Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Cáo Mật
hiên Tuyệt Cốc, Viêm Thiên Phong.
Chỗ này chính là phạm vi nơi dừng chân của mười đại thị tộc, có rất nhiều tu sĩ phụ thuộc vào các gia tộc đó cũng ở nơi này.
Lúc này, bên trong nơi ở của Đạm Thai gia, một gã đầu hói đang đi qua đi lại bên trong đại đường, trong mắt khó có thể che giấu sự lo lắng, hắn chính là ngoại sự trưởng lão của Đạm Thai gia, tên là Đạm Thai Tông Vũ.
Đạm Thai Tông Võ đã tới Thiên Tuyệt Cốc ba ngày, nhưng cho tới bây giờ hắn còn chưa thấy Đạm Thai Hạo tới, ngay mai chính là ngày ẩn lâm đại hội khai mở, bảo làm sao hắn không vội cơ chứ!
- Báo cáo tam trưởng lão, bên ngoài có người cầu kiến.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, từ phía bên ngoài truyền đến âm thanh của tỳ nữ.
Đạm Thai Tông Vũ đình chỉ cước bộ, tùy ý hỏi:
- Đối phương là ai?
- Đối phương dường như là một tán tu Thiên Đạo sơ cảnh, hắn nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, hắn muốn đích thân nhìn thấy tam trưởng lão mới bằng lòng nói.
- Tán tu? Một tên tán tu thì tìm tới đây làm gì?
Tâm tình Đạm Thai Tông Vũ đang phiền muộn, đang muốn cự tuyệt, nhưng lại thay đổi ý định, mở miệng nói:
- Được rồi, ngươi đi mang hắn tới nơi này gặp lão phu.
- Dạ.
Tỳ nữ lên tiếng trả lời rồi lui ra, Đạm Thai Tông Vũ đứng ngồi không yên, bụng đầy tâm sự, dường như có một loại dự cảm không tốt.
Một lúc lâu sau, dưới sự dẫn dắt của tỳ nữ, một gã trung niêm nam tử thân hình mập mạp đi vào đại đường.
Người này một thân áo xanh, tai to mặt lớn, ánh mắt sắc bén, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại nhìn tây, ánh mắt hiện lên vẻ cẩn thận.
- Vãn bối Hàn Vũ, tu sĩ Đông Loạn hải vực, kiến quá Tam trưởng lão.
Đối với quái vật như Đạm Thai gia, không ai dám xem thường, Hàn Vũ lại càng không dám, bởi vậy hắn liền bẩm báo lại chi tiết những việc hắn biết, miễn cho đối phương không có quá nhiều băn khoăn.
Đạm Thai Tông Vũ vẫy tay ý bảo tỳ nữ lui ra, dò xét trên dưới Hàn Vũ một phen, sau đó mới nói:
- Ngươi là tu sĩ Đông Loạn hải vực? Chẳng biết các hạ tìm đến lão phu có chuyện gì quan trọng?
Thân là Tam trưởng lão Đạm Thai gia, một thân tu vi của Đạm Thai Tông Vũ sâu không lường được, tác phong làm việc quả thực lão luyện, ngữ khí ẩn giấu uy nghiêm của một vị cường giả.
Tâm thần Hàn Vũ căng thẳng không dám chậm chễ, vội vàng cung kính khom người:
- Vãn bối tu hành tại Thanh Bình sơn, lần này đến đây chính là vì việc của Đạm Thai thiếu gia mà đến.
- ồ?
Đạm Thai Tông Vũ nhăn mày lại, không giận mà uy nói:
- Ngươi nói cái gì?
Chịu đựng áp lực cực lớn, Hàn Vũ kinh hồn bạt vía, nhất thời có chút hối hận khi xen vào việc của kẻ khác, ngay sau đó lập tức cẩn thận đáp:
- Vãn bối muốn nói, lần này vãn bối vì việc của Đạm Thai thiếu gia mà đến.
- Đạm Thai thiếu gia làm sao? Nói!
Đạm Thai Tông Vũ thu liễm khí thế, cưỡng chế sự ngờ vực vô căn cứ, nhìn thằng vào Hàn Vũ. Một khi đối phương đã là tu sĩ của Đông Loạn hải vực, nếu biết thiếu gia của Đạm Thai gia cũng là điều bình thường.
- Sự tình là như thế này...
Hàn Vũ hoàn hồn, nơm nớp lo sợ nói:
- Vào thời điểm đêm qua, vãn bối một đường cấp tốc đi tới tham gia ẩn lâm đại hội, không nghĩ tới vào thời điểm khi đi qua một ngọn núi lớn, lại chứng kiến Đạm Thai thiếu gia cùng Song Sát huynh đệ đang đuổi theo một nữ tu, trời đã khuya, vì thế vãn bối nhất thời tò mò liền lặng lẽ theo sau.
Tò mò? Chẳng phải là hy vọng chiếm được tiện nghi sao?
Đạm Thai Tông Vũ thầm cười lạnh, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, dù sao chuyện giết người đoạt bảo tại Tu Hành Giới cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Hàn Vũ trộm mắt liếc nhìn sắc mặt Đạm Thai Tông Vũ, thấy đối phương mặt không chút thay đổi, trong lòng bình tĩnh lại, tiếp tục nói:
- Bởi vì tốc độ của bọn người Đạm Thai Thiếu gia quá nhanh, vãn bối chỉ có thể ở xa xa phía sau mà đuổi theo, nhưng không quá lâu sau, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, lúc đó vãn bối hoảng sợ, vội vàng dừng lại.
- Kêu thảm thiết? Ai kêu thảm thiết?
Đạm Thai Tông Vũ nghe vậy mí mắt run lên, sự bất an trong lòng càng giày thêm. Nếu người phát ra tiếng kêu thảm thiết kia là nữ tu đó, chỉ sợ hôm nay Hàn Vũ cũng sẽ không tìm tới nơi này.
Hàn Vũ kiên trì nói:
- Là tiếng kêu thảm thiết của một nam nhân.
- Tiếp tục nói!
Chuyện tới nước này, cấp bách cũng vô dụng, Đạm Thai Tông Vũ ngược lại vô cùng tỉnh táo.
Hàn Vũ gật gật đầu, thở dài thật sâu nói:
- Không lâu sau, vãn bối lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một nam nhân khác, cả ngọn núi lớn tĩnh lặng như vậy, vãn bối lại cảnh giới thấp kém cho nên không dám tiến lên, đành phải đình chỉ cước bộ rồi tới thông báo cho Tam trưởng lão.
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Đạm Thai Tông Vũ vỗ bàn đứng phắt dậy, trong mắt phóng ra hàn mang:
- Ngươi muốn nói, Đạm Thai thiếu gia đã bị hại?
- Tam trưởng lão, đêm qua ta không nghe thấy tiếng kêu thảm của Đạm Thai thiếu gia, có lẽ Đạm Thai thiếu gia còn không bị làm hại, có lẽ chỉ bị người ta bắt đi mà thôi...
Hàn Vũ thấp thỏm bất an nhìn Đạm Thai Tông Vũ. Hắn sợ đối phương mất đi lý trí, một chưởng giết chết hắn.
Tuy nói rằng nơi này là Thiên Tuyệt Cốc, cấm động võ, nhưng nếu bị đối phương động thủ, bản thân hắn cho dù có oan cũng không biết đi kêu nơi nào.
Nghe Hàn Vũ nói như vậy, nội tâm Đạm Thai Tông Vũ không khỏi sinh ra một chút hy vọng nhỏ bé.
Đúng vậy, nói không chừng Đạm Thai thiếu gia không có xảy ra việc gì, có lẽ chỉ bị kẻ khác bắt lại, hoặc giả bản thân hắn bị trọng thương, trốn ở một nơi bí mật gần đó tu dưỡng. Sau khi nghĩ đến mọi trường hợp có thể xảy ra, Đạm Thai Tông Vũ lại giận tím mặt:
- Đêm qua Đạm Thai thiếu gia bị ngộ hại, vì sao cho tới hôm nay ngươi mới tới đây bẩm báo?
- Ta... Ta... Tam trưởng lão bớt giận, Tam trưởng lão bớt giận.
Hai chân Hàn Vũ run rẩy, khẩn trương nói:
- Vãn bối đã muốn đến thông báo sớm, nhưng tình hình bên ngoài Thiên Tuyệt cốc Tam trưởng lão cũng biết, vãn bối chỉ là một tán tu, chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng nhập cốc, cho nên cho tới bây giờ mới tới được.
- Ngươi...
Đạm Thai Tông Vũ giận mà không phát tiết được, không tìm ra được một lý do nào để phát tác, người ta hảo tâm chạy đến đây thông báo, nếu mình vô cớ giận chó đánh mèo, chằng phải là làm cho lòng người thêm lạnh lẽo, sau này còn ai dám tận lực làm việc cho Đạm Thai gia nữa.
- Việc này quan hệ trọng đại, ngươi cũng biết nếu nói dối có kết cục gì chứ?
Đạm Thai Tông Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ, nếu đối phương có điều gì giấu diếm, hắn sẽ khiến cho đối phương chết không có chỗ chôn.
- Tam trưởng lão minh giám, vãn bối tuyệt đối không có nửa điểm nói sai. Nếu không lôi đình oanh đỉnh, vạn kiếp bất phục!
Hàn Vũ biết, nếu bản thân mình hiện giờ nói sai nửa chữ, chỉ sợ hôm nay rất khó rời khỏi nơi này, chứ đừng nói kiếm được chỗ tốt nào.
- Tốt! Rất tốt! Phi thường tốt!
Đạm Thai Tông Vũ phi thường vừa lòng nói:
- Hàn hiền chất đối với bản tộc có ơn, lão phu sẽ bẩm báo gia chủ, tạ ơn Hàn hiền chất.
Hàn Vũ chính là chờ những lời như thế này, thì thế mở miệng bày tỏ thái độ:
- Xin Tam trưởng lão yên tâm, khi Đạm Thai thiếu gia truy đuổi nữ tu kia, vãn bối từng nhìn qua bộ dạng của nàng, nếu lần sau còn gặp lại, tất nhiên có thể dễ dàng nhận ra.
- Ân.
Đạm Thai Tông Vũ khẽ xoa hai bên thái dương, nói:
- Đối phương có thể giết chết Song Sát huynh đệ, tự nhiên tu vi không thấp, hắn sẽ lộ diện trên ẩn lâm đại hội, đến lúc đó ngươi ở bên người lão phu, chỉ cần chỉ ra cho lão phu là kẻ nào, đến lúc đó....
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp:
- Bất quá trước đó, ngươi còn phải bồi tiếp lão phu một chuyến, đến hiện trường xem xét một phen, không chừng nơi đó còn có chút ít dấu vết để lại.
- Vãn bối tự nhiên sẽ đem hết sức lực phục vụ Tam trưởng lão.
Thấy Hàn Vữ biết thức thời như vậy, Đạm Thai Tông Vũ nhàn nhạt gật đầu nói:
- Trường Lệnh đâu?
Một tiếng a nhẹ khẽ vang lên, một nam tử dáng vẻ già nua từ trong chỗ tối đi ra:
- Tam trưởng lão có gì phân phó?
Đạm Thai Tông Vũ trở tay lấy ra một khối ngọc phiến, ném cho đối phương, nói:
- Chuyện vừa rồi chắc hẳn ngươi cũng đã nghe thấy hết, ngươi hãy mau chóng tức tốc đem ngọc phiến này truyền về cho gia chủ, hết thảy để cho hắn định đoạt.
- Trường Lệnh tuân mệnh.
Không nói lời dư thừa, Trường Lệnh tiếp nhận ngọc phiến trực tiếp xoay người ly khai.
Hàn Vũ nhìn vào khối ngọc phiến kia, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ hâm mộ. Đó vũng không phải là một khối ngọc phiến đơn giản, mà đó chính là "Tử mẫu truyền âm phù" cực kỳ tôn quý trong Tu Hành Giới.
"Tử mẫu truyền âm phù" này có hai khối, có một không gian đặc thù riêng, ví dụ như sau khi truyền âm thanh ra, giống như vách đá truyền âm vậy.
Thứ này vô cùng tiện lợi, bất quá vật liệu trân quý, quy trình chế tác cực kỳ phức tạp, chỉ có những gia tộc lớn mới có thể có.
Đương nhiên, hiện tại Thiên Tuyệt Cốc cách ly với thế giới bên ngoài, ngoại lực đương nhiên căn bản không thể thẩm thấu, cho nên "Tử mẫu truyền âm phù" này cũng chỉ có thể sử dụng ở bên ngoài cốc mà thôi.
Đạm Thai Tông Vũ thấy vẻ mặt của Hàn Vũ, lập tức kinh thường, cười nói:
- Vật này tuy rằng trân quý, nhưng đối với Đạm Thai gia ta cũng không tính là gì cả. Nếu ngươi thích, sau khi trở về, lão phu sẽ bẩm báo gia chủ cho ngươi một bộ.
- Tạ ơn Tam trưởng lão.
Sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt Hàn Vũ, hắn thầm nghĩ lần này mình thật sự đến đúng nơi rồi. Đối phương sợ rằng bản thân hắn làm việc không tận lực, khẳng định sẽ ban xuống rất nhiều thứ.
"Tử mẫu truyền âm phù" này bất quá chỉ là một trong số đó, tin tưởng rằng sau này lợi ích tất nhiên sẽ không ít.
- Được rồi, chúng ta lên đường.
- Dạ dạ, để vãn bối dẫn đường.
Trầm mặc một lúc, hai người đi ra khỏi đại đường.
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên