My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 335: Triêu Cục Chi Biến
hấy đám người Khấu Phỉ xuất hiện trên sơn đạo, Thanh Thiên cũng không đàm luận thêm về đề tài đó nữa, quay về Nhạc Phàm nói: "Lý đại ca, chuyện này quan hệ trọng đại, xin ngươi suy xét kỹ càng một chút, đợi gặp sư phụ tiểu tăng rồi quyết định làm gì cũng chưa muộn".
"Được!" Nhạc Phàm khẽ gật đầu, không khỏi thở một hơi dài, tạm thời gạt bỏ tâm tình ưu phiền phức tạp sang một bên.
Có đôi khi, phải trái đúng sai giống như vùng nước không ngừng xoáy ngược, thân càng ở trong đó, càng cảm giác được sự khổng lồ của vùng nước xoáy, nếu không thể vượt ra khỏi, vậy sẽ bị nó nhấn chìm.
"Lý tiểu tử… tiểu tử thúi, ngươi rốt cục tỉnh rồi. Ha ha..." Trong tiếng cười lớn, Khấu Phỉ từ xa sải bước mà đến, khoảng cách mấy mươi trượng, thế mà chỉ cần hai ba bước, đã tới trước mặt hai người Nhạc Phàm, Thanh Thiên, trình độ khinh công tuyệt diệu như vậy, quả nhiên là phiêu diêu không thể tả.
Chứng kiến ánh mắt có phần kinh dị của đối phương, Khấu Phỉ dương dương tự đắc, mở miệng cười nói: "Lý tiểu tử thế nào, ngươi xem bộ thân pháp khinh công "Súc địa thành thốn" này của lão phu có được không? Hắc hắc... Lão phu ta rất kém tài, cho nên rất ít khi dùng bộ khinh công này, khi luận võ cũng phải nhường nhịn ngươi chứ. Ha ha..."
"Ồ! Cái gì?" Nhạc Phàm con mắt sáng ngời, bộ dạng thủ thế như sắp tiếp chiêu, trong lòng chính định thử xem lực lượng sáng tạo đao pháp lần này, ai ngờ Khấu Phỉ lại làm ra vẻ như không thấy.
Cùng lúc đó, đám người Không Văn cũng lên tới nơi.
Mạc Bắc trông thấy tinh thần khoe khoang đó của Khấu Phỉ, trong lòng rất không phục, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Tiểu huynh đệ chớ nghe lão già điên nói hươu nói vượn, cái gì mà lão ấy kêu kém tài? Lão nhân ta chưa từng thấy hắn khiêm nhường bao giờ. Người khác không biết, chứ ta còn không rõ sao, chiêu vừa rồi đó rõ ràng chính là sau khi bước vào cảnh giới thiên đạo, là thủ đoạn khinh công mượn thế của trời đất mà thi triển, xem bộ dạng đắc ý của hắn kìa. Nếu lão đầu ta đoán không sai, Khấu lão đầu cũng là mới lĩnh ngộ được chiêu 'Súc địa thành thốn' này thôi? Hắc hắc!"
"Ngươi…" Bị người ta làm mất mặt, Khấu Phỉ tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng: "Lão đầu đà ngươi được lắm, lão phu thích khoe khoang thì sao nào? Có bản lãnh chúng ta tới thử xem, chớ giống như đám đàn bà, chỉ biết to mồm" Lời vừa ra khỏi miệng Khấu Phỉ đã hối hận rồi.
Quả nhiên! Cửu Huyền đứng bên nhướng đôi mi thanh tú một cái, lạnh lùng nói: "Khấu Phỉ! Cái miệng thối tha của ngươi nói gì đó? Chúng ta là nữ nhân thì làm sao nào? Làm sao nào? Có bản lãnh ngươi thử nói lại lần nữa xem! Hừ..."
"Không, ta có nói gì đâu, thực sự không nói gì" Khấu Phỉ thân thể co rụt lại, thật sự là hận sao không kịp khâu mồm mình lại. Thế nào mà mình lại không chú ý bên cạnh còn có một nữ nhân, hơn nữa là loại rất hung hăng nữa!
Chứng kiến bộ dáng lắp bắp kìm nén của Khấu Phỉ, mọi người không nhịn được mỉm cười, nhất thời trên ghềnh đá cao vang lên tiếng cười lanh lảnh.
Lúc này, ở trong Hoàng thành tại kinh đô bao phủ từng đợt âm u.
Từ ba ngày trước, sau khi quốc sư Đại Minh vội vã rời đi, hoàng thất Đại Minh nhất thời rung chuyển bất an, mà bệnh tình của Sùng Trinh hoàng đế cũng nặng thêm, nằm liệt trên giường không dậy nổi. Thế lực các phái trong triều đình đều âm thầm hành động, không khí bên trong tẩm cung khẩn trương khác thường, mơ hồ lộ ra mùi máu tanh!
Trong ngự hoa viên, ca múa thanh bình, tiếng cười nói vui vẻ, chim vàng anh bay múa, mà một nam tử trẻ tuổi đang chơi đùa ở trong đó. Người này thân vận áo bào tơ vàng, nơi ngực có thêu một con rồng màu đỏ trông sống động như thật, đầu đội mũ vàng, mặt đẹp như ngọc, mi thanh mục tú, mắt sáng như sao, có thể nói ánh sáng vàng rực rỡ, khí chất cao quý bức người, chỉ là phối hợp với vẻ cười cợt hèn mọn, bỉ ổi trên mặt hắn, một thân khí chất nhất thời chẳng còn gì cả.
"Thái tử điện hạ, bây giờ Hoàng thượng bệnh tình nguy ngập, ngươi hẳn là nên túc trực ở bên, nhưng bây giờ lại ở trong hoa viên đùa loạn thế này… Cái này, cái này còn ra thể thống gì nữa?"
"Đúng vậy! Nhà không thể một ngày vắng chủ, nước không thể một ngày không vua, hiện tại trong triều hỗn loạn, vẫn đợi thái tử chủ trì đại cục".
"Thái tử điện hạ thân thể liên quan tới an nguy của Đại Minh, nhất định lời nói và hành động phải cẩn thận! Nếu không, giang sơn vạn dặm sẽ chôn trong tay kẻ khác!"
"Trương lão nói không sai, mong rằng thái tử điện hạ gánh vác trọng trách sâu xa…"
Chung quanh mấy vị đại thần đứng cung kính, ai ai cũng mỏi miệng khuyên bảo, trên mặt đầu lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Hừ!" Chu Khang thái tử dừng lại động tác, thanh âm giận dữ nói: "Đủ rồi! Các ngươi là cái gì chứ? Đám các ngươi bất quá chỉ là một lũ thần tử, cũng dám tới giáo huấn bản thái tử?"
"Thái tử điện hạ…"
"Cút, cút hết cho ta!" Thái tử Chu Khang ngắt lời, sắc mặt lạnh như băng nói: "Các ngươi nếu còn dám nói nửa câu, bổn vương sẽ tống hết các ngươi vào trong thiên lao! Hừ..."
Tiểu nhân sao có thể làm to được! Chúng đại thần lắc đầu than khổ, cuối cùng tất cả đều lủi thủi quay đi.
Đợi các đại thần rời đi, trong mắt Chu Khang thái tử tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất, đang định chơi đùa tiếp, không ngờ lại có người đến.
"Lão thần Hằng Sơn, tham kiến thái tử điện hạ" Người tới chính là Thái phó Hằng Sơn. Bởi vì Tam công chúa Chu Tĩnh Nguyệt cùng Bình Nhạc quận chúa Chu Phượng tự ý trốn ra khỏi hoàng cung, hắn nhận lệnh của Sùng Trinh hoàng đế ra ngoài tìm hai người về. Nhưng trên đường tìm người đột nhiên truyền đến việc bệnh tình nguy cấp của Sùng Trinh hoàng đế, hắn lúc này mới ngàn dặm xa xôi vội vàng quay lại.
Dù nói thế nào, Thái phó Hằng Sơn cũng là thầy dạy của vua hai triều đại, sao có thể khinh nhờn, do vậy Chu Khang thái tử đuổi mọi người lui ra, chỉ để lại một vị thái giám trung niên hầu hạ ở một bên.
"Thì ra là thái phó đã trở về, không cần đa lễ, không cần đa lễ, xin mời mau ngồi xuống nói chuyện" Chu Khang thái tử chỉnh đốn y phục, thản nhiên ngồi xuống, vẻ mặt bình thản.
Hằng Sơn vẫn đứng thẳng, thanh âm cung kính nói: "Hoàng thượng bệnh nặng không dậy nổi, lần này lão thần đến đây là hy vọng thái tử có thể tạm thời chủ trì việc triều chính, nếu không…"
"Lời thái phó sai rồi" Chu Khang thái tử một vẻ không kiên nhẫn, ngắt lời nói: "Từ xưa đã có câu, danh bất chính thì ngôn bất thuận. Phụ hoàng vẫn chưa về trời, cũng chưa truyền ngôi cho ta, ta thân làm con của người làm sao có thể thay cha chấp chính? Hơn nữa việc trong triều đã có các vị đại thần có thể ứng phó, đâu cần dùng đến ta".
"…" Hằng Sơn không nói gì, nhưng trong lòng thầm kinh ngạc, đối phương lại có thể nói ra những lời lẽ có đạo lý như vậy. Chẳng lẽ ở sau lưng thái tử còn có bàn tay bí mật? Tại sao quốc sư mới vừa đi, hoàng thượng lập tức bệnh nặng không dậy nổi? Chẳng lẽ hết thảy đều là trùng hợp, hay là… càng nghĩ sâu hơn, Hằng Sơn càng cảm thấy đang có một âm mưu động trời bao phủ cả Hoàng thành.
Chu Khang thái tử bĩu môi, lười nhác khoan thai nói: "Hay là mời thái phó trở về đi, quốc gia đại sự còn phải trông cậy vào thái phó và các vị đại thần mà!"
"Thái tử điện hạ…" Hằng Sơn vẫn muốn khuyên giải, phía sau truyền đến một thanh âm khàn khàn, ngắt lời của lão lần nữa.
"Lão thần Tần Du, tham kiến thái tử điện hạ…"
Chu Khang thái tử thấy người đến, vẻ mặt tươi cười nói: "Thừa tướng không cần đa lễ".
Tần Du đứng thẳng, chuyển hướng Hằng Sơn nói: "Thì ra là thái phó đã trở về, không kịp viếng thăm, thất lễ thất lễ".
"Hừ!" Hằng Sơn sắc mặt khó chịu, tìm lý do rời khỏi nơi đây, trong lòng cũng lại có kế hoạch khác.
"Thái phó đi sao? Vậy Tần Du không tiễn nhé, ha ha..." Tần Du cười giận dữ, hai mắt híp thành một đường chỉ.
Đợi Hằng Sơn đi khỏi, Chu Khang thái tử cười khinh thường nói: "Bọn họ cho rằng ta là kẻ ngu phải không? Vua của một nước không binh không quyền ta đâu thèm làm! Một ngày phụ hoàng đó của ta còn chưa chết, binh quyền một ngày không cách nào tập trung ở trong tay ta. Để ta lên trên, cũng chẳng phải là làm ta thành một con rối ư, hừ hừ! Muốn ta chính thức ngồi xuống, trừ phi đem binh quyền giao ra đây. Hắc hắc..."
"Thái tử anh minh!" Tần Du sắc mặt cung kính, trong mắt thoáng lướt qua một nụ cười không dễ phát hiện, nhưng không biết là ý gì.
"Tiểu Văn tử ……" Chu Khang thái tử kêu thái giám trung niên phía sau lên hỏi: "Việc tiêu diệt tiến hành như thế nào?"
"Cái này…" Thái giám mặt đầy vẻ xu nịnh nói: "Hồi bẩm thái tử, vốn người của chúng ta sắp thành công, không ngờ bên cạnh Tam công chúa đột nhiên xuất hiện cao thủ cứu giúp, người của chúng ta không cách nào hạ thủ, cho nên…" Tiểu Văn tử nguyên danh Văn Bân, chính là tâm phúc của thái tử. Là người chẳng những võ công cao cường, hơn nữa lòng dạ độc ác, khôn ngoan sâu sắc, có thể nói bên trong hoàng cung ngoại trừ quốc sư ra thì là đệ nhất cao thủ. Chỉ có điều, Chu Khang thái tử thì bất nhân, Văn Bân đối mặt với người chủ tính tình tàn bạo chuyên chế, mưa nắng thất thường này, trong lòng vẫn cẩn thận từng bước một.
"Hừ!" Chu Khang thái tử nhướng mày, lạnh lùng nói: "Nhiều người như vậy mà cũng không chết được nha đầu đó, cần bọn chúng có tác dụng gì?"
"Thái tử bớt giận, thái tử bớt giận…" Văn Bân sắc mặt tái nhợt, không khỏi chuyển ánh mắt về phía Tần Du, hy vọngđối phương có thể giải vây cho mình.
"Khà khà…" Tần Du khẽ cười nói: "Thái tử không cần tức giận, bây giờ đã nắm được đại cục, hết thảy chỉ chờ điều kiện thuận lợi nữa là thành công. Tam công chúa thế đơn lực bạc, không khuấy lên được sóng lớn gì đâu. Theo lão thần thấy, chuyện này cứ giao cho Văn Bân tự mình đi làm là được".
Chu Khang thái tử hơi vuốt cằm, khôi phục bình tĩnh nói: "Tốt lắm, Tiểu Văn tử ngươi nghe đây, chuyện này sẽ do ngươi tự mình đi xử lý, nếu thất bại, ngươi mang chính cái đầu của mình về là được".
"Dạ dạ dạ" Văn Bân xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra trên trán, vội vàng lên tiếng rời đi.
Chu Khang thái tử cùng Tần Du nhìn nhau cười, lập tức sai đem vũ nữ tới, lại là một trận cười đùa vui vẻ.
"Hao tổn hết tâm tư đạt được một góc này, lần này nếu thành công, thừa tướng đương nhiên chiếm công đầu!"
"Thái tử khách khí, người đứng đầu thời loạn có thể chiếm lấy nó. Với hùng tài vĩ lược của thái tử, nhất định có thể trở thành người đứng đầu thiên hạ".
"Hay! Nói rất hay, nói rất hay… Tới đây tới đây tới đây, ta kính thừa tướng một chén!"
"Không dám chiếm công lao, mời thái tử cùng uống".
"Ha ha..."
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên