There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 93
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương [62]: Tiểu Hài Tử Là Sát Thủ Lãng Mạn
ditor: Ddil
"Dương Dương, Dương đủ rồi nha!" Nhan Hâm đẩy mặt cô ra, muốn đẩy cái tai họa này lên trời, Dương Dương lại cố tình kề sát mặt vào bên tai nàng: "Em thật sự rất muốn xem mà, đừng có tự lừa dối mình nữa."
"Dương..." Trên màn hình đã xuất hiện hình ảnh, Nhan Hâm cúi gầm mặt xuống hết mức, cố gắng không nhìn màn hình, không phải nàng chưa từng tiếc xúc qua mấy thứ này, có lẽ đã từng xem một vài hình ảnh ngắn ngủi mơ hồ ở trong phim, hoặc là qua miêu tả của cuốn tiểu thuyết nước ngoài nóng bỏng nào đó, số lượng không nhiều lắm, nhưng mà nàng sẽ không cố tình xem mấy loại phim này, lại càng không giống như Dương Dương trực tiếp đi tìm mấy phim này để xem như vậy.
Dương Dương trong tình hình thực tế truyền bá một vài câu chuyện, sự tò mò của Nhan Hâm cũng bị cô gợi lên đôi chút.
Dương Dương nhận thấy sự thay đổi của nàng, khóe miệng nhoẻn lên cười, càng ra sức giới thiệu nhiều hơn, cô nghĩ tới bản thân thật sự có thiên phú như vậy, sau này không đi làm kinh doanh mà chuyển qua viết tiểu thuyết nói không chừng cũng có thể kiếm được một số tiền.
Nhan Hâm bị tác động bởi lời nói của cô, rốt cuộc thấy một cảnh diễn ở trên màn hình, bất ngờ là hình ảnh đó cũng không khiến cho nàng thấy phản cảm, hình ảnh xinh đẹp giống như một bức tranh được ghép lại, người con gái xinh đẹp bình tĩnh đối diện, gương mặt mỉm cười, sung sướng hưởng thụ cảm giác được người ta hôn môi vuốt ve.
Dương Dương nhìn vào đôi mắt nàng, Nhan Hâm là càng lúc càng tiếp nhận rồi, cô liền thở phào một hơi.
Nhìn thấy Nhan Hâm đúng là đang bị những hình ảnh này thu hút, cô cũng không có đánh động*, mà chỉ tiếp tục xem với nàng.
*Câu gốc là câu thành ngữ "Đả thảo kinh xà", được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị.
Nhìn thấy trên màn hình hiện lên cảnh âu yếm nóng bỏng, Nhan Hâm không thể ngồi yên, cơ thể đã bắt đầu nóng lên, hồi ức cũng đến theo đó, nhìn mấy tư thế quen thuộc dễ khiến suy nghĩ nhiều, hơn nữa người cùng mình sáng tạo hồi ức lại đang ở ngay bên cạnh, phà hơi thở nóng rực vào sau tai và cổ của nàng.
Nhan Hâm đang lo phản ứng của mình sẽ bị Dương Dương phát hiện, nàng điều chỉnh cảm xúc lại, nhưng lại không thể ngăn được nó trỗi dậy.
Dương Dương bất ngờ cắn vào vành tai của nàng, đôi môi mềm mại ấm áp ngậm lấy vành tai đầy đặn mà nhẹ nhàng mút vào, một dòng điện như tia chớp đi xuyên cơ thể, làm cho Nhan Hâm không thể không ngồi thẳng dậy, gần như muốn hét lên thành tiếng.
Dương Dương nói: "Em xem tiếp đi, về sau còn xem đã hơn."
Cô đã xem qua cả rồi, mặc dù cái này xem khá hay, cô cũng thừa nhận nhưng cô lại cảm thấy còn có chuyện tốt hơn là xem, đó là phải bắt tay vào thực hành.
Nhan Hâm càng nhạy cảm hơn so với bình thường, quả thực giống như một đám mây, chạm vào một cái là có thể hóa thành nước.
Dương Dương vẫn cứ quấy rối nàng như vậy làm cho nàng không thể xem tiếp được nữa, Nhan Hâm chỉ biết là Dương Dương không ở yên được mà.
Tay của Dương Dương đã chạm tới trước ngực của Nhan Hâm, một khối đầy đặn mềm mại ở trong tay cô như trở nên dẻo dai, bị bàn tay của cô xoa nắn mạnh mẽ, bộ ngực của Nhan Hâm vì vậy mà phập phồng, thở càng lúc càng gấp gáp.
"Em đừng có quan tâm đến tôi, em cứ xem đi, là do tôi rảnh rỗi quá nên kiếm chút chuyện để làm thôi." Dương Dương phát huy triệt để tâm địa tà ác của cô.
Nhan Hâm biết mình bị cô đùa bỡn xoa nắn trong lòng bàn tay, có một chút không cam tâm, lại có một loại cảm giác muốn đầu hàng.
Nhan Hâm nhìn thấy gương mặt của một người xuất hiện trên màn hình, trong lòng lại trở nên bối rối, biểu hiện của người đó có phải chính là biểu hiện trên mặt của mình hay không, nếu nói như thế, Dương Dương cũng nhìn thấy mình như vậy sao.
Dương Dương ôm nàng để cho nàng ngồi trên đùi của cô, hai cánh tay quàng qua cổ của cô.
Nhan Hâm nhìn cô từ trên xuống, Dương Dương vỗ nhẹ cái mông tròn của nàng, cố tình dùng cơ thể của mình cọ vào người Nhan Hâm, Nhan Hâm phát ra tiếng thở hổn hển ngọt ngào, chôn mặt vào trong cổ Dương Dương.
Đầu lưỡi của Dương Dương càng tiếp tục đi xuống, chôn mặt vào trong cổ áo rộng mở của nàng, chôn sâu vào thung lũng của nàng.
Vào lúc hai người say đắm đến toàn bộ tâm trí chỉ còn lại suy nghĩ muốn xé hết quần áo của đối phương ở trong đầu, thì Tòng An nghe thấy tiếng ở bên ngoài nên bò xuống giường đi ra, cô bé ôm cái gối nhỏ đi đến phòng khách, hình ảnh trên màn hình vẫn còn đang chiếu, mà hai người ôm ấp nhau trên ghế sô pha đã hoàn toàn trở thành đá.
Nhan Hâm và Dương Dương gần như muốn chết ngất vào lúc này, chỉ bởi vì ở bên kia sô pha xuất hiện một bé gái vẫn còn ôm cái gối nhỏ không buông.
Hai người lập tức tách ra, lấy tư thế rất chật vật kéo đối phương ở trên người mình xuống.
Nhan Hâm vội vàng gài lại nút áo, Dương Dương bật dậy lấy cơ thể của mình chặn tầm mắt của Tòng An.
Nhan Hâm luống cuống muốn tắt đi thứ không thích hợp với trẻ em này, thế nhưng nàng tìm cả buổi cũng không có tìm được chỗ tắt, cuối cùng hành động dứt khoát rút phích cắm ra, màn hình ngay lập tức tối sầm lại.
Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ từ màn hình của máy vi tính, hình ảnh vẫn là không thích hợp với trẻ em, Dương Dương khép màn hình máy vi tính lại, rốt cuộc đã thu dọn sạch sẽ.
Giọng của Nhan Hâm vì căng thẳng và cũng vì vừa nãy kích tình mà trở nên khàn khàn: "Tòng An, quay về ngủ đi con."
"Con mới thấy ác mộng." Tòng An thỏ thẻ nói.
Nhan Hâm bất lực nói: "Mẹ về ngủ với con."
Nàng bước đến phía trước mấy bước trong bóng tối, chân vấp phải gì đó, sau đó cả người đè lên bề mặt cái gì đó rất mềm mại.
Cùng lúc ở dưới phát ra tiếng kêu rên dữ dội, Nhan Hâm biết được là nàng đụng phải Dương Dương.
Dương Dương ngã trên mặt đất, hai tay vẫn đỡ eo Nhan Hâm, đặc biệt làm tốt vai trò của một cái đệm thịt.
Một luồng sáng màu xanh lá cây chiếu vào gương mặt căng thẳng nhợt nhạt của hai người, ánh sáng đến từ đèn flash trong chiếc đồng hồ hoạt họa của Tòng An, hai người bị ánh sáng tìm thấy thì nhìn Tòng An bằng vẻ mặt hoảng sợ.
Cuối cùng Tòng An sống chết cũng không chịu ngủ một mình, cho nên hai người lớn nằm tách ra ngủ ở hai bên Tòng An, Tòng An vẫn có thói quen nhích gần lại mẹ hơn, rúc vào trong ngực của mẹ, đưa lưng về phía Dương Dương, Dương Dương còn có lòng vỗ về lưng của Tòng An để cho cô bé ngủ ngon hơn
Dương Dương và Nhan Hâm hai người cùng lúc đều lựa chọn im lặng, cùng nhìn lên trần nhà rất lâu cũng không nói gì.
Hai người cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại, dù sao trường hợp vừa rồi cũng đủ để lại một cú sốc cho hai người cả đời.
Dương Dương ngủ không ngon, Nhan Hâm cũng vậy, lúc hai người thức dậy nhìn lẫn nhau không cần phải biểu đạt gì hết mà cùng phát ra tiếng thở dài. Lúc ăn sáng, cả hai người đều đang quan sát Tòng An, lo lắng chuyện tối qua có thể trở thành nỗi ám ảnh với Tòng An. Cho nên bữa cơm này ăn thật chậm, chậm đến nỗi suýt chút nữa làm cho người cùng nhau đến muộn.
Trở lại văn phòng, phát hiện không thấy bé thư ký của cô bình thường luôn đúng giờ ở văn phòng nghênh đón cô ở đâu, mở cửa lại thấy ở trên bàn làm việc của cô đã được chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, bao gồm cả một ly café để nâng cao tinh thần tỉnh táo vào buổi sáng.
"Khê Du đâu?" Dương Dương đến hỏi người khác, kết quả người này nói cho cô biết Lý Khê Du bị phòng ban khác mượn dùng rồi.
Mượn dùng? Người của Dương Dương mà ai dám tận dụng hả! Ở trong cái công ty này, công năng của con người đã đạt tới mức cao nhất, cho dù là Kiều Tổng có áp bức đến đâu thì vẫn thừa lao động, tình hình này hình như có người cảm thấy bất an, vậy mà còn có người muốn dùng bảo bối của công ty bọn họ!
Dương Dương đi tới phòng hành chính tìm thấy Lý Khê Du, cô ấy ở đây để sắp xếp bảng biểu thay cho người của phòng hành chính. Mấy số liệu trên bảng excel làm người ta hoa cả mắt, mỗi cột mỗi hàng đều cần phải được tính toán bằng cách sử dụng các công thức khác nhau. Ngay cả những người kỳ cựu nhất cũng nuốt không trôi, Lý Khê Du lại không kêu ca một tiếng cố gắng cẩn thận mà làm. Nhìn thấy cô bé thư ký cũng chẳng biết kiếm cho mình một cái cớ để từ chối, Dương Dương thật sự buồn đến nói không nên lời.
"Theo chị về." Dương Dương vừa đến đã mở miệng đòi người.
Lý Khê Du nói: "Em sắp xong rồi, còn chút nữa à."
"Không được làm, đó là công việc của người khác, em làm công việc của người khác chính là cướp chén cơm của họ."
Chị Cố đang ghé vào bên cạnh máy tính nắm lấy Dương Dương: "Cho chị mượn cô bé này chút đi, dùng xong rồi lập tức trả lại cho em."
"Người của tôi rất quý à." Dương Dương lộ ra bản sắc gian thương.
Anh trai của phòng hành chính đặt tờ báo xuống, nói một cách nhàn nhạt: "Tiểu Dương, em còn muốn có ngày nghỉ không?"
Dương Dương chợt đổi sắc mặt, không sợ trời không sợ đất, không sợ Kiều tổng chỉ quan tâm tiền và quan tâm ngày nghỉ thôi.
"Nhưng vậy thì chuyện của Khê Du không làm xong, bởi vì đã đến đây để làm chuyện của mấy người. Mấy người thì rảnh rổi uống trà đọc báo, không có chút áy náy gì à?" Dương Dương bênh vực kẻ yếu giúp cho Lý Khê Du, người của phòng hành chính ngẩng lên nhìn cô, rồi đều cúi xuống như đang rất bận rộn với công việc nhàn hạ của mình.
Sau khi làm xong việc này thì Lí Khê Du mới được thả về, ông chú của phòng hành chính bình thường hay làm mặt đen còn vẫy tay chào tạm biệt, hẹn lần sau lại đến chơi nha.
Ra hành lang, Dương Dương hỏi Lý Khê Du: "Bình thường số lần em bị bọn họ gọi qua làm việc có nhiều không?"
"Không nhiều lắm, lúc bọn họ bận thì nhờ em qua phụ giúp." Lý Khê Du nói.
Câu trả lời này có thể hiểu là thường xuyên.
Dương Dương vỗ nhẹ vào vai Lý Khê Du: "Em chịu thiệt thòi nhiều rồi."
"Em không nghĩ đây là chịu thiệt thòi, em nghĩ như vầy, nếu trong phạm vi khả năng của em, em sẽ làm nhiều việc hơn chút, như vậy đến lúc em rời khỏi công ty thì sẽ có nhiều người nói, không có Lý Khê Du, thật sự không dễ tìm được người như vậy. Chứng minh em cũng rất quan trọng đối với công ty." Lý Khê Du mỉm cười, Dương Dương lại đọc được một chút buồn.
Dương Dương chẳng nói gì cả, cô nắm tay Lý Khê Du, lặng lẽ đưa Lý Khê Du về công ty.
Cô có thể tự đặt cược với bản thân mình, tương lai của Lý Khê Du là không có giới hạn.
*********
Nhan Hâm nghĩ sau gợi ý của mình thì Lý Tường và Tư Nghiên sẽ hòa hảo tốt đẹp trở lại, nhưng mà kết quả lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Nàng đã đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được đáp án cuối cùng.
Ly hôn?!
Nhan Hâm hỏi Tư Nghiên: "Anh ta không nói gì làm cô suy nghĩ lại sao?"
Sự bình tĩnh của Tư Nghiên là biểu hiện cho sự kiên cường của cô ấy, cô ấy đã bọc kín lại toàn bộ sự yếu ớt và cả tâm tư của mình bằng nhiều lớp.
Lúc đối mặt với Nhan Hâm, cô ấy cũng chẳng có tha thiết gì nhiều, cô ấy tới gặp Nhan Hâm dường như chỉ là để thông báo chuyện này mà thôi.
"Anh ấy có nói, có giải thích, nhưng tôi cho rằng đó không phải là câu trả lời mà tôi muốn nghe." Tư Nghiên chăm chú nhìn hoa bách hợp ở trên bàn, ngón tay trắng noãn lật cánh hoa.
"Cái tôi muốn anh ấy nói, thì anh ấy chẳng chịu nói một câu, những gì anh ấy nói lại không phải là điều tôi muốn nghe. Cuối cùng anh ấy nói anh ấy yêu tôi, như vậy đã đủ chưa. Tôi nói, anh luôn miệng nói yêu tôi, lại chẳng hề hỏi tôi có hạnh phúc hay không, thứ tình yêu này đối với tôi mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì cả." Tư Nghiên cười, lông mi của cô ấy chớp lên, ánh mặt trời rọi lên mặt cô ấy mang theo một lớp ánh sáng và một chút bóng râm.
"Cuối cùng tôi đã nói được, từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên nói ra những suy nghĩ trong lòng một cách rõ ràng rành mạch. Vẻ mặt của anh ấy cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên, anh ấy giống như bị người ta dùng một cây gậy đánh vào đầu, hoàn toàn bị sốc. Sau đó tôi đi qua trước mặt anh ấy cũng không quay đầu lại, lần này tôi đã tự nói với mình sẽ không bao giờ nghe lời của anh ấy nữa, anh ấy có nói gì tôi cũng sẽ không quay lại." Tư Nghiên nhẹ nhàng nói thêm một câu, "Anh ấy không có gọi tôi lại."
Nhan Hâm nói: "Bây giờ cô có dự tính gì không?"
.
"Ly hôn, tôi đã mời được một luật sự giỏi, cho dù anh ấy không muốn ly hôn, tôi cũng sẽ về nhà. Mấy ngày trước mẹ chồng cũng có tới tìm tôi, bà ấy còn chưa biết tin tôi mang thai, cứ nói tôi đã nghe cô xúi bậy. Con người đứng ở góc độ của mình chỉ nói những thứ mình vừa mắt, bà ấy nói cô không đáng một xu, nhưng tôi tin rằng cô không phải như vậy."
Nhan Hâm nở một nụ cười nhạt: "Cám ơn."
"Lý do tôi ly hôn không phải là tại vì cô, mong rằng cô hiểu." Tư Nghiên ngồi thẳng lưng lên, cô ấy chính thức nói với Nhan Hâm, Nhan Hâm nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Tôi biết."
Sự chú ý của Tư Nghiên bị thu hút bởi người bên ngoài, OL* đi ngang qua mặc đồng phục quy định của công ty, áo vest và váy ngắn ôm sát dáng người thon thả, bọn họ thẳng lưng, đầu gối thẳng, bước đi trên đôi giày cao gót màu đen, mỗi một bước đi cũng rất mạnh mẽ.
*OL: office lady, nữ nhân viên văn phòng.
Sở Tư Nghiên nói: "Tôi cũng có lý tưởng, muốn dựa vào khả năng của mình để đạt được sự công nhận cùa toàn thể đồng nghiệp, giám đốc sắp về hưu, tôi chờ một cái cơ hội này đã mấy năm, tôi tin rằng với biểu hiện của mình ở công ty thì tôi sẽ là ứng cử viên duy nhất. Nhưng tôi đã gặp anh ấy, anh ấy giống như kiếp nạn của tôi vậy, tôi đành cam chịu. Vì anh ấy mà tôi từ bỏ cơ hội thăng chức, cuối cùng cũng bởi vì anh ấy không thích tôi xuất hiện bên ngoài công chúng mà muốn tôi từ chức thì tôi cũng đồng ý. Đợi đến sau khi không còn làm việc, tôi đã tập trung làm vợ anh ấy, cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng vẫn cứ cảm thấy có một sự tiếc nuối. Những người như cô chắc chắn sẽ khinh thường tôi, cho rằng tôi là một người phụ nữ vô dụng."
Nhan Hâm lắc đầu: "Từ bỏ cũng cần can đảm không thua gì so với kiên trì."
Nhận thức của nàng đối với Sở Tư Nghiên vẫn còn quá ít, đến nỗi nàng thật sự không biết con chim trong lồng cũng đã từng bay lượn tự do trên bầu trời.
Phụ nữ vì hôn nhân sẽ từ bỏ rất nhiều thứ, cho dù là cam tâm tình nguyện cũng khó tránh khỏi để lại hối tiếc ở trong lòng.
"Bọn họ như vậy thật tốt, nếu tôi ngồi chung với bọn họ tôi sẽ nói với bọn họ, có thể không kết hôn thì ngàn vạn lần cũng đừng kết hôn, đừng chỉ vì một thứ tình yêu đơn thuần mà kết hôn."
Sau đó Sở Tư Nghiên cô ấy thật sự đã biến mất khỏi cái thành phố này. Lý Tường đi đang tìm cô ấy, luôn luôn đi tìm cô ấy, đáng tiếc Sở Tư Nghiên lại không muốn gặp anh ta.
Có lẽ Sở Tư Nghiên đã làm phân tán sự quan tâm của Lý Tường, cho nên Tòng An, Dương Dương và Nhan Hâm trong khoảng thời gian này đã thật sự sớm chiều ở chung một chỗ, đã nâng cấp thành trạng thái người một nhà.
Nhan Tang và Anh Tử ở lại đây cũng đã lâu, cũng tới lúc hai người nên trở về nước. Dương Dương một tay mua vé máy bay cho bọn họ, giúp bọn họ đóng gói hành lý, còn không quên nhét thêm vài món quà nhỏ vào trong túi của bọn họ.
Nhan Tang vẫn không chịu nhận, Dương Dương lại cố ngăn lại, so sức lực với bà ấy: "Cô cứ yên tâm, mấy thứ này không nặng đâu, đem lên máy bay cũng sẽ không bị kiểm tra, cô cứ yên tâm cầm theo."
Nhan Tang nói: "Có gì mà tôi không mua được chứ, tôi là không cần đồ của cô."
"Thứ này cô thật sự không mua được đâu, khi nào mở ra cô sẽ biết, cô nhất định phải mang theo."
Một lớn một nhỏ vì một món quá nhỏ mà ổn ào, cuối cùng vẫn là dì Anh Tử nhận đồ, miễn là do bà nhận, thì Nhan Tang sẽ không dám phản đối, chỉ dám ở bên cạnh nói vài câu hờn mát.
Người một nhà đưa hai bà đến sân bay, trong khoảng thời gian đợi máy bay, Nhan Tang kéo Nhan Hâm đến một góc phòng rồi lặng lẽ nói: "Cô thấy Dương Dương là nghiêm túc."
Chuyện này không phải rất rõ ràng sao, nếu không nghiêm túc, Nhan Hâm cũng sẽ không chọn Dương Dương. Nhan Hâm nói với Nhan Tang: "Cô à, con trước giờ vẫn luôn tin tưởng tâm ý của cô ấy."
"Hâm Hâm, cô chỉ mong tình cảm của con có thể thuận buồm xuôi gió, ít gặp phải khó khăn, càng thuận lợi càng tốt. Mặc dù cực khổ có thể tôi luyện con người, nhưng đồng thời cũng có thể phá hủy con người. Mấy năm đầu cô cứ từ trong mơ tỉnh dậy là lại ôm dì của con khóc, dì cũng sẽ khóc cùng cô, cô và dì khóc rất lâu mới bình tĩnh lại. Về phía Thư Nhã con khéo nói một chút, mẹ con ít ra cũng là người biết lắng nghe, sẽ không vì danh tiếng của Nhan gia đã sớm không còn tồn tại nữa mà không cần con."
"Cô à, quên quá khứ đi, con và Dương Dương đã chuẩn bị tốt mọi thứ để đối mặt."
"Mong là vậy."Nhan Tang vỗ nhẹ vào lưng nàng, sau đó đi đến bên cạnh Anh Tử, dắt tay bà ấy.
Sau khi chào tạm biệt ngắn gọn, hai người già nắm tay nhau đi vào cổng soát vé, mà ba người bên ngoài vẫn nhìn theo bọn họ.
"Hồi nãy cô nói cái gì với em mà bí mật như vậy?" Dương Dương luôn chú ý động thái của hai người, thấy Nhan Hâm nhíu mày thì lo lắng đề phòng.
"Em và cô nói gì cũng sẽ không cho Dương biết." Thái độ của Nhan Hâm gọi là làm bộ làm tịch.
Tòng An nói: "Mẹ, Mị Mị a di, con đói."
"Chuyện gì có gì mà phải giấu chứ, tôi đoán là có liên quan đến tôi, có phải cô muốn em tìm một đối tượng tốt hơn không?" Dương Dương nổi giận trong bụng, không biết nên chạy đi đâu, thái độ của cô còn chưa đủ tốt à? Cô còn chưa bao giờ tận tâm tận lực như vậy phục vụ khách hàng!
"Ý cũng gần như vậy." Thật ra không có, Nhan Hâm chỉ là đơn thuần nói đùa mà thôi.
Dương Dương tỏ vẻ ngán ngẩm thất vọng, Nhan Hâm vừa muốn an ủi cô, Dương Dương lăn một cái đã hồi phục lại tinh thần chiến đấu: "Dù sao, em yêu tôi là đủ rồi, bà ấy nói gì cũng vô dụng thôi."
Lạc quan là lợi thế lớn nhất của Dương Dương.
"Phải không, Hâm Hâm?" Dương Dương cười tươi như hoa, rạng rỡ hết mức.
"Cũng không hẳn." Nhan Hâm muốn trêu chọc cô.
Biểu hiện của Dương Dương thay đổi liên tục, Nhan Hâm trước sau vẫn mỉm cười, Tòng An thì nhiều lần phát ra tiếng kêu cứu: "Con đói, mẹ, Mị Mị a di, chừng nào mình mới ăn cơm?"
Hết Chương 62
Không biết có ai mong H rồi bị hố hàng không =))
Thục Nữ Thời Đại Thục Nữ Thời Đại - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc