Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 764 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37 Part 1
hương 37:Tỷ muội sẽ thành kẻ địch, trái tim lại giá băng Edit&Beta:Myumyu
Ngày mùa hè vừa tới, thời tiết từ từ nóng bức. Như thường ngày, ta và hoàng hậu trong hậu cung ngang tài ngang sức, ta trợ giúp nàng cùng giải quyết chuyện lục cung. Thời gian gần đây, Hạ Hầu Thần thường xuyên ở lại chỗ hoàng hậu, khiến dung nhan nàng càng thêm diễm lệ. Nhóm phi tần lén lút thảo luận, nói hoàng hậu nương nương so mới lúc mới vào cung nét mặt càng toả sáng hơn, mỗi người đều hâm mộ không thôi
Tâm tình nàng tốt, nên cũng không tìm ta gây phiền toái, tất cả sự tình đều do ta làm chủ, ta tự nhiên cũng cung kính có thêm, quan hệ giữ chúng ta cũng dần dần hài hoà hơn. Số lần Hạ Hậu Thần đi tới chỗ phi tần cộng lại cũng không nhiều bằng đi tới chỗ nàng, hiển nhiên ơn trạch cũng chuyển tới chỗ hoàng hậu. Việc này càng làm cho nhóm phi tần không ngừng nghe ngóng nguyên do hoàng hậu được sủng. Các loại tin tức nho nhỏ liền âm thầm truyền bá trong cung, nói son phấn mỗi ngày hoàng hậu bôi lên gương mặt, đó là loại son lần trước Cao Xương quốc tiến cống, sau khi xoa, có thể khiến hai má tỏa hương, sắc mặt ngày ngày trắng nõn bóng loáng, càng làm cho da thịt trên thân thể trơn mềm, sắc mặt không giống người thường.
Nghe nói lúc sứ giả Cao Xương quốc về nước, có không ít phi tần hối lộ hắn, muốn từ trong tay hắn mua loại son phấn hoàng hậu sử dụng, nhưng không thể được, bởi vì hộp son phấn kia là do Cao Xương quốc dùng hết nguồn lực của cả một nước để chế tạo, một năm chỉ có một hộp.
Sau khi sứ giả Cao Xương quốc về nước, tin tức nho nhỏ này cũng dần dần biến mất. Trong cung, thủ đoạn ganh đua sắc đẹp ùn ùn, nhất là mùa hè tới, mọi người ăn mặc mỏng manh, phục sức càng đa dạng hơn, hoặc hơi lộ ra một đoạn cần cổ, hoặc tay áo rộng rãi, chỉ cần hơi đưa tay, cả cánh tay liền sáng choang lộ ra trước mắt người khác. Đó chỗ tiện lợi của là trang phục hè.
Từ sau khi hoàng hậu thích mặc y phục rộng thùng thình, nhóm phi tần cũng noi gương theo, trong thời gian ngắn sa mỏng ở cục Thượng Cung cung không đủ cầu. Tố Khiết tố khổ với ta, nói Tư chế phòng hiện tại bận rộn tới không thở nổi, tất cả phi tần đều đổi loại y phục rộng thùng thình tay áo dài thần tiên như thế, hơn nữa mọi người vốn ngại the hương vân* màu sắc ảm đạm, nhưng từ khi hoàng hậu chế một bộ mặc vào người, nổi bật lên màu da trắng như tuyết, sắc mặt có vẻ càng yểu điệu mềm mại, nhất thời the hương vân trong nhà kho liền không còn một cuộn.
(*The Hương vân: Đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.)
Ta thầm nghĩ, khó trách đoạn thời gian này ngươi cũng chán nản, ta cũng thoái chí, hóa ra là như thế.
Ta cười nói: “Tố Khiết, ngươi cứ yên tâm, bản phi vẫn theo kiểu dáng năm trước may hai bộ trang phục hè, sẽ không khiến ngươi khó xử.”
Tố Khiết liền nói: “Nương nương, nô tỳ tất nhiên là biết ngài không giống với các nàng. Kỳ thật y phục như thế mặc lên cũng không thể nổi bật thân hình, tạo nên phong thái, cũng không biết các nàng nghĩ thế nào, cứ khăng khăng muốn ăn mặc như thế.”
Ta thầm nghĩ, tất cả những chuyện này còn không phải do Hạ Hầu Thần làm ra sao. Mỗi người trong cung đều lấy sở thích của hắn làm tiêu chuẩn, thấy hắn bỗng nhiên khiến hoàng hậu cây già nảy mầm, có ai không ùa theo bắt chước. Bất quá, điều này cũng làm cho ánh mắt nhóm phi tần dời khỏi ta và Ninh Tích Văn, lời đồn Hán cung Song Yến rốt cuộc cũng kết thúc.
Ta vẫn chưa đi thăm Ninh Tích Văn, chỉ từ trong miệng những người khác biết được nàng vẫn chưa xảy ra chuyện gì, chỉ là thân thể từ từ cồng kềnh, khẩu vị cũng rất tốt, hài nhi trong bụng cũng bình thường. Tâm tư ta lại chưa dám buông lỏng. Tính cách hoàng hậu cứng rắn, chuyện nàng ta quyết định muốn làm, chắc chắn sẽ làm đến cùng. Trong lòng ta cũng ôm hi vọng, ngộ nhỡ hoàng hậu thực sự được sủng như thế, nàng chuyên tâm vào chuyện khác, có lẽ sẽ không để ý tới Ninh Tích Văn nữa.
Nhưng tin tức Thanh Vận các truyền tới lại làm cho lòng ta trầm xuống: năm ngày ba bữa hoàng hậu vẫn phái người tặng đồ an ủi đến như trước, nào có nửa điểm dấu hiệu lơi lỏng.
Xem ra từ nhỏ, Thời Phượng Cần  đã được giáo dục làm hậu phi, làm sao dễ dàng bị những vật khác dụ hoặc như vậy?
Nhưng ta thật sự nhìn không ra Ninh Tích Văn có chỗ nào không ổn, trong lòng càng gấp gáp. Tình hình bình thường như thế, thì tất cả dấu hiệu phải đợi đến giây phút cuối cùng mới có kết quả, nhưng đến lúc đó cũng đã quá trễ rồi.
Ta nghĩ, chuyện này có lẽ phải đi cầu xin Hạ Hậu Thần mới được, nhưng nghĩ đến kết quả cầu xin hắn lần trước, trái tim ta liền lạnh đi phân nửa. Lấy quan hệ hiện tại của chúng ta, ta còn đi cầu hắn, chỉ sợ sẽ bị cự tuyệt thẳng thừng.
Tố Linh thấy ta đi tới đi lui trong phòng, liền kiến nghị: “Nương nương, hôm nay không quá nóng, thời tiết râm mát, nghe nói các nương nương khác đều đi ngự hoa viên. Nghe nói trong ao mới tiến cống hai con cá chép cực phẩm, mọi người vội vàng đi xem, không bằng chúng ta cũng đi xem xem?”
Ta lười nhát không có chút sức lực, nàng nhìn mà gấp gáp, nói: “Nương nương, nghe nói ngày hôm nay hoàng thượng cũng đang ở ngự hoa viên.”
Ta thầm nghĩ, loại trường hợp đông người như thế, ta đi cũng bằng thừa.
Nhưng chợt suy nghĩ lại, có khi mọi người tụ họp đông đảo, Hạ Hầu Thần sẽ không mặt lạnh với ta. Cùng nói chuyện phiếm, không khí có khi sẽ hòa hợp, ta lại bí mật cầu xin hắn, nói không chừng hắn mềm lòng, liền đáp ứng yêu cầu của ta.
Nghĩ như thế, ta liền hào hứng lên, kêu Tố Linh giúp ta thay đổi một bộ váy kép màu ngọc bích, đai lưng buông dài màu xanh da trời, chải một cái búi tóc Vọng tiên, trên cổ tay mang vòng thúy bích. Ta nghĩ một thân phục sức này chẳng hề nổi bật, cũng sẽ không thất lễ thái quá, sẽ không khiến cho hắn lời mặn lời nhạt.
Nào ngờ đi tới ngự hoa viên, lại thấy thấp thoáng dưới bụi hoa, mỗi người đều mặc váy dài rộng, giống như người cầu đạo, xiêm y trên người bị gió thổi qua, liền cực kỳ mỏng manh mềm mại dán trên thân thể, mà bộ y phục này của ta, lại hoàn toàn không hợp, có vẻ cũ kỹ đờ đẫn.
Hạ Hầu Thần ngồi trong thạch đình. Ngồi ở bên cạnh hắn, là hoàng hậu, mà đối diện hoàng hậu, đó là Lâm thục nghi cùng Tào tiệp dư. Hai người này là tân sủng của hoàng hậu, liền nhận được một phần ân sủng của Hạ Hầu Thần, trừ hoàng hậu ra, hai người này là phi tần được sủng ái nhất trong thời gian gần đây.
Ta tránh sau gốc cây, nhìn một đám người đằng xa, vui vẻ hòa thuận, váy dài tung bay, tiếng nói cười từ xa truyền tới. Hắn ngồi giữa chúng phi tần, gương mặt không lạnh lùng, mà mang theo nụ cười mỉm ấm áp thư thái, sóng mắt lưu chuyển, giống như xuyên thấu qua thân thể mọi người mà tới, xuyên qua gốc cây trông thấy ta. Ta vội vàng lui đến phía sau cây hoa. Tố Linh ngạc nhiên nói: “Nương nương, chúng ta không đi qua đó sao?”
Ta lắc lắc đầu, thầm nghĩ một thân trang phục này của mình không hợp với đám người kia, càng có cớ để Hạ Hậu Thần châm chọc, tuy hắn chưa hề bêu xấu ta trước mặt mọi người, nhưng dưới tình huống hiện giờ, ta cũng không dám chắc.
Tố Linh thấy ta không động đậy, đành phải dìu ta dẹp đường hồi phủ.
Vừa mới chuyển qua một tòa núi giả, để tiếng cười vui lại sau đầu, thình lình nghe có người ở phía sau kêu: “Nương nương, xin dừng bước…”
Ta quay đầu lại nhìn, hóa ra là Khang Đại Vi, nghĩ thầm chuyện này cũng kỳ lạ, vì sao mỗi lần xảy ra loại trường hợp này chung quy đều có thân ảnh của hắn? Ta cũng đâu có rình coi như lần trước a!
Khang Đại Vi hành lễ với ta, nói: “Nương nương, hoàng thượng có chỉ: nương nương đã tới, sao lại không qua, có phải chờ ngài ấy tự mình tới mời hay không?”
Lại nhận lỗi như cũ: “Nương nương, đây là nguyên lời hoàng thượng nói, một chữ lão nô cũng không đổi.”
Ta đành phải cùng Khang Đại Vi trở về chỗ xem cá chép. Bị hắn bắt gặp mấy phen, cũng đã quen dần, dọc theo đường đi liền hàn huyên vài câu. Ta nghĩ đến gần đây mình rảnh rỗi tới nhàm chán, mới tiện tay chế ra mấy cái túi thơm, bên trong thả vài loại thảo dược như bạc hà ngải diệp, treo ở trên người có thể xua đuổi côn trùng, cũng không quá quý giá, cũng chỉ làm đồ chơi để chơi đùa thôi, liền nói: “Khang công công, ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên chế mấy cái túi hương, nếu như ngài thích, thì ta kêu Tố Linh đưa tặng ngài một cái.”
Khang Đại Vi liền hết sức lo sợ cười cảm tạ, “Nương nương vẫn còn nhớ đến lão nô, vậy lão nô xin đa tạ.”
Ta thầm nghĩ, khó trách Khang Đại Vi có thể được Hạ Hậu Thần tin tưởng, tặng cho hắn đồ quý giá, ông ta một mực không nhận, lại biểu hiện ra hứng thú nồng hậu đối với loại đồ chơi nhỏ này, khiến người ta cảm thấy thoải mái trong lòng, cũng rất là bội phục.
Đến chỗ Hạ Hầu Thần, Lâm thục nghi cùng Tào tiệp dư đang dựa vào lan can chạm ngọc xem cá chép ngoài đình, thấy ta từ xa đi tới, liền rời khỏi lan can ngọc hành lễ với ta. Các nàng giống như hoàng hậu mặc một loại trù sa mỏng như cánh ve, rộng rãi thoải mái, gió thổi qua tất cả vải dệt liền áp vào thân thể, thân hình lộ hết, giơ tay nhấc chân đầy phong tư quyến rũ, thật sự làm cho Hạ Hậu Thần không thể rời mất, ngay cả khi ta hành lễ với hắn, hắn dường như cũng không nhìn thấy, nói với không khí một tiếng, “Đứng lên đi.”
Ta không biết chuyện này có tính là làm ta mất mặt không, chỉ hơi lúng túng, thầm nghĩ ngươi đã không bằng lòng gặp ta, còn kêu ta tới đây làm gì?
Thấy bộ dáng hắn và hoàng hậu vẫn tình thâm như trước, ta chỉ cảm thấy chói mắt, liền đi tới lan can ngọc mà Lâm thục nghi cùng Tào tiệp dư đang đứng. Trong hồ nước có hai con cá chép vẫy đuôi bơi qua bơi lại, cái đầu không nhỏ, lớn gần bằng đầu một con sếu. Ta nói: “Cái đuôi này, hẳn là Đan Đỉnh(1)…” Lại chỉ vào một cái đuôi màu đỏ trắng, “Xem xem, cái đuôi kia hẳn là Đại Tam Nguyên(2). Xem màu sắc của nó tươi đẹp loá mắt làm sao, màu đỏ nạm trên lớp vảy tinh khiết trắng nõn, so với màu da người càng chói mắt mỹ lệ.”
Lâm thục nghi liền vuốt ve hai má mình: “Hoa phu nhân hình dung thực là hay, ngoại trừ hoàng hậu nương nương, vị mỹ nhân nào có được làn da đẹp như thế?”
Ta nghĩ người này thật phi phàm, có thể liên hệ cá với người, cũng không quên vỗ mông ngựa của hoàng hậu.
Tào tiệp dư liền phụ hoạ theo, “Đúng nha, ngài xem dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thân thể nó trong trắng lộ hồng, nếu như bản phi có thể có làn da như vậy thì tốt biết bao, khiến mọi người phải ghen chết.”
Ta trầm mặc không nói. Khó trách hai người này có thể trở thành tân sủng của hoàng hậu, bất cứ lúc nào chỗ nào cũng không quên nịnh hót chủ tử một phen.
Lại nghĩ đến bản thân mình trước kia. Chẳng phải cũng như thế sao?
Ta chuyển mắt nhìn hoàng thượng, hao hết tâm lực cũng không đổi được nụ cười trong nháy mắt của hắn, thật sự khiến người ta tức giận cực kỳ.
Từ sau khi biết thủ đoạn của hắn đối với hoàng hậu, mỗi lần đến gần hắn, ta liền cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng. Không giống trước kia, sợ hãi còn có nguyên do, mà sự sợ hãi lúc này, lại tựa như bị nhốt trong đêm tối, vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi bóng đêm dày đặc vây quanh. Việc này cũng khiến ta không muốn gặp mặt hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không hề muốn ở bên cạnh hắn, tựa hồ vừa thấy hắn thì lập tức sẽ có hơi lạnh thấu xương ùa tới.
Cảm giác được bước chân nặng nề mà vững vàng của hắn ngừng tại phía sau ba người chúng ta, ta lặng yên dời qua vài bước, nhường vị trí cho hắn. Chỉ nghe hắn cười nói: ” Ba người các nàng đang nói cái gì vậy?”
Lâm thục nghi giễu cợt Tào tiệp dư, “Hoàng thượng, ngài xem xem, Tào muội muội thích làn da của con cá, nói là trong trắng lộ hồng, đẹp vô cùng…”
Tào tiệp dư trông thấy hoàng hậu ngồi ở phía sau bàn, váy dài theo động tác nâng tay mà trượt xuống, liền nói: “Thần thiếp chỉ hâm mộ hoàng hậu nương nương càng lúc càng thanh xuân mỹ lệ thôi.”
Hạ Hầu Thần liền ngoái đầu nhìn về phía hoàng hậu, khẽ gật đầu, khóe miệng dâng lên một nụ cười nhẹ, trong mắt có thâm tình xẹt qua, “Nàng ấy thật sự càng lúc càng biết cách trang điểm.”
Hoàng hậu nghe các nàng nói tới mình, liền đứng dậy đi tới bên cạnh chúng ta, nói: “Hoàng thượng, mọi người đang nói gì vậy? Nghe mọi người nói tới thần thiếp.”
Ta đứng trong góc trầm mặc không nói, chỉ nhìn hai con cá chép ở trong nước tự tại bơi qua bơi lại. Lâm thục nghi cho rằng đã đả kích ta thành công, quay đầu lại hỏi: “Hoa phu nhân, ngài nói có phải không?”
Ta đành quay đầu lại nói: “Đó là tự nhiên. Hoàng hậu cùng hoàng thượng ân ái, được mưa móc làm dịu, dung nhan tự nhiên càng lúc càng diễm lệ.”
Hoàng hậu thấy ta tán dương nàng, liền cười nói: “Sao có thể so với thần thái phong tình vạn chủng của muội muội, bất cứ lúc nào cũng là trung tâm chú ý của mọi người.”
Ta cười nói: “Hoàng hậu thật biết cách an ủi thần thiếp.”
Lâm thục nghi cùng Tào tiệp dư thấy hôm nay ta ăn nói có vẻ yếu thế, cảm thấy kỳ quái, nói: ” Trang phục của Hoa phu nhân hôm nay lại không giống người thường. Nắng hè chói chang như vậy, sao không kêu người chuẩn bị vài món y phục trơn mềm thoải mái, may hai bộ xiêm y như chúng thần thiếp?”
Thượng Cung Thượng Cung - Vân Ngoại Thiên Đô