Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 764 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32 Part 1
hương 32.1: Tiền đồ khó dò, ngầm hạ tay trong. Edit&Beta:Myumyu
Ngày kế tỉnh lại, cũng chỉ một thân một mình. Ta gọi một tiếng, Tố Khiết liền rón ra rón rén đi vào, bẩm báo với ta, nói là sáng sớm hoàng thượng đã thượng triều, dặn dò bảo để ta ngủ lâu thêm một chút, không cần hầu hạ hắn lâm triều.
Ta vừa rửa mặt chải đầu vừa hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua. Xem ra chúng ta đã hình thành sự ăn ý, biểu hiện của ta khiến hắn rất hưởng thụ. Mục tiêu chung của hai người đã là vặn ngã Thời gia, kích thích hoàng hậu, hai người chúng ta liền ngươi xướng ta hòa, diễn thật sự hoàn hảo.
“Nương nương, ngài xem, trân châu xanh biếc này khiến nét mặt nương nương càng thêm toả sáng rạng ngời.”
“Phải không?” Ta có chút kỳ quái, thầm nghĩ nha đầu này luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, sau khi hoàng thượng ngủ lại chỗ ta, trước giờ chưa từng nghe nàng tán dương câu nào, tại sao ngày hôm nay lại a dua nịnh hót? Lơ đãng nhìn vào trong gương, quả thật nhìn thấy một nữ tử mặt đầy xuân ý, sóng mắt lưu chuyển, có một sự vui mừng khó hiểu. Trong lòng ta thất kinh. Mỗi lần Hạ Hậu Thần sủng hạnh xong đi rồi, chung quy luôn có mấy ngày tinh thần ta để đâu đâu, son phấn cũng không dấu được sắc mặt tái nhợt, sao hôm nay lại như thế?
“Có hoàng thượng thương yêu, nét mặt nương nương tự nhiên sẽ phấn chấn…” Tố Khiết ở sau lưng ta che miệng cười.
Trong lòng ta hốt hoảng, chẳng lẽ mình diễn giả thành thực, diễn tới diễn lui lại nhập kịch mất rồi? Tưởng tượng đến đây, trong lòng âm thầm cảnh giác, sắc mặt liền ảm đạm, “Đừng dùng cặp bông tai phỉ thúy này nữa, chọn cặp bằng ngọc lưu ly đi.”
Tố Khiết không rõ nguyên do, đành phải cầm cặp bông tai lên đeo cho ta.
Ngẫm lại, tuy Tố Khiết có tâm tư như thế với Hạ Hầu Thần, nhưng vì bản tính thuần lương, cũng không làm ra chuyện gì thái quá, nên cứ năm lần bảy lượt đánh mất cơ hội, không so được với muội muội của ta, giỏi về luồn cúi. Ta ngẫm nghĩ một hồi, liền hỏi nàng: “Tố Khiết, ngươi ở bên cạnh ta, cứ tiếp tục như thế, cũng không có nhiều tiền đồ lắm, nếu bản phi phái ngươi tới một nơi tốt hơn, ngươi có nguyện ý không?”
Tố Khiết luống cuống tay chân, vội vàng quỳ xuống nói: “Nương nương, có phải nô tỳ làm sai cái gì hay không? Nương nương cứ việc chỉ ra, nô tỳ nhất định sẽ sửa.”
Ta lắc lắc đầu, đỡ nàng đứng dậy, hỏi nàng: “Bản phi đã từng nói, nếu ngươi được hoàng thượng ưu ái, thì cũng là một con đường tiến thân, nhưng xem ra, hoàng thượng…”
Tố Khiết ảm đạm cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Nương nương, sao nô tỳ có thể được hoàng thượng ưu ái chứ? Nô tỳ đã sớm chết tâm này rồi.”
Ta than nhẹ một tiếng, “Kỳ thật, trong cung mỹ nhân đông đảo, người mới ùn ùn, nếu ngươi chết tâm cũng tốt, khỏi phải phập phồng lo sợ. Tố Khiết, ta biết ngươi xuất thân từ phường thêu, công phu thêu khẳng định còn hơn thường người, nếu bản phi phái ngươi đi quản lý cục Thượng Cung, không biết ngươi có muốn hay không…”
Tố Khiết trừng lớn cặp mắt nhìn ta, giống như không dám tin lời ta vừa nói, ngắt lời ta, chần chờ: “Nương nương, ý ngài là muốn phái nô tỳ đi quản lý Tư chế phòng?”
Ta khoát tay áo, cười lạnh: “Người xuất thân từ chỗ ta, sao chỉ có thể quản lý một phòng. Nếu như ngươi đi, cái cần quan tâm đó là cả cục Thượng Cung!”
Tố Khiết càng không dám tin, làn môi run run hỏi ta: “Nương nương, nô, nô tỳ sao có để đảm nhận được trọng trách lớn như vậy. Hơn nữa thượng cung đương nhiệm ở cục Thượng Cung…”
Ta cắt ngang lời nàng, nói: “Chỉ cần ngươi muốn, bản phi sẽ có biện pháp. Ngươi ở cùng ta lâu như vậy, ít nhiều gì cũng phải học một chút…”
Sắc mặt Tố Khiết phút chốc ửng hồng, gương mặt hiện lên vẻ hưng phấn, lại đột nhiên trắng bệch, ánh mắt càng lúc càng cuồng nhiệt.
Ta biết nàng vào cung lâu ngày,  nhất thời cũng bị nam tử như Hạ Hầu Thần mê hoặc, nhưng nàng vẫn đặt ta lên đầu, chẳng hề bởi vì thân phận ta thay đổi, mà do ta có một thân đầy tài nghệ. Nàng một loại yêu thích phát ra từ tận đáy lòng đối với chế thoa chế áo, ta làm sao có thể không thành toàn nàng.
Quan trọng nhất là, Khổng Văn Trân, ngươi đã phản bội ta, vị trí thượng cung liền vô duyên với ngươi rồi.
Chỉ cần ta khống chế cục Thượng Cung, tương đương cung nữ hạ đẳng trong hậu cung đều do ta nắm trong tay, ta sẽ có vốn liếng để đối chọi với hoàng hậu.
Ta cầm lấy lược ngà voi trên bàn đưa cho Tố Khiết. Tố Khiết hiển nhiên đang vô cùng hỗn loạn, bàn tay vươn ta, lại không biết cầm lấy, lược cạch một tiếng rơi xuống đất, lúc này mới khiến nàng giật mình tỉnh lại, nàng vội vàng nhặt lược lên, rồi lại thuận thế quỳ xuống, nói: “Nương nương, nếu như nô tỳ đạt thành tâm nguyện, dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp nương nương.”
Hai mắt nàng rưng rưng, thần sắc tha thiết. Ta thầm than trong lòng, quyền thế thực sự có thể khiến con người ta cuồng nhiệt, ngay cả Tố Khiết, một khi dính vào quyền thế, chỉ cần có một tia hi vọng, cũng giống như cho nàng một mục tiêu để sinh tồn sau này.
Ta lấy tay ra hiệu cho nàng bình thân, tự mình xoay người sang chỗ khác soi gương, “Chuyện này quan hệ đến quá nhiều người, nên xử lý ra sao, ta nghĩ ngươi cũng tự biết rồi.”
Nàng đứng dậy, bàn tay nắm lược ngà voi xiết đến trắng bệch, “Nương nương, xin ngài yên tâm.”
Ta nói: “Được rồi, xem ra hôm nay tay ngươi không thể chải đầu được, mau kêu Tố Linh tới chải đầu cho ta. Ngươi về phòng bình ổn tâm tình một lát đi.”
Tố Khiết biết tâm tình của mình đang kích động, cũng sợ làm sai, liền cố nén sự vui mừng, ra cửa kêu Tố Linh vào chải đầu cho ta.
Đại sự như rửa mặt chải đầu vốn luôn luôn do Tố Khiết phụ trách, Tố Linh được vinh hạnh đặc biệt này, liền vui sướng tiến vào giúp ta rửa mặt chải đầu. Ta nghĩ, nếu như mọi chuyện thành công, Tố Khiết phải đến cục Thượng Cung, ta cũng phải bồi dưỡng thêm người. Tố Linh này, tuy tay chân khéo léo, nhưng tâm tư lại không đặt ở mặt này, chung quy sẽ có một ngày được hoàng thượng sắc phong. Ta phải mau mau tìm người mới được. Bất giác, ta nghĩ đến Tố Hoàn, không biết hiện giờ nàng ở chỗ hoàng hậu sống như thế nào.
Nghĩ tới nàng ấy, ta liền soi gương khẽ mỉm cười. Hoàng hậu tự xưng là nhìn người tinh chuẩn, lại nhìn sai nàng, mà ta. Lại chưa hề nhìn sai nàng.
Rửa mặt chải đầu xong, vừa ra khỏi cửa, liền gặp Túc nương. Tuy nàng cung kính hành lễ với ta, cũng không biết vì sao, ta vừa thấy nàng, cả người liền không được tự nhiên. Vốn sau khi ta dùng kế với người khác, ta chưa bao giờ hổ thẹn, nhưng mỗi khi vừa nghĩ tới nàng, liền nghĩ đến vào thời điểm ta khó khăn nhất thì nàng đã thật tâm đối xử với ta, dùng vẻ mặt thật thà phúc hậu tươi cười nhìn ta. Nàng đối đãi với ta như thế, lại bị ta xếp đặt, thứ dùng để áp chế còn là bảo bối tim gan của nàng. Ta tất nhiên là sẽ không nhận sai với nàng, chỉ đành phải nhắm mắt làm ngơ, bảo nàng không cần hầu hạ, để tự ta đi hoa viên là được rồi.
Nàng lại trưng gương mặt thản nhiên ra, nói: “Hoàng thượng bảo bất cứ lúc nào nô tỳ cũng phải đi theo nương nương. Nếu nương nương muốn đi ngự hoa viên, nô tỳ tự khắc phải đi theo.”
Ta đành phải bồn chồn đi ở phía trước, nàng theo sát phía sau.
Sau khi đi dạo mấy vòng, lơ đãng nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng nàng đâu, lúc này ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tố Linh thấy ta như thế, liền có chút kỳ quái, “Nương nương, ngài sao vậy? Có phải Túc nương có chỗ nào không phải hay không? Để nô tỳ góp ý cho nàng ấy?”
Ta liền nói: “Không có gì, có lẽ là thoa cài trên đầu hôm nay long trọng thái quá, khiến da đầu hơi đau, trở về đổi cái nhẹ hơn là được.”
Mấy lời này, khiến Tố Linh hoảng sợ vừa thỉnh tội vừa quỳ xuống, ta càng cảm thấy Túc nương ở chỗ này thực là vướng chân vướng tay.
Nhưng Hạ Hầu Thần đã phái nàng ta tới, thì ta cũng không tiện đuổi nàng đi. Nếu như là những người khác, ta có vô số cách để đuổi đi, nhưng nghĩ lại những lần nàng giúp ta trong ngục, cái cảm giác không thoải mái kia liền ùa đến.
Hôm nay thời tiết tốt, đang là mùa xuân trăm hoa đua nở, trong ngự hoa viên cũng ngàn hoa khoe sắc. Kim yêu đái (1) đoan trang tú lệ đón gió phấp phới; Ngọc lan tím (2)bên ngoài tím phơn phớt, bên trong lại trắng nõn như tuyết đọng, từng đóa hoa nở to tỏa hương tựa như mời mọc người ta thưởng thức; vàng như vàng bạc, xanh biếc như ngọc, cây cây đón gió rung động; hoa Kim tước(3)ánh vàng rực rỡ nở đầy cành, đẹp không sao tả xiết. Một đường đi tới, nhìn thấy những bông hoa như mỹ nhân đang nở nụ cười kia, tâm tình ta cũng vô cùng tốt. Chợt nghe có người nói: “Nương nương, ngài xem mấy đóa hoa này, hình  dạng cũng thật giống Tiểu Nam, Tiểu Bắc.”
Liền có người cười nói: “Đâu có giống? Mấy đóa hoa này màu vàng tươi, còn chim tước của bản phi, cái đuôi lại hơi chuyển thành màu lam. “
Tố Linh đưa miệng tới sát lỗ tai ta nói: “Nương nương, nghe giọng nói hình như là vị trong Tiêm Vũ các kia.”
Ta mỉm cười, chẳng hề trả lời câu hỏi, thầm nghĩ khi Hạ Hậu Thần sủng hạnh phi tần thích cũng coi mặt đặt tên ghê, thích chim chóc, liền mang đến ở Tiêm Vũ* các.
(*Tiêm Vũ nghĩa là lông chim tơ)
Ta đứng bên cạnh cây hoa kim tước nở rộ nhất, nhìn thấy Khánh Mỹ nhân mang theo hai cung tỳ vòng từ sau núi giả đi ra.
Khánh Mỹ nhân diện mạo ngọt ngào, khi cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, hơn nữa hôm nay nàng mặc một bộ quần áo vàng nhạt, eo buộc thắt lưng xanh biếc, eo nàng càng có vẻ thon nhỏ, vô cùng tươi mới.
Nàng thấy ta đứng đó, trước tiên là ngẩn ra, tiếp theo liền tiến lên hành lễ, cười nói: “Ninh tỷ tỷ hôm nay cũng ra đây ngắm hoa sao? Ngày hôm nay thời tiết tốt, những loại hoa mấy ngày trước đây chưa nở hôm nay cũng đã nở, Ninh tỷ tỷ đến thật đúng lúc.”
Nói xong, nàng liền dùng tay vuốt ve cánh hoa kim tước, bàn tay thon trắng đến gần như trong suốt đặt lên mấy cánh hoa xinh, thật sự đẹp đến người ta nhìn không rời mắt, khó trách Hạ Hầu Thần lại đặt một chút tâm tư ở trên người nàng.
Ta cười nói: “Khánh muội muội chắc còn chưa biết loại hoa này tên gì?”
Khánh Mỹ nhân nghi ngờ nhìn ta, lắc lắc đầu.
Ta liền cười nói: “Hoa này có thể ở nở chỗ này, chắc nhóm thợ làm vườn đã tốn không ít tâm tư. Nó vốn sinh trưởng tại hai bờ sông Trường Giang, chỉ có thể nở rộ ở đó, mang đi đâu cũng không được, là loại cây cần chiều chuộng. Tên hoa này rất là dễ nghe, gọi là hoa Kim tước.”
Khánh Mỹ nhân nghe xong mặt liền vui mừng rạng rỡ, “Có cái tên đáng yêu như thế à.”
Ta nói: “Tuy hoa kim tước này không có lông chim, nhưng nhờ hình dạng giống chim tước nên được người ta yêu thích. Tiền triều có một vị phi tử, có đoạn thời gian rất được hoàng thượng yêu thích. Nàng ấy sống ở bờ Trường Giang,  quen nhìn thấy loại hoa này, liền thỉnh cầu hoàng thượng dời nó về đây. Tiên hoàng hạ lệnh trồng, cũng không quản nó có thích hợp với ngự hoa viên hay không, khiến người ta tốn vô số tinh lực mới nuội sống được hai cây.”
Khánh Mỹ nhân chưa từng nghe qua chuyện xưa này, cảm thấy vô cùng hứng thú, “Loài hoa này khó trồng như vậy sao?”
Ta cười nói: “Kỳ thật các loài hoa trong ngự hoa viên này có loại nào không tốn nhiều công sức nuôi trồng chứ. Trong cung có bao nhiêu phi tử, sợ rằng nơi này liền có bấy nhiêu loại hoa. Nữ nhân chung quy luôn thích hoa. Khánh muội muội lại khác, thích chim tước, có thể dẫn bầy chim tước quấn thân mà múa. Khi hoàng thượng đề cập đến với bản phi, bản phi còn không tin.”
Khánh Mỹ nhân nghe ta nhắc tới việc tối hôm qua, sắc mặt hơi hiện vẻ lúng túng, lại nói: “Chỉ cần hoàng thượng thích, có gì không thể?”
Ta vuốt ve hoa Kim tước ánh vàng chói mắt kia, cười hỏi: “Muội muội biết hoa Kim tước này ngoại trừ để người ta xem còn có tác dụng gì không?”
Khánh Mỹ nhân lạnh nhạt nói, “Tỷ tỷ học rộng hiểu nhiều, thần thiếp sao có thể biết được.”
Ta cười nói: ” Hoa Kim tước khiến người ta yêu thích, kỳ thật bản thân càng nó càng có giá trị sử dụng hơn, có thể khiến người ta khỏe gan bổ thận, mắt sáng thông tai. Cho nên thỉnh thoảng bản phi cũng kêu Tư thiện phòng chưng nó với thịt heo, ăn vào bụng, cũng có vài phần tác dụng. Khánh muội muội thấy sao, ta kêu người nấu mang tới uội nhé.”
Có thể vào cung, tự nhiên phải là người tinh ranh, Khánh Mỹ nhân làm sao không biết ý tứ trong lời nói của ta. Sắc mặt nàng càng trắng bệch, miễn cưỡng nói: “Ban ngày ánh sáng quá mạnh, thần thiếp không thể phơi nắng lâu, xin tỷ tỷ cho phép thần thiếp cáo lui.”
Ta liền khẽ gật đầu, nàng cúi người thi lễ sau đó vội vàng cáo từ.
Ta cười hỏi Tố Khiết: “Ngươi xem Khánh muội muội mặc một thân y phục màu vàng tươi, có giống hoa Kim tước vàng tươi khiến người ta yêu thích này không?”
Tuy nàng đi rất gấp, nhưng cũng nghe thấy lời ta nói, thân hình khựng lại, sau đó càng tăng tốc bước về phía trước, đảo mắt liền không thấy tung tích.
Tố Linh có chút kỳ quái nhìn ta. Ta rất ít khi dùng lời nói để khiêu khích phi tần, cho rằng đây là cách làm hạ cấp, hôm nay tại sao lại?
Ta hỏi Tố Linh: “Nghe nói Tiêm Tử ở Tiêm Vũ các có mối quan hệ rất rốt với ngươi?”
Tố Linh vội vàng quỳ xuống nói: “Nương nương, Tố Linh tuyệt đối không có bất kỳ cấu kết gì với Tiêm Vũ các, không làm chuyện có lỗi với nương nương. Đơn giản vì Tiêm Tử vốn là đồng hương của nô tỳ, ở Tiêm Vũ các lại không có ngày tháng tốt lành nào. Có một lần nàng đệm nhạc cho Khánh nương nương, bị hoàng thượng khen ngợi hai câu, hoàng thượng đi rồi, nàng liền bị đánh gãy xương tay, hiện tại mu bàn tay dựng thẳng không được, từ nay không thể đánh đàn, bị phạt đi làm công việc chân tay. Nô tỳ thấy nàng đáng thương, mới đi chăm sóc nàng ấy.”
Ta nói: “Ngươi lén kêu nàng ta tới đây, cho ta xem xem. Nếu như có cơ hội, ta giúp nàng thoát khỏi chỗ đó.”
Tố Linh tất nhiên là cảm kích vô bờ, nói: “Nếu như có thể đến bên cạnh nương nương thì quá tốt. Nương nương không trách phạt hạ nhân, đối xử với nô tỳ lại rất tốt. Nương nương, đôi tay Tiêm Tử tuy phế đi, nhưng dung mạo xuất chúng, bộ dạng đẹp hơn nô tỳ nhiều…
…”
Ta từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ nàng ta ở Tiêm Vũ các đã không trúng ý Hạ Hầu Thần, đi chỗ ta chỉ sợ cũng không thể. Tuy nói ta không để ý đến chuyện này, chỉ cần ngươi có thể đi lên được, ta tất nhiên là âm thầm vui mừng, nhưng bộ dạng nổi bật quá, lại chọc Hạ Hậu Thần cáu lên, thì không ổn.
Ta nói: “Trước tiên hãy kêu nàng tới đây nhìn xem như thế nào đã.”
Nói xong, ta liền tiếp tục đi lang thang dọc theo ngự hoa viên trăm hoa đua nở muôn hồng nghìn tía. Đúng là hoa viên hoàng gia, trong này phải có cả ngàn loại hoa. Có loại tụ tập thành hàng, có loại một mình độc lập. Mẫu đơn được xưng là vua của các loài hoa được phi tần trong cung ưa thích nhất, vì vậy mà càng nở rộ vô cùng diễm lệ. Ngự hoa viên vốn có một mảnh đất nhỏ chuyên gieo trồng mẫu đơn, chủng loại màu sắc đa dạng, có phấn hồng xen lẫn diễm lệ, toàn hồng, hồng nhạt, đỏ hồng không dưới mười loại, mà hình dạng cánh hoa lại càng là không biết bao nhiêu cho xuể, hình đơn cánh, hình hoa sen, hình hoa cúc, hình tường vi, hình hoa quế, hình vòng vàng, hình vương miện, hình tú cầu vân vân..
Ta đứng dưới một gốc cây mẫu đơn hình tú cầu, màu sắc diễm lệ như mặt trời ngày hè, đang thưởng thức vẻ nồng đậm và rực rỡ đến mức tận cùng của nó, liền cảm giác Tố Linh lén lút kéo kéo ống tay áo ta. Hóa ra trên cầu chín khúc đối diện(4) đi tới một đám nữ tử, mỗi người đều trang điểm lộng lẫy, bộ dạng thướt tha, tiếng nói nũng nịu như chim yến theo gió truyền tới. Vị đi đầu chải búi tóc triều phượng (5), mang ngọc trâm hình cánh phượng, trên đầu còn mang một đóa hoa mẫu đơn lớn hình vương miện, không phải là hoàng hậu thì là ai vào đây?
Hóa ra không chỉ mình ta mà nhân thời tiết tốt hôm nay người người đều ra ngắm hoa. Sao lại đúng dịp như vậy, gặp gỡ đảng phái của hoàng hậu.
Ta liếc mắt một cái nhìn thấy Khánh Mỹ nhân vừa mới bị ta dọa chạy cũng chen chúc ở trong đó, không khỏi mỉm cười, đứng im không động đậy, chờ các nàng thướt thướt tha tha chậm rãi đến gần. Hoàng hậu giống như là trông thấy ta, liền dẫn các nàng đi tới hướng ta, cười nói: “Muội muội, hôm nay cũng ra ngắm hoa a? Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, ra ngoài đi qua đi lại, toàn thân cũng thư thái một chút. “
Ta mỉm cười hành lễ với nàng, các phi tần khác cũng theo thể chế nhao nhao hành lễ với ta. Sau một trận rối ren, ta mới nói: “Có lẽ là vì bản phi ngây người ngoài cung một thời gian, hơn nữa thân thể còn bị thương, ở trong phòng lâu, sẽ thấy toàn thân không thoải máu, vì vậy mà mới tùy tiện đi ra ngoài dạo dạo. Không nghĩ tới hôm nay mọi người lại tề tựu đông đủ trong ngự hoa viên như vậy.”
Ninh Tích Văn vốn đứng bên cạnh hoàng hậu, không nói một lời chỉ chào ta rồi trở lại bên cạnh nàng, lúc này lại nói: “Tỷ tỷ, ngày hôm nay tại sao chỉ một thân một mình ra đây vậy, không bằng gia nhập với chúng tỷ muội, cũng sẽ náo nhiệt một chút.”
Các phi tần nghe lời này, gương mặt liền hiện ra biểu tình thưởng thức vở kịch hay. Ta liếc mắt nhìn nàng một cái, liền nhàn nhạt mà nói: ” Thật ra bản phi luôn luôn có thói quen một thân một mình. Người nhiều, tâm tình cũng hỗn tạp, hoa đang tươi đẹp, không thể để tâm tư của những kẻ trần tục như chúng ta làm ô nhiễm vẻ đẹp của chúng nó. Hoàng hậu tỷ tỷ thích náo nhiệt, nhưng cũng nên đề phòng có vài người lòng dạ không để ở chuyện ngắm hoa, dưới chân không lưu ý một cái, giẫm lên một hai đóa hoa sẽ không tốt.”
Ta quay đầu nói với Tố Linh: “A, sắc trời cũng không còn sớm, hoàng thượng nói ngày hôm nay sẽ cùng bản phi đi ăn tối, bản phi nên về chuẩn bị trước. Hoàng hậu nương nương, các vị tỷ muội, bản phi không quấy rầy mọi người ngắm hoa nữa.”
Nói xong, ta liền dẫn Tố Linh theo đường cũ trở về, có thể tưởng tượng được,  giờ khắc này, sắc mặt đám người hoàng hậu khó xem cỡ nào.
Qua hai ngày, Tố Linh lại thực sự bớt chút thì giờ tìm cung tỳ gọi là Tiêm Tử kia, đưa tới trước mặt cho ta xem.
Ta thấy nàng mày liễu mắt hạnh, mặt phấn má đào, bộ dạng quả thật không tệ, cầm lấy hai tay nàng, vẫn mềm mại thon dài như cũ, bên ngoài xem ra hoàn hảo không tổn hao gì, đáng tiếc bàn tay đã không thể duỗi thẳng. Trải qua lần đại biến này, thần tình nàng liền như ao nước đục, không còn chút sinh khí, lúc nhìn người ta ánh mắt không dám nhìn thẳng, giống như chim sợ cành cong.
Ta cẩn thẩn hỏi nàng tình hình tại Tiêm Vũ các, không khác những gì Tố Linh nói với ta. Trong cung mỹ nhân nơi nơi, nếu có thủ đoạn, liền có thể lật đổ địa vị chủ tử, đạt được địa vị cao, nhưng nếu vận khí không tốt, liền như người trước mắt này, thân thể bị tổn thương, một đời không còn tiền đồ. Khánh Mỹ nhân phi vị thấp kém, tất nhiên là ngàn phòng vạn thủ đề phòng người bên cạnh. Ta lại khác, dưới ta, trên ta có vô số phi vị chờ người tới lấp vào, chỉ cần ngày sau các nàng có thể giúp ta một phen lúc cần thiết, ta lại hi vọng có thể lấy phi vị của Hạ Hầu Thần để đổi lấy chút lợi ích này. Kỳ thật trong cung và triều đình không khác nhau bao nhiêu, quan to địa vị cao lấy chức quan ra dụ dỗ để thuộc hạ trung thành, mà ta, bất quá là lấy phi vị ra dụ thôi. Tuy vậy muốn được Hạ Hầu Thần đồng ý lại hơi khó. Từ lần trước, sau khi cùng muội muội thử thời vận tại ngự hoa viên thất bại, ta liền biết Hạ Hầu Thần không thích người ta tận lực an bài gặp mặt cho hắn. Cũng không biết làm sao Ninh Tích Văn lại có thể đắc thủ ở chỗ hoàng hậu.
Thấy nàng đáng thương, ta liền kêu người thưởng cho nàng mười lượng bạc, cho nàng đi Tư thiện phòng lấy một ít thuốc bổ dưỡng gân cốt. Nghe nói Khánh Mỹ nhân thích nhất là sai người dắt chim đi dạo lúc tờ mờ sáng, mà công việc này cần thức dậy cực sớm, sau khi tay Tiêm Tử bị thương liền do nàng xử lý, ta liền nói: “ Tuy bản phi đồng tình với ngươi, nhưng hiện tại ngươi vẫn là của nô tỳ Khánh Mỹ nhân, cũng không thể chọc giận nàng. Khánh Mỹ nhân thích hoa Kim tước trong ngự hoa viên, hợp với chim tước của nàng thì càng thêm phần rực rỡ. Ngươi đi hái một bó để trong phòng, chim tước tưởng đồng loại, kêu to vui mừng, không phải rất thú vị sao?”
Ta lại chỉ cho nàng một ít phương pháp để tay từ từ khôi phục, còn tự mình động thủ làm mẫu, làm sao để xoa bóp huyệt đạo khiến bàn tay bị thương nóng lên. Ta nhắc nhở nàng, kiên nhẫn làm, chắc chắn viết thương sẽ dịu dần, giúp bàn tay đỡ cứng ngắc. Nàng bị thương chưa lâu, không chừng có thể khôi phục.
Hành vi lần này, đương nhiên khiến Tiêm Tử mang ơn. Mà Tố Linh có cơ hội liền đưa nàng đến Chiêu Tường các, nếu như có ta ở đó, tất sẽ cùng nàng nói chuyện phiếm, khiến nàng dần dần tiếp nhận ta.
Túc nương ở sau lưng ta đã mấy ngày, cũng không thích thú với từng lời ta nói như ở trong ngục nữa. Theo Tố Linh bẩm báo, hiện giờ nàng một ngày không nói hơn mười câu, đối với ta, trừ phi gọi đến, nếu không cũng không nói một lời. Hôm nay nàng đứng cách ta không xa, thấy Tiêm Tử đi, bên trong không còn ai, mới nói: ” Bản lãnh quan tâm người khác của nương nương đúng là càng ngày càng tiến bộ, ba câu hai lời đã khiến người ta thoải mái như ngồi giữa gió xuân.”
Ta liếc mắt nhìn nàng, lại thấy nàng nhìn sàn nhà, tựa như lời vừa mới nói kia không phải nàng nói. Ta đàng phải miễn cưỡng trả lời: “Túc nương, chuyện lần trước, ta cũng có chút bất đắc dĩ, hi vọng ngươi đừng để trong lòng.”
Lúc này Túc nương mới ngước mắt nhìn về phía ta, nói: “Bản lãnh của nhận lỗi nương nương không bằng bản lãnh dỗ người, phải luyện nhiều hơn mới được.”
Nàng quay người lại liền ra cửa, đứng ở ngoài cửa.
Ta trợn mắt há mồm, thầm nghĩ mình chưa hề thử xin lỗi người khác, hiện tại nhận lỗi, ngươi còn kén cá chọn canh, ta còn là chủ tử sao?
Buổi tối Hạ Hầu Thần tới đây. Hiện tại ta là sủng phi của hắn, nuông chiều tự đại tự nhiên phải có, liền ngập ngừng ấp úng nói ý muốn đưa Túc nương đi với hắn. Hắn cười ha ha, “Ái phi cũng có người không biết xử lý bằng cách nào sao? Người này đương nhiên phải giữ lại…”
Bất luận ta đùa giỡn ngang ngược thế nào, hắn vẫn không thèm để ý, ngược lại còn như xem kịch thưởng thức tư thái yêu kiều của ta, tự nhiên lại khiến hắn càng thêm quấn quýt si mê không thôi, không ngừng gây sức ép lên thân ta. Về sau, ta thật sự mỏi mệt không chịu nổi, ta liền để mặc hắn dày vò, tự đi ngủ.
Thỉnh thoảng nghĩ lại, ta liền cảm thấy ánh mắt của Hạ Hậu Thần rất kỳ lạ, cũng không biết hắn thích dạng nữ tử gì.
Phi tử hắn tuyển, đoan trang, hoạt bát, dịu dàng đều có, nhưng không được sủng ái lâu dài, may lắm là hai ba lần liền quẳng ra sau đầu. Nếu như không phải ta có một chút bản sự có thể trợ giúp hắn, thêm lần trước thành công đào thoát khỏi lao ngục, khiến hắn không thể tưởng tượng được một cung phi phẩm vị thấp lại có bản lãnh như thế, khiến hắn hứng thú, kết thành đồng minh với ta, chỉ sợ cũng đã sớm bị hắn quẳng ra sau đầu.
Hắn là hoàng thượng, tình hình như thế đúng là bình thường. Thử hỏi có người nào không có mới nới cũ?
Dung mạo như hoa cũng có một ngày già đi, chỉ có thủ đoạn hơn người, mới có thể bảo vệ mình trường thịnh không suy.
Chú thích:
(1) Hoa kim yêu đái (dây lưng vàng): ↑
(2) Hoa ngọc lan tím:↑
(3) Hoa Kim tước:↑
(4)Cầu chín khúc:↑
(5)Búi tóc Triều Phượng:↑
Thượng Cung Thượng Cung - Vân Ngoại Thiên Đô