You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 7: Tây Bắc Kinh Biến -- Chương 187: Lạc Cước
ại Hán phương bắc, theo Hung Nô nhân xâm lấn, khiến cho lòng người bàng hoàng, đại lượng dân chúng bỏ nhà mà chạy. Trên quan đạo, thỉnh thoảng chứng kiến dân chúng thành quần kết đội từ hướng bắc trốn về hướng nam.
Trên mặt bọn họ mang theo sự đau thương phải rời đi quê hương, mang theo chút mờ mịt đối với tương lai trước mắt.
Chuyện cướp bóc vẫn phát sinh, những ai có thân cường lực tráng ở trong đám người chạy nạn lại càng có vẻ hoành hành không kỵ.
Đây là những ngày tối đen đã mất đi sự ước thúc của đạo đức, mất đi pháp luật chế tài.
Nhân tính vào giờ khắc này, đã bộc lộ một mặt xấu xí nhất của nó.
Từ kinh sư chạy tới đại doanh phương bắc, tổng cộng có ba con đường, con đường này vắng vẻ hẻo lánh, đường đi kém cỏi nhất.
Chỉ là, hôm nay trên đường kín người hết chỗ, một bộ phận dân chúng rất đông vì tránh né Hung Nô nhân độc ác hung tàn, đều lựa chọn đi con đường nhỏ này.
Một đội nhân mã, hơn ba mươi kỵ, ở đây đang nghịch lưu đi tới, bọn họ vội vã chạy về phương bắc, ở trong đám người có vẻ cực kỳ chướng mắt.
Bọn họ vóc người khôi ngô, trên lưng ngựa có những túi cao gồ lên, người sáng suốt vừa nhìn liền biết bên trong có giấu hung khí. Bọn họ đi qua nơi đây, mỗi người đều ghé mắt nhìn, nhưng không người nào dám can đảm trêu chọc.
“Điện hạ, như vậy có thể không ổn, nếu không ẩn giấu hành tung, chỉ sợ…”
Một hán tử tuổi trẻ nói nhỏ bên tai vị thanh niên mặc cẩm y khoác áo bông bên ngoài.
Bọn họ chính là đoàn người của Lưu Chính Khải đã thừa dịp loạn mà thoát đi kinh sư, đi thẳng tới đại doanh phương bắc. Mà lời vừa rồi chính do Lưu Hoa Lương thiếp thân thị vệ thủ lĩnh của hắn nói ra.
Tuy Phương Lệnh Đức sắc mặt khó coi, tâm tình cực thấp, nhưng cũng miễn cưỡng khởi lên tinh thần, lên tiếng phụ họa: “Không sai, Hung Nô nhân tùy lúc đều sẽ xuất hiện, chúng ta nên tản ra.”
Lưu Chính Khải chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía thủ tịch mưu sĩ Trương Tử Hoa.
Trương Tử Hoa cau chặt mày, sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì, hào khí đột nhiên ngưng trọng lên.
Sau một lúc lâu, Trương Tử Hoa rốt cục mở miệng nói: “Lần này đi đại doanh bắc cương, Phương đại tướng quân cùng Lưu đại thống lĩnh cần phải đi chung với điện hạ, không thể chia lìa.”
Lưu Chính Khải suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ đạo lý bên trong. Tại phương bắc đại doanh, có ba cỗ lực lượng quân sự, Hồng Sắc Hải Dương của Phương gia có mười vạn đại quân, cùng Hoàng Long quân đoàn và Thương Lang quân đoàn tăng viện mà đến mười vạn tinh binh.
Lưu Chính Trung Lưu đại thống lĩnh là đại thống lĩnh của Hoàng Long quân đoàn, chỉ cần do hắn ra mặt, cam đoan một hô trăm ứng, có thể đem năm vạn binh mã của Hoàng Long quân đoàn vững vàng nắm trong tay.
Về phần Thương Lang quân đoàn, Trình Anh Hào dù sao đã tại vị hơn mười năm, trời mới biết hắn đã an bài cái gì trong đó, tuy biểu hiện của Lý Bác Hồ có thể nói là bi tráng, nhưng Lưu Chính Khải còn chưa dám đem tính mạng của mình hấp tấp đặt vào chi bộ đội này.
Mà trong hai mươi vạn quân đội tinh nhuệ nhất của Đại Hán lúc này, lực chiến đấu cực mạnh không thể nghi ngờ chính là Hồng Sắc Hải Dương của Phương Lệnh Thần đại thống lĩnh. Hôm nay Phương Lệnh Thiên đã theo hoàng thượng tuẫn mệnh tận trung, vậy muốn gây quan hệ với Phương Lệnh Thần, liền phải trông cậy vào huynh trưởng của hắn, Phương Lệnh Đức.
Dù sao, vị lão tướng quân này đã hơn mười năm chưa từng hồi kinh, dù là Lưu Chính Khải cũng không dám nói ở loại tình huống bây giờ, hắn có sinh ra dị tâm gì hay không.
May là lòng trung tâm của Phương Lệnh Đức cũng do trời chứng giám, có hắn ở đây, sẽ có thêm một tầng bảo chướng.
“Vậy theo ý tiên sinh, nên làm sao cho phải?” Lưu Chính Khải yên lặng gật đầu, dò hỏi.
Trương Tử Hoa đang muốn mở miệng, thình lình nghe phía trước vang lên một trận vó ngựa dồn dập, hắn nhìn lên, một con ngựa chạy tới rất nhanh, hắn liền lập tức nhận ra, đây là một trong những thám tử hắn đã phái ra.
Ánh mắt Trương Tử Hoa nhìn kỹ thần sắc khuôn mặt của hán tử này, chỉ thấy tuy hắn đang thở hổn hển, nhưng vẻ mặt hưng phấn, lúc này mới yên lòng.
“Làm sao vậy?” Lưu Hoa Lương thân là hộ vệ đầu lĩnh tổng quản, hán tử này là thuộc hạ của hắn, tự nhiên không xa lạ, giành trước dò hỏi.
“Báo tổng quản, phía trước một dặm có một thôn nhỏ, nửa số dân chúng đã chạy nạn, bên trong chỉ còn vài nhà, có thể nghỉ tạm.”
Lưu Hoa Lương ân một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lưu Chính Khải.
Lưu Chính Khải trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: “Được rồi, cho mọi người nghỉ ngơi một trận, chúng ta đã chạy cả ngày, Hung Nô nhân không nhanh như vậy mà đuổi theo đâu.”
Lưu Chính Trung nhìn Lưu Tuấn Thư đang ngồi chung ngựa với mình, hắn vì mất máu quá nhiều, lúc này tuy đã tỉnh lại, nhưng cả người vô lực, không thể làm gì khác hơn là nhờ vào tộc thúc của mình dìu đỡ.
“Không sai, chạy suốt một ngày, mọi người đều đã mệt, nên nghỉ ngơi một chút, chỉ sợ Hung Nô nhân đến, chúng ta cũng không có khí lực chiến đấu. Huống chi…” Lưu Chính Trung dừng lại một chút, nhìn trong mắt mọi người đều lộ vẻ đồng ý, vì vậy nói tiếp: “Huống chi, Hung Nô nhân cũng chưa chắc biết thái tử điện hạ đã chạy ra kinh sư, càng chưa chắc đoán được chúng ta sẽ đi con đường này.”
Mọi người cùng đồng ý, duy nhất chỉ có Trương Tử Hoa thoáng máy môi, gương mặt hiện ra vẻ do dự, chẳng qua cuối cùng cũng không nói lời phản đối.
Đoàn người đi tới trong thôn, dưới sự chỉ huy của Lưu Hoa Lương, vài tên hộ vệ tản ra mọi nơi, những người còn lại tranh thủ thời gian lấy nước, lại tìm kiếm lương khô trong thôn. Mà ngay cả Lưu Chính Khải cũng cau mày, âm thầm ăn xuống.
Đột nhiên, ngoài cửa một trận ngựa hí truyền đến, lập tức vài tiếng quát vang lên.
Phương Lệnh Đức nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt đại biến, thấp giọng nói: “Không hay, là khinh kỵ tuần tra của Hung Nô nhân.”
Lúc hắn còn trẻ, đã từng ở bắc cương tác chiến nhiều năm với Hung Nô nhân, tự nhiên có thể nghe hiểu bọn họ nói chuyện, lúc này vừa nghe, lập tức nhận ra thân phận đối phương, trong lòng rùng mình, chẳng lẽ hành tung đám người mình đã rơi vào trong mắt đối phương, khiến cho bọn họ nảy sinh sự nghi ngờ.
“Nhanh như vậy?” Lưu Chính Trung kinh hô một tiếng, bọn họ ra kinh sư, một đoạn đường phóng nhanh, vẫn chưa ngừng nghỉ, nếu vậy cũng bị Hung Nô nhân đuổi theo, thì cũng không tránh khỏi khó thể tưởng tượng.
“Không phải bộ đội kinh sư, là quân đội tăng viện.” Trương Tử Hoa tỉnh táo nói.
Mọi người lúc này mới hiểu được, không khỏi âm thầm kêu khổ, vận khí của bọn hắn thật đúng là kém không nói nổi.
Ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng nhìn Trương Tử Hoa, đã thấy trong mắt vị mưu sĩ tàn phế này sát khí sâm nghiêm, hắn ngẩng đầu nhìn Phương Lệnh Đức nói: “Người không nhiều lắm, dụ vào giết hết.”
Phương Lệnh Đức nặng nề gật đầu, nhanh chóng đứng lên. Hắn vừa động, Lưu Chính Trung, Cao Thừa Vĩ cùng Lưu Hoa Lương đám người đều theo đuôi đi ra, có vài tên cao thủ áp trận, muốn phục kích mấy Hung Nô nhân, hẳn là một chuyện dễ dàng như trở bàn tay.
Chỉ là không biết vì sao, trong lòng Trương Tử Hoa không cách nào nhẹ nhàng lên.
Trên quan đạo phương tây, một đoàn hơn mười khoái kỵ nhanh chóng lướt đi, bọn họ đi tới một trấn nhỏ, tìm khách sạn lớn nhất, người cầm đầu xuống ngựa lấy ra một thỏi bạc, kêu lớn: “Ở trọ, chúng ta có người bệnh, nhanh đi tìm đại phu đến.”
Chưởng quỹ của khách sạn này đã mở mấy chục năm, kiến thức hơn người.
Xem một đoàn nhân mã, trên người vết máu ban ban, tuy đã sớm khô đọng lại, nhưng ngược lại càng làm cho người ta nhìn thấy kinh hãi.
Hắn hít sâu một hơi rét lạnh, không dám chậm trễ, lập tức phân phó tiểu nhị hầu hạ, mặt khác sai người đi mời đại phu tốt nhất trong trấn.
Hứa Hải Phong ôm Lý Quan Anh đi tới trong phòng khách, ồn ào một trận, thu xếp xong xuôi. Sau một lúc lâu, đại phu đi tới, nhìn thấy vết thương của Lý Quan Anh, bật người biến sắc, hắn đương nhiên có thể nhìn ra đây là vết thương do tên bắn, lại thấy bộ dáng đám người Hứa Hải Phong.
Đối với lai lịch bọn hắn vô cùng cố kỵ cùng sợ hãi, vội vã thoa thuốc, dù tiền chẩn bệnh cũng không dám thu, lập tức quay đầu mà chạy.
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, cảm giác buồn cười.
Tinh binh Hung Nô nhân lại có phải là hạng người tầm thường, tuy bọn họ nhờ vào thần tiễn của Triết Biệt, đột ngột nhiễu loạn địch trận, cuối cùng thuận lợi xông qua thiên quân vạn mã ngăn chặn, nhưng bản thân cũng tổn thất gần nửa số huyết tửu chiến sĩ.
Lần này Hứa Hải Phong mang theo huyết tửu chiến sĩ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người đều có thân thủ ngoài nhị phẩm, tạm thời đã hao tổn ba bốn thành, quả thật làm hắn thở ngắn than dài một trận.
Đợi khi đại phu rời đi, bọn họ lấy dược thảo, nấu thuốc, cho Lý Quan Anh cùng Phương Hướng Minh uống xong, Hứa Hải Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đại ca, may là bì giáp của chúng ta coi như rắn chắc, nếu không, hắc hắc…” Hứa Hải Phong chỉ vào hai lỗ lớn trên bì giáp, cười hì hì nói.
Phương Hướng Minh tuy cũng trúng ba tiễn, nhưng trên người hắn được mặc thiếp thân bì giáp do Tương Khổng Minh hạ lệnh đặc chế, chuẩn bị cho từng quan viên cao cấp, nên mấy tiễn xuyên thấu bì giáp thì áp lực đã kém, nên chỉ tạo thành vết thương da thịt, với thể chất cùng nội lực của hắn, tự nhiên sẽ không để trong lòng.
So sánh, Lý Quan Anh tuy mặc thiết giáp, nhưng diện tích phòng hộ quá ít, ngược lại bị thương nặng hơn, không có hai tháng tu dưỡng sợ rằng không thể khỏi hẳn.
Nghĩ đến trận đánh hung hiểm đêm qua, Phương Hướng Minh lòng còn sợ hãi, hắn thở dài nói: “Nhị đệ, ta và ngươi sinh tử chi giao, ta cũng không nói nhảm nhiều, chỉ tiếc đám huynh đệ kia của Phương gia chúng ta a.”
Chính như Phương Hướng Minh nói, hai người bọn họ là sinh tử chi giao huynh đệ, nên ngoài miệng cũng không cần làm bộ nói lời cảm kích.
Động tác của Hứa Hải Phong có chút khựng lại, tuy Phương Hướng Minh người nói vô tâm, nhưng Hứa Hải Phong cũng là người nghe cố ý.
Trong tim của hắn vốn đang có một tia áy náy, lúc này bị Phương Hướng Minh trong lúc vô ý điểm lên, không khỏi buồn bã không nói gì.
Phương Hướng Minh không biết biến hóa trong lòng hắn, phối hợp nắm chặt nắm tay, hung hăng nói: “Hung Nô nhân, hay cho Hung Nô nhân, Phương Hướng Minh ta không đuổi tận giết tuyệt bọn họ, sẽ không xứng họ Phương.”
Hứa Hải Phong khẽ ân một tiếng, hỏi: “Đại ca, kinh sư đã phá, sau này ngươi có tính toán gì không?”
Phương Hướng Minh tuy là trong cơn giận dữ, nhưng chưa từng mất đi lý trí, hắn trầm tư chốc lát, trong lòng so đo: “Lợi Trí đã nói qua, hai tháng sau, bọn họ sẽ binh lâm phương bắc đại doanh, đến lúc đó, sẽ cùng bọn hắn quyết trận tử chiến.”
“Phương bắc đại doanh…” Hai mắt Hứa Hải Phong trở nên sáng ngời.
“Không sai, nơi đó có mười vạn quân sĩ Phương gia chúng ta, bọn họ đều là Phương gia đệ tử binh trung tâm cảnh cảnh, nhất định sẽ giết Hung Nô nhân, để an ủi lão phụ trên trời có linh thiêng.”
Đưa mắt nhìn Phương Hướng Minh rời đi, ánh mắt Hứa Hải Phong chuyển qua phương hướng kinh sư, phảng phất như muốn xuyên thấu qua vách tường chứng kiến địa phương xa xôi kia, miệng của hắn hiện lên một tia khổ sở.
“Nhạc phụ…” Thanh âm nhàn nhạt ẩn chứa vô hạn cảm thương.
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc