If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 407: Nhĩ Phi Ngã Cản
gồi nhìn biển rộng, gió êm sóng lặng.
Nửa vầng mặt trời, một luồng ánh dương.
"Ca, biển rộng đẹp quá! Bất kể là ban ngày, ban đêm đều đẹp như vậy…"
Trần Hương tung cát biển lên, một vệt ánh vàng theo gió phiêu tán, nàng không ngừng cảm thán về cảnh đẹp!
Nhạc Phàm cùng Tiểu Minh Hữu một lớn một nhỏ cùng ngồi, lẳng lặng nhìn mặt trời mọc, trong lòng an bình khó được. Ngay cả Tiểu Hỏa cũng dương dương nằm dài trên bờ cát, tắm rửa ánh nắng ấm áp.
"Chư vị, hẳn là đã nghỉ ngơi đủ rồi chứ?"
Một thanh âm không hợp lúc cắt ngang phá vỡ sự hài hòa của bức tranh này, đó là Thi Bích Dao cùng Ngũ lão đang đi tới.
Thời gian yên tĩnh luôn qua rất nhanh, Nhạc Phàm thở dài một hơi, sau đó cầm cung tên lên, buộc lại các công cụ để mở đường, tinh tế sửa sang lại một lần.
"Ồ?" Hồng bào lão phụ thấy Nhạc Phàm mang theo nhiều thứ linh tinh gì đó ở trên người, không khỏi hiếu kỳ nói: "Ngươi mang theo những thứ này để làm cái gì?"
"Phương tiện sử dụng".
Nhạc Phàm trả lời thành thật, song Hồng bào lão phụ lại không cho là đúng. Trong mắt mấy người cao nhân bọn họ, mấy thứ linh tinh nhìn trông chật chướng mắt, làm sao có thể là phương tiện?
Trần Hương thấy Nhạc Phàm như thế, hiểu chỉ cười cười. Bởi vì chỉ có nàng biết, đây là thói quen của thợ săn trước khi xuất phát.
Thi Bích Dao không muốn vì chuyện này mà dây dưa nữa, vì vậy lấy ra một vật nói: "Nhạc Phàm, cái này là của ngươi, bây giờ vật quy nguyên chủ".
Nhạc Phàm nhận lấy nhìn lại… thì ra là cái hộp đựng đao tùy thân của mình.
Dừng một chút, Thi Bích Dao nói tiếp: "Ngày đó, khi chúng ta phát hiện ra ngươi, cái hộp sắt này ở bên cạnh ngươi… Ngươi yên tâm, chúng ta không có động vào cái gì của ngươi. Về phần thanh chiến đao của ngươi, đã để lại tại võ lâm đại hội, sau được đám người Lỗ Thứ mang đi. Nếu như ngươi cần loại binh khí gì, ta có thể tận lực cung cấp cho ngươi".
"Không cần…"
Cầm lấy cái hộp đao, Nhạc Phàm trong lòng bắt đầu dấy lên cảm giác quen thuộc. Đối với một thợ săn mà nói, đao ngược lại có tác dụng không nhiều lắm, huống chi hắn có "Ngư trường" sắc bén trong người, cũng không cần phải có binh khí gì khác.
Mở hộp đao ra, ở tầng dưới để các vật dụng linh tinh, hắn lẳng lặng lấy ở tầng trên ra một thanh bảo kiếm cổ xưa - "Thái a".
Cảm nhận được khí tức danh kiếm cổ xưa, Thi Bích Dao cùng Ngũ lão sắc mặt biến đổi, trong mắt vẻ phức tạp chợt lóe qua, cũng lập tức mà hồi phục lại tự nhiên.
Những biểu hiện này cũng không dấu được dưới trực giác nhạy bén của Nhạc Phàm, chỉ bất quá hắn có tính toán riêng của mình.
Đợi tất cả đã chuẩn bị xong, Thi Bích Dao nhìn ra xa một chút rồi mới nói: "Nhạc Phàm, nếu đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta bây giờ xuất phát chứ?"
"Ừm!"
Nhạc Phàm thản nhiên gật đầu, sau đó chuyển hướng sang Tiểu Minh Hữu nói: "Ngươi và Tiểu Hỏa về thuyền trước, chúng ta xong việc sẽ trở lại".
Tiểu Minh nắm chặt lấy nắm tay, sau đó cắn môi gật mạnh đầu. Nó biết, bản thân bây giờ chỉ là gánh nặng. Đi, ngược lại sẽ liên lụy người khác. Chỉ là hắn không cam lòng, phi thường không cam lòng, sự quật cường trong mắt hóa thành lực lượng trong lòng.
Nhạc Phàm nhìn về phía Trần Hương, do dự chốc lát, cuối cùng nói: "Chúng ta cùng đi".
"Tốt".
Đây là sự vui sướng của Trần Hương phát ra từ nội tâm, nàng cũng không muốn để Nhạc Phàm một mình đối mặt với khó khăn nữa, cũng không muốn nữa…
Thi Bích Dao ra vẻ không thấy, chuyển đề tài nói: "Nhạc Phàm, sáu câu hôm qua ngươi nói là có ý nghĩa gì?"
"Ta không nghĩ tới".
Nhạc Phàm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bảo tàng, tự nhiên sẽ không đi tìm hiểu ý nghĩa của sáu câu nọ.
Lại lần nữa trực tiếp lĩnh giáo Nhạc Phàm, Thi Bích Dao âm thầm bất đắc dĩ. Mà Hồng bào lão phụ không tin nói: "Tiểu oa nhi, ngươi có phải không muốn nói hay không?"
"Thì sao?" Nhạc Phàm thái độ cường ngạnh, một chút cũng không chịu nhượng bộ.
"Ngươi…"
Hồng bào lão phụ đang muốn phát tác, Bạch bà bà đưa tay ngăn lại nói: "Lão Ngũ, đối với khách phải lễ phép".
Lời ấy cũng là đối phương đã khẳng định địa vị của Nhạc Phàm… Hắn có tư cách nói "không!"
"Đông hải thiên lý hữu cô đảo, thập vạn mã não thủy trung tàng, bạch tuyết sơn đầu vọng tây lạc, bàn thạch tự chuyển đoạn môn khai, đấu chuyển thất tinh thập cửu biến, thì ra là ở trong núi".
Thi Bích Dao đọc đi đọc lại sáu câu đó, rồi nhìn về khoảng không mờ mịt nằm sâu trong đảo.
Lam bào lão phụ mở miệng nói: "Đông hải thiên lý hữu cô đảo, hẳn là nói đến đảo này rồi. Mà thập vạn mã não thủy trung tàng, hẳn là chỉ bảo khố ẩn ở trong nước…"
Hồng bào lão phụ ảo não nói: "Nơi này chính là… ở giữa biển, khắp nơi đều là nước, vậy làm sao mà tìm?"
"Phía sau còn có…" Thi Bích Dao tiếp lời: "Bạch tuyết sơn đầu vọng tây lạc, bàn thạch tự chuyển đoạn môn khai… Nói vậy, là nơi có đỉnh núi tuyết trắng, mà tây lạc hẳn là chỉ về phía tây. Nếu chúng ta có thể tìm được đỉnh núi tuyết trắng, rồi nhằm hướng tây mà đi, hẳn là có thể tìm được cửa vào bàn thạch đoạn môn".
"Vậy hai câu phía sau thì sao? Đấu chuyển thất tinh thập cửu biến, thì ra là ở trong núi" Hồng bào lão phụ bộ dáng không hỏi tới cùng thì không bỏ qua.
"Cái này…" Thi Bích Dao đang nói chợt ngừng lại, quả thật còn chưa hiểu được ý tứ của hai câu phía sau.
Bạch bà bà cười cười nói: "Được rồi, bây giờ không cần phải tranh luận, thuyền đến tự nhiên có cầu, chúng ta cứ tìm đỉnh núi tuyết trắng trước cái đã rồi hãy nói" Dứt lời, lật tay xuất ra một thanh kiếm lơ lửng trong không trung, muốn rời đi.
"Chờ một chút…"
Nhạc Phàm gọi đối phương lại nói: "Các ngươi làm cái gì vậy?"
"Ồ!"
Thi Bích Dao lập tức chợt nói: "Ta thiếu chút nữa quên mất, Nhạc Phàm ngươi hình như không biết "Ngự không thuật"…"
Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Nhạc Phàm. Nhất là Ngũ lão, bọn họ thật đang suy nghĩ không hiểu, một "cao thủ" ngay cả đám người Vô Trần Tử cũng đánh bại, lại ngay cả "Ngự không thuật" cơ bản nhất cũng không biết?! Bọn họ vẫn xem đối phương là người đồng đạo.
"Cái gì là Ngự không thuật?" Nhạc Phàm nhìn Trần Hương, không khỏi nhớ lại cảnh ngày đó nàng bị Đại sư tỷ mang đi.
Trần Hương thản nhiên cười: "Ca, Ngự không thuật chính là cao thủ thiên đạo chi cảnh, bằng cách nương theo thiên địa lực mà nâng bản thân lên, rồi sau đó ngự không mà phi hành… Chỉ bất quá, Ngự không thuật phải tự thân cùng thiên địa khế hợp, nếu không không cách nào khống chế thăng bằng được".
Nhạc Phàm âm thầm buồn bực, mặc dù hắn bước vào thiên đạo chi cảnh, nhưng hắn thủy chung vẫn không cách nào khế hợp cùng thiên địa, đừng nói là mượn thiên địa để phi hành!
Bạch bà bà tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Nhạc Phàm, cười nói: "Nhạc Phàm tiểu huynh đệ, bây giờ thời gian gấp gáp, nếu mà không chê, lão bà ta sẽ mang ngươi lên đường được không?"
Nếu là bị người đưa lên trời cao, chẳng phải là bị không chế di chuyển? Vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn, vận mệnh liền bị người khác nắm trong lòng bàn tay!
Nhạc Phàm cho tới bây giờ không tính đem vận mệnh bản thân giao cho người khác, suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu nói: "Các ngươi cứ bay trước đi, ta ở phía dưới đuổi theo!"
"Cái gì?!"
Hồng bào lão phụ cả kinh kêu lên: "Tiểu tử ngươi có phải có bệnh hay không!"
"Hừ!" Hắc bào lão phụ lạnh lùng cười: "Không biết tự lượng sức mình".
Thi Bích Dao tưởng rằng Nhạc Phàm không biết tốc độ của Ngự không thuật, vì vậy mở miệng giải thích: "Nhạc Phàm, Ngự không phi hành tốc độ rất nhanh, ngươi… ngươi rất khó mà đuổi kịp. Không bằng để cho Bạch bà bà mang ngươi đi? Nếu không sẽ không kịp hành trình".
Nhạc Phàm cau mày, cũng không mở miệng phản bác.
Trần Hương hiểu rõ sự lo lắng trong lòng Nhạc Phàm, khuyên bảo: "Ca, hay là để muội đưa người đi? Ngự không cảm giác cũng không tệ đâu".
"Không cần, các ngươi cứ bay trước đi, ta sẽ đuổi theo sau, sẽ không lạc đâu".
Quật cường cũng tốt, ngoan cố cũng được, Nhạc Phàm vẫn kiên trì với quyết định của mình. Kỳ thật, trong lòng hắn còn có suy nghĩ khác. Đó là hy vọng có thể chân chính đuổi theo tốc độ của Ngự không thuật… Bởi vì, hắn không muốn lần nữa nhìn thấy Trần Hương bị người khác lại mang đi trước mặt mình!
Bạch bà bà khẽ thở dài một cái, lập tức Ngũ lão ngự kiếm lên không trung, Thi Bích Dao được Hắc bào lão phụ dẫn theo.
"Đi thôi!"
Lời nói vừa dứt, năm người phá không mà đi…
"Ca…"
Trần Hương còn muốn nói cái gì đó, Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Đi thôi, ta có thể đuổi theo".
Gật mạnh đầu, Trần Hương xuất ra trúc trượng ngự không đi trước, chỉ là tốc độ so với Ngũ lão chậm hơn rất nhiều.
"Bộp…"
Gió nhẹ thổi qua, Nhạc Phàm trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ… Lần nữa hiện thân, người đã ở ngoài trăm trượng!
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên