Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 129
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 614 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:50:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80 - Tôi Vẫn Nhớ Cậu
ditor: Baotri1998
Khu vực Hải điến là một trong chi nhánh của đồn cảnh sát, một đám tiểu lính thủy lục quân* đang ngồi đánh bài.
(Lính thủy lục quân hay cảnh mạo: là những cảnh sát hạng quèn mặc áo giống như áo bộ đội gọi tắt lính bộ đội của lực lượng quân sự, ai đi bộ đội mà bị nhắm chúng thì bị làm lính thủy nhé ) )
"Nè! Tôi nói là đừng có chơi nữa..." Triệu đội trưởng vổ vổ tay, "Có nhiệm vụ! dẹp bài, nhanh tay lên."
Mấy tiểu lính thủy mất hứng mang bài ném vào ngăn kéo, mấy tên tiểu cảnh mạo* đứng thành một hàng chờ đội trưởng chỉ thị.
(*Cảnh mạo: Lính thủy lục quân)
"Chiều nay có một đại minh tinh ở phía tây thành phố tham gia hoạt động quảng bá thương hiệu đồng hồ đeo tay tại khách sạn, nhiệm vụ của các cậu là tới phụ trách duy trì an ninh trật tự, bảo vệ an toàn cho minh tinh."
Đứng ở bên cạnh Dương Mãnh là tiểu Lý tử mở miệng hỏi: "Vị minh tinh đó là nam hay nữ?"
"Là nam."
"Con mẹ nó!" Tiểu Lý tử cau mày, "Chỉ là một tên nghệ sĩ dự hoạt động thôi, còn để cho cảnh sát hộ tống? Thật muốn lấy cái dương vật ném vào mặt hắn! Bộ hắn không có vệ sĩ riêng sao? Tất cả chúng ta đều phải bảo hộ cho hắn, hiện tại lở xẩy ra sự cố không may hay tai nạn gì đó thì phải làm sao?"
"Đúng vậy! Khách sạn kia không phải có bảo vệ rồi sao? Còn cần chúng ta đi làm gì?"
"Trả thù lao, không trả thì không đi!"
"..."
Triệu đội trưởng phất tay một cái, "Tất cả đừng ầm ĩ, để tôi nói đôi câu."
Trong phòng tạm thời im lặng.
"Ban đầu người tại khách sạn nói không cần chúng ta phái người tới, vì Trương sở trưởng nhất định ôm chuyện này. Hiện tại người sáng lập công ty này đích thực là anh rễ tôi, vì vậy vị ngôi sao đó là thay mặt anh tôi quảng bá sản phẩm, bây giờ tôi lại gần điểm khách sạn, tôi không đi thì mặt mũi để đâu? Như vậy đi, Trương Tường và Ngô Hạo hai cậu ở lại, những người còn lại đi theo tôi."
Trên đường, Dương mãnh cầm tờ Poster quảng cáo nhìn thoáng qua.
"Vưu — vật — say — hồng — trần..." Đọc xong từng chữ một, vỗ mạnh tấm poster quát to, "Con mẹ nó, cái này cũng gọi là tên à? Có cha mẹ nào lại đặt tên con trai mình nhự vậy?"
Cảnh sát bên cạnh, mắt không đồng tình nhìn Dương mãnh, "Đó là thông điệp."
"À..." Dương Mãnh suy nghĩ ngây ngốc một hồi, "Tôi thấy chữ Vưu, tưởng đây là họ."
Dương mãnh và mấy người đồng sự đến hội trường quảng bá, đã có mấy ngàn fan hâm mộ vây tại bốn phía. Thảm đỏ hai bên được kéo dài thành hai tuyến cảnh giới*, hai tuyến cảnh giới có hơn mười tên bảo vệ tay cầm điện côn đi qua đi lại, chỉ cần có người lướt qua giới tuyến, lập tức sẽ bị nghiêm khắc cảnh cáo.
(*Cảnh giới tuyến là một đường dây màu vàng, hoặc đỏ phân cách để ngăn mọi người, thường những trường hợp để ngăn fan, người dân xem tai nạn v.v.v..)
Mấy người Dương mãnh đang đợi trước cửa, chỉ cần minh tinh vừa xuất hiện, lập tức tiến lên hộ giá dẫn đường. Mặc dù tất cả đều bất đắc dĩ, tới lúc đó còn phải đích xác liều mạng xông về phía trước.
Hơn 2h chiều, hai chiếc xe sang dừng ở cửa khách sạn, Dương Mãnh vội vã đi theo các đồng sự. Mấy phóng viên không ngừng chen lấn xô đẩy cố sức mở cửa xe, nam minh tinh được mờ xuống xe, lập tức được vây quanh hộ tống, dẫn đường cho cậu đi vào bên trong
Sau đó Dương Mãnh liền nghe thấy tiếng hét thất thanh giống như tiếng giết lợn, không ngừng kêu gào tại hội trường,bất kể đi tới đâu tiếng hét đi tới đó, cái này đều thuộc về trạng thái mất khống chế. Cố gắng tập trung kềm sát người này, nếu thư giãn một chút, sẽ có người thừa dịp lợi dụng sơ hở.
" Á... Á..."
"Á... Á...Á...Á..Á"
Dương mãnh trong lòng liên tục kêu khổ, mấy "bà cô" quả thật là sôi động, các người hét nữa, lỗ tai tôi sắp bị các cô chấn động đến tê luôn rồi. Bây giờ đi được 10 mấy mét, giày không biết bị ai đạp rơi mấy lần, trang phục sắp bị nắm đến rách nát, hồi mấy kỳ tết chen chúc trên tàu hỏa cũng chưa từng lao lực như vậy.
Dương mãnh chưa bao giờ theo đuổi minh tinh, lúc còn trẻ còn hâm mộ mấy người nổi tiếng, thông thường đều lên cơn sốt hơn bà ngày, nhưng vài ngày sau đó thì quên mất tiêu. Hiện tại đã lớn tuổi rồi, càng đối với người như thế không có hứng thú, từ khi nam minh tinh xuống xe đến giờ, cậu chưa từng đem con mắt ngó một cái.l
Đi trên thảm đỏ mới nữa đường, nút áo trên cảnh phục (áo cảnh sát) Dương Mãnh đã vô tình bị hai người nắm rớt, vạt áo phía trước bị vặn về sau gáy. Không biết là ai giẫm phải ống quần cậu, Dương mãnh dùng sức giật lại, chỉ nghe một tiếng toẹt..., nơi đáy quần thủng ra một lỗ.
Thừa dịp Dương Mãnh rối ren, một fan hâm mộ bất chợt chui qua, hướng về nam thần tượng xông tới. Hiện trường nháy mắt rơi vào hỗn loạn, Dương Mãnh ra sức ngăn chặn ai ngờ bị đá vào hạ thân,chợt gào lên một tiếng.
Một tiếng này được người bên cạnh nghe rất rõ ràng, cậu quay đầu lại, dùng ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm rất lâu người cảnh sát.
"Dương mãnh!!"
Dương mãnh đau đến mất hồn, căn bản không thấy có người gọi, trực tiếp chạy đến kéo cổ áo của cậu lại, nam minh tinh tháo kính mác xuống, kích động không thôi mà lắc lư bờ vai của cậu, để cậu có thể nhận ra người này là ai.
"Vưu Kỳ!" Dương Mãnh mắt lộ ra vẻ vui mừng, "Cậu sao lại ở chổ này?"
Hỏi lời này thật là muốn đánh, xung quanh một đám nữ nhân đều lớn tiếng quát to, cậu đúng là ngây ngô không biết thần tượng các nàng đến đây làm gì.
"Đi nhanh lên đi!" Cảnh sát bên cạnh và bảo vệ thúc dục một cậu.
Dương mãnh lúc này mới phản ứng được, mắt trừng lên, "Hôm nay tên minh tinh dự hoạt động quảng bá không lẽ là cậu?"
Mấy người cảnh sát cùng Dương Mãnh đi chung với nhau đều cảm thấy mất mặt, Một người có quan hệ coi như không tệ, hảo tâm nhắc nhở một câu, "Mãnh ca, chúng ta về nhà Phạm Nhị đi được không? Hiện tại còn phóng viên quay phim nữa! Anh không sợ mất mặt đã đành, chớ đừng lôi mấy người chúng tôi kéo vào luôn không."
Dương mãnh quan sát Vưu Kỳ một lúc lâu, sau đó mạnh mẽ nắm quyền, "Xem việc ồn ào này đi! Tôi đã sớm biết là cậu, bởi đám fan kia bổ nhào vào đây."
Vưu Kỳ, "..."
Sản phẩm quản bá trong buổi họp, Vưu Kỳ làm người phát ngôn và tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, Dương mãnh cách đó không xa nhìn cậu chằm chằm. Mọi người đem bộ biểu cảm hám trai nhìn Vưu Kỳ, còn cậu đem một bộ biểu cảm xem náo nhiệt. Bây giờ mà còn có thể giả bộ cho được! Sắp tới vẫn còn hoạt động kinh doanh không ngừng? tại sao tạm thời không lo tính toán?
"Còn phải bao lâu mới kết thúc vậy?" Dương mãnh hướng nhìn nhân viên làm việc hỏi.
Nhân viên làm việc hơn nữa ngày mới định thần lại, thuận miệng đáp lại một cậu, "... ít nhất... Phải đến 2 tiếng!"
"Không được, tôi phải đi ra ngoài trước để ăn một bát mì, có chút đói bụng."
Dương mãnh quyết đoán hảo tâm nhường vị trí tốt nhất cho người khác, tự mình lễ phép cúi đầu* đi ra khác sạn, thẳng đến quán mì đối diện, ăn một bát mì tốn bảy đồng nhân dân tệ, đây mới là cuộc sống thần tiên của mình.
(* Thí điên thì điên: là một từ để chí người lịch sự, cúi đầu trước người ta, nghĩa đen là cúi đầu trước bề trên)
Kết quả đợ Dương mãnh ăn xong, bên này đã sớm giải tán.
Vưu Kỳ căn bản muốn hoạt động kết thúc cùng Dương Mãnh ôn chuyện, tưởng chừng sau đó gặp lại không ngời cả bóng dáng chẳng thấy đâu.
"Buổi tối còn có tiệc rượu, cậu tham gia không?" Trợ lý hỏi.
"Không đi."
Sau khi cự tuyệt, Vưu Kỳ từ cửa hông (cửa sau) bí mật rời đi, nghe được Dương mãnh công tác tại đồn công an, trực tiếp lái xe đi tìm người, tên cảnh sát báo Dương Mãnh đã tan làm, dẫn cậu đến nhà Dương Mãnh,.
Nhà Dương mãnh từ con ngõ đã dời đến khu dân cư, cửa phòng mở ra, Vưu Kỳ không khỏi hoảng sợ, mẹ Dương Mãnh giống như lão phù thủy đang làm phép, bà nói là buổi tối phải đến quảng trường biểu diễn.
"Dương mãnh cùng cha nó đi ra ngoài tản bộ, cậu ngồi ở đây chờ một lát."Mẹ Dương Mạnh nói.
Hiện đại đợi gần một giờ, mẹ Dương Mãnh ở bên cạnh nhìn chằm chằm Vưu Kỳ xem xét vài chổ, càng xem càng thấy quen mắt, cuối cùng vỗ bàn một cái.
"Cậu...cậu đó...?... Tên gì nhỉ? Sao kông nhớ rõ tên vậy kà, tôi xem qua cậu diễn trên truyền hình!"
"Là Vưu Kỳ." Vưu Kỳ thẹn thùng, "Cháu tham gia một số bộ phim trên truyền hình, nhưng chưa phải gọi là diễn viên đâu, không nghĩ tới cô còn có thể nhận ra."
"Tôi đầu tiên thấy cậu liền nhận ra rồi, A dô cậu đóng vai tên Hán gian đúng thật đáng ghét! Lúc ấy tôi mở Tivi liền mắng chửi không ngừng, này là Hán gian thối, là tên gian giảo hay giở trò thủ đoạn! Chỉ biết khi dễ người dân Trung Quốc..."
Vưu Kỳ vẻ mặt tối tâm, " Bộ phim đó không phải cháu đóng."
10 phút sau, Dương Mãnh trở về, gặp Vưu Kỳ vô cùng kinh ngạc. Cậu còn chưa kịp mở miệng, cha cậu phía sau bất chợt như cơn lốc xoáy vọt đến trước mặt Vưu Kỳ, kích động lôi kéo tay cậu nói: "Cháu là Vưu Kỳ? Chú là cha Mãnh tử, là người hâm mộ của cháu!!"
Trên đường, Dương mãnh cùng cha cậu vô tình nói qua chuyện Vưu Kỳ, không nghĩ tới so với cậu cha của cậu còn kích động hơn, lập tức mang lịch trình những năm gần đây phấn đấu của Vưu Kỳ nói liên tục, lúc đó đem Dương Mãnh nói như sấm. Lúc này nhìn dáng dấp cha cậu hàng huyên si mê, hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào, tại sao cậu có một người cha không nên thân như vậy?
Hai người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Vưu Kỳ đưa một vé xem phim sắp công chiếu,thịnh trọng hướng tới cậu mà nói: "Tuần sau bộ phim này sẽ công chiếu tôi có tham gia trong phim, nhất định phải tới ủng hộ."
"Chậc chậc..." Dương mãnh cười đến gò má căn lên, "Đóng vai nam thứ sáu hay vai thứ bảy?"
Vưu Kỳ cười đến bất tiện, "Vai thứ hai."
Dương mãnh gật đầu, "Cậu rất cố gắng."
Vưu Kỳ uống một ngụm trà, con ngươi tinh túy chớp động, bên trong mang theo vô ngàn cảm khái.
"Thật không nghĩ cậu làm cảnh sát."
"Chuyện cậu không nghĩ tới còn rất nhiều! Tôi nói với cậu, Nhân tử cậu ấy..."
"Cậu ta là phi công của lực lượng không quân." Vưu Kỳ ngắt lời Dương Mãnh, "Trước đó vài ngày tôi đã gặp cậu ấy, cùng với Cố Hải."
"Hả?" Dương mãnh vô cùng kinh ngạc, "Không thể? Lần đó cậu ấy tới tìm tôi, cùng Cố Hải chạm mặt tôi thấy hai người nhìn nhau giống như hai kẻ thù ấy."
"Lần đó là bao lâu rồi?" Vưu Kỳ hỏi.
Dương mãnh suy nghĩ một chút, "Ừmmm... Gần nữa năm, bây giờ chóp mắt một cái thời gian đi thật nhanh."
Vưu Kỳ cười nhạt.
Dương mãnh nhìn Vưu Kỳ chằm chằm một hồi, thử hỏi: "Cậu vẫn còn nhớ đến Nhân tử?"
"Nhớ?" Vưu Kỳ lúc này phủ nhận, "Đã nhiều năm như vậy, tâm đã không còn. Bất quá tôi nhớ cậu là thật, nhiều năm nay muốn quên cũng không quên được cậu."
Dương mãnh một bộ dáng vừa mừng lại vừa lo, "Nhớ thương tôi? Tôi có gì có thể làm cậu nghĩ đến tôi?"
"Tôi cũng không biết." Vưu Kỳ híp mắt, "Cậu xem tôi lúc ấy tâm trí hoàn toàn nghĩ đến Nhân tử, đã nhiều năm như vậy, trí nhớ tôi về cậu ta rất mơ hồ. Ngược lại thì hai ta trong lúc đó phát sinh sự tình rất nhiều, Tôi từng thứ một đều nhớ rất rõ ràng."
Dương mãnh môi giật giật, được một hồi mới mở miệng, "Đầu óc cậu bị hỏng rồi phải không?"
Vưu Kỳ, "..."
Thượng Ẩn - Phần 2 Thượng Ẩn - Phần 2 - Sài Kê Đản