Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 341: Nộ Dục
ả đỉnh Thiếu Thất bao phủ một không khí nặng nề.
Thiếu Lâm trải qua kiếp nạn này, xác thực là đả kích không nhỏ! Về việc khắc phục hậu quả Không Văn đã giao cho Diệu Hư phương trượng xử lý, an bài tất cả xong liền thẳng hướng hậu sơn mà tới.
Lúc này, bên ngoài Đại Ma động mọi người tề tụ, trên mặt đều một vẻ trầm trọng. Nhạc Phàm vì phá khai huyết trận, mà vận dụng hết thảy lực lượng toàn thân, dẫn tới hiện nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Thanh Thiên mang theo Tuyền Thanh, Thước Triết cùng Thạch Kiền đã đi vào khá lâu, mà đến giờ vẫn không một chút tin tức. Như thế làm sao không khiến mọi người nóng ruột.
"A di đà phật…" Không Văn vội vàng bước tới, dò hỏi: "Tình huống giờ thế nào, bọn họ còn chưa ra ư?"
"Đúng vậy! Tiểu sư thúc bọn họ vào đã hơn nửa ngày! Ài… Trời cũng đã sáng rồi…"
Thái Tiêu gật gật đầu, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ khổ sở.
"Vẫn chưa ra? Sao lại mãi mà vẫn chưa ra? Sẽ không có chuyện gì chứ! Thật làm lão phu sốt ruột! Ài…"
Thấy Khấu Phỉ trước mặt mọi người đi đi lại lại, Mạc Bắc nhịn không được kêu lên:
"Ta nói Khấu lão đầu, người mồm miệng xúi quẩy có thể yên tĩnh một chút hay không? Hiện tại mọi người đều lo lắng cho tiểu huynh đệ, người cho là chỉ một cá nhân ngươi là không thoải mái thôi sao?"
"Hừ!" Khấu Phỉ hiện giờ tâm tình bực bội, tức giận mà nói: "Đều đã đi vào lâu như thế, lão phu có thể không lo lắng sao? Không giống kẻ vô tâm như tử lão đầu nhà ngươi còn ngồi đấy được".
"Khấu Phỉ, người…"
"Đều yên tĩnh đi một chút đi!" Cửu Huyền lạnh lùng lên tiếng quở trách hai người, Điêu Minh cũng khuyên bảo: "Đúng đó, các người bớt ồn ào đi, có truyền nhân Y Tiên bên trong, khẳng định là không có việc gì".
"Gầm…"
Đột nhiên, Tiểu Hỏa gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng từ trên đất trở mình, nhằm cửa Đạt Ma động phóng tới
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, đã thấy mấy người Thanh Thiên sóng vai đi ra, phía sau là một người vận bạch bào nhiễm máu không phải Nhạc Phàm thì là ai.
"A di đà phật…"
"Vô lượng thiên tôn…"
"Tiểu huynh đệ, người nếu thật không ra, lão đầu ta chờ không được đầu váng mắt hoa mà ngất đi rồi".
"Lý tiểu tử… Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi".
Mọi người vây quanh, trong mắt nồng đậm quan tâm. Phần tình cảm như thế nồng nhiệt, không khỏi làm Nhạc Phàm gương mặt tái nhợt nổi lên một phiến hồng nhạt:
"Ta không sao, qua vài ngày là khỏi hẳn".
"Ha ha ha…" Khấu Phỉ nhiệt tình ôm bả vai Nhạc Phàm:
"Xú tiểu tử này thật hết sức dọa người, lão phu biết người không có việc gì là được rồi".
"A di đà phật, thiện tai, thiện tai…" Thanh Thiên nhẹ nhàng niệm phật, Thạch Kiền ở một bên cười ha hả nói: "Đó là có Thanh nhi chúng ta tại đây, cho dù đến người chết cũng phải sống lại không phải sao?"
"Ta khinh!" Thước Triết cười khẩy nói:
"Xú thạch đầu không hổ xú thạch đầu, miệng người thật không chỉ khó ngửi bình thường".
"Miệng ta thúi?" Thạch Kiền cười ha ha tiếp: "Cái loại người miệng lại càng thật tốt… Không biết lần trước là ai thua dưới ta, sau đó lại còn lật lọng, giờ còn mở miệng muốn chối phải không".
"Ngươi…"
"Ta làm sao? Chẳng lẽ ta nói sai? Có muốn ta đem sự tình nói cho mọi người nghe thử hay không? Hắc hắc…"
Không để ý tới hai người tranh chấp, Tuyền Thanh mở miệng:
"Lý đại ca bị một cổ lực lượng cường đại vô cùng cắn trả lại kinh mạch, ta đã cho uống Chuyển linh đan, hiện tại đã không việc gì, bất quá thân thể còn tương đối hư nhược, cần phải tu dưỡng một thời gian nữa".
"Ra là Chuyển linh đan thần đan? Thì ra là thế…"
Nghe xong lời Tuyền Thanh, mọi người lại vây quanh.
Nhìn tới bốn phía, Nhạc Phàm đột nhiên hỏi: "Minh Hữu đi đâu rồi?"
"À…" Vừa rồi còn là vẻ mặt mừng rỡ, mọi người trong nháy mắt liền trầm mặc! Nhìn nhau, lắc lắc đầu không biết lên tiếng từ đâu.
Nhạc Phàm thấy vậy cau mày, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại dự cảm không hay.
"Ài…" Khấu Phỉ thở dài nói: "Minh Hữu là đồ đệ lão phu, chính là để lão phu nói đi… Tiểu huynh đệ, đều trách lão phu không chăm sóc tốt đồ đệ, hắn đã bị người đem đi, hay chính là nói bị người bắt đi".
"Bị người bắt đi?"
Nhạc Phàm tâm tình phập phồng, huyết mạch bành trướng, nhịn không được thối lui một bước, gương mặt tái nhợt lại càng không thấy một tia huyết sắc.
Khấu Phỉ mặt ủ mày chau, trong lòng móc ra một mảnh giấy nhỏ: "Sau khi đám người Ma môn bỏ chạy, lão phu liền muốn quay lại đón đồ nhi, ai ngờ vào bên trong Đại Hùng bảo điện thì không thấy ai cả, cuối cùng chỉ tìm thấy mảnh giấy này".
Không khí nặng nề, Nhạc Phàm tiếp nhận tờ giấy mở ra nhìn, tức thì vẻ mặt sương lạnh, lông mi lãnh lệ giương lên thấu lộ một cổ sát khí. Mọi người kinh hãi, chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí chung quanh cấp tốc giảm xuống, sát ý băng lãnh khiến người hít thở không thông.
Tiểu Hỏa giống như biết được mình phạm sai lầm, ủy khuất nép tại một bên, không ngừng phe phẩy cái đuôi.
Có lúc thì, phẫn nộ cũng là một loại dục, chỉ là so sánh khác nhau, tâm tình trong lòng càng kịch liệt thêm một chút.
Nhất là lúc này, Nhạc Phàm thật đã vì giận mà động sát khí.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời len lỏi cả rừng cây.
Một tia sáng chiếu trên mặt Long Tuấn, chậm rãi mở hai mắt, lại là một ngày nữa. Theo sau, Đinh Nghị cùng Vương Sung cũng lê thân hình uể oải từ trên cây nhảy xuống.
Trên không trung, một luồng khí trắng trôi qua, không biết là mây mù sáng sớm hay khói bếp nông gia…
Khói bếp??
Long Tuấn tức thì tỉnh hẳn, mãnh liệt tỉnh táo, tựa hồ có thể rõ ràng nghe thấy được hương vị hạt cơm.
"Tiểu Đinh tử, Tiểu Đinh tử người có cảm thấy có vị gì lạ không?"
"Vị gì? Không có! Nếu có chính là mùi vị trên người chúng ta".
"Đừng có phóng rắm chó ra nữa! Không đúng! Ta vừa ngửi thấy mùi cơm".
"Hay là ngươi chưa tỉnh ngủ, còn nói mê sảng. Không sai, người nghe thấy chính là mùi của ta".
"Ta không cùng người nói bậy nữa, thật sự…"
Long Tuấn đang định giải thích, nhưng thấy Vương Sung đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bốn phía đánh giá, lập tức vận chuyển khí lực toàn thân, như là tại dùng sức ngửi cái gì đó.
"Ha ha ha ha…"
Đang lúc Long Tuấn cùng Đinh Nghị nghi hoặc không thôi, Vương Sung cười lớn một trận, theo đó không khỏi cảm khái một câu:
"Mẹ nó chứ, nhiều năm công phu như vậy, lão tử hôm nay mới phát hiện, nguyên lai nội lực dùng cho cái mũi còn so với dùng binh khí càng tốt hơn! Ha ha ha…"
Không đợi hai người phản ứng, Vương Sung giống như tên rời cung, phi thân mà đi! Xuyên qua cánh rừng, trước mắt trở nên sáng sủa. Một căn nhà nhỏ đơn sơ tại nơi hẻo lánh trước mặt, mà nóc nhà còn có khói bếp đang bay ra. Không còn nghi ngờ việc nơi này có người ở.
"Ta, ta rốt cuộc đã nhìn thấy chỗ có người! Ha ha ha… Tiểu Đinh tử, lão Vương, chúng ta rốt cuộc đã ra rồi! Rốt cuộc ra rồi… Hô…"
Long Tuấn kêu to một trận, muốn đem oán khí tích lũy nhiều ngày đều bộc phát ra. Quả nhiên là, sơn trọng thủy phục(*) tưởng không có đường, lại thấy rõ là một thôn làng.
Vương Sung cùng Đinh Nghị mặc dù không nói gì, nhưng từ thần sắc bọn họ không khó thấy hai chữ kích động! Loại tư vị thế này giống như một người lạc tại sa mạc, tự nhiên tìm được một nơi có nước.
"Nhanh đi".
Đang nói, ba người đồng thời xông tới.
"Tiểu Xuyên nàng tránh ra".
Tại trong tiểu mộc ốc đơn sơ đột nhiên truyền ra một tiếng thô dã gầm lên! Sau đó, một thanh âm nữ tử nói: "A Dương, chàng hãy nghe ta, chàng đừng đi, những người đó sẽ không nói lý lẽ với chàng đâu".
"Nàng tránh ra cho ta! Lão tử chính là dùng tới cái mạnh này, cũng không để bọn chúng yên lành! Bọn chúng nếu không nói lý, lão tử sẽ chém chúng. Hừ… "
" A Dương, chàng bỏ đi, còn ta một người làm sao giờ? Cuộc sống như thế chàng bảo ta thế nào?"
"… Nàng tránh ra!"
Giữa tranh chấp, một đôi nam nữ còn trẻ từ căn nhà vọt ra. Nữ tử liều mạng lôi kéo, nắm giữ chặt nam tử không buông, mà đối phương tay cầm dao chặt củi, dùng sức mà thoát, nhưng lại sợ thương tới nữ tử, cũng không dám dùng quá sức, chính thế hai người giằng co không thôi.
Một lát sau, nam tử mềm lòng nói:
"Tiểu Xuyên, người để ta đi thôi! Có lúc, nam nhân nên buông tay đi làm việc mình phải làm. Bọn chúng đều bức chúng ta tới cảnh này, là bọn chúng có lỗi với chúng ta, chẳng lẽ muốn ta uất ức mà sống được sao? Lần này ta thật không thể không đi, cho dù ta phải xin lỗi nàng…"
Ngay lúc này, A Dương chỉ cảm thấy chung quanh ánh sáng đột nhiên tối sầm, ba người mặc áo da thú đột nhiên xuất hiện bên người.
"Người, các người muốn làm gì?"
Tiểu Xuyên kinh hãi run người, hai tay nhưng vẫn ôm chặt lấy A Dương không buông.
"…" Người tới trầm mặc không nói, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng vào trong nhà tìm kiếm.
"Chẳng lẽ bọn họ là cường đạo?"
A Dương nhìn biểu tình của ba người, nhất thời mồ hôi lạnh người, tâm lý khẩn trương cực điểm! Vội vàng mang Tiểu Xuyên bảo vệ đằng sau, nắm nắm chặt tay thanh đao chẻ củi loang lổ sứt mẻ, thầm nghĩ: "Nếu các người muốn động tới một sợi tóc Tiểu Xuyên, lão tử sẽ liều mạng cùng với các người".
A Dương âm thầm hạ quyết tâm, ai ngờ đối phương ba người căn bản nhìn cũng không nhìn tới hai người, trực tiếp hướng tới trong tiểu ốc… Tiếp theo, vung tay chụp lấy cơm trên bàn ăn như hổ sói!
"A… Tuấn… Người sao lại một lần nắm tợi hai nắm, thật quá đáng".
"Ta khinh! Lão Vương một lần nắm tới ba nắm ngươi sao không nói hắn".
"Ta đánh không lại hắn".
"… Ngươi cũng thật là thành thật".
"Cho ta!"
"Cái này là ta thấy trước tiên!"
Long Tuấn cùng Đinh Nghị người tranh ta đoạt, Vương Sung cũng là cắm đầu mà làm việc, thấy thế hai người ngoài nhà trố cả mắt ra nhìn.
Đối mặt ba vị khách không mời này, A Dương cảm thấy dở khóc dở cười.
Tiểu Xuyên thấy thế giận lên nói:
"Ngươi, các người rốt cuộc muốn làm gì? Đấy là thức ăn của chúng ta…"
"Ân?" Long Tuấn, Đinh Nghị, Vương Sung đồng thời quay đầu, ánh mắt hung hăng như muốn ăn thịt người.
Tiểu Xuyên sợ đến vẻ mặt tái nhợt, sợ đối phương đến cả mình cũng muốn đem ra ăn.
A Dương buồn bực không thôi, ba kẻ này sẽ không phải là dã nhân chưa khai hóa chứ?
(*)Sơn trọng thủy phục: núi non trùng điệp, sông ngòi đan xen ngăn cách… ý bảo ko có đường, chỉ toàn núi non hoang dã.
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên