Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Đêm Gặp Hung Đồ
on xanh nước biếc dài vô tận như một tấm lụa mỏng bày ra trước mắt.
Bên trong đó núi rừng trùng điệp, bầu không khí yên bình.
Đúng lúc này, một thân ảnh xẹt qua, lao thẳng phía trước mà đi, kinh động đến vô số loài chi.
- Hô! Rút cuộc cũng đi ra.
Trên đỉnh một ngọn núi, một gã nam tử đang ngồi nghỉ chân ở đó, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Người này một thân y phục trắng toát, trên đầu bạc trắng, theo gió phiêu dật, cổ tay áo cuốn lên cao, nhìn qua có vẻ vô cùng khỏe khoắn, sau lưng hắn đeo một vật vô cùng dài, nhưng mảnh vải màu đen bọc lấy nó lại không thể che đậy được cỗ sát khí nồng đậm kia.
Đúng vậy, người này chính là Lý Nhạc Phàm.
Đứng ở trên đỉnh ngọn núi, dưới chân là vách núi đen dựng thẳng đứng, phía trước là một sơn đạo mờ mịt, không thấy điểm cuối.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Nhạc Phàm không khỏi cười khổ. Lúc trước Văn Tông Thanh từng nói qua với hắn, từ Vấn Tâm nhai đến Thiên Tuyệt cốc chỉ cần thời gian nửa ngày, đáng tiếc Văn Tông Thanh lại quên Lý Nhạc Phàm hắn cẳn bản không biết cái gì gọi là ngự không thuật.
Kể từ lúc đó, Nhạc Phàm dựa vào hai chân của mình chạy như điên hơn nửa ngày, lúc này mới đi tới bên cạnh Tây Sơn lĩnh.
May là xuất thân của hắn là thợ săn, sẽ không bị mất phương hướng trong núi, nếu đổi lại là người khác thì muốn tìm được đường ra trong Tây Sơn lĩnh ngàn dặm này thì nói dễ hơn làm.
Con đường phía trước dài như vô tận, giống như không biết ngày mai ra sao, vĩnh viễn cũng không biết mình sẽ gặp phải thứ gì sau đó.
Nhạc Phàm hít sâu một hơi, thả người nhảy xuống vách núi đen, nương theo vách núi dựng đứng nhảy xuống dưới đáy, một lúc sau lắc mình một cái biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Màn đêm hạ xuống, vạn vật im lặng.
Đêm đen trong sơn lĩnh yên tĩnh dị thường, sự yên lặng trong hoàn cảnh như thế này, không biết che dấu bao nhiêu sự nguy hiểm, dường như nó muốn thôn phệ hết thảy sinh mệnh vào trong bóng tối.
Lúc này, Nhạc Phàm đang ngồi yên lặng điều tức ở bên cạnh một đống lửa, ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt kiên nghị của hắn.
Đi săn đốt lửa là điều tối kị của thợ săn, không những dễ dàng dẫn tới hung cầm dã thú, chỉ có điều hiện tại trong vòng mười dặm chung quanh, phàm là dã thú ngửi được hơi thở trên người Nhạc Phàm đều chạy trốn ra xa, thậm chí còn cảm thấy một chút uy hiếp cùng sợ hãi, bọn chúng làm sao còn tâm tư mà tiến sát.
Một bữa no nê qua đi, thể lực Nhạc Phàm rút cuộc cũng khôi phục được một chút.
Khác với khi xưa, hiện tại thân thể của hắn không có nguyên khí chống đỡ, hắn căn bản không thể thừa nhận sự tiêu hao trong thời gian dài như vậy. Mà biện pháp giải quyết duy nhất chính là giống như một người bình thường, đói bụng thì ăn, mệt mỏi thì nghỉ.
Chậm rãi đứng dậy, Nhạc Phàm đang muốn rời đi, đột nhiên trong không khí truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nhạc Phàm nhướng mày dự định dời đi, không ngờ mùi máu tươi trong gió càng ngày càng nồng đậm, trong chớp mắt có một thân ảnh bổ nhào tới nơi này.
- Ồ?
Nhẹ nhanh rời cưới bộ, thân ảnh liêu xiêu trong khoảng không, rút cuộc cũng rơi xuống mặt đất.
Nhạc Phàm phóng mắt nhìn lại, trước mắt hắn là một tuyệt thế mỹ nữ. Nhìn hình dạng của nàng hiện giờ, quần áo lộn xộn, tóc tai rối bù, trên bả vai còn có một vết máu dài, có vẻ vô cùng chật vật. Nhưng cho dù là như thế cũng khó có thể làm lu mờ đi sắc đẹp của thiếu nữ này.
- Ngươi... Ngươi không ngờ lại không phải là một tu sĩ.
Thiếu nữ gian nan chống thân mình, quay đầu nhìn sang nam tử lạ lẫm kia, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nàng vốn tưởng rằng nương theo nguồn sáng phát ra mà tìm đến, không chừng có thể nhận được sự giúp đỡ từ đồng đạo. Nhưng không ngờ, nam tử trước mắt nàng hiện tại lại không có nửa điểm dao động của chân nguyên, cũng không khác người thường là mấy? Tại sao lại là người thường a?
Thiếu nữ không có thời gian để suy nghĩ tại sao một người bình thường có thể vào tận bên trong sơn lĩnh này, nàng phải lập tức rời khỏi nơi này, không thể chậm một giây.
- Nếu không muốn chết thì đi mau đi...
Thiếu nữ không cho rằng một người có vẻ rất bình thường này có khả năng chống lại tu sĩ cường đại, sau khi cảnh báo Nhạc Phàm một tiếng, liền tiếp tục rời đi. Nhưng khi nàng chuẩn bị đứng dậy, toàn thân đau đớn dường như có ngàn vạn độc châm đâm vào cơ thể, vô cùng đau đớn và khó chịu, ngay lập tức ngã xuống đất.
Hai mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, hai hàng lệ trong suốt chảy xuống khuôn mặt nàng, ánh mắt của nàng hiện lên sự không cam lòng cùng phẫn nộ, sắc mặt Nhạc Phàm có chút động dung.
Vào thời điểm này, ba đạo hàn mang xẹt ngang bầu trời, ngay sau đó có ba thân ảnh từ trên trời hạ xuống, dừng lại bên cạnh đống lửa.
Cầm đầu là một gã trẻ tuổi, một thân cẩm y hoa phục, cách ăn mặt như một công tử nhà giàu, bộ dạng tuấn lãng bất phàm.
Phía sau hắn có hai tên nam tử đầu bóng song song đứng với nhau, trên mặt còn hiện lên nụ cười âm lãnh chưa biến mất, nhìn kỹ thì thấy khuôn mặt của hai người giống nhau như đúc, dường như là đôi huynh đệ song sinh.
- Ồ?
Vị công tử trẻ tuổi dường như có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn qua Nhạc Phàm, nhưng không để ý quá mức, ngược lại ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào thiếu nữ dưới mặt đất, cười tà nói:
- Tiểu mỹ nhân, ngươi tại sao không chạy nữa? Ngươi không chạy được nữa đúng không? Hắc, hắc, hắc! Đã trúng vạn hoa châm của công tử mà còn muốn loạn động, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nam tử đầu bóng bên trái nhìn cảnh vật chung quanh một lát rồi nói:
- Thiếu gia, cô gái nhỏ này khẳng định là nhìn thấy nơi đây có ánh lửa cho nên mới chạy tới đây cầu cứu, bất quá nàng tuyệt đối không có nghĩ tới, cứu tinh thì không gặp được, lại gặp phải một tên phàm phu tục tử.
Nói xong, tên nam tử bên trái này liếc mắt nhìn Nhạc Phàm một cái.
Vị công tử trẻ tuổi này dường như có chút không vui, tùy ý khoát tay nói:
- Được rồi, ngươi đi xử lý hắn cho ta, thiếu gia ta trước tiên cần hưởng khoái hoạt với tiểu mỹ nhân này, chờ sau khi ta hưởng dụng sau sẽ cho các ngươi vui vẻ.
- Tạ ơn thiếu gia ban thưởng.
Nam tử đầu bóng bên trái hưng phấn không thôi, từng bước, từng bước tiến về phía Nhạc Phàm, trên khuôn mặt nam tử đầu bóng bên phải hiện lên nụ cười tàn nhẫn.
- Ngươi... Các ngươi...
Thiếu nữ nghe vậy, nhất thời nổi giận, ánh mắt ngoan độc, hận không thể đem đối phương băm thành trăm mảnh:
- Đạm Thai Hạo,thứ kia đã bị các ngươi cướp đi, các ngươi còn muốn như thế nào nữa? Nếu các ngươi dám làm nhục ta, bổn cô nương cho dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Hắc hắc! Thành quỷ cũng không buông tha cho ta?
Đạm Thai Hạo cười dâm nói:
- Bổn thiếu gia người cũng không sợ chẳng lẽ lại còn sợ quỷ sao? Huống chi, sau khi chúng ta chơi đùa với ngươi xong, sẽ để ngươi lại nơi núi hoang này để có thể chân chính cảm nhận uy lực của đám sài lang, đến lúc đó hài cốt của ngươi cũng không trọn vẹn, chỉ sợ muốn thành quỷ cũng không được.
- Giỏi cho tâm tư tàn nhẫn, hay cho một kẻ tàn nhẫn.
Thiếu nữ nghe được những lời này của đối phương, giận dữ công tâm, phun ra một ngụm tiên huyết, cả người vô lực.
Đạm Thai Hạo trông thấy chọc ghẹo đã có kết quả, liền muốn tiến lên phía trước, nhưng mà khi hắn vừa muốn tiến lên, từ bên phía kia truyền đến một tiếng hét thảm, tên nam tử đầu bóng bên trái vừa rồi đi về phía Nhạc Phàm bị đánh bay trở về, rơi xuống mặt đất, tạo ra một cái hố thật sâu.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đạm Thai Hạo tức thì giật mình, tên nam tử bên trái lập tức tiến lên phía trước ôm lấy huynh trưởng nói:
- Đại ca! Ngươi như thế nào rồi? Đại ca!
- Hắn... Ta... Phụt!
Tên đầu bóng đại ca đó hộc máu không thôi, một câu cũng không nói được, cổ lệch đi, cứ như vậy mà mất mạng.
- Đại ca! Đại ca! Đại ca!
Mặc cho huynh đệ gọi như thế nào, tên đầu bóng đại ca đó cũng không có nửa điểm phản ứng, thân mình dần dần lạnh lẽo.
Vừa rồi còn là một kẻ nói cười được, hiện giờ lại biến thành một cỗ thi thể.
"Tử vong", không ngờ lại ngắn ngủi trong nháy mắt đến như vậy.
- Là ngươi! Là ngươi giết chết đại ca của ta! Ta muốn giết ngươi...
Tên nam tử đầu bóng còn lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Phàm, khuôn mặt dữ tợn, giận dữ không kể xiết, trong lòng tràn ngập cừu hận, hắn hét lên một tiếng điên cuồng lao một cách mãnh liệt về phía đối phương, Nhạc Phàm đứng yên bất động, nghiêng một cái tránh khỏi mũi nhọn sướt qua bả vai của hắn.
Nhạc Phàm bắt đầu phản kích, đánh một quyền như thiểm điện, bằng tốc độ khiến cho người ta không kịp phản ứng, phá vỡ hộ thể của đối phương, hung hăng nện một quyền xuống lồng ngực hắn.
Tiễn mang chợt lóe, xuyên thấu qua cơ thể.
Tên nam tử đầu bóng còn lại, đồng dạng cũng bay ngược trở lại, trong mắt hiện lên sự sợ hãi không kể xiết, sau đó rơi xuống mặt đất, cuối cùng chết đi.
Vào giờ phút này, cả sơn lĩnh đột nhiên im lặng đến đáng sợ.
Một tiếng gió xẹt qua, mang theo hai sinh mệnh.
Dục hỏa của Đạm Thai Hạo tiêu tan, nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Hắn tại sao không sớm nghĩ đến, có thể một mình xuất hiện tại địa phương này, sao có thể là một người thường được chứ?
Áp chế sự tức giận trong lòng, Đạm Thai Hạo cố gắng bình tĩnh nói:
- Các hạ đến tột cùng là ai?
- Trong các tội ác, dâm dục đứng hàng đầu, loại tạp chủng như ngươi, đáng chết! Đáng chết! Cần phải diệt trừ!
Khuôn mặt Nhạc Phàm lạnh lùng, sát ý mãnh liệt ùn ùn kéo đến bao phủ đối phương.
Trong những năm gần đây, Nhạc Phàm hầu như đều đứng trên bờ vực sinh tử, đối với cái gọi là ân oán tình cừu, trong lòng hắn đã sớm có một thước đo chuẩn mực.
Nếu Đạm Thai Hạo chân chính báo thù, hắn tất nhiên sẽ không để ý tới. Nhưng mà, hành động của đối phương đã chạm tới giới hạn của hắn, đây chính là thứ mà hắn tuyệt đối không dung thứ.
Cảm nhận được sát ý của Nhạc Phàm, tâm thần Đạm Thai Hạo run rẩy, cố gắng trấn định nói:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta chính là người của Đạm Thai gia, chủ nhân của Hải Vực, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, Đạm Thai gia nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Đạm Thai Hạo nói ra thân phận của mình, vốn tưởng rằng nhờ đó mà đối phương sẽ cố kỵ, không nghĩ tới sát phương trên người hắn không những không giảm mà ngược lại còn đại tăng.
- Đi tìm chết...
Trong hoảng sợ cực độ, Đạm Thai Hạo điên cuồng quát lên một tiếng, ném một vật trong tay về phía Nhạc Phàm, chính là một binh khí hình cây châm thô to bằng ngón tay, hàn quang bao bọc, vô cùng lạnh lẽo.
Bùng!
Hàn châm vừa đi được một nửa, đột nhiên nổ tung, giống như là trăm hoa đua nở, hóa thành ngàn vạn tia lửa khác nhau.
Vạn hoa châm, chính là kỳ bảo chỉ có ở Đạm Thai gia tộc, chẳng những là kỳ độc mà uy lực lại vô cùng lớn, trong một châm ẩn dấu vạn châm, khi đối địch là lúc bạo phát, thế công này phát ra lúc không chuẩn bị nghiễm nhiên đã có bao Thiên Đạo cao thủ đã nằm xuốg dưới uy lực của nó.
Đương nhiên, Vạn châm hoa tuy rằng rất tốt, nhưng bảo vật như vậy chế tác vô cùng phức tạp, cho dù bằng vào thực lực của Đạm Thai gia, cũng vô pháp có được một số lượng lớn.
Mà vị thiếu gia của Đạm Thai gia này, trên người cũng chỉ có vẻn vẹn có được ba bộ mà thôi.
Vừa rồi vì để đối phó với thiếu nữ kia, Đạm Thai Hạo đã phải dùng mất một bộ, hiện tại vì bảo trụ tính mệnh hắn không thể không dùng thêm một bộ nữa.
Mắt thấy phi châm vừa tới, chuẩn bị chui vào thân thể của Nhạc Phàm, trên mặt Đạm Thai Hạo hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết.
Trong nháy mắt, thân ảnh Nhạc Phàm biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, tùy ý để phi châm xuyên thấu qua.
Nụ cười của Đạm Thai Hạo cứng lại, thấy tình thế không ổn vội vàng xoay người muốn thoát đi, chỉ tiếc vào lúc hắn có ý nghĩ muốn rời đi cũng chính là lúc hắn cảm thấy một lực lượng không thể kháng cự từ sau đầu thẩm thấu vào cơ thể, trong nháy mắt, hỉ nộ ái ố nảy lên trong lòng hắn.
Ý niệm trong đầu chợt lóe qua, cuối cùng trở thành trống rỗng.
Đạm Thai Hạo chết đi, thân thể lẳng lặng nằm trên mặt đất, trên mặt vẫn có duy trì sự sợ hãi trước khi chết đi.
Thiếu nữ không thể tin được hết thảy mọi việc mà nàng đã chứng kiến, nàng nhìn Lý Nhạc Phàm há mồm muốn nói cái gì đó nhưng sự mệt mỏi khiến cho nàng ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có.
Thân hình khẽ run lên, thiếu nữ rút cuộc cũng không chịu được, hôn mê.
Nhạc Phàm đi tới bên cạnh thiếu nữ xem xét tình hình thân thể đối phương một chút, tổng quan thì lượng độc đó cũng không có hại đối với thân thể của nàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại nhìn cảnh vật xung quanh, tạm thời gác lại ý định rời đi.
Hắn trở lại bên cạnh đống lửa, ánh mắt Nhạc Phàm sâu thẳm, không biết lại đang suy nghĩ điều gì.
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên