Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Lương Tố Nga
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2532 / 27
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tập 3
im Anh đã thiếp đi nhanh chóng bên góc một nền nhà cũ.
Ðang chìm sâu nặng nề trong giấc ngủ, bỗng cô thét lên, vùng dậy vì một cảm giác đau đớn khủng khiếp như ai đổ lửa vào một bên mắt. Cô chưa kịp hiểu ra cớ sự thì một sức mạnh không cưỡng nổi ghì đầu cô bé xuống. Bàn tay ai đó cố vạch con mắt bên kia của cô bé ra. Rồi cảm giác nóng bỏng, nhức nhối bùng lên một lần nữa. Kim Anh lại thét lên lanh lảnh như còi xe lửa. Bàn tay thô bạo ấy bịt mồm cô thật chặt.
Cô bé lịm người đi trong cơn đau đớn. Trước khi ngất đi, Kim Anh vẫn kịp kêu lên:
- Mẹ ơi! Mẹ ơ! Con chết mất.
Khi cô tỉnh dậy, đôi mắt nhức nhối, âm ỉ nhắc nhở cho cơn đau không chịu được đó. Cố mở mắt để nhìn xem việc gì đã xảy ra, nhưng cô bé không thể thấy gì. Trước mặt cô là một màn đen. Không phải cái đen mập mờ của đêm tôi, không phải cái đen thăm thẳm của vực sâu, không phải cái đen mênh mông của một tấm màn đen lớn tấn trước mặt. Ðó là một màn đen đậm đặc nhưng với muôn vàn con đom đóm tí teo, lập lòe nhảy múa...
Kim Anh dụi hai mắt nhiều lần, cô vẫn không thấy gì. Màn đen càng nhiều đom đóm hơn, đủ màu sắc hơn.
Tưởng chừng như mình đang mơ một giấc mơ dài dằng dặc, Kim Anh ghé răng cắn thật mạnh lên bàn tay. Cô bé vẫn không ra khỏi được giấc mơ. Màn đen vẫn dày đặc, lập lòe trước mặt khiến đỉnh đầu cô đau nhức dữ dội như có ai đưa búa đập liên hồi vào đó...
Nghe Kim Anh kể đến đây, tôi đã hiểu tất cả. Ðứng vọt dậy, tôi chửi thề thật lớn rồi gầm gừ:
- Ðồ khốn nạn! Ðồ ác nhơn!
Ðiên tiết, không dằn được, tôi nện nắm đấm vào chiếc tủ xe mì bên cạnh. Tấm kính bể nát, cứa vào tay tôi đau nhói. Nhìn những mảnh kính lởm chởm tôi liên tưởng tới con dao cán vàng. Tôi chửi thề một lần nữa, rít lên:
- Mẹ kiếp! Nếu ông có con dao trong tay và mày đang đứng trước mặt thì ông sẽ...
Tôi tưởng tượng lưỡi dao nhọn hoắt, sắc lẻm lụi vào ngực, xuyên thủng trái tim của tên đàn ông dã man đó. Tôi chưa hề cầm dao đâm chém người, chưa hề mang ý định giết ai bao giờ. Nhưng lần này tôi sẽ... Tôi gầm lên thật lớn:
- Thằng khốn nạn! Tao sẽ lụi mày! Tao sẽ đâm thẳng vào trái tim mày...
Kim Anh hoảng sợ trước sự giận dữ của tôi. Cô chồm người tới sờ soạng. Trúng bàn chân tôi, cô ôm chặt lấy, năn nỉ:
- Hoàng, Hoàng ơi! Trò... Trò đừng giết ông ta. Dù... dù trò giết ổng chết, tui... tui cũng không sáng mắt lại được mà. Rồi cô nằm ngã xuống sàn gạch, co ro, quằn quại ôm lấy đầu như đang chịu đựng một cơn đau ghê gớm. Nhưng không phải, cô đang hồi tưởng một kỷ niệm quá kinh hoàng. Kim Anh kể lể trong tiếng nấc:
- Trò... trò biết rồi đó. Ông ta đã dùng một thứ thuốc nào đó vô cùng độc hại nhỏ vào mắt tui, làm tui đui mù. Sau đó ít lâu, đôi mắt tui vừa hết đau, ông buộc tui tiếp tục theo ông đi kiếm tiền. Nhưng từ đó không hát rong trên tàu hỏa nữa mà đi về các chợ, các chùa chiền trong Nam này. Theo sự dẫn dắt từng bước của ông ấy và theo tiếng réo rắt của cây ghi-ta, tui phải hát và hát mãi. Tui không biết ông nhận bao nhiêu tiền của khách thập phương, nhưng sau mỗi lúc ngưng tiếng hát, tui không nghe được tiếng tán thưởng nào nữa mà chỉ nghe nhiều tiếng thở dài, nhiều tiếng chắc lưỡi, tiếng ông ta cảm ơn rối rít: “Cám ơn quí ông, cám ơn quí bà”. Giọng ông ta cất lên rất vui vẻ, rất nhu mì, nhã nhặn. Vậy mà có ai ngờ đâu chính đôi tay ông ta đã nỡ nhẫn tâm nhỏ vào mắt tui những giọt nước giết chết sự sống, giết chết cuộc đời tui và ngăn chặn lối về, để tui không bao giờ còn thấy lại xứ Huê và gặp lại mẹ tui được nữa. Không, Hoàng ơi, ông ta không có trái tim trong lồng ngực! Trò đừng tìm giết ổng làm chi, vô ích!
Ngưng nói, bạn tôi lại ôm mắt khóc rưng rức. Khóc một lúc rất lâu, cô ấy ngước khuôn mặt đau thương nhưng hoàn toàn không có một giọt nước mắt nào, hướng về phía tôi, cô nói tiếp:
- Hoàng có biết không? Có nhiều lần đau lòng và uất ức quá tui đâm liều không vân theo lời ông ấy. Tui nhất định không đi đâu, không chịu cất tiếng hát. Tui không muốn bỏ sức ra để nuôi sống một gã đàn ông xa lạ, không cật ruột đã làm hại đời mình một cách vô nhân đạo. Nhưng tui tỏ ra lì lợm chừng nào thì ông ta càng mạnh tay với tui chừng đó. Ổng quật vào người tui túi bụi bằng bất cứ thứ gì ổng cầm trên tay. Có khi ổng bỏ đói tui tới hai ngày. Cuối cùng tui phải... Này, trò, trò coi, ổng ác như thế này đây.
Kim Anh lần tay, kéo vạt áo sau của mình lên, đưa lưng về phía tôi. Nhìn những lằn sẹo ngang dọc trên chiếc lưng nhỏ bé của bạn, tui nhớ đến những trận đòn ngày nhỏ của mình. Ngày xưa tui đã từng rát bỏng, đau xót từng cơn bởi những vết thương tím bầm, sưng tấy như thế đó.
Tôi cắn chặt môi nén tiếng chửi thề và nuốt những giọt nước mắt thương xót sắp trào ra.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên bạn, tôi kéo vạt áo lại cho ngay ngắn, khẽ nói vỗ về:
- Không sao cả đâu. Ít vết sẹo lắm. Chúng mờ hết rồi.
- Vậy mà tui đau lắm đó. Mỗi lần ổng đánh, tui cắn môi đến chảy máu vẫn còn đau. Tui không dám kêu, không dám khóc, vì ổng cấm. Ổng nói tui mà kêu công an biết chuyện, bắt được ổng, ổng sẽ giết tui. Ổng mà giết tui chết, làm sao tui còn ngày trở về Huế gặp mẹ tui được.
Tôi cắn chặt môi hơn. Chửi thầm “Tên khốn nạn! Một ngày nào đó, tao sẽ tìm ra mày. Tao sẽ nhỏ a-xít vào mắt mày. Tao sẽ... bỗng tôi lạnh người, nhớ tới một việc. Nhìn khắp lượt thân hình gầy yếu của Kim An, tôi đột ngột hỏi:
- Kim Anh! Thế... thế hắn ta, cái lão khốn kiếp có... có làm hại gì bạn thêm nữa không?
Thung Lũng Tuổi Thơ Thung Lũng Tuổi Thơ - Lương Tố Nga