Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 764 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 06:32:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29 Part 1
hương 29.1:Lao ngục lạnh lẽo, thân nhân lại mang đến sự ấm áp. Edit&Beta:Myumyu
Sau khi hoàng hậu đến thăm ta, ngày hôm sau Lý Sĩ Nguyên lại tới đây. Tất nhiên là có người thông báo với hắn tình hình ngày hôm đó, nhưng lại không tìm được chút tin tức có giá trị nào, nên mới tới tìm hiểu ý tứ của ta. Ta tất nhiên là một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, chỉ thỉnh cầu hắn, có thể cho ta gặp mặt mẫu thân không.
Ta hết một lần tới hai lần, hết hai lần tới ba lần thỉnh cầu gặp người khác, hắn cũng không mất kiên nhẫn, còn đáp ứng rất sảng khoái. Hắn đã tra được đại nương không phải là mẹ ruột ta, tự nhiên sẽ biết mẫu thân ta ở đâu, ta không cần nói địa chỉ cho hắn. Có lẽ đối với án này, hắn cũng không hiểu ra sao, chung quy cũng không có cách đột phá, nên muốn xuống tay ở chỗ khác. Chỗ hoàng hậu đã không lấy được tin tức gì, hi vọng ở chỗ người nhà ta có thể lấy được một chút tin tức.
Ngày hôm sau, nữ quan coi ngục liền đi tới báo với ta: “Nương nương, mẫu thân ngài tới thăm ngài.”
Ta sửa sang lại y phục, mỉm cười với nàng, nói: “Ngoại trừ thư từ đưa tới, đã rất lâu rồi bản phi không gặp mẫu thân. Ngươi giúp ta nhìn xem, dung nhan bản phi có gọn gàng không?”
Nàng liền nhìn ta, ngây người trong nháy mắt, sau đó xúc động nói: “Tuy nương nương không có trâm cài, không chút phấn son, vẫn có một cỗ phong tình hút hồn người khác. Nô tỳ làm việc trong ngục nhiều năm, từ tiền triều đến triều đại này, gặp không ít phi tần phạm tội vào ngục. Nói thật, tuy phẩm vị của nương nương không quá cao, nhưng loại khí độ gặp biến không kinh hãi này nô tì chưa bao giờ thấy trên bất cứ người nào khác.”
Ta liền sửa sang mái tóc dài không dùng trâm cài lại, nói: “Ngươi thật biết cách ăn nói.”
“Nô tì biết nương nương không tin, cho rằng nô tì nịnh hót, nhưng nô tì không phải là người giỏi nịnh nọt. Gặp nương nương, cảm xúc rất nhiều, những gì nói ra đều là lời tâm huyết.”
Ta thầm nghĩ quan coi ngục này thật biết điều, ta cần gì phải làm nàng mất hứng, liền lộ vẻ cao hứng, ” Nói như thế, mẫu thân gặp ta, sẽ không quá thương tâm khổ sở phải không?”
Quan coi ngục thở dài: “Phàm là người làm mẹ, thấy con gái mình bị nhốt vào ngục, làm sao không thương tâm rơi lệ cho được. Dung nhan của nương nương có tốt cách mấy, chỉ sợ mẫu thân ngài cũng cười không nổi.”
Ta liền hỏi nàng: “Nghe khẩu khí của ngươi, giống như người đã làm mẹ?”
Gương mặt nàng lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, “Nô tì đã có hai con.”
Ta thở dài: “Chắc hẳn ngươi cũng giống mẫu thân ta, coi con cái còn hơn tính mạng.”
Ta không dám nói tất cả sự khốn khổ trong cung ẫu thân biết, bởi vì ta biết, nếu bà biết được, nỗi đau trong lòng bà sẽ còn sâu hơn ta gấp bội. Từ nhỏ, bà đã dùng mọi thủ đoạn ra bảo vệ ta, thậm chí bỏ qua tình yêu vợ chồng, bản thân mình bị mang tiếng là điêu ngoa cũng không tiếc. Nếu như bà biết ta quỳ ở trong đống tuyết giặt quần áo khi trời đổ tuyết mịt mù, ở ngự hoa viên bị người ta tát tai, nhiều năm trôi qua thủy chung vẫn giãy dụa trên bờ vực sinh tử, trong lòng bà sẽ bi thương đến nhường nào.
Ta chỉ cần để bà biết ta ở trong cung sống rất tốt, là được rồi.
Từ xa đã nhìn thấy thân ảnh của mẫu thân. Bà mặc một bộ váy màu đỏ pha xanh có kết hoa, thân trên khoác áo ngắn bằng gấm có vân chìm, búi tóc gọn gàng, trên đầu đeo một chuỗi bạc, giữa trán có một viên phỉ thúy lớn bằng ngón tay cái(1), tuy toàn thân ảm đạm không rực rõ, nhưng mỗi một món đồ đều hiển lộ sự phú quý. Từ xa nhìn lại, gương mặt bà tuy hơi u buồn, nhưng rất ít nếp nhăn, làn da hơi chùng, nhưng vẫn tươi sáng. Bà cùng tuổi với thái hậu, tuy không phú quý như thái hậu, nhưng tinh thần thoạt nhìn lại tốt hơn nhiều. Ta thầm yên lòng. Xem ra mẫu thân giống như trong thư, ở ngoài cung nô tì thành đàn, sống rất thoải mái.
Bà nhìn thấy ta, liền lảo đảo tăng tốc đi tới đối diện. Nha hoàn hai bên vội vàng đỡ lấy bà, ba người một đường chạy tới nhà tù ta ở. Chưa mở cửa sắt, mẫu thân đã đưa tay ra giữ chặt ta, “Muội muội, con có khỏe không?”
Một câu hỏi han chưa xong, hai hàng nước mắt đã chảy xuống. Ta cũng không kiềm chế được rưng rưng nước mắt. Nữ quan coi ngục mở cửa lao ra, “Phu nhân, Lý đại nhân có lệnh, ngài có thể đi vào thăm.”
Lúc này mẫu thân được bọn nha hoàn đỡ, đi qua song sắt vào trong phòng.
Ta hầu hạ mẫu thân ngồi xuống, ngửi được trên đầu bà có mùi hương hoa cỏ tán nhuyễn, chăm chú nhìn kỹ, lại nhìn thấy chân tóc màu trắng. Trong lòng ta không khỏi chua xót, hóa ra mẫu thân cũng đã đầu đầy tóc bạc, chẳng qua vì gặp ta, mới dùng hoa cỏ tán nhuyễn nhuộm đen lại. Mẫu thân luôn luôn kiên cường, luôn luôn nuốt tất cả khổ tâm vào trong lòng, ta gặp phải đại họa này, không biết có khiến bà mất ngủ cả đêm hay không?
Ta giả vờ không biết, cười nói: “Thần sắc mẫu thân có vẻ rất tốt, nữ nhi cũng yên tâm…”
Quan coi ngục sớm đã dùng bộ đồ trà bằng sứ do cục Thượng Cung đưa tới tự tay pha trà nóng, bày ở trước mặt chúng ta, sau đó mới lui ra, đứng ở trước cửa sắt cách chúng ta không xa.
Mẫu thân vừa thấy điệu bộ này, liền biết tình cảnh của ta không tốt, không kiềm nổi lại rơi lệ. Cả đời mẫu thân rất ít khi rơi lệ, bắt đầu từ lúc gặp ta, liền nước mắt giàn dụa. Ta vuốt ve tay bà, khuyên nhủ: “Mẫu thân, khi phụ thân bị định tội cũng không thấy mẫu thân như thế. Nữ nhi luôn luôn phúc lớn mạng lớn, huống hồ án còn đang thẩm tra xử lí, không biết kết quả như thế nào. Mẫu thân không cần thương tâm.”
Mẫu thân nắm tay ta, “Muội muội, nương chỉ còn mình con là người thân, nếu như con xảy ra chuyện gì, mẫu thân thực sự không biết phải sống ra sao nữa. Nghĩ đến lúc trước, từ nhỏ đến lớn mẫu thân luôn muốn bảo vệ con chu đáo, nhưng từ nhỏ con đã khiến nương vô cùng đau lòng thương tiếc. Tánh khí nương nóng nảy, thấy người khác bắt nạt con, chỉ biết chanh chua, thường chọc phụ thân con bất mãn, nhưng con chỉ cần nói một câu, là có thể chọc phụ thân thoải mái cười lớn, từ đó sinh lòng áy náy. Nương thật sự có cảm giác, lúc đó, không biết là nương bảo vệ con, hay là con đang bảo vệ nương nữa. Muội muội, hiện giờ con bị giam vào ngục rồi, biết làm thế nào đây, chỉ trách nương bất tài…”
Mẫu thân nói khẽ với ta: “Muội muội, nương không thiếu tiền bạc, nếu có biện pháp, dù cho táng gia bại sản cũng phải cứu con ra.”
Ta thầm buồn cười, buồn cười xong liền thấy chua xót. Mẫu thân cho rằng đây là vụ án bình thường sao? Vụ án này là tội tày trời, tiền bạc thì có tác dụng gì?
Ta nói: ” Nương, không cần kinh hoảng. Nữ nhi chưa bao giờ làm chuyện gì sai, dù người khác vu cáo hãm hại thế nào, cũng chỉ uổng công. Lần này nữ nhi kêu nương tới đây, chẳng qua là muốn xem nương sống có tốt không. Nữ nhi luôn ở trong cung, tình người phức tạp, không thể phái người tiếp nương vào cung được, nương có từng trách con chăng?”
Mẫu thân liền bùi ngùi nói: “Muội muội, con đừng coi nương thành bà già ở nông thôn. Mẫu thân làm sao không biết thiệt hơn như thế.” Bà nhìn ra ngoài cửa sắt một cái, mới nói khẽ với ta, “Nương đã biết kết cục của vị kia.”
Ta nói: “Nương, nương có trách nữ nhi tàn nhẫn không?”
Mẫu thân lắc lắc đầu, “Bà ấy sớm đã không coi chúng ta là người thân rồi.”
Ta nhìn ra ngoài cửa sắt, thấy nữ quan coi ngục tuy mắt hướng ra ngoài, nhưng cái lỗ tai vẫn đang lắng nghe, liền nói: “Nương, tuy nữ nhi ở trong ngục, nhưng vẫn có người chiếu cố, hết thảy sinh hoạt đều rất tốt, nương không cần lo lắng.”
Mẫu thân nhíu mày, ngẩng mũi lên ngửi ngửi, “Muội muội, chỗ này sao có thế nói là tốt được? Con coi mùi nơi này nè, không kém hơn chuồng heo bao nhiêu.”
“Nương, nương coi nương kìa, nơi này dù sao cũng là nhà tù, làm sao đòi hỏi nhiều như vậy được. Nương xem chăn mền này, áo bông này, toàn là do người trong cung đưa tới. Nữ nhi tuy bị định tội, nhưng nhân duyên vẫn tốt, không phải chịu khổ.”
Mẫu thân nhìn ta, “Muội muội, con đừng gạt nương. Trong cung là chỗ như thế nào, mặc dù nương chưa từng ở, nhưng cũng đã nghe qua, so với nhà chúng ta trước kia không biết phức tạp hơn biết bao nhiêu lần, có được mấy người thực lòng với con? Vừa khéo nương mới may hai cái túi hương, con bỏ ở đầu giường, có thể át mùi.”
Ta có chút khẩn trương nhìn nữ quan coi ngục ngoài song sắt một cái, mỉm cười nhận lấy hai cái túi hương. Mẫu thân nói: “Muội muội, lần trước con kêu nương thêu hai cái túi hương cho con, còn bảo nương thêm vào không ít hoa khô, những loại hoa khô trong túi đó, tuy có công hiệu xua đuổi côn trùng, nhưng chỉ treo bên hông thôi nhé, ngàn vạn lần đừng để gần mũi, hoa mai năm màu (2) trong đó có độc…”
Ta vội vàng vội vàng ngắt lời mẫu thân, “Nương, nữ nhi luôn cẩn thận, làm sao phạm phải sai lầm lớn như vậy được? Nương đừng quá lo lắng.”
Nói tới đây, nương lại giàn dụa nước mắt, “Muội muội, phải làm sao cho tốt bây giờ?”
Ta liền khuyên nhủ: “Nương chỉ cần ở nhà chờ tin tức, nữ nhi sẽ bình an mà.”
Chớp mắt đã đến lúc đèn đuốc được thắp lên, trong phòng giam cũng đốt đèn Thanh Vân(3), ta khuyên nhủ lần nữa, nương mới quay đầu lại rời đi.
Tay ta cầm hai cái túi hương được thêu cực kỳ tinh mỹ, thầm nghĩ tay nghề của nương vẫn không mai một. Lúc còn trẻ, công phu thêu thùa của nương có thể coi là đệ nhất Giang Nam, bao nhiêu người tốn ngàn vàn mà mua không được, nhưng sau khi gả cho phụ thân, lại chỉ có thể tủi nhục làm Nhị nương, hào quang lúc trước liền chìm xuống đáy hồ. Ta đã từng hỏi nương, vì sao lại gả cho phụ thân, thà rằng xếp dưới tỷ tỷ cũng không tiếc, bà chỉ nhàn nhạt mà nói: lúc đó, ma xui quỷ khiến.
Sau khi ta lớn lên nghe hạ nhân lén lút bàn tán, mới biết người phụ thân muốn kết hôn là đại nương, chỉ vì nương vừa gặp đã thương ông, muôn vàn bi thương khẩn cầu, phụ thân mới cùng lấy về. Ta nghĩ, mẫu thân không đề cập tới chuyện cũ, cũng bởi vì vô cùng hối hận về sai lầm lúc còn trẻ.
Mà ta, vĩnh viễn sẽ không rơi vào tình huống như thế.
Mẫu thân đi rồi, ta nhìn túi hương, ảm đạm thất thần. Nữ quan coi ngục thấy thế, liền xúc động, mở miệng khuyên giải an ủi ta. Dần dần, ta cũng nói chuyện với nàng nhiều hơn, khi hỏi đến hai đứa nhỏ nhà nàng, thì có thể trông thấy gương mặt nàng đầy vẻ dịu dàng. Ta không khỏi sinh lòng hâm mộ. Sinh con trong cung, ngay cả nghĩ ta cũng không dám nghĩ. Trước khi hoàng hậu sinh hạ hoàng tử, nếu ta có thai, thì chỉ có một con đường chết. Nữ tử dân gian cùng tuổi ta, có người đã ba bốn đứa con, ta lại nơm nớp lo sợ đi vào vết xe đổ của Sư Viện Viện. Nhìn thấy quan coi ngục nhắc tới hai đứa con trai, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều không ngừng thể hiện sự hạnh phúc, tinh thần ta liền chán nản.
Nữ quan coi ngục dường như cũng ý thức được, khuyên giải: “Hoàng thượng rất ân sủng nương nương, nếu như nương nương thoát khỏi tình cảnh này, chắc chắn hoàng thượng sẽ yêu chiều ngài như xưa, sợ gì không có con cháu đầy nhà?”
Ta chỉ khẽ mỉm cười, không nói tiếp nữa, lười nhát nằm trên giường.
Đúng lúc này, có người tới báo: “Nương nương, Lý đại nhân cầu kiến.”
Ta mới ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Sao hắn lại đến?”
Nữ quan coi ngục nói: “Có lẽ vụ án có tiến triển gì đó, nên tới thông báo cho nương nương chăng?“
Ta không để ý tới câu trả lời của nàng, soi mặt trong gương đồng, sau đó mới nói: “Mời Lý đại nhân vào.”
Hôm nay thần sắc Lý Sĩ Nguyên có chút gấp gáp, vào song sắt hành lễ với ta, sau đó muốn mở miệng lại thôi, ta nói: “Còn không mang ghế cho Lý đại nhân.”
Quan coi ngục đứng ở bên cạnh ngẩn người, lúc này mới bưng ghế tới đây.
Lý Sĩ Nguyên ngồi xuống, thở hổn hển một hơi nói: “Nương nương, hôm kia lệnh đường tới thăm ngài, có nói gì với ngài không?”
Ta ngạc nhiên nói: “Ta và mẫu thân gặp mặt, là do Lý đại nhân phê chuẩn, còn có thể xảy ra biến cố gì hay sao?”
Lý Sĩ Nguyên vội la lên: “Xin nương nương nói thật, ngài đã nói gì với lệnh đường?”
Ta thấy hắn hốt hoảng, liền bối rối theo, “Cũng không có chuyện gì, nói một ít việc nhà thôi, có chuyện gì sao?”
Lý Sĩ Nguyên dậm chân, “Nương nương, mẫu thân ngài sau khi cáo biệt ngài, trên đường về nhà đã bị người ta bắt đi, đến nay còn chưa rõ tung tích. Bổn quan sai người tìm khắp toàn thành, cũng tìm không ra.”
Đầu ta choáng váng, cơ hồ mềm nhũn ngã trên giường. Nữ quan coi ngục vội vàng chạy qua đỡ ta, thấp giọng an ủi: “Nương nương, không có gì đâu. Đã có Lý đại nhân giúp đỡ, chắc chắn sẽ giúp ngài tìm mẫu thân về.”
Ta quýnh lên, từ trên giường ngồi dậy, giữ chặt tay áo Lý Sĩ Nguyên, “Lý đại nhân, ta xin ngài, dù sao đi nữa cũng phải tìm được mẫu thân ta về. Từ khi gia phụ qua đời, gia tộc suy tàn, ta lại vào cung, mẫu thân một mình ở bên ngoài bơ vơ không nơi nương tựa, mới sống tốt được ít ngày, lại nghe thấy ta gặp phải đại nạn này… Lần này, sợ rằng là do ta liên luỵ đến mẫu thân rồi!”
Lý Sĩ Nguyên bị ta giữ chặt tay áo, lúng túng không thôi, lại không dám gạt ra, vội nói: “Nương nương, ngài yên tâm. Lão thần có liều cái mạng già này, lật ngửa kinh thành lên trời, cũng sẽ giúp ngài tìm mẫu thân về, chẳng qua…”
Hắn nhẹ nhàng lôi kéo tay áo, ta tỉnh ngộ, nới lỏng tay, áy náy nói: “Là bản phi càn rỡ… Ngài nói chẳng qua thế nào?”
Hắn nhìn ta, trong đôi mắt đó nhấp nháy tinh quang, “Có thể lúc ngài nói chuyện với mẫu thân có nhắc tới điều gì đó, bị người có tâm nghe được, vì vậy mà…”
Ta hoảng hốt, vội vàng phủ nhận, “Sẽ không, ta chỉ nói chuyện phiếm với mẫu thân, nói chút chuyện cũ trước kia, đâu có đề cập đến cái gì. Huống hồ mẫu thân chỉ là phụ nhân bình thường, có thể biết được cái gì?”
Ta cảm giác ánh mắt hắn đảo qua đảo lại trên mặt ta, sắc như mắt chim ưng, rồi nháy mắt lại khôi phục trạng thái bình thường, trở về bộ dạng nóng vội như lửa lúc nãy, “Nương nương, vậy lão thần xin được cáo lui trước, đi nha môn Đại Lý tự xem có tin tức của lệnh đường hay không.”
Ta vội vàng thúc giục hắn, “Lý đại nhân, ngài có tin tức gì, thì mau chóng báo cho ta.”
Lý Sĩ Nguyên đi rồi, ta đi qua đi lại trong phòng giam nhỏ hẹp, nôn nóng chờ đợi tin tức của hắn, nhưng thẳng đến chạng vạng vẫn không có tin tức truyền tới. Nữ quan coi ngục khuyên ta:“Nương nương, ngài ăn chút gì trước đi. Nếu Lý đại nhân có tin tức, sẽ thông báo ngay cho ngài.”
Ta nói: “Ngươi kêu ta làm sao nuốt trôi đây? Nếu như mẫu thân thực sự vì ta mà gặp chuyện, ta có chết muôn lần cũng không trả hết tội.”
Nữ quan coi ngục cảm động trong lòng, một mực ở trong ngục hầu hạ ta. Ta cơ hồ cả đêm không ngủ, đầu vừa dính gối liền tỉnh dậy, cho đến khi song sắt trong ngục bắt đầu trắng lên, ánh mặt trời từ ngoài song sắt bắn vào.
Miễn cưỡng ăn một chút cháo loãng, tuy buồn ngủ đến cực điểm, ta vẫn không thể ngủ được. Đúng lúc này, ngoài cửa lao có người hô: “Lý đại nhân đến.”
(1) Dây bạc cột ngang đầu, có gắn ngọc ở giữa:↑
(2) Hoa mai năm màu hay còn gọi là hoa bông ổi, một loại thực vật thuộc họ cỏ roi ngựa. Hoa có độc, ăn trúng sẽ đi tả, phát sốt. Các bạn có thể xem thêm ở đây.↑
(3) Đèn Thanh Vân:↑
Thượng Cung Thượng Cung - Vân Ngoại Thiên Đô