Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 800
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4263 / 121
Cập nhật: 2015-11-13 08:34:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Tự Cường
ưới sự dẫn dắt của lão nhân, 2 người theo con đường nhỏ bên trái trà lâu tiến vào sân sau.
Lý Nhạc theo thói quen nhìn xung quanh……
Nơi này không biết lớn bao nhiêu, nhưng toàn bộ vô cùng đơn giản ngăn nắp, giữa sân có cây đa lớn tươi tốt, ở dưới ánh nắng chiếu rọi phát triển mạnh mẽ sum suê.
Lão nhân nhìn Lý Nhạc Phàm vẻ ngoài thận trọng, không nhịn được cười nói: "Lão nhân gia ta thích giản dị, xoay nhìn tiểu oa oa cười, ha ha…… tiểu oa, ta thấy ngươi thân thể cốt cách không tệ a, chắc đã rèn luyện từ bé hả, hiện tại hài tử giống ngươi chịu cực khổ như vậy ngày càng ít, ai……"
Nhẹ nhàng than thở, lão nhân chỉ nhà kho nhỏ bên cạnh miệng giếng nói: "Đúng rồi, ngươi mang củi bỏ vào chỗ nhà kho nhỏ đó nhé."
"Ân." Lý Nhạc Phàm gật đầu, mang củi bỏ vào chỗ phía sau nhà kho nhỏ, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, quay người hướng về lão nhân nói: "Có thể xong rồi à?"
"ha ha, như vậy được rồi." tiếp theo lão nhân từ miệng giếng bên cạnh múc bát nước đưa cho Lý Nhạc Phàm nói: "Trời nóng như vậy, nghỉ ngơi 1 chút đi, đến đây uống nước nào."
"Phụ thân nói không được nhận đồ vật của người khác, nhưng……" Lý Nhạc Phàm đang nhìn chén nước, tâm trạng lưỡng lự. Cuối cùng liếm đôi môi khô nứt của bản thân, gật đầu nói: "cám ơn." Sau khi nói xong liền tiếp nhận bát nước.
Lão nhân thấy hắn lễ phép như vậy, hơi hơi cười nói: "Thực ra ta ở trên trà lâu đã chú ý đến ngươi vài ngày rồi, cảm thấy ngay ngươi rất thú vị."
Lý Nhạc Phàm nghe nói, nhíu mày, bất mãn nói: "Tôi là đang kiếm tiền."
Lão nhân sững sờ, lập tức nói: "Tiểu oa đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, chỉ là lần đầu gặp được người trẻ tuổi có nghị lực như ngươi vậy, có chút bất ngờ mà thôi." Giọng nói chuyển qua hỏi: "Ngươi rất ít vào thành phải không?"
Lý Nhạc Phàm lắc đầu…
"Vậy ngươi phải biết, mùa này không dễ bán củi a?"
Lý Nhạc Phàm gật gật đầu…
"Vậy ngươi làm sao hàng ngày vẫn đến ngồi nơi này?" Lão nhân không hiểu nói.
"Trong nhà cần tiền."
"Ách! Vậy sao ngươi không tìm việc khác."
"Tôi chỉ biết đi săn, chẻ củi!" Nói xong liền lẳng lặng nhìn bát nước.
Lý Nhạc Phàm đương nhiên không hiểu việc này, những năm cuộc sống gian khổ đã khiến hắn học được cách sống tữ lập. Chỉ là từ nhỏ bị người trong làng xa lánh và nhục mạ, trong lòng khó tránh phẫn hận cô độc 1 ít, ngoài ra bản thân người thân, hắn cũng không có ai chăm lo, cho nên cũng không nguyện ý giao lưu với người khác.
……
Lão nhân trông thấy tình trạng như vậy cũng không biết nói gì, vẫn cười ha ha nói: "Nhanh uống đi, kia vẫn còn nữa."
Nước giếng trong veo, Lý Nhạc Phàm uống 1 hơi liền cảm thấy mệt mỏi biến mất, tinh thần sáng suốt, cầm bát đưa cho lão nhân đồng thời lên tiếng cảm ơn.
"Uống bát nữa nhé." Nói xong liền hướng về miệng giếng.
"không cần nữa lão nhân gia, tôi đã hết khát rồi." Lý Nhạc Phàm vội vàng cản đường, tiếp theo lại nói: "Đã không việc gì rồi, vậy tôi nghĩ hiện tại cũng nên về thôi."
Lão nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời nóng bức, lại nhìn thiếu niên nho nhỏ này, khuyên bảo: "Hiện tại là buổi trưa, mặt trời mãnh liệt, không bằng ở đây nghỉ ngơi chút nữa hãy trở vể thế nào." Sau khi nói xong, tìm trong tay áo lấy ra 8 cái tiền đồng đưa cho hắn.
"Không, Trong nhà vẫn còn người chờ tôi trở về, cảm ơn hảo ý của ông." Lý Nhạc Phàm lắc đầu, sau khi tiếp nhận đồng tiền xong tỉ mỉ đếm 1 lượt, sau đó từ bên trong cầm lấy ra 1 đồng tiền đưa lại cho lão nhân, nói: "Vừa rồi tôi không chịu được uống nước của ông, chỉ lấy của ông 7 tiền thôi."
Lão nhân ngơ ngác, cười nói: "Bát nước đó là ta tặng ngươi, không tính tiền đâu."
Lý Nhạc Phàm cự tuyệt lắc đầu nói: "Tôi không nhận đồ vật của người khác, tôi dựa vào đôi tay của tôi kiếm tiền mua bát nước đó, không có gì là sai cả."
Nghe được câu trả lời, lão nhân thật không biết nên nói thế nào mới tốt, thuận miệng nói: "Nhưng đó chỉ là 1 bát nước thôi mà."
Lý Nhạc Phàm cũng không cần nói nhiều, trực tiếp cầm tiền nhét vào trong tay lão nhân, quay người hướng ra ngoài đi.
Lão nhân thấy vậy vội vã gọi: "Tiểu oa, ngươi chờ chút…… Ta muốn nhờ ngươi giúp việc ở đây, ngươi thấy được không? Giá tiền chúng ta sẽ thương lượng, chắc chắn nhiều hơn so với việc bán củi."
Lý Nhạc Phảm dừng bước, quay người nói: "Cám ơn hảo ý lão nhân gia, tôi chỉ muốn như hiện nay."
"Sau này mỗi 3 ngày đưa đến cho ta 4 bó củi thế nào? Đương nhiên, giá tiền cũng sẽ như hôm nay."
"Thực sự muốn vậy hả? Lão nhân gia?"
"Ân!" Lão nhân đang nói liền đi lên, vỗ vào vai của Lý Nhạc Phàm, mỉm cười nói: "Ta là ông chủ của trà lâu này, hiện tại trà lâuanh ý rất tốt, mỗi ngày đều cần rất nhiều củi, trước vốn dự định là muốn tìm người ra ngoài thành làm, nhưng lại cảm thấy phiền hà, không nghĩ đến lại gặp được ngươi. Ta cảm thấy ngươi đây là đứa trẻ tốt, định lưu ngươi lại giúp đỡ, nhưng ngươi lại không bằng lòng, chỉ là xin ngươi giúp chân chạy thôi, ngươi thấy thế nào?"
Không nghĩ đến lão nhân này ăn mặc mộc mạc mà lại là ông chủ của trà lầu này đúng là số 1 số ở vùng Ninh thành. Bất quá Lý Nhạc Phàm cũng không hề có ý nghĩ này, và một mặt tin tưởng hồi đáp: "Được,tôi nhất định giao củi đến đúng hạn. Lão nhân gia yên tâm!"
Lão nhân gật đầu cười nói: "ha ha… Vậy thì tốt rồi."
Thay đổi ý nghĩ lại nói: "Ân, ta gọi là Tô Phóng Hào, sau này ngươi hãy gọi ta là Tô gia gia nhé. Ha ha…"
Nhìn lão nhân nhãn quang chân thành, Lý Nhạc Phàm trong lòng 1 cơn xúc động, bèn lễ phép, có chút xúc động nói: "Tô gia gia, con gọi là Lý Nhạc Phàm, về sau người gọi con là Nhạc Phàm hoặc Tiểu Phàm được rồi."
Thương Thiên Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân Thương Thiên