"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 200: Vũ Kinh Truyền Nhân
rong căn phòng nhỏ, Nhạc Phàm cùng Tô Phóng Hào hàn huyên suốt hai canh giờ, nếu không phải lo lắng thân thể Tô Phóng Hào đang phục hồi, sợ rằng còn muốn nói lâu nữa.
Ngay khi Nhạc Phàm vừa muốn đứng dậy rời đi, Tô Phóng Hào chợt nhớ tới điều gì, tiếp tục nói: "Tiểu Phàm, ngươi có từng nghĩ tới tranh đoạt 'Vũ Tàng' không?"
"Không có" Nhạc Phàm thành thật trả lời.
Tô Phóng Hào nói: "Trải qua sự việc đỉnh Bình Nham, các đại môn phái tất cả đều quyết định tu dưỡng một phen, ngoại trừ Triệu gia đem mảnh tàng bảo đồ giao cho Thiên Tà Tông giữ, còn lại ba mảnh bản đồ vẫn do Tứ đại thế gia giữ, một tháng sau lại tụ tập tại Vân Nam. Dù sao vẫn còn có một tháng thời gian, ngươi tự quyết định đi! Dù sao một người đối địch với nhiều thế lực như thế, thật là có chút lực bất tòng tâm".
Nhạc Phàm biết Tô Phóng Hào nói cố ý cho mình nghe, lập tức gật đầu: "Ta sẽ cân nhắc" nói xong bước ra ngoài cửa.
Có chút cảm thán, Tô Phóng Hào lẩm bẩm nói: "Tiểu Phàm đã lớn rồi… cố gắng lên!"
"Lý đại ca! Tô gia gia có tốt hơn không?"
Nhạc Phàm mới vừa đi khỏi cửa phòng, Thiết Nam liền đón đầu, xem ra cũng ở chỗ này đợi lâu rồi.
Thiết Nam đối với Tô Phóng Hào quan tâm như vậy, Nhạc Phàm bất giác cười, ánh mắt nhìn hắn đã có sự thay đổi. Nếu trước kia chỉ là quan tâm theo kiểu bạn bè, thì bây giờ càng thân thiết quan tâm hơn mấy phần.
Bước tới, Nhạc Phàm thân mật vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Tô gia gia ngủ rồi, người muốn nhìn qua một lần nữa sao".
"Ừm" Thiết Nam lên tiếng, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
Nhạc Phàm thấy hắn thần sắc bất định, cười hỏi: "Ngươi có chuyện gì muốn nói phải không?"
Do dự trong chốc lát, Thiết Nam cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nói: "Lý đại ca, ta biết người rất lợi hại, người … người có thể dạy ta công phu không?"
Nhạc Phàm không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ hỏi: "Thiết Quyền Môn các ngươi vì sao lại ảm đạm như vậy? Ta xem võ học của sư phụ ngươi căn bản cũng khá vững, hẳn là cũng cỡ nhất lưu cao thủ, ngươi vì sao lại không theo hắn".
Thiết Nam cười khổ nói: "Sư phụ nói võ công chúng ta không trọn vẹn đầy đủ, luyện sẽ có nguy hiểm, cho nên không cho ta luyện, chỉ dạy ta một ít công phu quyền cước bình thường… Nhưng thật ra "Thiết Quyền Môn" chúng ta vốn cũng là môn phái nhỏ trên giang hồ, từ sư tổ truyền xuống "Thiết Quyền Kinh" sau này thất lạc, "Thiết Quyền Môn" cũng trở thành một võ quán tầm thường.
Cho dù mở cửa võ quán, "Thiết Quyền Môn chúng ta học sinh cũng có hơn trăm. Bất quá, bởi vì mấy võ quán xung quanh chèn ép chúng ta, sư phụ đánh không lại bọn họ, đệ tử nơi này cũng đều bỏ đi, cho nên "Thiết Quyền Môn" bây giờ mới ảm đạm như thế".
"Ồ!" Nhạc Phàm nghe xong, thản nhiên nói: "Vậy Thiết Nam ngươi vì sao đột nhiên muốn theo ta học võ?"
Thiết Nam chăm chú nói: "Bởi vì ta ta muốn mạnh lên… nghe Lý đại ca nói, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ta rốt cục hiểu được, có những điều phải dựa vào chính mình, cho dù hy vọng mong manh, nhưng ít ra ta đã cố gắng, ta cũng không hối hận!"
"Tốt tốt tốt!" Nhạc Phàm vui mừng nói: "Ta biết ngươi sẽ hiểu được".
Nhìn sắc trời một chút, rồi nói tiếp: "Bây giờ còn sớm, ngươi trước tiên đem tất cả những gì ngươi học luyện qua một lần, ta căn cứ vào đó sẽ quyết định nên dạy cho ngươi cái gì".
Đối với võ học, Nhạc Phàm chưa bao giờ hẹp hòi, huống chi hắn biết được Thiết Nam chính là cháu của Tô Phóng Hào, hắn xem cũng như là huynh đệ của hắn, tự nhiên nguyện ý giúp. Đương nhiên, tu vi và kiến thức về võ học của Nhạc Phàm, muốn dạy người khác cũng không phải là việc khó.
Sau hậu viện có tiếng quyền cước "Vù vù", Thiết Nam tại mảnh đất trống sau viện không ngừng múa quyền, cho dù mồ hôi đầy người, nhưng vẫn tiếp tục luyện tập.
"Thiết Tiệt Quyền" chính là quyền đạo chánh tông, chiêu thức mà nói, tuyệt đối là nhất phẩm chuẩn mực.
Một bộ quyền đã đánh xong, Thiết Nam thu công chạy đến trước mặt Nhạc Phàm, có chút rụt rè nói: "Lý đại ca, ngươi thấy ta đánh như thế nào?"
Nhạc Phàm trầm ngâm nói: "Ta nghĩ bộ quyền pháp muốn thành thì phải có trọng lực trọng ý, mà ngươi vừa rồi sử dụng quyền pháp, chiêu thức mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng không cách nào phát huy được điểm tinh yếu. Nếu chỉ là dùng để cường thân kiện thể thì hiệu quả cũng không tệ, nếu như ngươi dùng để đối địch, thì không dùng được… Bất quá, ta xem bộ dáng ngươi lại không giống, có chuyện gì xảy ra?"
Thiết Nam nghe vậy, lúng túng đáp: "Thật ra, ta cũng hiểu được bản thân dường như không vận dụng được khí lực, mỗi lần vung quyền thì thủy chung lại không sử dụng lực được".
"Vậy sư phó ngươi có biết tình huống này của ngươi không?"
"Ta… ta…" Thiết Nam ánh mắt né tránh, cuối cùng cúi đầu nói: "Bởi vì ta học trộm quyền kinh không trọn vẹn, cho nên không dám nói cho sư phụ".
"À… không đúng!" Nhạc Phàm ngẩn ra, đột nhiên chụp lấy tay phải của Thiết Nam tìm hiểu.
Thấy Nhạc Phàm chau mày, Thiết Nam cẩn thận hỏi: "Thật sự là có vấn đề sao?"
Nhạc Phàm hỏi: "Ngươi tu luyện bộ công phu này bao lâu rồi?"
Thiết Nam tính toán rồi nói: "Khoảng… khoảng mười năm… chẳng lẽ thật sự không thể luyện?"
Nhạc Phàm gật đầu nói: "Công pháp tu luyện tối kỵ nhất là không trọn vẹn, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma rất nguy hiểm… ngươi có đúng là cứ cách một khoảng thời gian tại đan điền lại đau đớn, giống như toàn thân bị xé rách vậy".
Thiết Nam hoảng hốt, vội vã gật đầu nói: "Đúng vậy, có vài lần ta thiếu chút nữa là nhịn không được muốn cắn lưỡi tự vận. Vậy… ta phải làm gì bây giờ?" Hắn hiện giờ đâu còn tâm tư thỉnh giáo Nhạc Phàm về võ học, lo bảo toàn tính mạng cái đã.
Nhạc Phàm buông tay ra, thở một hơi dài nói: "Mới vừa rồi ta xem trong cơ thể ngươi, có một đạo chân khí hùng hậu tụ tập quanh đan điền của ngươi. Điều này cũng không có gì lạ vốn là hết lần này đến lần khác ngươi chỉ biết tụ khí, nhưng lại không hiểu phương pháp vận khí…
Mười năm tích tụ, chân khí của ngươi đã tích ngày càng nhiều, mỗi khi tràn ngập đan điền là một lần đau đớn. Mỗi một lần đau đớn, chân khí ngươi cũng sẽ ngưng luyện một lần… như thế tuần hoàn, cứ một tuần hoàn là một lần đau đớn. Ngươi có thể chịu được nhiều năm như vậy, thật là có nghị lực!"
Thiết Nam khắc khổ nói: "Muốn sống cho tốt, phải dựa vào sự cố gắng của chính mình. Cho nên, cho dù đau đớn ta cũng không bỏ cuộc. Ta hy vọng có một ngày ta có thể thành công, chấn hưng "Thiết Quyền Môn", ta nghĩ đây là mục đích sống của ta…"
"Có họa có phúc! Bởi vì ngươi kiên trì như vậy, cho nên trong đan điền ngươi chân khí tinh thuần vô cùng. Nếu tính theo số lượng, ngươi bây giờ chỉ là Luyện khí trung kỳ mà thôi. Nhưng nếu theo tính theo chất lượng, thì đã có uy lực Tụ đính kỳ, khoảng cách không lớn lắm!" Nhạc Phàm nhìn Thiết Nam khẽ cười.
Thiết Nam bất đắc dĩ nói: "Vậy thì sao, cũng không sử dụng được, lại mang đau đớn trên thân, nó biết dùng làm gì bây giờ"
"Hữu dụng, đương nhiên là có thể dùng" Nhạc Phàm không để ý tới sự kinh ngạc của Thiết Nam, tự nói: "Vốn là, ta thấy hơi khó, tuổi ngươi bây giờ, muốn tiến bộ rất khó, nhưng không nghĩ tới ngươi lại có nền tảng như thế, nhưng lại bớt cho ta không ít phiền toái, hơn nữa…"
Nhớ tới một chuyện, Nhạc Phàm càng vui mừng, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta còn có thể hoàn thành việc mà một vị lão tiền bối phó thác" Nói xong từ trong lòng lấy ra một vật, được bao bọc bằng giấy dầu, không biết là vật gì.
Nhạc Phàm linh thức vừa động, cảm giác chung quanh trăm trượng không có ai dị thường, lúc này mới yên tâm đưa vật đó cho Thiết Nam.
"Đây là cái gì?" Thiết Nam cầm bao giấy dầu, nghi hoặc không thôi.
"Bên trong là cuốn sách, nó là tâm huyết của một vị tiền bối, đã chịu vô số ân oán giang hồ. Lão nhờ ta tìm cho lão một truyền nhân phẩm hạnh đoan chính, truyền lại cho hắn tâm huyết để khỏi bị thất truyền" Nhạc Phàm ngừng lại lời muốn nói với Thiết Nam, nghiêm mặt nói: "Ta bây giờ nói cho ngươi nghe, sách này tên là "Vũ kinh tổng cương", bây giờ ta thay mặt Bạch tiền bối truyền lại cho ngươi".
"Vũ kinh tổng cương"! Giang hồ trong thiên hạ, ai mà không muốn giành được. Năm đó cũng vì cuốn "Võ học tổng cương" này, đã dấy lên một trận giết chóc trên giang hồ! Không ngờ cho đến hôm nay lại lạc đến tay một tiểu tử bình thường. Hơn nữa, tiểu tử này lại hoàn toàn không biết "Vũ kinh tổng cương" là vật gì, thật sự là khó mà tin được!
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên