Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 160: Nhất Niệm Tiên Ma
hìn thấy mấy vị Đại Tôn biến mất trong Đại Điện, không ít người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Uy áp của Đại Tôn không chỉ có lực lượng cường đại của bản thân, mà còn bởi vì bọn họ đem ý chí của mình dung nhập vào bên trong thiên địa, sở hữu khí thế vô biên. Chính là dung nhập ý chí vào thiên địa này khiến cho Đại Tôn giống như thần, cao cao tại thượng, tất cả chúng sinh phàm tục đều là con kiến hôi.
Ngay sau đó, sáu thế lực lớn và ba vị cường giả của Ẩn tông đều tiến vào quang trụ bạch sắc.
Thấy cảnh tượng như vậy, người của thị tộc thì do dự, dường như đang suy nghĩ được mất.
Thị tộc không thể cường thế bằng với môn hạ của Đại Tôn, cũng không bằng Ẩn Tông, bọn họ không thể dứt bỏ tất cả, nhất là quan hệ kéo dài nhiều đời của gia tộc.
Có thể bước tới tầng chín cốt mộ, hấp thu thiên địa nguyên từ này đã là cơ duyên thật lớn rồi. Vì vị trí này mà bọn họ đem tính mệnh ra đổ, cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa ngã xuống nơi này, nhưng hôm nay lại có sự lựa chọn lớn trước mặt, bảo bọn hắn nên lựa chọn như thế nào a?
Đây là một cơ hội khó có được, nếu như bỏ lỡ rất đáng tiếc, thế nhưng nếu như đi vào, bọn họ có tư cách gì mà tranh đoạt cùng Đại Tôn?
Suy nghĩ một lát, Ấn gia lão tổ và Dung gia lão tổ nhìn nhau gật đầu.
Hai người bọn họ đều là người gần đất xa trời, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, sau khi thọ mệnh của bọn họ hao hết sẽ trở về với cát bụi, còn không bằng nương theo cơ hội này tìm hy vọng. Mà đám đệ tử thị tộc chính là hy vọng sau này của thập đại thị tộc, để bảo toàn... phải để bọn chúng ở lại.
Nghĩ vậy, hai vị lão tổ phân phó đám người Túc Duyến vài câu, sau đó liền rời đi.
...
- Sư phụ...
Quan Tâm vừa mới mở miệng, Thủy Thiện đã khoát tay áo ngắt lời nàng:
- Ta biết con muốn nói gì, vi sư sẽ không đồng ý, con nên lưu lại đi a. Thiên Duy chi môn nếu đã mở ra tất sẽ có một phen tranh đoạt, bằng vào thực lực của vi sư, ngay cả bảo vệ mình cũng khó khăn, làm sao có thể bảo vệ được cho con?
- Tâm nhi không cần người bảo hộ.
Quan Tâm cúi đầu, lời nói có chút quật cường.
- Vì sao con nhất quyết phải đi?
Thái độ Thủy Thiện cũng không cương quyết, chỉ khẽ thở dài một cái, nhẹ giọng hỏi.
Vẻ mặt Quan Tâm vô cùng bình tĩnh nói:
- Sư phụ không phải đã từng nói, người tu hành cùng trời tranh mệnh, nếu như lùi bước không tiến, chắc chắn sẽ bị thiên địa trói buộc, vĩnh viễn rơi xuống luân hồi, chịu thống khổ. Nếu đã như vậy, Tâm nhi đương nhiên muốn đi, con muốn nhìn một chút, Thiên giới rốt cuộc là cái gì? Trường sinh là gì?
- Con thực sự nghĩ như vậy sao?
- Đúng vậy.
- Sinh tử do bản thân, cũng do mệnh, nếu như con muốn như vậy, vậy thì đi theo ta!
Đối với đồ đệ của mình, cho tới bây giờ Thủy Thiện cũng chưa từng yêu cầu qua cái gì, những gì hắn làm, chính là đem lực lượng lớn nhất của mình bảo hộ đối phương.
Nhìn thân ảnh biến mất trong quang trụ, Quan Tâm hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định đi tới phía trước.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Lê trưởng lão quay về phía Phượng trưởng lão, Thiết Huyết gật đầu đồng ý, sau đó ba người cùng nhau rời đi.
Khấu Phỉ và Vương Sung nhìn nhau gật đầu, cũng theo sau ba người bọn họ.
..
Cầu thang kéo dài trong hư không vô tận, không biết đi tới nơi nào.
Nhạc Phàm cảm giác bản thân mình đã đi thật lâu, thật lâu, thế nhưng thủy chung vẫn không đi tới được tận cùng, khí lực trên người hắn từng chút, từng chút tiêu tao, thậm chí bắt đầu thở dốc yếu ớt.
Mười bước! Trăm bước! Nghìn bước!
Một nghìn bậc... Hai nghìn bậc... Ba nghìn bậc...
Theo từng bước chân của Nhạc Phàm, cầu thang phía sau hắn cũng biến mất, giống như một con đường không thể quay đầu, chỉ có tiến về phía trước, không thể lùi về phía sau, lui về phía sau sẽ rơi xuống vực sâu vô tận.
Đường thông thiên, không sinh thì tử.
Ngay khi Nhạc Phàm bước lên bậc thứ chín nghìn, một đạo lực lượng vô hình ngăn cản không cho hắn tiến về phía trước, loại cảm giác này giống như là khoảng cách giữa tiên giới và phàm trần, đem tất cả các sinh linh bình thường ngăn cách ở bên ngoài.
Nhưng mà, Nhạc Phàm cũng không vì như vậy mà dừng lại, vẫn từng bước tiến tới.
Thiên uy vô thượng, không cho phép có nửa điểm khinh nhờn, những người mạo phạm thiên uy, chắn chắn sẽ bị trời phạt.
Chín nghìn linh một! Chín nghìn linh hai! Chín nghìn linh ba!
Mỗi một bước, hai chân Nhạc Phàm vô cùng khó chịu, Nhạc Phàm có cảm giác trên lưng mình đeo sức nặng vạn quân, ép tới bản thân hắn không thở nổi. Nếu không phải thân thể hắn có thể so với kim cương, sợ rằng đã bị cỗ trọng lực này đè thành thịt vụn.
Chín nghìn một trăm! Chín nghìn hai trăm! Chín nghìn ba trăm!
Tiếp tục tiến về phía trước, một loại lực lượng siêu thoát thế tục rơi vào trên người Nhạc Phàm!
Một bước sinh! Một bước tử!
Trên từng bậc thang, hai loại khí tức khác nhau thẩm thấu vào trong cơ thể Nhạc Phàm, ăn mòn sinh cơ của hắn.
Nghịch thiên mà đi, ắt gặp trời phạt, khí cơ thành ma, sinh cơ đoạn tuyệt!
Ngươi chỉ là con kiến hôi, lui ra! Lui ra!
Một đạo ý niệm tang thương, cổ xưa truyền vào trong đầu Nhạc Phà, giống như là đang cảnh cáo, hoặc là một tia ma niệm.
Thiên địa coi ta như một con kiến hôi, ta coi thiên địa như kẻ thù.
Thiên địa bất nhân, dựa vào cái gì mà bắt ta lui ra?
Là tiên là ma, chỉ dựa vào một ý niệm.
Hai đạo ý niệm cực đoan vật lộn trong đầu Nhạc Phàm, khi thì điên cuồng, khi thì nhân tử, khi thì nhốn nháo, khi thì lặng im.
Cái gì là tiên?
Tiên cũng là người, tiên là trời, siêu phàm thoát tục, bao trùm thế tục.
Vậy cái gì là ma?
Ma tức là quỷ, ma tức là niệm, dục vọng cuồng nộ, vạn vật đều giết.
- Ta không thành ma, cũng không phải tiên!
Ý chí thiên địa không thể làm nháo loạn tư tưởng của Nhạc Phàm, trong lòng hắn có kiên trì của mình, ý niệm của hắn chỉ vì bản thân, không có quan hệ với tiên ma.
Ý niệm cường đại, siêu việt quy tắc thiên địa, siêu việt ràng buộc thế tục, càng siêu việt tất cả các ràng buộc.
Tự do tự tại! Tiêu dao khoái hoạt!
Trong nháy mắt, tâm thần Nhạc Phàm phóng đại vô hạn, thiên địa cũng vô lực chứa nổi. Thời bản nguyên, đại đạo quy tắc, hiện lên trong lòng hắn. Lúc này, phảng phất như hắn đang nắm trong tay thiên địa, cao nhất, vĩnh hằng bất hủ.
- Đây cũng là dục niệm hay sao?
Nhạc Phàm lần đầu tiên dừng lại, sự điên cuồng trong mắt hiện lên, thế nhưng xem vào đó lại có chút nghi hoặc và bi thương. Hắn không có mất đi lực lượng trong thế giới, người kiên trì như hắn, lực lượng không phải là thứ mà hắn truy cầu, hắn khát vọng một cuộc sống bình yên, khát vọng hạnh phúc, khát vọng sự ấm áp của gia đình.
Răng rắc!
Nhạc Phàm lại tiếp tục cất bước, một đạo phích lịch hỏa đánh vào đỉnh đầu Nhạc Phàm.
Hư không bị lôi đình mở ra, một đại môn xa xưa hiện lên trên tận cùng của bậc thang, như ẩn như hiện.
...
Đồng thời lúc này, mấy vị Đại Tôn cũng đã leo lên vị trí cao nhất của cốt mộ.
Trên chín tầng, hư không vô bờ.
Một cái khe thật lớn xuất hiện trên bầu trời, giống như là một vết thương, tử khí lượn lờ, sấm sét chớp giật.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên phía trên, trong lòng chấn động khó có thể diễn tả bằng từ ngữ. Mặc dù là Đại Tôn cũng phải cảm khái, vũ trụ vô cùng mênh mông rộng lớn, bản thân bọn hắn kỳ thực cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Hồng trầm phàm tục, muôn đời xa thẳm, làm sao so với sự vĩnh hằng của vũ trụ? Làm sao có thể so sánh được với sự rộng lớn của thiên địa?
Trường sinh! Trường sinh thì đã làm sao? Thiên địa tan biến, vạn vật đi tới tận cùng, đám người bọn họ ai còn có thể sống sót?
Trường sinh, đó chỉ là khát vọng buồn cười và thương cảm của thế nhân mà thôi.
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên