Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 252: "tuyệt Tiễn" Chi Uy
ên trong Phủ đại soái đột nhiên phát sinh biến cố, trước tiên là Lô Đạt cậy thế bức người, sau lại đến cảnh Nhạc Phàm ra oai! Bây giờ lại có thêm một nữ tử che mặt thần bí đột nhiên xuất hiện, không những vậy võ công còn rất cao cường vượt xa dự liệu của mọi người… Tất cả đều đúng theo như lời của Nhạc Phàm, đó là một cạm bẫy! Mà mục tiêu của thế lực thần bí này chính là thiên hạ, nếu là để cho bọn họ thành công, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Đối mặt với khí thế liên miên bất tuyệt của Kính Thủy, hiện tại Nhạc Phàm cảm nhận sâu sắc áp lực trầm trọng. Thực lực của đối phương rất mạnh, ngoại trừ ẩn giả Bạch Tố Vân, hắn chưa bao giờ cảm thấy áp lực như thế. Nếu là vào thời điểm trước đây, Nhạc Phàm biết bản thân căn bản không có cơ hội thắng lợi. Nhưng bây giờ… còn có đám người Trương Phong Nghị ở phía sau, hắn… không có lý do để bại!
"Nộ chiến…"
Nhạc Phàm bất chợt quát lớn, rồng quấn quanh đao, hướng về Kính Thủy chém tới!
"Hàn phong ấn..."
Kính Thủy tay bắt ấn quyết, khống chế chân khí trong cơ thể chuyển động, tạo thành một luồng khí kình cương mãnh hùng hậu, thành hình cự mãng trên đỉnh đầu đối địch với cự long của đối phương xuất ra…
"Loạn kích thức…"
Đao phong bị cản trở, Nhạc Phàm lập tức biến hóa đao thế, hai tay rung động rất nhanh, đại đao như đánh ra hàng ngàn lớp bóng ảnh …
"Băng tuyết ấn…"
Kính Thủy tiếp tục biến hóa vận chuyển chân khí, bức tường kình khí lại dầy thêm vài phần.
Cát bay đá chạy, cỏ cây tan nát!
Trong lúc nhất thời, bên trong hoa viên đao khí tung hoành đầy trời, xung quanh hàn khí bức người, đánh cho tới thiên hôn địa ám!!! Song phương chiến đấu ảnh hưởng rất lớn, trong vòng mười trượng không ai dám tới gần nửa phân, binh lính trụ không nổi từng tốp trèo lên tường. Nhưng không một ai nghĩ tới chuyện rời đi, quyết đấu đặc sắc như thế, bỏ qua thì thực là đáng tiếc.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu. Bọn họ một người đao pháp vừa hung hãn vừa điên cuồng, người kia chiêu thức lại tinh diệu độc đáo! Mọi người mắt trợn ngược mồm há hốc mồm nhìn cả hai, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác như hụt hẫng. Ngay cả Cừu Mính trong mắt cũng hiện lên vẻ mất mát, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Thiên hạ cao thủ vô số, ta sao có thể tự mãn!" Nhạc Phàm không dừng tay, trong đầu quay cuồng… phương thức chiến đấu của đối phương phi thường kỳ quái, lợi dụng thủ ấn điều động chân khí phối hợp ăn ý với bản thân, theo đó nhanh chóng đề cao công kích đồng thời vẫn đạt được mục đích phòng ngự. Mặc dù tạm thời không cách nào đột phá được bức tường khí của đối phương, nhưng thủ pháp công kích như vậy ngược lại làm cho con mắt Nhạc Phàm sáng ngời, tựa hồ đã khiến hắn mở ra được một con đường võ học rộng lớn.
Bây giờ không phải lúc suy nghĩ, Nhạc Phàm tập trung mười hai thành tinh thần đối phó với cường địch, lực đạo đao sau nặng hơn đao trước, hy vọng có thể đột phá bằng "lực".
Kính Thủy thấy thế ngấm ngầm buồn khổ, không nghĩ tới chuyến này chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ, mà còn đụng phải một kẻ địch khó giải quyết như vậy. Nàng rất tự tin vào thực lực của mình, nhưng muốn lay chuyển được đối phương thì cũng phải hao phí sức lực một phen.
Hai người lại tách ra, Kính Thủy thanh âm như chuông bạc nói: "Tiểu huynh đệ, ta nghĩ chắc ngươi cũng hiểu, bản thân ngươi rất khó công phá cương khí của ta, mà nếu ta ra tay công kích, ngươi lại chưa chắc có thể ngăn cản… Hay là bỏ qua đi! Chỉ cần ngươi đồng ý rời đi, ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi".
Mọi người cười thầm, cũng đánh nhau tới mức này, vậy mà còn nói như vậy, nam nhân đó sẽ quyết không chịu thối lui, vậy lời nói này chẳng phải là vô ích sao.
Mọi người đinh ninh như thế, ai ngờ Nhạc Phàm lại buông đại đao xuống, tỏ vẻ đồng ý. Hắn đương nhiên biết đối phương nói không sai, tuy nhiên hắn có nguyên tắc của mình.
"Cái gì!" Mọi người ngớ ra, hoàn toàn không rõ Nhạc Phàm đang suy nghĩ cái gì! Nhưng thản nhiên trốn tránh như vậy, đổi lại không ít ánh mắt khinh bỉ của người khác. Thật là buồn cười, chẳng lẽ bọn họ đều đã quên dưới uy thế của Nhạc Phàm, cái loại bản năng sợ hãi đó, chẳng phải cũng là muốn giữ mạng sống sao?
Nhạc Phàm vung tay chỉ về phía đám người Trương Phong Nghị: "Ta phải đưa bọn họ đi".
"Ồ!" Kính Thủy nao nao, nàng cũng thấy được Nhạc Phàm đến là vì đám người Trương Phong Nghị, tuy nhiên Trương Phong Nghị là con cá lớn, cứ như vậy mà thả đi thì thật là đáng tiếc…
"Chờ chút!" ngay giữa lúc Kính Thủy đang do dự, Trương Phong Nghị lớn tiếng nói: "Ý tốt của tiểu huynh đệ Trương mỗ xin ghi lòng. Dưới đại nạn, người khác có thể đi, nhưng Trương Phong Nghị không thể đi. Mặc dù ta cùng với các vị thủ lĩnh lập trường bất đồng, nhưng chúng ta đã cùng chung ý chí. Cho nên ta sẽ quyết định cùng các vị huynh đệ cùng tiến cùng lui, dù chết cũng không hối hận!"
"Trương đại soái…"
Đối mặt với lời nói thành khẩn của Trương Phong Nghị, chúng thủ lĩnh gạt bỏ do dự, ánh mắt đều cảm kích.
Kính Thủy nhìn về phía Nhạc Phàm nói: "Xem ra, bằng hữu của ngươi không muốn đi đâu, vậy ngươi định như thế nào?"
Nhạc Phàm thật sâu kín nhìn Trương Phong Nghị như muốn nói gì đó lại thôi, thản nhiên nói: "Hắn không đi, vậy thì đánh tiếp!" Dứt lời, đại đao cắm xuống đất.
Kính Thủy khe khẽ lắc đầu, giống như nuối tiếc… Đột nhiên, phía trước quang mang đại thịnh, làm chói cả mắt!
"A! Đó là cái gì?"
Mọi người kinh hô, bất ngờ lại có thể phát ra quang mang chói mắt như thế giữa ban ngày, cuối cùng thì đó là cái gì?
Kính Thủy chăm chú nhìn lại, chỉ thấy nơi tay Nhạc Phàm một vật từ từ bay lên lơ lửng xoay chuyển trong lòng bàn tay!
Đó là một mũi tụ tiễn đen bóng, phần thân phát ra quang mang màu vàng lợt, bốn phía còn có bảy luồng ánh sáng bảy màu li ti đồng dạng không ngừng vờn quanh.
"Tuyệt tiễn!" Kính Thủy lần này biến sắc mặt, thanh âm ngưng trọng hỏi: "Ngươi chính là 'Đao cuồng' Lý Nhạc Phàm?"
Nhạc Phàm gật đầu, hắn từ trước tới giờ không nói dối, cũng không cần phải nói dối.
"Hả..."
"Cái gì!? Hắn là 'Đao cuồng'?"
"Là hắn! Các ngươi hãy nhìn mũi tên sáng trong tay hắn, đó chính là 'Tuyệt tiễn' trong truyền thuyết!"
"Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm… Thanh âm của Kính Thủy không lớn, nhưng sức xuyên thấu đặc biệt mạnh, tại hoàn cảnh yên tĩnh như ở đây, không ai lại không nghe thấy lời nàng nói.
Đó là chấn động! Là kinh hãi! Là nỗi sợ! Là nghi hoặc… Ai ai cũng đều lộ ra vẻ mặt khác thường, mở to hai mắt nhìn về phía trước.
Cừu Mính đưa mắt sang phía Trương Uyển Anh, thấy cũng có vẻ mặt mờ mịt như vậy, hơn nữa lại có chút vô tội.
Kính Thủy không phải cao thủ thông thường, ngoại trừ thân thể có sức mạnh tiên thiên cương khí, lại còn là một dị thuật sư vượt trội có tinh thần lực hết sức cường đại, cho nên mới có thể bất động thanh sắc ẩn thân tại một góc hoa viên mà không bị người khác phát hiện.
Cái tên "Tuyệt tiễn", Kính Thủy sớm đã nghe người ta nói qua từ lâu, vốn nàng rất hoài nghi "Tuyệt tiễn" có phải do tinh thần lực biến thành hay không, nhưng bây giờ khi nàng chính thức đối diện với "Tuyệt tiễn", cái loại tinh thần lực nhiếp hồn phách người ta như thế quyết không thể là giả được! Nàng dám khẳng định, một kích của "Tuyệt tiễn" tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với đại đao vừa rồi!
Sự thực này đối với Kính Thủy mà nói rất chấn động! Phải biết rằng, trong thiên hạ chỉ có dị thuật sư cực mạnh mới có thể đem tinh thần lực hóa thành thực thể! Nhưng sự thực trước mắt lại làm lung lay niềm tin của nàng trong nhiều năm qua, trong lòng ý niệm phức tạp khó có thể nói bằng lời.
"Tiễn hồn" nơi tay, Nhạc Phàm cảm thấy sự tự tin trước đó chưa từng có, đó là một loại liên hệ tính mạng tương giao, người khác không cách nào có thể hiểu được.
Thấy ánh mắt Nhạc Phàm chợt lóe, Kính Thủy cực nhanh bắt đầu hợp thủ ấn, lần này không phải là phòng thủ, mà là phóng ra cự mãng trên thân, hướng tới thôn phệ Nhạc Phàm!
"Tiễn hồn" rời tay, cùng lúc va chạm với cự mãng, tiễn thân bất ngờ bị kiềm hãm! Nhạc Phàm cảm nhận được rõ ràng trong cự mãng còn có thêm một đạo tinh thần lực rất mạnh…
Đúng vậy, đây là tuyệt chiêu của Kính Thủy - "Hợp thần ấn".
"Hợp thần ấn" là ở bên trong cương khí có phát ra tinh thần lực hợp vào, như vậy lực công kích chẳng những uy lực cường đại, hơn nữa còn làm cho tinh thần của địch nhân bị thương nặng. Nói một cách khác, nếu muốn dung hợp thần và khí là điều cực kỳ khó, nhất định phải có tinh thần lực khổng lồ để duy trì, thậm chí đôi khi còn bị phản ngược lại. Cho nên không tới lúc vạn bất đắc dĩ, Kính Thủy chắc chắn sẽ không sử dụng thủ đoạn công kích cực đoan như thế.
Tuy nhiên, lại rất đáng tiếc! Đáng tiếc nàng gặp phải lại là Nhạc Phàm. Vốn nghĩ "Tiễn hồn" cũng là thực thể do tinh thần lực ngưng tụ lại, nàng có thể sẽ phải hối tiếc? Bởi vậy, kết cục nhất định ngoài ý liệu của nàng!
"Tiễn hồn" sau khi có chút bị kiềm hãm liền xuyên thấu qua cự mãng, tiếp tục bắn tới Kính Thủy! Trước khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, "Tiễn hồn" đã xuyên qua bả vai Kính Thủy…
Phía đằng này, cự mãng vẫn chưa vì thế mà tiêu tan, ngược lại đâm vào hộ thể long cương của Nhạc Phàm, sau đó nổ tung ra!
"Bùng..." Cát đá bay loạn, bụi đất tung tóe!
Chấn động thật lớn làm cho không khí bốn phía rung động kịch liệt không ngừng, mọi người hoảng sợ đến nỗi không kịp tránh né, một số binh lính ở gần hơn thậm chí đã bị vạ lây, thất khiếu chảy máu, trọng thương ngã xuống đất!
Đây là một tai nạn bất ngờ giáng xuống, dù là ai cũng vô pháp khống chế hậu quả.
"A..."
"Phụt! Mắt của ta!"
"Chạy mau…"
"Tránh ra!"
Bụi mù tan đi, bên trong hoa viên chỉ còn lại một khung cảnh ngổn ngang và tàn binh đầy đất. Giữa sân duy chỉ có Nhạc Phàm lẻ loi, hơn thế "Tiễn hồn" sớm đã được thu vào thức hải.
"Người đâu? Nàng ta đâu?" Trương Uyển Anh vội vàng chạy lên, nhìn quanh bốn phía, đâu còn hình bóng của Kính Thủy?
"Nàng ta đi rồi!"
Nhạc Phàm thản nhiên đáp lại một câu, tiếp theo quay đầu nhìn đám người Trương Phong Nghị, khẽ gật đầu với họ: "Đối phương còn có người tiếp ứng, chúng ta đi!"
Trương Phong Nghị nhìn một chút những người bị thương bốn phía, trong lòng không ngừng đắn đo. Thê tử Cừu Mính tiến lên nói: "Bọn họ có con đường của bọn họ, chúng ta đi thôi Phong Nghị!" Dứt lời, mấy người liền theo Nhạc Phàm đang rời đi.
Bụi bặm tan hết, chỉ để lại các thủ lĩnh ở đây. Bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau, trong lòng suy tính. Được chứng kiến thực lực của Nhạc Phàm, tin rằng bọn họ đối với con đường của chính mình đã xác định rõ ràng hơn.
Không ai ngờ tới, lần xuất hiện này của Nhạc Phàm cuối cùng lại làm thay đổi tình thế của thiên hạ đại cục!
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên