Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Nhất Cầu
êm đó trở lại doanh trướng, Hứa Hải Phong cùng Lâm Uyển Nhàn khi thân thiết quả nhiên cũng cẩn cẩn thận thận, không dám lại tiếp tục quấy nhiễu.
Sau một phen mây gió, Lâm Uyển Nhàn quyển súc trong lòng Hứa Hải Phong, đột nhiên lo lắng thở dài.
Hứa Hải Phong cúi đầu hôn lên vầng trán bóng loáng của nàng, hỏi: “Uyển nhi, làm sao vậy?
“Thiếp thân chỉ là đột nhiên nhớ tới tiểu công chúa Lưu Đình, nên có chút thương cảm.” Lâm Uyển Nhàn ôn nhu nói.
“Lưu Đình?” Hứa Hải Phong ngạc nhiên nói: “Nàng là con gái của đương kim thánh thượng, là kim chi ngọc diệp cao quý, vì sao nàng lại đi thương cảm cho cô ấy?”
Lâm Uyển Nhàn dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên lồng ngực rộng rãi của Hứa Hải Phong, bất mãn nói: “Ngài chỉ biết thân phận của nàng cao quý, vậy có từng nghĩ tới vận mệnh sau này của nàng không?”
Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy trước ngực ngứa ngáy, nhịn không được ha ha cười, nắm ngón tay nhỏ bé của nàng đưa lên miệng hôn nhẹ, nói: “Nàng gả cho Hung Nô khả hãn, đây cũng là việc không cách nào. Đại Hán vừa mới đánh bại Khải Tác, thật sự không có năng lực lại trải qua thêm một hồi chiến tranh toàn quốc nữa.”
Hứa Hải Phong đem những lời nói học được từ Phương Lệnh Thiên toàn bộ đem ra làm bia đỡ đạn, Lâm Uyển Nhàn quả nhiên không cách nào phản bác, nhưng nàng vẫn khẽ thở dài: “Thân làm nữ tử thật là thương cảm, mà thân là nữ tử sinh trong hoàng thất lại càng như thế, các nàng vừa sinh ra, vận mệnh liền nhất định không thể nắm trong tay mình. Nếu thiếp thân không phải gặp được phu quân, vận mệnh lúc này cũng có khác gì Lưu Đình đâu.”
Ân hừ hai tiếng, bàn tay Hứa Hải Phong lại nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng bóng loáng mềm mại của nàng, trấn an tâm linh bi thương của nàng.
Có lẽ là cảm thương cho vận mệnh của Lưu Đình, có lẽ là bị việc của Đường Nhu Nhi kích thích, hôm nay Lâm Uyển Nhàn tự nhiên lại có chút thất khống, mà ngay cả lời nói ngày thường kiêng kỵ cũng chủ động khơi ra: “Chiến dịch đông phương nguyên lai là do Khải Tác tam vương tử chủ trì, từ sau khi Thổ Phiên mất nước, hắn đã đem thiếp an trí ở hậu cung suốt năm năm, trong năm năm này hắn cũng không hề đụng tới thiếp.”
Bàn tay Hứa Hải Phong đột nhiên khựng lại, hắn đương nhiên biết lúc mình có được thân thể Lâm Uyển Nhàn, nàng vẫn còn là một xử nữ hàng thật giá thật.
Nếu theo lời nàng, rơi vào trong tay địch nhân có đến năm năm dài, hắn thật sự không dám tin tưởng, đối mặt với một đại mỹ nhân yếu ớt không hề có chút lực chống cự như vậy, là dạng nam nhân gì có thể nhẫn nhịn một thời gian dài lại không hề có động tác gì chiếm đoạt, trừ phi hắn đã không thể xưng là nam nhân.
Lâm Uyển Nhàn vốn băng tuyết thông minh đương nhiên đoán được sự đăm chiêu của Hứa Hải Phong, nàng khẽ cười nói: “Khải Tác tam vương tử cũng giống như đại ca kết nghĩa Phương Hướng Minh của ngài giống nhau, là một người điên cuồng vì quyền lực. Hắn chỉ là đứa con thứ ba của Khải Tác đại đế, dưới tình huống như vậy, ngôi vị hoàng đế Khải Tác làm sao cũng không tới phiên hắn. Cho nên hắn có ý định đem thiếp dâng cho Khải Tác đại đế, dùng để lấy lòng cho hắn vui vẻ.”
“Nguyên lai như thế, may là ta tới kịp thời, nếu không thật muốn hối hận không kịp.” Hứa Hải Phong chợt hiểu ra, mỗi người theo đuổi mục tiêu khác nhau, sở thích cũng khác nhau. Phương Hướng Minh cũng có thể đem nàng tặng cho mình, có thể thấy được khát vọng của bọn họ đối với quyền thế đã vượt qua hết thảy.
Lâm Uyển Nhàn “vèo” một tiếng nở nụ cười, nói: “Kỳ thật từ hai năm trước, lúc thiếp thân mười sáu tuổi, lẽ ra đã bị hiến cho Khải Tác đại đế.”
“Hai năm trước?” Hứa Hải Phong cả kinh, bật thốt lên: “Vậy làm sao nàng có thể chạy thoát?”
Hai năm trước, hắn còn là một con cái nhà nông vô danh không ai biết, cho dù có nghĩ cứu nàng, cũng là có lòng vô lực.
Bất mãn trợn mắt, Lâm Uyển Nhàn sẵng giọng: “Ngài cho rằng thiếp thân vô dụng như vậy sao, tên tam vương tử tuy có ý định đem thiếp dâng ra, nhưng trong tâm lý cũng đối với thiếp vô cùng thèm thuồng. Do do dự dự mãi vẫn không hạ được quyết tâm, nếu không làm gì tới phiên ngài đi tới cứu thiếp.”
Hứa Hải Phong tuy biết nàng đã sớm tránh thoát kiếp số đó, nhưng lúc này vẫn là thở dài một hơi, nói: “Hoàn hảo tên tam vương tử kia vẫn còn là một người bình thường, nếu không mất đi nàng, ta thật sự phải tiếc nuối cả đời.”
Lâm Uyển Nhàn thập phần hài lòng biểu hiện của hắn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Khi đó ngài còn chưa biết thiếp, làm sao lại thương tâm vì thiếp chứ.”
Con ngươi của Hứa Hải Phong chuyển động một vòng, đem đại pháp tán gái của Tương Khổng Minh suy nghĩ một lần, lập tức trong lòng có ý, hắn cúi đầu, thâm tình nhìn Lâm Uyển Nhàn, dùng giọng nói thành khẩn nhất nói: “Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.( Bản thân không có đôi cánh như chim phượng để cùng bay, nhưng trong lòng vẫn cảm giác được tâm ý tương thông). Đời này của nàng là thuộc về ta, cho nên vô luận nàng ở phương nào, ta đều sẽ biến thành một anh hùng, cưỡi vầng mây bảy màu đến cưới nàng về.”
Khóe mắt Lâm Uyển Nhàn đỏ lên, lúc đầu cảm động đến rối tinh rối mù, nhưng chuyển niệm vừa nghĩ, lập tức biết với khả năng của Hứa Hải Phong vốn không thể nghĩ ra được hai câu tuyệt thế giai câu như “thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông” như thế, lập tức bật cười: “Chàng nha, vừa học trộm được từ quân sư phải không, không cần nói với thiếp, đi hống Nhu Nhi muội muội của chàng đi, yên tâm, thiếp tuyệt đối không có làm lộ bí mật của chàng đâu.”
Hứa Hải Phong hung hăng trừng mắt nhìn nàng, hào khí tốt như vậy lại bị tiếng cười trêu của nàng hoàn toàn phá hư. Hắn hừ một tiếng, xoay người đè nàng xuống, hôn lên ngấu nghiến, một đôi bàn tay lại không chút khách khí lưu luyến bồi hồi trên giải đất mẫn cảm của nàng.
Lâm Uyển Nhàn bị hôn đến thở hồng hộc, rốt cục đành chịu thua, nói: “Phu quân đại nhân, thiếp thân muốn cầu xin ngài một chuyện, có được không?”
Hứa Hải Phong kinh ngạc nhìn nàng, trước kia nàng nói chuyện với mình chưa từng dùng lời khách khí như vậy, hôm nay còn dùng kính ngữ “Ngài” thật nghiêm túc như thế. Việc này tất nhiên không phải chuyện đùa. Nhưng nếu nàng đã dùng lời lẽ mềm mỏng muốn nhờ, cho dù là việc khó như lên trời, cũng phải kiệt lực thử một lần.
“Được rồi Uyển nhi, có chuyện gì nàng cứ việc nói thẳng đi, phu quân cam đoan không làm cho nàng thất vọng.”
Lâm Uyển Nhàn cảm kích nhìn hắn, chủ động vươn chiếc miệng nhỏ nhắn hôn lên miệng hắn, nói ra một câu phảng phất như sấm sét ngang trời: “Thiếp thân muốn thỉnh phu quân đại nhân cứu tiểu công chúa Lưu Đình thoát ly biển khổ.”
Hứa Hải Phong trợn mắt há hốc mồm, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra Lâm Uyển Nhàn lại có thể đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng như vậy. Nửa giây sau, hắn mới thì thào nói: “Uyển nhi, nàng nói là có thể sao?”
Chỉ cần nghĩ đến Lưu Đình sắp trở thành tần phi của Hung Nô Vương, đó là nhân vật có thân phận cỡ nào.
Hung Nô được xưng là có lực chiến đấu thiên hạ đệ nhất, chỉ là một lá thư cầu hôn, mà ngay cả Hán Hiền đế cũng chỉ đành ngoan ngoãn đem con gái của mình hai tay dâng lên, lại há chỉ là một phó tướng nho nhỏ như hắn có thể đắc tội.
Huống chi, nếu hắn cứu Lưu Đình, hơn mười vạn đại quân Hung Nô sẽ lập tức áp cảnh. Đến lúc đó hai nước khai chiến, sinh linh đồ thán, kẻ gây ra tội như hắn phải làm sao. Chỉ sợ đến lúc đó chẳng những người Hung Nô muốn giết hắn, ngay cả triều đình Đại Hán cũng sẽ không buông tha chính mình.
Lâm Uyển Nhàn dùng bàn tay nhỏ bé đẩy nhẹ Hứa Hải Phong đang ngây ngốc như con gà gỗ, nói: “Phu quân, thiếp cũng không phải là người vô lý gây nháo, biết việc này quan hệ trọng đại, chẳng qua liên tưởng đến thân thế bản thân, nên rất có cảm xúc thôi. Phu quân không ngại đi thỉnh giáo một người, nếu nói trong thiên hạ thật có người có thể hoàn thành việc khó hơn lên trời này, vậy không ai ngoài hắn.”
“Tương Khổng Minh?” Trong lòng Hứa Hải Phong vừa động, bật thốt lên.
“Đúng vậy, người này tuy trong lời nói phóng túng, nhưng tài học thiên nhân, trí sâu tựa biển, thật là đệ nhất nhân mà bình sinh thiếp thân mới gặp. Nếu ngay cả hắn cũng không có biện pháp, vậy thiếp thân cũng không còn chuyện gì để nói.” Lâm Uyển Nhàn sùng bái.
Hứa Hải Phong đương nhiên hiểu rõ lời của nàng không hề khoa trương chút nào, Tương Khổng Minh tuy thường thường nói ra những lời nói kỳ diệu khó hiểu, hơn nữa lại thích nói đùa, lại thích chọc ghẹo người khác, nhưng đều không hề ảnh hưởng toàn cục, ngoài việc làm cho người ta xấu hổ, chỉ có thể cười trừ.
Chẳng qua một khi hắn chăm chú lên, vậy là khi định kế nghĩ mưu, phải nói là không thể nghi ngờ, làm việc lại kiên quyết vô cùng, không chút cấm kỵ. Lâm Uyển Nhàn nói rất đúng, nếu ngay cả hắn cũng không có biện pháp, vậy chỉ sợ trong thiên hạ thật không còn ai có thể làm được.
“Quân sư đại nhân luôn luôn cô tịch, chỉ là đối với phu quân luôn trung tâm cảnh cảnh, cũng chỉ có ngài mới có thể làm cho hắn chịu xuất lực vì thế sự.” Lâm Uyển Nhàn rốt cục chỉ ra mấu chốt bên trong.
Hứa Hải Phong rất động tâm, đứng dậy nói: “Được rồi, việc này không nên chậm trễ, ta phải đi tìm Tương quân sư.”
Lâm Uyển Nhàn gật đầu nói: “Cũng tốt, việc này nên sớm không nên chậm, còn một tháng lộ trình đã đến Hung Nô, sớm một ngày nghĩ kế thì có thêm một phần nắm chắc.”
Hứa Hải Phong nhờ nàng hầu hạ mặc lại quần áo, ra quân trướng, lúc này đã là mùa hạ, trên bình nguyên, cũng không có gì ngăn trở, gió đêm thổi nhẹ, trăng sáng vằng vặc, sao trời sáng lạn, làm cho lòng người vô cùng thoải mái.
Chỉ là hắn vô tâm thưởng thức, bước nhanh tới hướng doanh trướng của Tương Khổng Minh, cũng không cần thông báo, liền trực tiếp vạch trướng đi vào. Nhưng quét mắt một vòng, cũng là trống rỗng không thấy một bóng người.
Hắn mắng một tiếng, đi ra, vòng quanh doanh trướng nửa vòng, quả nhiên nhìn thấy Tương Khổng Minh đang gối đầu nằm ngoài trời đêm, Tương người điên này lại phát thần kinh, có giường êm ái không ngủ, lại chạy ra ngủ ngoài trời.
Hắn đi tới, lật chăn, dùng sức đẩy, kêu lên: “Quân sư tỉnh lại.”
Tương Khổng Minh miễn cưỡng mở hai mắt, chỉ thấy đôi mắt hắn mông lung buồn ngủ, bộ dáng không tỉnh táo, sự trông cậy cùng đánh giá trong lòng Hứa Hải Phong đối với hắn lại không khỏi thấp hơn ba phần.
“Nguyên lai là chủ công đích thân tới, đêm khuya chậm rãi, chủ công không đi tìm Lâm tiểu thư, lại đến tìm học sinh làm chi.” Tương Khổng Minh chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mơ mơ màng màng nói.
Nghe xong lời này, Hứa Hải Phong tức giận đến thất khiếu khói bay, chính do người này đã xuất ra chủ ý xấu xa hại mình. Thời khắc này, hai chữ háo sắc dành cho hắn đã truyền ra khắp toàn quân. Hắc Kỳ quân thật ra không sao cả, nhưng hai trăm cấm quân không phải là thứ tốt gì, thứ ngạc nhiên cổ quái nào mà không thể nói ra được, không nhắc tới Phương Doanh Anh, cho dù là Tô Xuân Vĩ cùng Lưu Tuấn Thư khi nhìn mình cũng dùng sắc mặt cổ quái.
Hắn nhấc chân lên, liền muốn dùng một cước đá tới, nhưng nghĩ thì nghĩ, cũng không dám hành động. Tên Tương Khổng Minh không giống như những huyết tửu chiến sĩ khác, đừng nói là mình có việc cần nhờ, cho dù là ở tình huống bình thường, chính mình cũng không chọc nổi hắn. Trời mới biết có lúc nào tâm tình hắn không tốt, lại xếp đặt kế hoạch hại người.
Hứa Hải Phong cố nén tức giận, nói: “Tương quân sư, bổn tướng quân tìm ngươi là có chuyện quan trọng thương lượng, chúng ta vào trong lều trại rồi hãy nói.” Nói xong dẫn đầu đi trước vào doanh trướng.
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc