To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150: Tự Mộng, Tự Tỉnh
ầng thứ ba cốt mộ, khác với sự quỷ dị của tầng thứ nhất, hung hiểm của tầng thứ hai, tầng thứ ba lại có bình yên, tĩnh lặng không nói nên lời.
Trong không khí tràn ngập hương vị cỏ xanh, còn mang theo một ít mùi bùn đất.
Ở đây cảnh sắc tươi đẹp, chứa đầy hy vọng.
Nhưng mà, ngay khi Nhạc Phàm xuất hiện ở chỗ này, trong lòng cũng kinh hãi không thôi.
Thôn trang quen thuộc, núi rừng quen thuộc, sông ngòi thân quen...
Hình ảnh quen thuộc hiện lên trước mắt, như thực lại như hoài niệm.
- Đây không phải là sự thực.
Nhạc Phàm biết tất cả những thứ mình thấy trước mắt đều là huyễn ảnh, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hồi tưởng lại, nhịn không được mà lưu luyến. Mặc dù hắn biết rõ trong lòng có ma niệm, thế nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm.
...
Chiếu theo lộ tuyến về nhà trong trí nhớ, Nhạc Phàm bước về phía trước.
Thôn trang này, nơi hắn đã từng chán ghét hiện tại đột nhiên lại trở nên thân thiết như vậy. Bọn họ mê tín, bọn họ vô tri, đồng dạng bọn họ cũng vô cùng thuần phác và thiện lương, cả đời bọn họ vất vả cực nhọc, chỉ vì một ngày ba bữa ăn.
Lúc này, mọi người đang bận làm việc đồng ruộng, không ai chú ý tới người bên ngoài như Nhạc Phàm, có thể đối với bọn họ mà nói, Nhạc Phàm chỉ là một người xa lạ mà thôi, giống như một hòn sỏi trong dòng suối, lơ đãng đi qua cuộc sống của bọn họ.
- Tiểu đả tử ngươi không lấy ra, đừng trách lão tử không khách khí.
Một thanh âm trẻ con truyền tới, mang theo chút bá đạo, rồi lại khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.
Nhạc Phàm nhìn lại thì thấy một tên tiểu tử khỏe mạnh mang theo một đám trẻ con vây quanh một đứa trẻ, lời nói đe dọa, giả vờ hung hăng. Tiểu tử kia chính là Vương Sung khi trước.
- Vương... Vương lão đại, đồ... Đồ ăn đều ở chỗ này, toàn bộ cho ngươi...
Đứa trẻ này sợ hãi, đem đồ ăn trong tay giơ lên.
Tiểu Vương Sung lúc này quả thực có dáng dấp của đại nhân, thỏa mãn gật đầu, tùy tiện nói:
- Nếu ngươi ngươi đã biết điều như vậy, vậy thì sau này theo Vương Sung ta lăn lộn, ta sẽ cho các ngươi uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt lớn...
- Cảm tạ Vương lão đại.
Trong lúc bọn nhỏ đang hưng phấn la hét, chợt thấy phía xa có một thiếu phụ cầm chiếc chổi đang chạy tới.
- Vương Sung, tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, lại dám sinh sự trong thôn, để xem lão nương thu thập ngươi thế nào.
Nghe thấy thiếu phụ nói như vậy, sắc mặt tiểu Vương Sung đại biến, đám trẻ con chung quanh tản đi.
Tiểu Vương Sung vừa định chạy trốn, thế nhưng phụ nhân kia đã nhanh chóng đưa tay túm lỗ tai hắn, sau đó kéo lại bên người mình.
- Tiểu tử thối, lão nương gọi ngươi ngươi lại dám chạy, hôm nay nếu như không cắt đứt cái tai của ngươi quả thực có lỗi với liệt tổ liệt tông Vương gia.
- Mẫu thân... Mẫu thân, con sai rồi, người thả con ra đi!
- Thả ngươi? Để ngươi sinh sự nữa sao? Nghĩ thật đẹp.
- Ôi! Đừng... Đừng a...
- Cả ngày không chịu học hành, cùng đám du côn lưu manh này học trò giang hồ... Đi! Cùng lão nương trở về.
...
Một lớn một nhỏ rời đi, Nhạc Phàm lẳng lặng nhìn, không có ý tứ tiến lên. Đây chính là cuộc sống của bọn họ, bản thân hắn không nên quấy rối.
Trong lòng nghĩ vậy, Nhạc Phàm nhìn sườn núi phía trước, cước bộ không tự chủ mà bước tới.
...
Địa phương quen thuộc, những hình ảnh quen thuộc, mang theo hồi ức tốt đẹp, cũng là hồi ức đem đến sự đau đớn sâu trong linh hồn hắn.
- Di?
Phía sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm hùng hậu, Nhạc Phàm quay đầu nhìn lại, thế nhưng khi nhìn thấy thân ảnh kia, hắn không khỏi sững sờ.
Trang phục thợ săn, tuổi tác trung niên, khuôn mặt cương nghị, trên vai mang theo thi thể hổ thú, khiến cho người ta khi nhìn hắn có cảm giác lão luyện. Đó chính là bầu trời trong lòng Lý Nhạc Phàm, đó chính là cột trụ tinh thần của hắn, phụ thân Lý Đàm.
Thấy Nhạc PHàm không nói gì mà nhìn mình, Lý Đàm nở nụ cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, không biết ngươi đứng ở trước cửa nhà ta làm gì? Có chuyện gì hay không?
- Ta...
Nghe câu hỏi của phụ thân, Nhạc Phàm há miệng, thế nhưng nửa ngày cũng không thốt ra được một chữ.
Ràng buộc hơn mười năm, há bằng ngôn ngữ có thể biểu đạt.
Nhạc Phàm từ nhỏ mất đi mẫu thân, chính là phụ thân Lý Đàm nuôi hắn khôn lớn. Trong lòng Nhạc Phàm, Lý Đàm vừa là cha, vừa là mẹ, là cột trụ tinh thầ của hắn, để hắn dựa vào, cho hắn sự ấm áp.
Tình thương của mẫu thân như trời, tình thương của phụ thân như núi.
Lý Đàm không chỉ cho Nhạc Phàm sinh mệnh, còn dạy hắn đạo lý, cho hắn một tia tín niệm làm người.
Hàng ngày khỏe mạnh, nam nhi không ngừng vươn lên.
Tôi luyện trong khó khăn, lớn lên trong gian khổ, trong ấn tượng của hắn, bóng lưng dày rộng kia dần dần rõ ràng.
...
Nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Phàm có chút khác thường, Lý Đàm chủ động nói:
- Người tới là khách, tiểu huynh đệ theo ta vào nhà đi a! Hiện tại trời cũng không còn sớm, vùng này thường xuyên có dã thú lui tới, nếu như tiểu huynh đệ không chê, vậy thì ở tạm đây một ngày, sáng mai rồi hãy rời đi!
- Cảm ơn!
Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bắt đầu lờ mờ, bất tri bất giác đã chạng vạng tối, áp lực trầm trọng xuất hiện từ trong đáy lòng hắn.
Lúc này, hắn không phân rõ cái gì là thật, cái gì là giả, có thể, hắn căn bản là không muốn nghĩ tới. Quản nó có phải là ảo cảnh hay không, hắn cũng hi vọng có thể vĩnh viễn ở lại nơi này.
Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm yên lặng theo Lý Đàm vào nhà.
Vật dụng cùng cách bài trí đơn sơ khiến cho hắn có cảm giác vô cùng thân thiết, đây mới chân chính là gia đình của hắn, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi qua.
- Tiểu huynh đệ cứ tự nhiên, nhà còn đơn sơ, xin huynh đệ không vì thế mà phiền lòng.
Lý Đàm nhiệt tình bắt chuyện với Nhạc Phàm.
Phía sau hắn, một nam hai nắm tay một tiểu cô nương, từ ngoài cửa đi vào.
Nhìn hai thân ảnh xuất hiện, trong lòng Nhạc Phàm bỗng nhiên chấn động, máu toàn thân dường như đọng lại, mắt có chút ươn ớt... Hai thân ảnh này không ngờ lại là Nhạc Phàm và Trần Hương khi còn bé.
- Cha...
Tiểu Nhạc Phàm chào phụ thân, lại thấy có người lạ ở đây không khỏi sinh ra cảm giác hiếu kỳ mà quan sát, mà Trần Hương thì sợ hãi, giấu mình sau lưng Nhạc Phàn.
- A! Tiểu Phàm, Nhã Nhim, hai ngươi đã trở về...
Lý Đàm gọi hai đứa nhỏ tới bên người, giới thiệu:
- Đây chính là tiểu ca nhi đi ngang qua nhà chúng ta, muốn ở lại đây một đêm, các ngươi không nên thất lễ trước mặt khách nhân biết không?
- Dạ, Tiểu Phàm biết.
Nhạc Phàm khi còn bé vô cùng biết nghe lời, thế nhưng hiện tại mà nói, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng hắn lại xuất hiện nỗi buồn không nói lên lời.
- Lý Đàm.
Hai đứa nhỏ vừa mới vào phòng, lập tức lại có một lão giả đi vào, chính là lang trung duy nhất trong thôn... Vạn Liễu Hoài - Vạn tiên sinh.
Thấy người tới, Lý Đàm vội vã tiến ra đón, mời Vạn tiên sinh ngồi xuống.
...
- Di? Vị tiểu huynh đệ này có chút quen mắt.
Vạn tiên sinh đánh giá Nhạc Phàm, sau đó lại nhìn Lý Đàm và Tiểu Nhạc phàm, trong mắt hiện lên sự quái dị.
Lý Đàm tươi cười nói:
- Vạn tiên sinh cũng thấy vậy sao? Ta và vị tiểu huynh đệ này có thể nói là vừa gặp đã thân a. Ha ha ha.
- Được rồi, ta còn chưa biết tên gọi của tiểu huynh đệ?
Lý Đàm giới thiệu mọi người, sau đó quay về phía Nhạc Phàm hỏi.
- Ta.
Nhạc Phàm đang muốn nói, thế nhưng thủy chung lại không thể nào nói ra. Lý Đàm thấy vậy liền nói:
- Không sao, không sao, nếu như tiểu huynh đệ không tiện nói, coi như ta chưa từng hỏi cái gì, bèo nước tương phùng là hữu duyên, cần gì phải quan tâm nghi thức xã giao này làm gì.
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên