Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 309: Ẩn Sĩ Chi Thuyết
hỉnh thoảng, phương pháp tìm người tốt nhất cũng không nhất định là phải chủ động, chờ đợi cũng là một phương pháp tìm người. Đặc biệt là khi biết đối phương chắc chắn sẽ đến tìm mình, phương pháp này có thể nói vừa đơn giản lại vừa trực tiếp.
Nhạc Phàm ở lại Phủ Chương Đức nhiều ngày như vậy, là bởi vì đợi người của Thần ky các đến. Về mặt điều tra tin tức, Nhạc Phàm tin tưởng Thần ky các không thua kém gì Lâu Thượng Lâu, tự nhiên có thể dễ dàng tìm được mình. Chỉ là, hắn không nghĩ đến Quý lão lại đích thân tới.
"Tiểu Phàm…"
Quý lão đứng trước cửa phòng, bước nhanh tiến lên ôm lấy Nhạc Phàm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng thật tình.
"Quý lão, ta…" Bị sự ấm áp vây quanh, Nhạc Phàm không biết nên nói cái gì cho tốt, cứ như vậy đứng im bất động.
Một hồi sau, Vân Phương mới bước lên nói: "Quý lão, người xem bộ dáng của người thật muốn dopạ người khác, làm cho Lý đại ca xấu hổ kìa".
"Ồ!" Lấy lại tinh thần, Quý lão lúc này mới phát hiện thân thể Nhạc Phàm căng thẳng, vội vàng buông tay nói: "Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi!"
Người già ân cần thăm hỏi vĩnh viễn đều là đơn giản như vậy, chỉ là rất ít người hiểu được, kỳ thật bọn họ chỉ hy vọng bình an khỏe mạnh, mọi việc khác đối với bọn họ mà nói, thật sự không phải là trọng yếu.
Nhạc Phàm gật đầu, bước ra đứng phía sau Khấu Phỉ.
Vân Phương lễ phép hành lễ nói: "Tiểu tử Vân Phương ra mắt 'Đao Si' tiền bối".
"Ồ!" Khấu Phỉ hiếu kỳ nói: "Không ngờ ngươi cũng biết lão phu?"
"Biết chứ, đương nhiên là biết, đỉnh đỉnh đại danh 'Đao Si' Khấu đại hiệp ai mà không nhận ra?" Vừa nói, Vân Phương vừa đưa tay hướng về Quý lão: "Đây là sư phụ của ta Quý tiên sinh, là người kể chuyện ở trà lâu".
Quý lão tiến lên hai bước, nhiệt tình cầm lấy hai tay Khấu Phỉ nói: "Khấu đại hiệp là bằng hữu của Tiểu Phàm, mọi người đều là người nhà, Khấu đại hiệp sau này gọi ta là lão Quý là được rồi".
Đối phương rất nhiệt tình ngược lại làm cho Khấu Phỉ cảm thấy không quen, chỉ phải cười cười nói: "Cái gì mà đại hiệp với tiểu hiệp, chúng ta hai người tuổi cũng không sai biệt lắm, ta gọi ngươi là lão Quý, vậy ngươi cũng gọi ta là lão Đao…" Mặc dù Khấu Phí đã bước vào cánh cửa của thiên đạo, nhưng bản tính của lão vẫn như cũ không thay đổi, lôi kéo Quý lão bắt đầu kiếm chuyện nói mê mải.
"Ta nói lão Quý không nên khách khí với ta, lão Đao chính là cái tên ta thích nhất! Nói lên cái tên cũng chính là nói lên lai lịch của ta, kể từ khi ta mới vào chốn giang hồ năm đó, nhớ lại năm đó…"
"Khụ, khụ!" Nhạc Phàm ho khan hai tiếng, cắt đứt sự nói nhảm của Khấu Phí, kêu Tiểu Minh Hữu qua nói: "Quý lão, đứa nhỏ này chính là người còn sống sót duy nhất của Đào Nguyên thôn, nói gọi là Thích Minh Hữu".
"Lão gia gia khỏe chứ" Tiểu Minh Hữu nhu thuận thủ lễ, thanh âm non nớt mang theo nét thương cảm, hiển nhiên là nhớ tới chuyện ngày đó.
"Tốt tốt tốt! Đứa nhỏ, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi! Người thân của ngươi cũng đang ở trên trời dõi theo ngươi đó, bọn họ hy vọng ngươi vui sướng, hy vọng khỏe mạnh mà phát triển. Ngươi chính là sự tiếp nối sinh mạng của bọn họ, ngươi phải vì họ mà sống cho tốt" Đối với chuyện Đào Nguyên, Quý lão cũng có nghe qua. Toàn thôn bị giết chết, chỉ để lại đứa nhỏ đáng thương này, không thể không nói là một bi kịch!
Khấu Phỉ chịu không được loại không khí thương cảm trầm trọng này, vì vậy quay về phía Nhạc Phàm nói: "Tiểu huynh đệ, cái này… Lão phu vừa có một chút hiểu ra, phải ra bên ngoài một chút, ra ngoài một chút. Hắc hắc…"
Nói vừa xong, Khấu Phỉ đã biến mất khỏi phòng.
Quý lão, Vân Phương vẻ mặt khó hiểu nhìn Nhạc Phàm, hắn liền giải thích: "Tiền bối vừa mới vượt qua thiên đạo chi cảnh, phải có một chút thời gian mới hiểu được…"
"Thiên… thiên đạo chi cảnh!?" Hai người vẻ mặt hoảng sợ nhìn nhau.
Trong con mắt võ lâm nhân sĩ bình thường, "Đao si" Khấu Phỉ đã là thiên đạo cao thủ, nhưng Quý lão và Vân Phương làm sao hiểu được ý nghĩa của thiên đạo cao thủ chính thức? Đó là sự khác nhau giữa chất và lượng! Lúc này đây hai người bọn họ biết được Khấu Phỉ bước vào thiên đạo chi cảnh, mới có vẻ mặt kinh ngạc như thế.
"Tô gia gia thân thể có khỏe không?"
"Lão đại ca thân thể rất khỏe, chỉ là kể từ khi hắn cháu, lại trở nên đặc biệt lười biếng, cho nên mọi chuyện của Thần ky các đều đổ lên mớ xương già chúng ta. Hắc hắc…"
"Vậy Thiết Cường, Thiết Nam bọn họ bây giờ thế nào?"
"Thiết Cường bây giờ rất khỏe, hắn có đi đánh cọp cũng khôn thành vấn đề… Về phần Thiết Nam, nghe nói hắn chuẩn bị đưa Tư Đồ Yến về nhà ra mắt, dù sao đem con gái của người ta đi mất, cũng không thể không trả lại công đạo cho người ta. Bất quá, theo ta thấy, tiểu nha đầu Tư Đồ Yến cũng là đứa con gái thông minh. Ha ha…"
Biết mọi người đều rất tốt, Nhạc Phàm cũng an tâm không ít.
Sau một hồi nói chuyện, dưới ý của Quý lão, Vân Phương đưa Tiểu Minh Hữu ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại có Nhạc Phàm và Quý lão.
Trầm mặc trong chốc lát, Quý lão vẻ mặt tươi cười nói: "Tiểu Phàm, ở chỗ này nhiều ngày như vậy, nhất định là vì chờ chúng ta phải không? Bây giờ ta cũng đã tới, có chuyện gì cứ nói đi, ta nhất định giúp cho ngươi".
"Quý lão, ta…" Nhạc Phàm muốn nói lại thôi, lắc đầu khổ sở, cũng là bản thân do dự quyết định có nên để Thần ky các dính líu vào việc này hay không.
Quý lão thấy thế cười nói: "Tiểu Phàm, cái này không giống ngươi rồi! Trước kia ngươi rất là tự chủ, làm sao mà bây giờ lại do dự không quyết?"
Nhạc Phàm chua chát nói: "Ta bây giờ rất sợ, sợ bản thân một khi làm sai, sẽ làm liên lụy đến các người" Liên quan đến người thân và bằng hữu bên mình, khó ai có thể hạ quyết tâm được.
"Tiểu Phàm, ngươi còn nhớ lão đại ca đã đưa cho ngươi một khối lệnh bài không?" Không đợi đối phương trả lời, Quý lão nói tiếp: "Ngươi biết không, khối lệnh bài đó chính là Chấp chưởng chi lệnh của Thần ky các, chỉ cần ngươi cầm trong tay 'Thần Ky Lệnh', liền có khả năng bảo người của Thần ky các làm bất cứ chuyện gì".
"Tô gia gia người…" Nhạc Phàm suy nghĩ như trong mộng, lúc này hắn mới hiểu được, khối lệnh bài nho nhỏ đó đại biểu cho cái gì.
Quý lão tiếp tục nói: "Tiểu Phàm không nên gánh quá nặng, lão đại ca hắn không phải muốn dùng trách nhiệm trói buộc ngươi, mà là tín nhiệm ngươi. Hắn chỉ hy vọng có thể đen sức lực lớn nhất của bản thân ra giúp đỡ ngươi, cho ngươi cứ yên tâm làm việc mà mình muốn làm, hắn đã sớm xem ngươi là con của mình… Cho nên, Tiểu Phàm có gì cứ nói thẳng với chúng ta, không cần băn khoăn".
"Tô gia gia, ta làm sao đền đáp lại được ân tình này của người, làm sao đền đáp lại… Cảm ơn!" Nhạc Phàm trong lòng thầm cảm ơn, suy nghĩ xong hít sâu một hơi nói: "Quý lão, các người có biết chuyện ở ngoài giang hồ hay không?"
"Cái gì?! Ở ngoài giang hồ!!!" Quý lão kêu lên một tiếng rồi đứng lên, sắc mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Phàm, chẳng lẻ ngươi đã đụng chạm đến người nào?"
Tựa hồ nghĩ ra cái gì, Quý lão vội vàng nói: "Ta nghe nói, mấy ngày trước có chuyện xảy ra ở Trữ Huyền Thành, còn nghe đồn có tiên nữ gì đó đạp trường kiếm mà bay. Chẳng lẻ, chuyện này có liên quan với ngươi?"
Nghĩ lại cảnh bản thân trơ mắt nhìn Trần Hương bị Đại sư tỷ bắt đi, Nhạc Phàm mắt nổi cơn giận! Lập tức cố gắng đè lửa giận xuống, đem chuyện đó nhất nhất kể lại qua một lần…
"Cái gì?! Ngươi nói Trần Hương chính là Vạn Nhã nhi!" Quý lão đối với những sự việc phát sinh treê người Nhạc Phàm đều rất rõ ràng, tự nhiên hiểu được Nhã Nhi đối với Nhạc Phàm có ý nghĩa thế nào.
"Nếu đúng như lời Tiểu Phàm nói, vậy Nhã Nhi và sử tỷ của nàng hẳn là người của thế lực bên ngoài giang hồ. Mà Nhã Nhi đối với Tiểu Phàm rất quan trọng, xem ra chuyện này không cách nào hòa giải được…"
Sau khi nghĩ xong, Quý lão thở ra một hơi nói: "Tiểu Phàm, ngươi chính là muốn chúng ta giúp ngươi tìm hiểu tin tức của Nhã nhi?"
Nhạc Phàm gật đầu, thần sắc kiên quyết nói: "Xin Quý lão giúp ta".
Quý lão không nói một lời, bước qua lại trong phòng, sắc mặt ngưng trọng dị thường.
Sau một hồi lâu, Quý lão mới thửo ra một hơi nói: "Tiểu Phàm, ta biết quyết tâm của ngươi… Ài… Cho dù ta có giúp ngươi, lão đại ca cũng sẽ không trách ta!"
"Cám ơn Quý lão, cám ơn!" Nhạc Phàm cúi mình thủ lễ thật sâu. Trong lòng hắn hiểu được, chuyện này có thể đụng chạm đến rất nhiều người, nói không chừng sẽ mang lại cho Thần ky các tai họa không lường trước được.
Chấn chỉnh lại tâm tư, Quý lão mở miệng nói: "Tiểu Phàm, nói vậy lão đại ca cũng đã nói qua với ngươi, Thần ky các chúng ta xuất thân từ thời Tần triều, mặc dù sau này phân chia, nhưng bí mật trong thiên hạ rất ít chuyện chúng ta không biết đến, thậm chí ngay cả các văn tự bí mật của Hoàng đế chũng ta cũng nắm giữ. Bất quá, thiên hạ thì to lớn, chúng ta cũng không phải là không chỗ nào là không biết, vi dụ như ơ ngoài giang hồ, chúng ta không có khả năng chạm đến được… Tiểu Phàm, ngươi bây giờ đối với chuyện của ở ngoài giang hồ biết được bao nhiêu?"
Nhạc Phàm trầm ngâm nói: "Ta biết không nhiều lắm, đều là do Khấu tiền bối nói cho ta biết. Mà lão cũng là trong lúc vô ý biết được có sự tồn tại của bên ngoài giang hồ. Lão nói cho ta biết, ở ngoài giang hồ là thế giới có tên là Tu hành giới, bọn họ xưng là tu sĩ, không lui tới với thế tục. Hơn nữa tu sĩ của Tu hành giới phi thường lợi hại, ít nhất cũng là thiên đạo cao thủ…"
"Đúng vậy, thiên đạo cao thủ!" Quý lão vuốt cằm nói: "Cái này cũng là nguyên nhân ta lo lắng cho ngươi. Nhiều cao thủ như thế, ngươi với sức lực của một người làm sao mà tranh đấu với bọn họ? Tu hành giới vượt cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của người phàm trần, bọn họ không ở trong hồng trần, vượt lên trên thế tục. Trừ phi ngươi có thực lực cực mạnh, nếu không đối với người thế tục chúng ta trong mắt của họ mà nói, bất quá chỉ là một lũ kiến hôi mà thôi".
"Lũ kiến hôi!? Chúng ta đều là một lũ kiến hôi?" Nhạc Phàm thân thể có chút chấn động, trong lòng giống như giông bão đang nổi! Có chút phẫn nộ, còn có chút bất đắc dĩ.
"Bất quá…" Thấy bộ dáng của hắn như thế, Quý lão dừng một chút nói: "Ta mặc dù cũng không biết thực lực của bọn họ đến thế nào, nhưng ta nghĩ bọn họ cũng là từ người thường tu luyện thành, cho nên bọn họ cũng không phải là không thể vượt qua… Tiểu Phàm, có một số việc không phải là chúng ta có khả năng không chế, chúng ta cũng chỉ có thể làm hết sức mà thôi".
"Cám ơn Quý lão! Được rồi…" Nhạc Phàm tinh thần rung động, đột nhiên hỏi: "Quý lão, không phải người nói bọn họ xa cách với hồng trần sao? Vậy tại sao lại gặp Trần Hương và Đại sư tỷ của nàng? Hơn nữa bọn họ lại nhúng tay vào chuyện của Ma Môn, chẳng lẻ bọn họ cũng sinh sống tại Trung Nguyên?"
"Cái này ta cũng muốn nói cho ngươi biết" Quý lão mặt phẳng lặng như mặt nước: "Thế gian phức tạp và xa xôi hơn chúng ta tưởng tượng gấp trăm ngàn lần. Bất luận là thiên hạ hay là giang hồ, đều có người ở phía sau âm thầm thao túng, đối với thế cục của thiên hạ. Mà cái gọi là thiên hạ kiêu hùng và giang hồ cự hào đều tưởng rằng bản thân mình chính là thế cục của thiên hạ, kỳ thật, chỉ bất quá chỉ là một trò chơi để người khác lợi dụng mà thôi. Ngay cả Hoàng đế trên cao, trong mắt bọn họ chỉ là tượng gỗ mà thôi".
Cái gì?!Trò chơi?! Tượng gỗ?! Cả thiên hạ và giang hồ đều dưới sự khống chế của người khác! Đó là thế lực đến thế nào? Tranh giành thiên hạ, võ lâm tranh phân có ý gì gì? Tất cả đều là giả, đều là giả!
Nhạc Phàm trong đầu trống rỗng, trong mắt như trở thành gỗ đá.
Quý lão phảng phất biết rất nhiều, những lời nói xa xôi của lão làm rõ ràng hơn những lời của Khấu Phỉ, đương nhiên càng làm chấn động thêm! Cái này giống như một người từ lớn đến nhỏ sinh sông trong một sơn cốc, tưởng rằng sơn cốc chính là tất cả. Nhưng đột nhiên có một ngày, trong sơn cốc có một người khác tới, hắn kể lại thế giới bên ngoài… Cái loại ảo giác trong tầm mắt này, thay đổi về tâm linh này, tất cả đều không biết, làm sao người ta tiếp nhận được?
Cũng không để ý tới đối phương có thừa nhận hay không, Quý lão tiếp tục nói: "Không sai, đại bộ phận tu sĩ đều rời xa hồng trần, như ở ngoài Đông Hải, nơi sơn dã của Nam Man Đại Hoang, nhưng cũng có một số tu sĩ sinh sống ở linh sơn tuyệt địa tại Trung Nguyên Thần Châu, mà những người này chính là thế lực sau lưng nắm trong tay thiên hạ và giang hồ. Bởi vì bọn họ không ra mặt trong giang hồ, nên không người nào biết tới, bởi vậy chúng ta gọi những người này là ẩn sĩ".
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên