Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 580: Thiên Hạ Cùng Võ (4)
ạ Tiểu Thanh không ngờ lại là ngươi
Mỗi chữ Bộ Vân Thiên phun ra đều ẩn chứa sát khí nồng nặc, nếu không có nữ nhân trước mắt này, hôm nay hắn cũng không phải chật vật như vậy. Hắn giờ phút này hận không thể đem đối phương bầm thây vạn đoạn, hóa giải mối hận trong lòng
Đúng vậy, ma y tử nữ( nữ tử mặc áo tang) này chính là Tạ Tiểu Thanh, mà nam tử đứng bên cạnh chính là Tông Lạc Thần, không cần che dấu nữa, Tông Lạc Thần đồng dạng cũng gỡ mũ tre xuống, lộ ra khuôn mặt kiên nghị, hai mắt bắn ra hàn quang
Khi biết tin người của Thánh vực sắp xuất hiện tại đại hội võ lâm lần này, hai người trước tiên nghĩ đến chính là muốn tìm Bộ Vân Thiên kia báo huyết hải thâm cừu. Nếu là hai tháng trước kia, bọn họ tuyệt không dám làm như như vậy. Nhưng khi biết được Lý Nhạc Phàm đang ở thành Lạc Dương, bọn họ không còn sợ gì nữa, lập tức lên đường
- Nơi này lại có trò hay để xem rồi!
Giang Tiểu Phong thì thầm, liếc mắt bốn phía, phát hiện quả thực mình không còn chuyện gì nữa, đành phải nhanh chóng lui qua một bên, sau đó âm thầm truyền âm với Cừu Hận Huyết nói:
- Đại sư phụ, chốc nữa lão nhân gia ngài cần phải trợ giúp mấy người Tạ Tiểu Thanh đó, ngàn vạn lần đừng để bọn họ phải chịu thiệt thòi
Nghe được đồ đệ đột nhiên truyền âm, Cừu Hận Huyết giật mình hồi âm nói:
- Như thế nào? Ngươi với hai tiểu gia hỏa kia rất quen thuộc sao?
- Cũng chưa đến mức quen thuộc
Giang Tiểu Phong thờ ơ nói:
- Bất quá Tạ Tiểu Thanh kia chính là muội tử mà Lý Nhạc Phàm thừa nhận, ta lại vừa vặn thiếu Lý Nhạc Phàm một cái thiên đại nhân tình, nếu không trả được tu vi sau này khó có thể tịnh tiến
Cừu Hận Huyết trừng mắt nhìn đối phương mắng:
- Tên xú tiểu tử này, ngươi thiếu nhân tình của người ta liên quan cái rắm gì đến lão tử, tự mình mà trả đi!
Giang Tiểu Phong cười hì hì nói:
- Ta cái này chẳng phải sợ là một mình không chống đỡ được hay sao? Bộ gia huynh muội cũng không phải là hạng đèn cạn dầu, đừng có nhìn thấy vừa rồi ta cường ngạnh như thế, kì thực trong lòng đang vô cùng sợ hãi, cũng may là lão nhân gia ngài có chút mặt mũi, cho nên ta có thể thực sự có thể hạ tràng được rồi. Hắc hắc!
- Xú tiểu tử
Cừu Hận Huyết mặc dù ngoài miệng đang trách mắng, nhưng thâm tâm đang ngầm thích không thôi
Trong lúc hai sư đồ này âm thầm truyền âm, dưới đài cũng một trận huyên náo ầm ĩ
A! Cái này quả là oan gia ngõ hẹp a!
Phương Hàm chậm rãi tiến đến, nhìn về phía Bộ Vân Thiên dáng vẻ hạnh tai nhạc họa (vui sướng khi thấy người khác gặp họa) nói:
- Tựa hồ, vừa rồi kẻ nào đó còn nói cái gì mà ân oán giang hồ thì giải quyết bằng giang hồ, còn cái gì mà khoái ý ân cừu nữa! Hiện giờ chính chủ tìm đến, không biết Bộ công tử định giải quyết ra sao?
- Hừ
Bộ Vân Thiên lạnh lùng nhìn Tạ Tiểu Thanh cùng Tông Lạc Thần, không thèm nhìn Phương Hàm khinh thường nói:
- Đúng, là ta đã nói khoái ý ân cừu, tùy thời đều có thể phụng bồi. Thế thì sao? Ta hôm nay liền đứng nguyên ở chỗ này, bọn chúng có bản lĩnh gì thì cứ trực tiếp tìm ta mà báo thù…Chỉ là, bằng vào hai kẻ này?
Tạ Tiểu Thanh đang muốn phát tác, chợt Tông Lạc Thần đứng ở một bên đem nàng giữ chặt, âm thầm truyền âm nói:
- Hai người chúng ta không phải là đối thủ của hắn, trước tiên nhẫn nhịn một chút
Chứng kiến biểu tình ngạo mạn của Bộ Vân Thiên, Phương Hàm khúc khích cười nói:
- Xem ra Bộ công tử dường như đã quên mất rôi, tuy rằng hai người bọn họ không đánh lại ngươi, nhưng người ta lại có một đại ca tốt a! Hắc hắc, nếu tiểu nữ nhớ không nhầm, đại ca của vị cô nương này vô cùng bá đạo trong việc bao che khuyết điểm.
- Lý Nhạc Phàm?
Trong khoảnh khắc, trong đầu Bộ Vân Thiên chợt hiện lên một cái bóng ma vô cùng lớn, sắc mặt không khỏi đại biến!
Hắn từng cho rằng Lý Nhạc Phàm đã chết, cho nên khi đối mắt với Tạ Tiểu Thanh mới hồn nhiên không cần e ngại gì, chỉ là sự thật chứng minh, Lý Nhạc Phàm còn sống, chỉ sợ lúc này chính là đang ở bên trong thành Lạc Dương
- Lý Nhạc Phàm lại là Lý Nhạc Phàm, nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Biểu tình trên mặt Bộ Vân Thiên có thể nói là vô cùng tuyệt vời, trong lòng vô cùng bất an:
- Đúng rồi, ta tuy rằng không phải là đối thủ của Lý Nhạc Phàm, nhưng ta hoàn toàn không cần thiết phải sợ hắn. Nói như thế nào đi nữa ta cũng là Thánh vực đệ tử, cho dù Lý Nhạc Phàm có ba đầu sáu tay, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Thánh vực, huống chi sau lưng ta còn có đám người Dịch Phong Tình. Tên họ Dịch tuy rằng cùng ta không hợp, nhưng sự việc quan hệ đến mặt mũi của Thánh vực, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn
Tư tưởng đã thông suốt, trong lòng Bộ Vân Thiên dần dần bình tĩnh trở lại. Phương Hàm liếc mắt nhìn, khóe miệng chợt hiện lên tiếu ý
Với ánh mắt nhìn người của nàng, như thế nào lại không nhìn ra tính toán của Bộ Vân Thiên. Bất quá nàng cũng không có vạch trần đối phương, mà ánh mắt hướng về phía xa xa
- Sư huynh ngươi xem việc nay nên xử lí như thế nào?
Cổ Linh Phong đi đến bên cạnh Dịch Phong Tình, lặng lẽ truyền âm hỏi
Dịch Phong Tình lắc lắc đầu nói:
- Chúng ta hiện tại không nên ra mặt, việc này chỉ nên để Bộ Vân Thiên gánh chịu là vẹn toàn, nếu chúng ta ra mặt can thiệp, thánh vực tất nhiên sẽ trở thành cái đích choi mọi người chỉ trích, đến lúc đó đứng nói là Bộ Vân Thiên, chỉ sợ là ngay cả chúng ta cũng sẽ hãm vào trong vũng bùn này
Cổ Linh Phong nhíu nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ không còn biện pháp khác sao
- Hy vọng Bộ Vân Thiên biết tiến thối, nếu không chỉ sợ….
Dịch Phong Tình thở dài ánh mắt lóe lên nói:
- Giỏi cho một tên Thiết huyết, quả nhiên là một cái hảo kế, chẳng nhứng có thể áp chế thánh vực chúng ta, ngay là Lý Nhạc Phàm cũng bị hắn cuốn vào!
Cổ Linh Phong nghe vậy thì cả kinh:
- Dịch sư huynh, ý huynh chỉ hết thảy đều là kế của Thiết Huyết?
Dịch Phong Tình mặt không chút đổi sắc nói:
- Ngoại trừ hắn, còn có thể là ai? Thiết Huyết khổ tâm tính kế thánh vực chúng ta như thế, chính là hắn dự định sẽ cùng thánh vực chúng ta lần này hoàn toàn quyết liệt
Lời nói của đối phương khiến cho Cổ Linh Phong khó có thể tin:
- Thiết Huyết dám làm như vậy? Đã không còn sự che trở của thánh vực, hắn chẳng lẽ không sợ người của ma môn tìm đến báo thù sao?
Dịch Phong tình thản nhiên nói:
Hắn dã tâm không nhỏ……… hơn nữa hành sự lại phi thường triệt để, khiến cho thánh vực chúng ta hôm nay lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan, còn về Ma môn, nếu hắn đã có chỗ dựa phía sau, đương nhiên là không cần sợ hãi nữa
Cổ Linh Phong suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, chỉ là trong ánh mắt vẫn tràn đầy nghi hoặc
Phía sau, đám người Xa Ngọc Hàn vẫn đang nhìn trộm, lại không biết nên làm thế nào cho phải
- Như thế nào? Sao còn chưa động thủ?
Một tiếng cười lạnh, khuôn mặt Bộ Vân Thiên tràn đầy vẻ trào phúng, hướng về phía hai người Tạ Tiểu Thanh nói:
- Các ngươi chẳng phải là muốn tìm ta báo thù sao? Ta hôm nay chính là đứng ở chỗ này, đợi các người động thủ đó!
- Đại ca ngươi cũng đừng làm khó dễ bọn chúng chứ!
Bộ Vũ Tình âm dương quái khí nói:
- Ngươi xem, đến cả hai chân bọn chúng đứng còn phát run, làm sao dám động thủ cùng ngươi? Chắc là bọn chúng cũng chỉ có thể trông cậy vào cái tên đại ca Lý Nhạc Phàm kia đến giúp đỡ bọn chúng thôi!
Đối mặt với châm chọc khiêu khích như thế, Tạ Tiểu Thanh vô cùng giận dữ, nếu không phải Tông Lạc Thần gắt gao ôm chặt nàng, chỉ sợ là nàng sớm đã xông lên liều mạng rồi!
Mà mọi người khi nghe được cái tên " Lý Nhạc Phàm" này đồng dạng cũng phản ứng vô cùng kịch liệt
Trước tiên không nói đến đủ loại sự tích cùng hung danh hiên hách của Lý Nhạc Phàm mười năm về trước, chỉ vài ngày trước đây, hắn huyết tẩy Tổng đốc phủ Nghiễm Châu, đã khiến giang hồ vô cùng náo động, hung danh lan xa!
Đúng lúc này lại nghe được cái tên "Lý Nhạc Phàm", tựa hồ trong không khí chợt chàn ngập một cỗ hương vị huyết tinh!
- Lý Nhạc Phàm
Quan Tâm trong nháy mắt trở nên thất thần, trong đầu một cái thân ảnh mơ hồ dần dần hiện lên rõ rệt
Cứ tưởng mình có thể quên, không ngờ bản thân một mực vẫn còn nhớ rõ
- Cái gì! Lý Nhạc Phàm? Cô ta nói là Lý Nhạc Phàm
- Không phải chứ! Đại ca của Tạ Tiểu Thanh là Lý Nhạc Phàm? Bọn họ một người họ Lý một người họ Tạ, sao có thể là huynh muội được?
- Ngu ngốc, người ta là huynh muội kết nghĩa
- Ặc, lã tử không ngờ lại quên mất chuyện này
- Mụ nội nó! Nếu là Lý Nhạc Phàm, tên họ Bộ này gặp đại nạn rồi!
- Đúng vậy, đúng vậy, họ Bộ này bình thường vốn là kẻ hống hách, cuối cùng cũng có người xuất hiện chế trụ hắn
- Ta xe không nhất định, họ Bộ kia nó thế nào đi nữa cũng là thánh vực đệ tử, hiện tại trên võ thai có nhiều thánh vực đệ tử như vậy, cho dù là Lý nhạc Phàm cũng đành phải bó tay
- Ngu ngốc! Ân oán giang hồ là hành vi cá nhân, họ Bộ kia diệt môn nhà người ta, người ta tự nhiên là muốn trả thù, nếu người thánh vực ra mặt, sự tình sẽ trở nên ầm ĩ hơn nữa, nói không chừng còn biến thành việc thánh vực mâu thuẫn với cả giang hồ
- Ngô! Huynh đài quả thực là cao kiến
- Các ngươi nói xem, Lý Nhạc Phàm có thể chế trụ họ Bộ kia không?
- Cái này khó mà nói được, tuy rằng đồn đại Lý Nhạc Phàm phi thường lợi hại, nhưng mà họ Bộ kia cũng không phải là quả hồng chín, huống chi còn có muội muội hắn nữa, đến lúc đó huynh muội Bộ gia liên thủ, Lý Nhạc Phàm chưa chắc đã đánh lại được hai người bọn họ!
- Hừ! Các ngươi thì hiểu cái rắm gì! Bộ gia huynh muội tính là cái lông gì, mười năm về trước một Lý Nhạc Phàm đã có thể chọi được tên tu sĩ, khẳng định bây giờ sẽ vô cùng lợi hại
- Đó là đương nhiên! Lão tử nghe nói, lúc trước Lý Nhạc Phàm huyết tẩy cái Tổng đốc phủ gì đấy, đơn thân độc mã đối mặt với mười vạn đại quân, hơn mười Tiên thiên cao thủ, còn có cả ba tên tu sĩ phi thường lợi hại, kết quả mười vạn đại quân bị giết mất gần một vạn, Tiên thiên cao thủ bị đồ sát toàn bộ, ba tên tu sĩ một tử trận, hai tên còn lại trọng thương phải lùi lại
- Chính thế chính thế, Bộ gia huynh muội mà có thể cùng người ta so sánh? Ta nhổ vào!
- Ha hả, nói cũng đúng!
Nghe được tiếng nghị luận sôi nổi ở phía dưới, Bộ Vân Thiên sắc mặt vô cùng âm tầm. Nếu là lúc bình thường, mấy tên giang hồ nào dám dám bình phẩm hắn từ đầu tới chân không hề cố kị như vậy?
Hết thảy, đều do hai kẻ trước mặt này gây nên, cũng chính là do bọn chúng làm hại!
- Tất cả đều câm miệng lại cho lão tử!
Bộ Vân Thiên lộ vẻ mặt dữ tợn, hai mắt tỏa ra huyết quang nhàn nhạt, hướng xuống dưới đài gần lên đầy giận dữ
Chúng nhân sĩ giang hồ khiếp sơ hung uy của tu sĩ, không thể không ngậm miệng lại, chung quanh lập tức trở nên an tĩnh
Đương nhiên, dưới đài không nói lời nào, nhưng những thiên đạo cao thủ trên đài vẫn không ngừng cười nhạo, châm chọc xem thường, tiếng nghị luận không hề dừng lại
Ai yêu! Bộ công tử đang hù dọa ai đó?
Lại là thanh âm của Phương Hàm, chỉ nghe thấy nàng quái thanh quái khí nói:
- Người Thánh vực thật là uy phong a, động một chút liền kêu to gọi nhỏ, người không biết, còn tưởng là đám a miêu a cẩu ở đâu chạy tới đây sủa trộm nữa chứ. Hắc hắc
- Chính đó, chính đó, ta vốn là người trời không sợ, đất không sợ, nhưng sợ nhất là đám a miêu a cẩu gì gì đó a, nếu mà bị cắn một phát, cũng đành bó tay không làm gì được a!
- Tại sao vậy?
- Súc sinh cắn ngươi một phát, chẳng lẽ ngươi lại cắn ngược lại à?
- Đương nhiên là không! Ta sẽ một đao làm thịt con súc sinh kia!
- A, biện pháp này đúng là rất tốt, hắc hắc!
- Ha ha ha
Một phen đối thoại này đều khiến cho trên đài dưới đài cười lên ầm ĩ
Giận a! Bộ Vân Thiên tức giận đến mức tóc dựng thẳng đứng, nhưng lí trí của hắn nói cho hắn biết rằng mình đã gây thù chuốc oán không ít, nếu mà lúc này cùng cao thủ giang hồ tranh chấp, mình tuyệt đối sẽ không dễ chịu gì
Thở sâu một hơi, Bộ Vân Thiên vẻ mặt đầy sát khí hướng Phương Hàm nói:
- Xú nha đâu, coi như là ngươi lợi hại, hôm nay qua đi, chúng ta sẽ tiếp tục hảo hảo tính món nợ này!
- Phải không?
Phương hàm không hề để ý đến uy hiếp của đối phương chút nào mỉm cười nói:
Ta cũng không có sợ người khác tìm ta tính toán, chỉ là nếu chờ Lý Nhạc Phàm xuất hiện, Bộ Công tử sợ là không qua được ngày hôm nay rồi
Hừ lạnh một tiếng, Bộ Vân Thiên ngạo nghễ nói:
- Cho dù Lý Nhạc Phàm đến đây thì có thể làm gì được ta? Ta chính là thánh vực đệ tử, đúng sai cũng không tới phiên Lý Nhạc Phàm hắn quản, hay ngươi cho rằng hắn có năng lực địch nổi cả thánh vực sao?
Trong lúc hai người đối thoại, một trận gió lớn đột nhiên thổi tới
Không đúng! Chuẩn xác mà nói, phải là một đạo khí lãng cự đãi dung hợp cùng uy thế của thiên địa mà đến
Ha ha, giang hồ đã lâu không có náo nhiệt như vậy, thật sự là tốt a!
Trong tiếng cười lớn, một thân hình khôi ngô từ trên trời hạ xuống
- A? Thiên đạo cao thủ? Là ai đến vậy?
- Mau nhìn? Quả là một bả cự đao!
- Đó là Đao si tiền bối?!
- Đao nhất Đao si? Hắn không phải là đã mất tích rồi sao?
- Mất cái đầu ngươi, người ta đó là bế quan tu luyện
- A, đúng đúng! Khó trách nhiên năm như vậy trên giang hồ cũng không có tin tức của đao si tiền bố, hiện tại xuất sơn, chỉ sợ là đã tu luyện thành công rồi sao!
- Chính là! Năm đó Đao si tiền bôí bước vào cánh cử Thiên đạo, hôm nay chỉ sợ là đã tu luyện đại thành, nhìn khí thế vừa rồi của Đao si tiền bố, quả thực là uy vũ a!
- Ân! Quá lợi hại!
- A! Đó là đao si tiền bối!
Ha ha! Đao si tiền bối xuất hiên, xem cái đám người hách đạo còn dám vển mõm lên hay không!
- Đúng vậy, đúng vậy, đao si tiền bối chính là tấm gươngi cho người trong chính đạo chúng ta!
- Chúng ta vì đao si tiền bối mà cảm thấy vinh quang
- Đao si tiền bối, cho đám gia hỏa hắc đạo kia biết thế nào là trời cao đất dày đi!
Cả một vỗ mông ngựa, thanh âm tán thưởng vang lên liên tiếp, khiến cho người có định lực thâm hậu như khấu phỉ cũng nhịn không được, khuôn mặt già đỏ hết cả lên
- Khụ khụ khụ!
Khấu Phỉ nỗ lực duy trì hình tượng của mình, ho khan hai tiếng nói:
- Vừa rồi dường như lão phu nghe thấy có kẻ ở trong này phóng xú khí bừa bãi, như thế nào bây giờ lại câm rồi!
- Bái kiến Khấu Phỉ tiền bối
Thấy Khấu Phỉ xuất hiện, Tạ Tiểu Thanh cùng Tông Lạc Thần lập tức bước lên bái kiến, nét mặt vô cùng vui sướng. Bởi vì Khấu Phỉ xuất hiện có nghĩa là Lý Nhạc Phàm cũng sẽ nhanh chóng có mặt ở đây
- A? Hai tên tiểu gia hỏa các ngươi không phải là đang ở biên quan sao? Như thế nào lại đến nơi này?
Khấu Phỉ chứng kiến hai người xuất hiện ở nơi này không khỏi sửng sốt
Tông lạc thần chắp tay, vẻ mặt bi phẫn nói:
- Hồi bẩm Khấu tiền bối, Bộ Vân Thiên cùng chúng vãn bối có mối thù diệt môn, vãn bối cùng Tạ Tiểu Thanh lần này đến đây vì báo thù!
- Đúng vậy!
Tạ Tiểu Thanh mắt phu nộ hỏa, gắt gao nhìn vào Bộ Vân Thiên nói:
- Thù diệt môn bất cộng đái thiên, tiểu nữ nhất định phải giết Bộ Vân Thiên!
Hồi tưởng lại thân nhân chết thẩm, hai mắt tràn đầy tơ máu của Tạ Tiểu Thanh lại không kìm được mà rơi lệ, nàng hận, hận chính mình không đủ thực thực báo thù, nếu không nàng nhất định muốn tự tay bắt Bộ Vân Thiên huyết thế trước mộ phần của thân nhân
Khấu Phỉ nghe vậy khẽ rùng mình một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tạ Tiểu Thanh nói:
- Hài tử đừng khóc, ta nghĩ thân nhân của ngươi nhất định sẽ vì ngươi mà cảm thấy cao hứng, ít nhất vẫn có một người còn sống, bởi vì ngươi là hy vọng của bọn họ a!
Một phen cảm khái, trên khuôn mặt già nua của Khấu Phí thoáng qua một chút ảm đạm
- Ca sát
Bộ Vũ Tình kéo áo huynh trưởng nói nhỏ:
- Ca, hảo hán không chấp nhất cái thiệt thòi trước mắt, bọn chúng nhiều người, chúng ta đấu không lại, chi bằng chúng ta trước tiên quay về, chờ sau này sẽ tìm bọn chúng tính sổ!
Đừng nhìn Bộ Vũ Tình tự cao tự đại, dễ dàng xúc động, không có nghĩa là cô ta là loại người ngu dốt. " Đao si" Khấu Phỉ đã có uy danh lâu năm, thực lực cũng không cần bàn cãi, chủ yếu nhất chính là danh vọng của Khấu Phỉ trên giang hồ phi thường cao, giao du rộng lớn. Đối mặt với nhân vật như thế, áp lực với Bộ Vũ Tình tự nhiên là không nhỏ
Huống chi sự tình đã đến bước đường này, hai người đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn, nếu xuất hiện thêm Lý Nhạc Phàm nữa, chỉ sợ sẽ rất khó toàn thân mà trở ra, Bộ Vân Thiên là kẻ thông minh, vì thế hắn gật gật đầu, xoanh người đi về phía đám người Dịch Phonng Tình
- Đứng lại
Tạ Tiểu Thanh thấy Bộ Vân Thiên chuẩn bị li khai, trong lòng khẩn trương, muốn xông lên chặn đường đối phương, đáng tiếc bị Khấu Phỉ kéo lại
- Nha đầu đừng lo, bọn chúng không rời đi được đâu, hắc hắc!
Một tiếng cười quái dị, Khấu Phỉ cứ như vậy biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trước mặt Bộ gia huynh muội, ngạnh sinh chắn trước đường đi của hai người
- Khấu tiền bối, đây là có ý gì?
Khấu Phỉ đột nhiên xuất hiện chặn đường, trên Bộ gia huynh muội xuất hiện vẻ kinh hoàng, Bộ Vân Thiên cố nén giận dữ nói:
- Vãn bối còn có việc, kính xin Khấu tiền bối nhường đường cho
- Không được không được
Khấu Phỉ lắc lắc đầu nói:
- Tạ Tiểu Thanh là muội tử Lý Nhạc Phàm đích thân thừa nhận, cứ như thế để các ngươi li khai, lão phu chốc nữa sao có thể cấp công đạo cho Lý tiểu tử? Ai! Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách các ngươi hành sự tuyệt tình, diệt cả gia môn nhà ngươi ta, hay cho một cái tâm tàn nhẫn a!
- Hừ! Ta chính là làm không có tuyệt tình mới lưu lại hai cái hậu hoạn này
Bộ Vân Thiên trong lòng nghĩ như vậy, đương nhiên là hắn không dám nói ra miệng, chỉ là hạ thấp tư thái nói:
- Khấu tiền bối, hai người Tạ Tiểu Thanh cho dù muốn báo thù, thì cái này cũng chỉ là ân oán giữ vãn bối và hai người bọn họ, tiền bối làm như thế này, không khỏi có chút xen vào việc của người khác hay sao?
- Xen vào việc của người khác? Ha ha, xem vào việc của người khác ha ha ha!
Khấu Phỉ một trận cười to, vang vọng khắp bốn phía, tựa hồ là gặp sự tình vô cùng buồn cười. Một lát sau tiếng cười qua đi, Khấu Phỉ biểu tình nghiệm nghị nói:
- Lão phu nhiều năm rồi không có hành tẩu giang hồ, các ngươi cũng đã quên tính cách của lão phu rồi? Lão phu cả đời này chính là kẻ ỷ thế hiếp người lang tâm phế cẩu đó!( lòng lang dạ sói)
- Ngươi ngươi…!
Trong lòng Bộ Vân Thiên nghẹn uất, hết lần này đến lần khác lại không thể bạo phát, trời sắp về chiều, liên tục có nhân sĩ hướng tới chỗ này phi đến. Nhưng đúng lúc này phía nam xuất hiện một nhóm người, đưa tới toàn bộ chú ý của mọi người trên đài
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên