To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 543: Sơn Tặc Trả Thù
ái gì?! Lão Tam xảy ra chuyện gì?"
Trang Nhị bất ngờ từ chỗ ngồi đứng lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái cáng bọn sơn tặc mang vào.
Nằm trên cáng, Tào Tam toàn thân đầy máu tươi. Cánh tay phải cũng đã mất! Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ kinh sợ trong mắt còn chưa kịp biến mất, hiển nhiên là gặp phải việc gì đó dị thường khủng bố, mới có thể khiến cho Tào Tam có bộ dạng thê thảm mất hồn như thế.
Các đương gia còn lại cũng đứng hết lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tào Tam, trong lòng rung động vạn phần!
Ở đây người nào không từng lăn lộn trong những cảnh đầy máu tươi, nhưng thấy Tào Tam có kết quả thê thảm như vậy, vẫn không nhịn được phát lạnh!
Phía Liên Vân trại, Điền Mậu và Chu Tiến nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng không hề mở miệng.
"Lão Tam! Lão Tam!"
Trang Nhị liền lao ra phía trước, tiện tay túm lấy vạt áo một tên sơn tặc, tức giận rít gào nói: "Con mẹ nó! Ai làm việc này? Mau nói là ai làm? Lão tử muốn lột da hắn! Băm hắn thành vạn đoạn!"
"Hồi... Hồi... Bẩm nhị đương gia, là... Là, là người của đại thông thương hội làm, bọn chúng còn giết hơn ba trăm huynh đệ của chúng ta."
Kẻ đó chính là sơn tặc cùng trốn về với Tào Tam, tràng diện tanh máu hắn tận mắt nhìn thấy, cho tới lúc này, hắn vẫn chưa ổn định được tâm trạng của mình.
Chúng nhân đều biết, trong mấy đương gia, quan hệ giữa Trang Nhị và Tào Tam là tốt nhất, không chỉ là một tầng quan hệ giữa các trại chủ bên ngoài, còn có một tầng quan hệ huyết thống thân thiết bên trong, nói đơn giản chính là huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ. Lúc này thấy thảm trạng của huynh đệ ngay trước mắt mình, bảo hắn làm sao bảo trì được tâm tình như bình thường?
"Tay... Một cánh tay của ta! Báo thù, ta muốn báo thù!"
Tào Tam dù bị thương nặng, nhưng thần trí phi thường thanh tỉnh. Chỉ bất quá gặp đả kích lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận sự thật.
"Lão Tam!"
Trang Nhị tràn đầy đau xót, liên tục gật đầu nói: "Lão Tam đệ yên tâm, nhị ca cùng các huynh đệ sẽ báo thù cho đệ, nhất định sẽ báo thù cho đệ!"
Lập tức, Cam lão đại sai người kể lại tường tận chuyện vừa phát sinh.
Sau khi nghe xong mấy tên sơn tặc trốn về kể lại, mọi người lâm vào trầm mặc.
Kỳ thực đại thông thương hội ở ngoài cũng chỉ là một thương hội nhỏ thôi, cũng không có gì cần cố kỵ. Nhưng đạo lãnh quang không biết từ đâu xuất hiện kia là gì? Nó cũng không làm người khác phỏng đoán được gì cả.
Mọi người vô cùng rõ thân thủ của Tào Tam, ngay cả hắn cũng bị đánh đến mức này, những người khác đi báo thù sợ là cùng không tốt hơn là bao.
"Khái khái!"
Một tiếng ho khan, Chu Tiến phá ta bầu không khí nặng nề nói: "Theo ta được biết, đại thông thương hội mặc dù được cho là giàu có, nhưng sau lưng cũng không có thế lực nào ủng hộ, nếu không cũng không bị tam đại thương hội liên thủ chèn ép nhiều năm như vậy. Hôm nay phát sinh sự việc như vậy, có thể là đại thông thương hội đã dùng nhiều tiền mời cao thủ hỗ trợ."
Điền Mậu tò mò tiếp lời: "Không thể nào? Lấy địa vị hiện tại của đại thông thương hội, có thể mời người nào hỗ trợ chứ? Có lẽ chỉ là vị cao thủ nào đó vừa khéo đi ngang qua thôi?"
Chu Tiến lắc đầu nói: "Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, một đại hiệp gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đánh cướp, vậy mọi người chúng ta đây chẳng phải đã bị đánh chết rồi sao! Càng huống chi, ngọn núi này cũng không phải là quan đạo yếu lộ, nếu không có việc gì gấp, ai rỗi hơi đi qua nơi hẻo lánh thế này chứ? Bất quá, người đại thông thương hội mời được, năng lượng lộ ra ngoài cho thấy, chắc là một tiên thiên cao thủ!"
Nghe Chu Tiến nói xong, mọi người không khỏi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trang Nhị tối sầm mặt lại, các huynh đệ khác cũng không tốt, đều đem ánh mắt chuyển hướng lão đại: "Đại ca, Thất Hổ trại chúng ta chưa từng bị người khác đè đầu cưỡi cổ, việc này không thể bỏ qua được, huynh nói gì đi chứ!"
Cam lão đại đi lên trước, vỗ vỗ Trang Nhị: "Thất Hổ trại bảy huynh đệ một lòng, lần này lão Tam chịu nhục, không thể nghi ngờ là đã làm bậy trên đầu chúng ta, cho chúng ta một bạt tai, tự nhiên không thể bỏ qua việc này! Nếu không việc này truyền ra ngoài, Thất Hổ trại chúng ta làm sao có thể ngẩng đầu lên được?"
"Lão Đại nói rất đúng! Quản con mẹ nó cái gì thương hội cái gì cao thủ làm gì."
"Nhất định phải vì lão tam báo thù!"
"Không sai, còn phải bắt sống cô gái kia về, từ từ chơi chết cô ta!"
Nghe lão đại nói, chúng đương gia đều phụ họa.
"Thất Hổ trại có nhiều huynh đệ như vậy, còn có Cam lão đại là tiên thiên cao thủ, sao có thể sợ đánh nhau? Chỉ bất quá, xem cước trình của Đại Thông thương hội, thương đội của ối phương sợ là đã tiến vào cảnh nội Hà Nam, đó là phạm vi thế lực của Thiên Địa Minh. Nếu xử lý không tốt, có thể đưa tới phiền toái không nhỏ."
Trong lòng có cố kỵ, Cam lão đại cúi đầu suy tư.
"Đại ca chẳng lẽ lo lắng không động được vào Thiên Địa Minh?" Trang Nhị thấy thế vội vàng nói: "Đại ca không cần lo lắng, Thiên Địa Minh cùng triều đình tranh chấp, đã sớm đem thế lực ở biên giới Hà Nam quay về Lạc Dương rồi. Càng huống chi, nghe nói Thiên Địa Minh muốn mở võ lâm đại hội, chính mình còn bận tối mắt, nào có công phu đi quản chuyện bên ngoài."
"Hừ! Sợ cái rắm gì! Sơn tặc chúng ta hành động theo suy nghĩ, làm gì có thời gian mà lo lắng?"
Cam lão đại mắt híp lại, quét về phía hai người Điền Mậu nói: "Điền tứ gia, Chu huynh đệ, chính vì thấy người có phần, đại thông thương hội mặc dù không bằng tam đại thương hội, nhưng cũng được cho là giàu có một phương, lần này đi Lạc Dương tham gia thương hành tập hội, tất nhiên vận chuyển không hề ít hàng hóa, ta tự nhiên không thể ăn nó một mình, nguyện cùng hai vị chia năm năm."
"Con mẹ nó, thì ra hắn muốn tìm một chỗ dựa."
Nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, Chu Tiến cười cười đầy thâm ý nói: "Đại đương gia quá khách khí, lần này tam đương gia của quý trại bị kẻ khác đoạn đi một tay, ta sao có thể lấy lợi từ trong đó!"
Cam lão đại lão mặt đỏ lên, đang định vãn hồi vài câu, lại nghe Chu Tiến nói: "Bất quá chút việc nhỏ này, kêu vài huynh đệ đi giúp một chút cũng được."
Thầm mắng đối phương giảo hoạt, Cam lão đại nặn ra vẻ mặt tươi cười nói: "Ân tình này, Cam mỗ xin nhận. Sau này có việc gì cần Cam mỗ giúp hai vị chỉ cần mở miệng là được."
"Ha ha, nói rất hay!"
Điền Mậu và Chu Tiến nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
Mặt trời ngả về tây, màn đêm phủ xuống.
Đi trên đường cái Hoài Khánh thành, khắp nơi đều có vẻ trong trẻo bắt mắt nhưng lạnh lùng, chỉ có mấy chỗ ngọn đèn yếu ớt chợt lóe rồi vụt tắt..
Thư Lam còn nhớ, mấy năm trước lúc mình đi ngang qua Hoài Khánh thành, nơi này vẫn là một địa phương phồn hoa náo nhiệt. Không ngờ mấy năm ngắn ngủi, thành thị đã từng rất phồn vinh này cũng đã suy bại đến mức này.
Bánh xe lịch sử, không có vinh hoa vĩnh hằng, đây là loạn thế a!
Trong lòng cảm khái, Thư Lam nói với Miêu thúc: "Miêu thúc, giờ chúng ta cũng đã vào thành rồi, nói vậy đám sơn tặc này chắc cũng không dám đuổi theo nữa, chúng ta hay là tì một chỗ nghỉ ngơi một chút đi! Ta nhớ chỗ rẽ phía trước có khách sạn, chúng ta qua đó xem xem."
"Vâng, tiểu thư!"
Miêu thúc trả lời một tiếng, sau đó tiến lên dẫn đường cho xe ngựa.
Mọi người trong thương đội ở phía sau, ai cũng thẫn thờ, tâm tình dị thường sa sút.
Hỉ Lai khách sạn.
Quá nửa thời gian trong ngày chưởng quỹ có cái mũi đỏ chót ngủ gục trên bàn, nước dãi chảy đầy ra bàn, thỉnh thoảng lại còn phát ra mấy tiếng cười quái dị.
"Đông đông đông!"
Một hồi gõ cửa thực mạnh, làm chưởng quỹ giật mình tỉnh dậy.
"Cường đạo tới?! Cường đạo tới!?"
Cặp mắt ngái ngủ lờ mờ của chưởng quỹ căn bản không nhìn rõ tình hình thế nào, vội vàng ôm đầu lui vào một bên, không ngừng hô:
"Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng a! Ngài muốn lấy vật gì cứ tùy tiện lấy, ta nơi này cái gì cũng không có a!"
Chưởng quỹ mũi chảy đầy mồ hôi, bộ dạng chua cay kia cho dù người nào nhìn cũng cảm thấy bất nhẫn.
"Uy uy uy! Được rồi chưởng quỹ, chúng ta không phải cường đạo!"
Lương Hộ tiến lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Mới vừa rồi chúng ta gọi ngươi rất nhiều mà không thấy trả lời, mới đạp bàn thôi."
"Cái gì?! Không phải cường đạo?"
Chưởng quỹ cẩn thận ngẩng đầu, dùng sức dụi mắt, chỉ thấy một đám người đứng trước mắt quần áo không chỉnh người, trên người tựa hồ còn tản ra một mùi máu tươi nhàn nhạt.
"Các ngài thực không phải cường đạo?!"
Thấy vẻ mặt cảnh giác của chưởng quỹ, Miêu thúc cười giải thích nói: "Chúng ta thực không phải cường đạo, chỉ là lúc đi ngang qua đỉnh núi có đánh nhau với sơn tặc, mới thành ra thế này."
"Cái gì?! Các ngài đánh nhau với sơn tặc?!"
Chưởng quỹ đầu tiên là cả kinh, lập tức nơm nớp lo sợ hỏi: "Vậy, vậy các ngài tới nơi này làm gì?"
"Làm gì? Còn có thể làm gì?" Lương Hộ tức giận nói: "Các ngươi nơi này không phải khách sạn sao? Chúng ta đến đương nhiên là muốn ở trọ, các ngươi hỏi đông hỏi tây, rốt cuộc là có muốn kiếm chút sinh ý hay không?"
"Có, có... Không! Không muốn, không muốn!"
Chưởng quỹ đầu tiên là gật đầu, rồi sau đó sắc mặt đại biến, vội vàng lắc đầu nói: "Các ngài mau đi nhanh cho, chúng ta nơi này không cần kinh doanh."
Một bên, Thư Lam thấy chưởng quỹ lời nói trước sau không giống nhau, thầm nghĩ việc có điểm lạ, vì vậy ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Trác Tiêu, ngươi mở nơi này để kinh doanh, làm gì có đạo lý đem khách nhân đẩy ra ngoài, chúng ta là đội xe của Đại Thông thương hội, chuẩn bị đi Lạc Dương tham gia thương hành tập hội, chúng ta cũng không phải là người xấu gì."
Có lẽ là bề ngoài thanh thuần của cô gái, có lẽ là ngữ khí thân thiết của cô gái, chưởng quỹ dần dần từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn mấy người một lúc, cuối cùng thở dài nói: "Mấy vị quan nhân, vị tiểu thư này, các người hay là nhanh rời đi đi! Các người đã đắc tội với sơn tặc, nếu chậm chân sẽ không đi được nữa đâu."
"Cái gì?!"
Miêu thúc và Lương Hộ nhìn nhau, người sau ngược lại hỏi: "Chưởng quỹ lời ngươi nói có ý gì? Hà Nam cảnh nội này không phải phạm vi thế lực của Thiên Địa Minh, chẳng lẻ đám sơn tặc cường đạo này còn dám làm xằng bậy?"
"Ôi! Đừng nói nữa!"
Chưởng quỹ đau khổ nói: "Vùng biên giới Hà Nam này, sơn tặc cường đạo phi thường độc ác, thường xuyên đến cướp sạch. Vùng phụ cận thành trấn ai cũng mong một ngày Hoài Khánh thành trở lại như xưa, có Thiên Địa Minh làm chỗ dựa, đám sơn tặc cường đạo này không dám đến đây làm càn, đáng tiếc sau này Thiên Địa Minh và triều đình tranh đấu liên miên, còn đem thế lực rút khỏi nơi này, trở thành một địa phương không được quan tâm, vì vậy sơn tặc cường đạo thường xuyên quấy phá vùng biên giới này, khiến cho chúng ta mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, rất nhiều người khi đó cũng đã bỏ đi. Bây giờ trong Hoài Khánh thành này, cũng chỉ còn lại mấy tên gia hỏa tứ cố vô thân chúng ta."
"Cư nhiên có chuyện như vậy?!"
Miêu thúc chau mày, chưởng quỹ tiếp tục nói: "Cho nên, các người hay là đi nhanh đi! Nếu không để sơn tặc đuổi tới báo thù, các người cũng xong hết."
Lương Hộ sau khi nghe vậy sắc mặt trầm xuống, quay sang nói với Thư Lam: "Tiểu thư, có vẻ chúng ta phải nhanh lên lên đường, suốt đêm chạy đi, nếu không chờ sơn tặc đuổi theo, có thể sẽ xong hết đó."
Miêu thúc cũng căm tức nói: "Vốn tưởng rằng tới Hà Nam cảnh nội là có thể hết những việc bất lợi, không ngờ cư nhiên gặp gỡ phải cảnh này."
Hơi trầm ngâm, Thư Lam quyết đoán nói: "Miêu thúc, người đi chuẩn bị một chút lương khô, an bài một chút chúng ta liền lập tức lên đường. Cực khổ cho mọi người phải tiếp tục kiên trì, đợi tới Lạc Dương chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi."
"Ta hiểu rồi tiểu thư!"
Miêu thúc nghiêm chỉnh gật đầu, rồi vội vàng dẫn mấy tên người hầu đi.
Tiếp theo, Thư Lam lại lấy từ trong tay áo ra hai tấm ngân phiếu, đưa cho chưởng quỹ nói: "Chưởng quỹ, cám ơn người nói cho chúng ta biết điều đó. Nếu nơi này cường đạo sơn tặc tàn ác như vậy, ta thấy người cũng nhanh rời đi đi! Đây có ít tiền cũng đủ để người yên ổn sinh sống ở nơi khác.
"Đây..."
Chưởng quỹ thấy thế do dự không quyết, Thư Lam đem ngân phiếu trực tiếp nhét vào trong tay đối phương, theo sau xoay người cùng mọi người rời đi.
Đến khi nhân ảnh biến mất, chưởng quỹ mũi đỏ này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn tờ ngân phiếu trong tay mà kinh ngạc ngẩn người.
"Người tốt, thực là người tốt a!"
Chưởng quỹ thì thào tự nói, không ngừng cảm khái: "Không ngờ đến lúc này, còn có người thiện tâm như vậy, hy vọng lão thiên phù hộ cho bọn họ!"
Sau khi nói xong, chưởng quỹ bước nhanh vào trong nội đường.
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên