu Chính Khải lập tức hoa mắt choáng váng, hôn mê bất tỉnh, thân hình mềm nhũn như không xương, ngã xuống.
Trong ánh mắt kinh dị bất định của mọi người, Trương Tử Hoa vươn cánh tay trái vừa đánh cho thái tử điện hạ hôn mê, đỡ lấy thân thể vừa ngã của hắn.
Lưu Hoa Lương tiến lên, từ tay hắn tiếp nhận Lưu Chính Khải, ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
“Trương tiên sinh, ngươi làm như vậy là có ý gì?” Lưu Chính Trung hỏi.
“Đại thống lĩnh cần gì biết rõ còn hỏi.” Trương Tử Hoa nhàn nhạt nói.
Lưu Chính Trung chần chờ chốc lát, nói: “Kỳ thật tiên sinh không cần như thế, chỉ cần ở đây ẩn giấu một đoạn thời gian, đợi khi Hung Nô nhân rút lui đi thì trở lại hội hợp với chúng ta là được.”
Trương Tử Hoa nhìn hắn, cười nói: “Chẳng lẽ lúc này đại thống lĩnh còn có lòng nói giỡn sao? Hung Nô nhân nếu bày ra chuyện này, đó là đã quyết tâm truy đuổi, không bắt được thái tử điện hạ thì không bỏ qua. Các ngươi nhân số đông đảo, đặc thù rõ ràng, tưởng muốn thoát thân chạy ra, lại nói dễ vậy sao.”
“Ai…Đã như vậy, cứ để lão phu cùng tiên sinh đi cùng đi.” Cao Thừa Vĩ một mực yên lặng không lên tiếng, lúc này rốt cục mở miệng.
“Cao phụng cung, võ công của ngươi cao minh, kinh nghiệm phong phú, hôm nay thái tử điện hạ lưu lạc giang hồ, đang cần sức lực của ngươi thủ hộ, vạn vạn không thể nhất thời xúc động, đi theo Trương mỗ chịu chết một cách vô ích.” Trương Tử Hoa nhướng mày, kiên quyết từ chối.
Lưu Hoa Lương nhìn Lưu Chính Khải đang hôn mê trong lòng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, kêu lên: “Điện hạ…”
Đột nhiên cổ tay của hắn căng thẳng, một bàn tay cực kỳ hữu lực lại lạnh như băng đã vững vàng nắm chặt tay hắn, phảng phất như một khóa xích lạnh lẽo triệt cốt, làm cho người ta không rét mà run.
Huyết sắc trên mặt Trương Tử Hoa dần dần rút đi, hắn lắc đầu, dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay, điện hạ đã mệt, cứ để cho hắn được nghỉ ngơi một lát.”
Lưu Hoa Lương nhìn da thịt không chút huyết sắc của hắn, hàn ý trong lòng của hắn cũng từ từ biến mất, thay vào là một trận mãnh liệt mênh mông.
“Ta đi cùng tiên sinh.” Thanh âm Lưu Hoa Lương kiên quyết mà tự hào.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Trương Tử Hoa thở dài nói: “Hoa Lương, ngươi vào phủ cũng có hơn mười năm.”
“Dạ, tiên sinh.”
“Ta đi rồi, người cũ trong phủ chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi cần phải tự lo thân a.” Trương Tử Hoa vỗ vỗ bờ vai của hắn, lúc này nhìn hắn giống như một trưởng bối hòa thiện, đang nói chuyện cùng với con cháu của chính mình.
“Ngài…” Lưu Hoa Lương nhẹ giọng kêu lên.
“Hư…” Trương Tử Hoa đưa ngón tay lên môi, nhẹ nhàng thổi một tiếng, nói: “Chớ quấy rầy điện hạ.”
Động tác của Lưu Hoa Lương ngừng lại, giống như là đột nhiên bị điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích.
Trương Tử Hoa có chút cười nói: “Ngươi phải tiếp tục sống, thay ta tiếp tục sống, chiếu cố tốt điện hạ.” Vẻ tươi cười trên mặt của hắn càng hiện rõ, nhưng vẫn tái nhợt một mảnh, không chút sinh khí: “Khuyết điểm duy nhất của ngươi chính là trái tim quá mềm, phải sửa lại. Vô luận là vì một mình ngươi, vì ta, còn là…vì điện hạ, ngươi phải sửa lại, không thể tiếp tục có lòng dạ đàn bà.”
Môi Lưu Hoa Lương có chút run run, một chữ cũng nói không nên lời.
Trương Tử Hoa đứng thẳng lưng, thân thể hắn cũng không cao lớn, nhưng lại có khí thế hoành vĩ như một cỗ núi non trùng điệp.
Ánh mắt của hắn chuyển hướng Cao Thừa Vĩ cùng Lưu Chính Trung, vái chào bọn họ thật sâu, nói: “Trương mỗ xin hai vị bảo hộ dùm điện hạ.”
Hai người bọn họ đồng thời trả lễ, sắc mặt âm tình bất định.
Trương Tử Hoa chăm chú nhìn thái tử điện hạ đang hôn mê một lần cuối cùng, chợt xoay người phất tay áo mà đi, chốc lát sau, bên ngoài rừng rậm truyền đến một trận tiếng ngựa hí trầm thấp, hơn mười kỵ đã đi xa.
Trước mắt mọi người, phảng phất như lưu lại ánh mắt lưu luyến cùng kiên quyết. Ánh mắt của một người, nguyên lai cũng có thể trong nháy mắt biểu đạt ra cảm tình phong phú như thế.
Hắn là Trương Tử Hoa, ánh mắt của hắn cũng trước sau như một thanh tỉnh cùng tỉnh táo, nhưng thân thể hắn đã biến mất trong tầm mắt của mọi người, hơn nữa còn là sự biến mất vĩnh cửu.
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc