Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Điện Thí( Bốn)
ọi người chỉ cảm thấy một chưởng này của Hứa Hải Phong động tác chậm chạp, nhưng một kiếm vô cùng mau lẹ của Trình Anh Đào lại không nhanh bằng động tác của hắn.
Một nhanh một chậm hai người rốt cục dùng cứng đối cứng.
Chưởng kiếm hai người gặp nhau, Trình Anh Đào lập tức cảm thấy một cỗ nội lực hùng hậu đến chí cực không thể tưởng tượng từ trên tay đối phương truyền ra, luồng chân khí mạnh so với Điệp Lãng Công mà hắn tích lũy suốt mười năm cao hơn tới mấy lần. Khuôn mặt anh tuấn của hắn lập tức trắng bệch khủng khiếp, không còn nửa phần huyết sắc.
Một kiếm này của hắn đã vượt ra sự phát huy toàn lực, công lực toàn thân đều tập trung một điểm, không còn nửa phần cơ hội biến chiêu.
Chỉ nghe “phanh...” liên tiếp vang lên. Thanh kiếm của Trình Anh Đào là vật hi sinh đầu tiên trong sự giao thủ của hai cao thủ, dưới nội lực tương giao của hai người, thanh thiết kiếm bình thường liền vỡ thành trăm ngàn mảnh nhỏ, tứ tán bắn nhanh ra.
Bản thân Trình Anh Đào như bị sét đánh, trực tiếp bắn tung ra ngoài, nặng nề té ngã trên mặt đất, khóe miệng phun ra một vòi máu tươi, lập tức bất tỉnh nhân sự. Chỉ là trước khi hắn hôn mê, nhớ lại võ công kỳ lạ của Hứa Hải Phong, đúng là Cự Linh Chưởng danh chấn thiên hạ của Lê Ngạn Ba lúc còn tung hoành giang hồ thời trẻ tuổi, thế mới biết chính mình bị bại không oan.
Về phần Hứa Hải Phong, vẫn còn duy trì tư thế tung chưởng vừa rồi, thật sâu hít một ngụm không khí, mới thu chưởng đứng thẳng lại.
Người giữa sân đều có thân phận địa vị quyền quý, nếu nhận chịu những mảnh kiếm bay loạn kia, thì hậu quả tạo thành thật không sao chịu nổi. May là lúc này hai vị nhất phẩm cao thủ phụng cung đã chạy tới gần bên, không hẹn cùng cởi áo ngoài huy vũ lên, bọn họ xuất ra toàn lực công lực, rốt cục ngăn lại được toàn bộ những mảnh kiếm vỡ.
Trình Anh Hào phản ứng cực nhanh, nhảy đến bên người Trình Anh Đào, đem hắn nâng lên, xem xét, trong lòng vừa buồn vừa giận.
Nguyên lai hai cổ tay Trình Anh Đào hoàn toàn gãy nát, ngũ tạng lục phủ lại càng chấn thương đến hỗn loạn, không đến nửa tháng chỉ sợ là đừng mong xuống giường. Lần này hắn tới kinh sư, đem hai vị đệ đệ kiệt xuất nhất trong tộc đều mang đến, chính là thời khắc này một người bị bắt đi, không chút tin tức, người còn lại ngay trước mặt mình bị người đánh cho trọng thương.
Trong lòng hắn cực kỳ hối hận, Trình Anh Đào khiêu chiến Hứa Hải Phong là chủ ý của hắn, hắn tưởng rằng dựa vào võ công của kỳ đệ đủ để thắng Hứa Hải Phong dễ dàng, chỉ cần đoạt danh trạng nguyên của Hứa Hải Phong, vậy danh tiếng Trình gia sẽ chấn động thiên hạ.
Hắn tính toán cũng không sai, nếu là Hứa Hải Phong của ba ngày trước, thật đúng là không cách nào ngăn cản một kiếm cuối cùng này của Trình Anh Đào. Nhưng sau khi tu luyện Cự Linh Chưởng, công phu của hắn cao hơn một tầng cấp, trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm vừa rồi, bàn tính như ý của Trình gia huynh đệ hoàn toàn thất bại, cuối cùng là ăn trộm gà không được còn bị mất nắm thóc.
Hứa Hải Phong lạnh lùng nhìn vẻ mặt bi phẫn của Trình Anh Hào, lần này là lần đầu tiên hắn sử dụng Cự Linh Chưởng, quả nhiên là uy lực kinh người, dưới một chưởng, ngay cả Trình Anh Hào vốn có thực lực cao hơn hắn một bậc cũng bị đánh cho hôn mê bất tỉnh. Chỉ là di chứng sau một chưởng bá đạo này cũng thật không nhỏ, bên trong đan điền của hắn trống rỗng, không còn một tia chân khí. Đột nhiên máu huyết trong thân thể quay cuồng một trận, Hứa Hải Phong ngoài ý muốn phát hiện, máu huyết chảy vào trong đan điền, bổ sung chân khí tiêu hao của hắn.
Trong lòng Hứa Hải Phong vui mừng, nếu là như thế, vậy hắn có thể sử dụng tuyệt học này vô hạn chế.
Trong đại sảnh một trận bối rối, sau một lúc lâu mới bình phục xuống tới. Hán Hiền đế cũng không nghĩ đến sẽ có kết cục này, hắn nhướng mày, liền muốn tuyên bố buổi luận võ hôm nay chấm dứt, mà vị trí trạng nguyên thuộc về Hứa Hải Phong.
“Nguyên lai là thần công Cự Linh Chưởng của Lê tiền bối, trách không được xá đệ không phải là đối thủ, chỉ là sau một chưởng này của Hứa tướng quân, chẳng biết ngài còn có lực tái chiến hay không?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, cũng là Trình Anh Hào đem đệ đệ đang hôn mê giao cho Trình Minh, đột nhiên lên tiếng.
Cự Linh Chưởng, đại danh của bộ thần công này đích thật là như sấm bên tai.
Có lẽ những quan văn hay quý phụ không biết gì, nhưng hôm nay tham gia điện thí còn có mấy tên lôi chủ hiểu rõ rõ ràng ràng.
Bọn họ nhìn thấy Hứa Hải Phong dùng một chưởng đánh trọng thương Trình Anh Đào, liền trong lòng muốn đánh trống rút lui. Bọn họ còn tưởng rằng Hứa Hải Phong thâm tàng bất lộ, do bị buộc bất đắc dĩ mới xuất ra con bài cuối cùng làm đối thủ bị thương nặng, làm sao biết được hắn sử dụng chính là Cự Linh Chưởng được tôn xưng thiên hạ đệ nhất võ công bá đạo.
Khuyết điểm của Cự Linh Chưởng cũng nổi danh như sự bá đạo tuyệt luân của nó, chỉ cần nghĩ tới hậu quả sau khi sử dụng Cự Linh Chưởng, bọn họ liền áy náy tâm động, thời khắc này nghĩ rằng Hứa Hải Phong đã hoàn toàn thoát lực, tùy tiện một người tiến lên khiêu chiến phỏng chừng sẽ dễ dàng thắng mà không thua. Nói như thế, hai người này giao thủ không phải Hứa Hải Phong chiến thắng, mà là một cục diện lưỡng bại câu thương.
“Hứa tướng quân công phu tinh trạm, người khác bội phục, tại hạ Trương Chân, xin đến lãnh giáo.” Rốt cục có một người nhịn không được nhảy ra, chắp tay nói.
Phương Lệnh Thiên huynh đệ đồng thời cau mày, người này làm như thế thật khiến người khác khinh bỉ. Phương Lệnh Thiên đang muốn tiến lên ngăn cản, chợt nghe một thanh âm mềm mại thanh thúy, rung động lòng người vang lên bên tai.
“Trương Chân, nếu ngươi đã biết Hứa tướng quân sử dụng chính là Cự Linh Chưởng, còn muốn nhảy ra khiêu chiến, đây còn là nam tử hán sao? Có bản lãnh thì đợi ngày sau ước hẹn tái chiến đi.” Đường Nhu Nhi tiến lên một bước, dừng ánh mắt khinh thường nhìn Trương Chân.
Hứa Hải Phong cảm kích liếc mắt nhìn vị đại mỹ nhân này, lúc trước trong lúc kịch chiến hắn tai mắt linh mẫn bén nhạy, tự nhiên nghe được Đường Nhu Nhi vì hắn mà kinh hô câu: “Đừng.”, tuy cuối cùng làm Trình Anh Đào mất đi lý trí mà đột nhiên muốn hạ sát thủ với mình, khẳng định có liên quan tới câu gọi của nàng, nhưng hắn cũng không hề trách cứ Đường Nhu Nhi một chút nào, ngược lại có chút vui mừng ấm áp trong lòng. Lúc này thấy nàng chủ động đi ra nói chuyện cho mình, trong lòng vui sướng thật sự không còn lời nào có thể hình dung.
Trương Chân bị câu nói của Đường Nhu Nhi, dù cho da mặt của hắn có dày hơn, cũng đỏ bừng, đang muốn lui ra, chợt nghe Trình Anh Hào cười ha ha nói: “Đường tiểu thư, bệ hạ vừa rồi không phải nói qua, muốn lấy luận võ đề danh thứ. Đã như vậy, không bằng để cho mấy người bọn họ tỷ thí một hồi, lại do người thắng khiêu chiến Hứa tướng quân, như vậy chắc là đã công bình.”
Những lời này tuy bề ngoài có vẻ phi thường công bình, nhưng trên thực tế đối với Hứa Hải Phong cũng cực kỳ bất lợi, một khi dùng qua Cự Linh Chưởng, không có một ngày hay nửa ngày tu dưỡng là không cách nào khôi phục toàn bộ. Trình Anh Hào vừa nói như thế, rõ ràng là xé rách da mặt, muốn đối nghịch với Hứa Hải Phong đến cùng.
“Có công bình hay không, Trình thống lĩnh hẳn là hiểu rõ trong lòng, cần gì phải đi hỏi tiểu nữ tử làm chi.” Đường Nhu Nhi mỉm cười, có thể so với trăm hoa đua nở, làm vô số người tâm đãng thần di, không tự chủ chính mình.
Trình Anh Hào hít sâu một hơi, tránh khỏi ánh mắt lợi hại của nàng, nói: “Hạ quan chỉ nhớ kỹ, năm năm trước, trong cuộc thi đấu trong quân, Trình mỗ may mắn tham gia điện thí, cũng thắng liên tiếp ba trận mới vinh quang đăng lên ngôi vị trạng nguyên. Đường tiểu thư quan tâm Hứa tướng quân như thế, không biết lại có liên quan gì với hắn?”
“Ngươi...” Đường Nhu Nhi bị hắn chọc tức nói không ra lời.
Mắt thấy giai nhân chịu nhục, Hứa Hải Phong tức giận, nói: “Trình thống lĩnh đã nói như vậy, vậy thì...” Hắn quay đầu, nhìn năm vị lôi chủ đứng trong sảnh, hỏi: “Trong các ngươi, còn có ai muốn khiêu chiến Hứa mỗ.”
Năm người kia đồng thời biến sắc, rốt cục có một người lắc đầu thở dài, quay đầu bước đi, còn lại mấy người mặt hiện vẻ do dự, nhưng vẫn đứng lại.
“Một...hai...ba...bốn.., bốn ngươi sao? Được...thật tốt.” Hứa Hải Phong dùng tay chỉ từng người bước tới, đột nhiên kêu lớn: “Mang rượu tới.”
“Dạ.” Tần Dũng quát to một tiếng, như sấm sét ngang trời, làm cho lòng người kinh hãi nhảy mạnh, hắn đi nhanh như lưu tinh đến trước mặt Hứa Hải Phong, gỡ vò rượu đeo trên lưng, đưa tới.
Hứa Hải Phong dùng một tay tiếp nhận, vỗ đi nắp vò, giơ lên miệng uống ừng ực không ngừng, chốc lát sau, vò rượu cạn sạch, nguyên lai vò rượu Tần dũng sĩ vác theo chính là vì chuẩn bị cho Hứa Hải Phong.
Hương rượu tỏa khắp nơi, phiêu đãng bên trong đại sảnh. Có người kiến thức qua liền kinh hô: “Túy Nguyệt tửu...”
Chứng kiến Hứa Hải Phong có thể đem liệt tửu này uống một hơi cạn sạch, trên mặt mọi người biến sắc, tửu lượng của người này quả nhiên không phải hư truyền.
Hứa Hải Phong uống sạch một vò Túy Nguyệt tửu, gương mặt đỏ bừng, khí huyết trong người cực kỳ dư thừa, hận không được lập tức rống to vài tiếng, phát tiết một phen. Hắn hào khí đại thịnh, đem vò rượu ném xuống, chỉ nghe “quang” một tiếng, thương cảm vò rượu bị tạp thành mảnh nhỏ, có chút rượu còn sót lại văng ra khắp nơi, làm ướt hết một mảnh sân.
Hắn hướng lên trời thở ra một hơi, mơ hồ như có một tia khí trắng phun ra, theo sau bước nhanh tới bốn vị lôi chủ đang đứng ngây ngốc đương trường, hét lớn một tiếng: “Tiếp chiêu.”
Hứa Hải Phong đưa tay đánh ra một chưởng, chính là Cự Linh Chưởng làm cho người ta phải biến sắc. Bốn người bọn họ đồng thời cùng sinh ra cảm giác kỳ quái, phảng phất như thời khắc này đứng đối diện Hứa Hải Phong chỉ có một mình mình, bọn họ không hẹn cùng lập tức thủ thế.
Cự Linh Chưởng nếu là tuyệt kỹ thành danh của Lê Ngạn Ba, sao lại đơn giản như thế.
Chiêu thức của Cự Linh Chưởng cũng không nhiều, chỉ có sáu chiêu, kỳ thật cũng chỉ có một chưởng, mà một chưởng này phân biệt đánh về sáu phương hướng, trước, sau, trái, phải, trên cùng dưới.
Mỗi một chiêu đều là tiền nhân dồn bao tâm huyết sáng tạo, một chưởng đánh ra, nội lực quái dị ở chung quanh hình thành một lực tràng kỳ lạ, địch nhân đứng trong phạm vi công kích đều nghĩ là đang công kích chính mình. Hơn nữa bị vây trong lực tràng, muốn tránh cũng không thể tránh, lui không thể lui, chỉ có một đường liều mạng.
Chỉ là, nếu bàn về lấy cứng chọi cứng, thiên hạ ngoại trừ cao thủ cấp bậc tông sư, còn có người nào, có công phu nào có thể vượt qua sự mạnh mẽ của Cự Linh Chưởng.
Hứa Hải Phong đánh ra một chưởng, công thẳng tới Trương Chân, hận hắn thừa dịp cháy nhà mà đánh cướp, Hứa Hải Phong không lưu dư lực, sự thật muốn lưu cũng không cách nào lưu, một chưởng liền kích thành trọng thương, Trương Chân lảo đảo lui ra sau mấy bước, lập tức ngã xuống đất. Theo sau Hứa Hải Phong liên tiếp đánh ra ba chưởng, một chưởng một người, toàn bộ đánh bại, nhưng không ai có thể tiếp được hắn một chưởng.
Hứa Hải Phong lập chưởng đứng thẳng, giương mắt chung quanh, vẻ hào khí anh dũng nói không nên lời, đột nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ trên người Trình Anh Hào, cao giọng nói: “Trình thống lĩnh, có dám cùng hạ quan đánh một trận.”
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc