Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 764 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 1A
hiên ngoại một: Hạ Hầu Thần Edit&Beta: Myumyu
Từ nhỏ ta đã sống ở nơi tường đỏ ngói xanh này, bị một đám người vây quanh mà chậm rãi lớn lên. Ta thờ ơ lạnh nhạt với những kẻ khom lưng uốn gối trước mặt ta, nhưng vừa xoay lưng lại, đã thay đổi vẻ mặt, hoặc sau lưng ta thì ngấm ngầm đấu đá, nhưng biểu hiện bên ngoài còn thân thiết hơn cả người thân. Mà ta, đã nhanh chóng học được bản lãnh của bọn họ, áp dụng nó với mẫu hậu. Hiển nhiên bà vô cùng hưởng thụ, cũng rất chiều chuộng ta, chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng những đứa bé do phi tần khác sinh ra thay thế ta.
Chỉ có một lần, suýt tý nữa ta đã bị thay thế, Vân quý nhân —— đường muội bên họ ngoại của mẫu hậu có bầu, cũng sinh ra hoàng tử.
Lúc đó ta còn nhỏ, cho rằng chỉ cần ta nghe lời mẫu hậu, dỗ bà như người ta dỗ ta, bà sẽ không vứt bỏ ta.
Bản lãnh hạng nhất mà ta học được trong hoàng cung, đó là nhìn sắc mặt đám cung nhân. Từ sau khi đứa con của Vân quý nhân ra đời, ta liền phát giác sắc mặt đám cung nhân dần dần thay đổi, cách đối xử với ta, cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, tuy bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nhưng đã bắt đầu có suy nghĩ gian dối.
Ta biết một khi người trong cung có suy nghĩ gian dối, liền rất khó quay đầu, đám cung tỳ đã như vậy, mẫu hậu cũng thế.
Sống lâu trong cung, ta đặc biệt nhạy cảm với những việc này, ta không thể không âm thầm suy nghĩ kế sách.
Ta là thái tử, phụ hoàng còn sống, chỉ là thân thể không được tốt, triều chính bị Thượng Quan thái sư thâu tóm. Phụ hoàng đối xử với ta rất tốt, thật lòng thương yêu ta, cho nên, ta vẫn có rất nhiều đặc quyền. Ta liền từ từ xin phụ hoàng vài thứ, có lúc là một ít tiền bạc, có lúc là xin được ra ngoài cung du ngoạn, có lúc lại một tòa nhà ở nơi nào đó ngoài cung. Ta ở bên ngoài chơi đùa thật sự phóng đãng, dạo thanh lâu, uống rượu mạnh, mỗi lần hồi cung đều say bí tỉ.
Điều này cũng làm ẫu hậu thay đổi cái nhìn, đưa tới không ít rượu ngon do Tây Vực sản xuất, ta đều nhận lấy.
Địa vị của ta vì vậy mà được củng cố hơn một chút.
Tuy tuổi ta còn nhỏ, nhưng có thân phận thái tử, nên cũng có không ít cung tỳ nghĩ hết cách muốn bò lên. Ta cũng đón nhận từng người. Kỳ thật, tư vị chẳng hề hay ho gì, về sau cũng được một chút vui thú. Nhưng ta lại sớm mất đi hứng thú với thân thể của các nàng.
Bệnh của phụ hoàng dần dần trầm trọng, làm thế nào cũng không chuyển biến tốt đẹp được, Thượng quan thái sư cũng bắt đầu tùy tiện, liều lĩnh hơn, mà ta, lại càng thêm phóng đãng hoang đường, cả ngày không phải mỹ nữ thì là rượu ngon.
Người trong gia tộc Thượng Quan từ từ được thăng chức, phi vị của Vân quý nhân cũng thăng lên theo. Mẫu hậu cũng không vội vã đổi thái tử, đám người trong cung cũng bớt kỳ quái đi một chút.
Phụ hoàng thấy cứ như vậy không phải là cách hay, liền phái Khang Đại Vi đi theo ta. Dường như phụ hoàng hiểu được nỗi khổ của ta, có một ngày lúc ông tỉnh táo, liền nói: “Hoàng nhi, những người khác con có thể không tin tưởng, nhưng có thể tin Khang Đại Vi, hắn sẽ thay ta bảo vệ con.”
Ta chú ý thấy lần nói chuyện này, phụ hoàng không dùng chữ “Trẫm” vô dụng ngăn cách tình cảm cha con kia, mà giống như một người phụ thân chân chính, ta liền tin tưởng ông ấy. Dần dần để Khang Đại Vi đi làm một ít chuyện mà ta không tiện xử lý, ví dụ như quản lý việc kinh doanh của mấy cửa hàng bên ngoài, kiểm kê tiền bạc, dùng danh nghĩa phú thương phương Bắc mua hàng hóa ở phía Nam sau đó vận chuyển lên phương Bắc, lại vận chuyển hàng hóa từ phương Bắc xuống phía Nam bán, còn mở không ít cửa hiệu. Ta ở trong triều đình, những thứ ta biết chung quy luôn nhiều hơn người bên ngoài, cho nên, dần dần cũng có chút thành tựu, ta liền sai người đúc một cái nhẫn, làm thành hình dạng con dấu, ký kết hiệp định với các tiền trang, dùng nó để điều động tiền bạc.
Đã có tiền bạc, ta liền bắt đầu thu mua người, từ các nơi, thu thập những đứa trẻ nghèo khổ, mua chúng về, đào tạo chúng. Bọn họ chỉ có mình ta là chủ tử, không còn lựa chọn nào khác, cho nên lòng trung của bọn họ hơn xa đám cung tỳ trong cung.
Nhưng bề ngoài, ta vẫn là một thái tử hoang đàng như cũ. Trong cung cũng có không ít cung tỳ tham vọng, ta liền để cho các nàng như nguyện, sau khi sủng hạnh, phong ột cái danh hào bậc thấp rồi buông tay để các nàng đấu đá. Trong cung là thế giới của nữ nhân, nếu ta không làm như thế, sẽ dần dần bị cô lập, chỉ khi để các nàng đấu đá nhau, vì tranh giành sự sủng ái của ta, các nàng sẽ không ngừng truyền các loại tin tức vào trong tai ta.
Kỳ thật, sống lâu trong cung, cũng rất tốt. Các nàng giống như những con cờ, mặc ta chi phối xếp đặt, các nàng đã hãm sâu vào trong đó, thì không có cách nào thoát ra được nữa.
Ta đem những bản lĩnh học được từ các nàng, sau khi thêm thắt thay đổi, lại áp dụng với mẫu hậu, ta liền thành một thiếu niên chỉ biết ăn nhậu chơi bời, vô cùng ỷ lại vào mẫu hậu.
Mà lúc này, đứa con của Vân quý nhân dần dần lớn lên, xuất thân của Vân quý nhân cũng cao quý như mẫu hậu, đều xuất thân từ Thượng Quan gia, liền bắt đầu vô lễ.
Bản tính con người vốn là như vậy, chỉ cần có chút uy phong, liền không coi ai ra gì, cũng không để ai vào mắt.
Rất nhanh, trong cung liền chia thành hai phái, điều khiến người ta buồn cười là, đội ngũ của hai phái này đều toàn là người của Thượng Quan gia.
Ta có thể tìm cách sinh tồn trong chật vật.
Lúc thân thể phụ hoàng khá hơn, liền tấn phong cho Vân quý nhân thành quý phi. Mẫu hậu không thể phản đối, bởi vì Vân quý nhân vốn là đường muội của bà, đều là người một nhà. Hơn nữa, Vân quý nhân vốn là do mẫu hậu yêu cầu cho tiến cung, Vân quý nhân đã sinh hạ hoàng tử, tự nhiên phải được tấn phong.
Đứa trẻ có mẹ ruột bảo vệ cũng khác, có chút ngạo nghễ.
Không thể so sánh với ta, từ nhỏ đã biết xem sắc mặt của người ta, thậm chí còn nhận biết sắc mặt của người bên cạnh, bằng không bọn họ sẽ mang cơm thừa canh cặn cho ta.
Cho nên, tuy rằng đệ đệ tư chất thông minh, lại ỷ lại vào mẫu thân của hắn nhiều hơn mẫu hậu, càng xa lánh mẫu hậu, không bằng ta, vô cùng ỷ lại vào mẫu hậu, bởi vì ta không có lựa chọn nào khác.
Phụ hoàng thấy Nhị hoàng tử thông minh, mà ta thì phóng đãng bừa bãi, liền vài lần đề nghị đổi thái tử với mẫu hậu, không ngờ lại bị mẫu hậu phản đối mãnh liệt, thế là sống chết mặc bây.
Ta vô tình biết được, trái tim không khỏi cảm thấy nguội lạnh, tạo thành khúc mắc trong lòng, bị Khang Đại Vi phát hiện, dẫn theo ta đến trước mặt phụ hoàng. Phụ hoàng chỉ nói với ta: “Đứa trẻ đáng thương, ta làm vậy là muốn bảo vệ con đó.”
Lại nói, “Tất cả mọi chuyện về con, ta đều biết, ta là một phụ hoàng vô dụng, không thể bảo vệ giang sơn này. Kế tiếp, chỉ có thể trông cậy vào con, nhớ kỹ, đừng làm con rối của người ta, hãy thay phụ hoàng trông coi giang sơn này.”
Lúc này, bệnh của ông đã nguy kịch, chỉ tha thiết nhìn ta.
Ta biết ông lên ngôi từ thưở thiếu niên, có đại thần phụ tá, từng khai sáng một thời đại hưng thịnh, sau đó không khỏi mất cảnh giác, trầm mê trong nữ sắc, vì muốn trường sinh bất lão, đã uống đan dược, lại bị đan dược làm hại, đến nỗi dù có điều dưỡng ra sao, thân thể cũng không thể khôi phục.
Ta còn biết, đan dược kia, là do Thượng Quan gia dâng tặng.
Ta rưng rưng đáp ứng ông.
Thời gian của ông đã không còn nhiều.
Ta lại không thể biểu hiện quá đau buồn, chỉ có thể nén nỗi thương tâm vào sâu trong đáy lòng, vẫn ăn chơi bừa bãi như cũ. Nhưng ta không ngờ tới, tuy mẫu hậu che chở ta, nhưng một vị khác lại nhẫn nhịn không được, quyết định ra tay, thừa dịp ta ở bên ngoài, phái người đến ám sát.
Từ nhỏ ta đã có linh cảm với nguy hiểm, đương nhiên không thể để cho bọn họ thành công, thế là, ta trốn vào một chỗ mà người khác tuyệt đối không nghĩ đến, phủ đệ của Ninh ngự sử. Trong mắt người ngoài, Ninh ngự sử thuộc phe cánh của Thượng Quan thái sư, dùng ngòi bút làm vũ khí, toàn tâm phục vụ cho gia tộc Thượng Quan.
Nhưng phụ hoàng từng nói với ta, khi ta gặp nguy hiểm ở bên ngoài, lúc bất đắc dĩ, có thể tìm hắn nhờ trợ giúp, hắn sẽ giúp ta.
Ta liền hiểu ra, kỳ thật hắn chỉ trung thành với mình phụ hoàng mà thôi. Lời những người khác nói ta có thể không tin, nhưng lời phụ hoàng nói, ta luôn luôn tin tưởng.
Thế là, khi những người đi theo ta đều bị giết, ta trốn vào trong phủ của hắn. Hắn quả nhiên giấu ta kín đáo không một kẽ hở, lúc đó, đi theo ta, chỉ có một mình Khang Đại Vi.
Ninh ngự sử có hai vị phu nhân, vô số thê thiếp. Chuyện ta đến, hắn cũng không nói với thê thiếp, ta được hắn giấu trong một căn phòng tại hậu viện, bất kỳ người nào cũng không được tiếp cận. Nhưng hắn nhà cao cửa rộng, chung quy luôn có chút lời đồn đãi lan truyền ra ngoài, đại phu nhân của hắn biết được, cho rằng ta là con riêng của hắn, còn tới đây lạnh lùng đánh giá ta một phen.
Ta ở Ninh gia một thời gian không ngắn, suốt ngày nhàm chán, có một ngày liền trốn khỏi tầm mắt của Khang Đại Vi, lén lút chạy đến hoa viên Ninh gia. Ta trốn sau núi giả, lại nhìn thấy một cô bé đang dạy bảo nô tài. Cô bé kia còn rất nhỏ tuổi, lúc dạy bảo nô tài, gương mặt còn mỉm cười, giống như tán gẫu một ít việc nhà, nhưng ngôn ngữ sắc bén lại khiến ma ma lươn lẹo kia cúi đầu không dám lên tiếng, không thể tưởng tượng nổi là, lão ma ma kia bị nàng dạy bảo, lại không có nửa câu oán hận, thành thành thật thật đi làm việc. Những bà lão như vậy ta biết rất rõ, giống như đám nô tài trong cung, thường sống ở nhà chủ tử nhiều năm, tư cách và sự từng trải đôi khi còn cao hơn cả chủ tử, khó tránh quá coi trọng bản thân mình, nô tài khinh chủ cũng chỉ như thế mà thôi.
Ta không khỏi có chút bội phục cô bé nho nhỏ này. Khi nàng quay sang, ta lại ngẩn ra, trên gương mặt nàng không còn nụ cười mỉm, khóe miệng chỉ nhếch lên trào phúng, biểu tình lạnh lùng như băng. Biểu tình này, lúc ta soi gương, thường thấy rất rõ ràng, còn không phải là chính ta?
Ta chưa hề nghĩ một cô bé tuổi còn nhỏ như thế đã học xong bản lãnh nhận biết lòng người giống ta, không khỏi cảm thấy rất hứng thú với nàng,  mỗi ngày đều len lén chạy ra ngoài nhìn nàng.
Giống như một màn hí kịch vô cùng thú vị, nội dung vở kịch dồi dào, muôn màu muôn vẻ.
Cô bé kia ở trước mặt người khác có tới ba gương mặt, trước mặt mẫu thân là một gương mặt, trước mặt đại nương lại là một gương mặt khác, thậm chí trước mặt muội muội của nàng, nàng cũng sắm vai một người khác.
Khang Đại Vi không thấy ta vài lần, liền lưu ý trong lòng. Giả vờ không chú ý, kỳ thật đã đi theo ta mấy ngày. Ngày đó, khi ta trốn sau núi giả nhìn lén cô bé kia, hắn mới đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta, nhẹ giọng nói với ta: “Thái tử, ngài nhìn con nhóc kia ư? Không phải giống như đang nhìn chính ngài à?”
Ta không trả lời.
Lúc này chung quanh nàng không có người, nàng liền khôi phục bộ dáng lạnh nhạt vốn có. Một trận gió thổi tới, nàng lại đạp gió nhảy múa, nổi bật giữa một vùng cúc vàng cỏ xanh, gương mặt mang theo biểu tình lạnh lùng, lại phong tình tận xương, khiến ta muốn ôm nàng vào lòng… Tuy là tuổi nàng vẫn còn nhỏ như vậy.
Mà ta, lần đầu tiên trong cả cuộc đời, nổi lên hứng thú với nữ nhân, nhất là một cô gái còn rất nhỏ.
Khang Đại Vi ở bên cạnh thấy thế, liền nói: “Thái tử, sắc mặt ngài ửng hồng, chắc là cảm lạnh rồi, nên trở về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Ta bối rối theo hắn trở về phòng, rất lâu sau tâm tình mới bình ổn lại.
Từ sau lần đó Khang Đại Vi bắt đầu quản chặt hơn, luôn lảm nhảm bên tai ta, lấy phụ hoàng ra áp chế ta, không cho ta đi lung tung nữa. Vi muốn bình ổn tâm tình xúc động mỗi khi nhìn thấy nàng, ta liền nghe theo lời hắn, mấy ngày không đi nhìn lén nàng.
Ta khắc chế bản thân không được chạy ra, không ngờ có một ngày, bên ngoài căn nhà bằng trúc ta đang ở vang lên tiếng nói của của một tiểu cô nương. Vừa nghe, ta còn tưởng rằng là nàng, liền vội vàng chạy ra. Nào ngờ lại là một cô bé còn nhỏ hơn cả nàng, gương mặt hơi tương tự, lại mang theo vẻ thơ ngây, không có thần thái lạnh lùng của nàng. Ta biết đây chính là muội muội của nàng, trong nháy mắt, ta nhìn thấy trên gương mặt của muội muội nàng xuất hiện ánh mắt của rất nhiều cung tỳ khi nhìn thấy ta, liền vô cùng chán ghét, từ sự kinh ngạc vui sướng lúc ban đầu, chuyển thành thờ ơ lạnh nhạt, xoay người đi vào phòng. Nhưng cô bé kia vẫn đứng ngoài phòng thật lâu, cho đến khi có người kêu nàng đi.
Qua mấy ngày, mẫu hậu liền phái người âm thầm đón ta vào cung, nào biết lần này ta gặp nạn, không mang tới vinh quang và phong thưởng cho Ninh ngự sử, còn khiến cả nhà hắn gặp họa sát thân. Vân quý phi không chấp nhận được có người làm hỏng chuyện tốt của bà ta, mà mẫu hậu, cũng không chấp nhận được chuyện có người trợ giúp ta, đó là lần duy nhất hai người ăn ý, liên thủ thêu dệt tội danh của Ninh ngự sử. Vì muốn chứng thực việc ta không thay lòng đổi dạ, một lòng nương tựa vào mẫu hậu, bà ta thậm chí còn ám hiệu muốn lấy danh nghĩa của ta để hạ ý chỉ, phán tội Ninh gia.
Cho nên, một lần cầm quyền duy nhất lúc ta còn làm thái tử, đó là phán quyết xử trảm ân nhân cứu mạng ta, lưu đày cả nhà hắn.
Vào đêm ta tự tay viết ý chỉ kia, luôn nhìn thấy hình bóng một cô gái nhỏ đạp ca nhảy múa, sau lưng là một vùng cúc vàng cỏ xanh, đẹp không sao tả xiết.
Phụ hoàng nói với ta, vì giang sơn này, có những thứ cần phải buông tha, lúc hi sinh nó, có lúc hơi đau, có lúc đau đớn mấy ngày, có lúc lại đau đến mấy tháng, nhưng không cần khẩn trương, cơn đau kia sẽ chậm rãi kết sẹo, không còn đau đớn nữa.
Ta chỉ có thể tin tưởng.
Ta hạ chỉ sung người nhà Ninh ngự sử làm cung tỳ, nghĩ rằng có lẽ sẽ được nhìn thấy các nàng. Tuy rằng trong cung không tốt, nhưng ở dưới mí mắt của ta, có lẽ các nàng sẽ được bình an.
Ta biết nàng đã vào cung, nhưng vẫn không dám đối mặt với nàng, ta sợ nhìn thấy sự thù hận trong mắt nàng.
Giống như trước kia, chỉ dám núp trong bóng tối lén lút quan sát.
Ta cũng không dám đi trợ giúp nàng, mẫu hậu sớm đã phái người theo dõi ta, nghi ngờ ta có âm mưu riêng.
Vì phụ hoàng bệnh nặng, ta có chút phiền muộn, sau khi đến chỗ mẫu hậu thỉnh an chỉ dẫn theo mình Khang Đại Vi đi lang thang trên hành lang dài. Ngày đó tuyết rơi lả tả, trong mắt ta, cả cung đình đều bị phủ lên một tầng tuyết trắng, chôn giấu hết thảy sự phồn vinh và phú quý kia, hết sức sạch sẽ và mỹ lệ.
Ta thích tuyết, nếu có thể khiến mọi vật trong mắt ta đều biến thành màu trắng thì thật tốt, không cần suy nghĩ nó vốn là màu gì, lạnh băng mềm mại, chôn vùi tất cả dưới nền đất. Ta nghĩ, đây mới là màu sắc thế gian nên có, tất cả những màu sắc rực rỡ tươi đẹp khác, đều là giả dối mà thôi.
Không tự chủ được, ta lại đến chỗ nàng làm việc, lại nhìn thấy nàng bị người ta trách phạt, quỳ ở trong sân giặt quần áo, dưới cơn mưa tuyết mờ mịt, những bông tuyết rơi vào cổ áo, cần cổ của nàng, khiến thân ảnh nho nhỏ của nàng dính đầy bông tuyết. Nàng chợt ngẩng đầu lên, làn môi đông lạnh đến chuyển thành màu tím, hai mắt cũng đông lạnh giống như băng. Ta đứng đằng xa, nhìn thấy nàng chịu khổ, không biết cơn xúc động từ nơi nào trào lên, khiến ta muốn dùng đến quyền lực của mình. Nhưng ta mới chạy được hai bước, liền bị người ta giữ chặt, là Khang Đại Vi. Hắn ra hiệu, bảo ta nhìn đến đầu kia của hành lang dài, lại thấy mẫu hậu dịu dàng ấm áp nhìn ta.
Thượng Cung Thượng Cung - Vân Ngoại Thiên Đô