Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 93
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương [14]: Trở Lại Chốn Cũ
ditor: Lanna Nguyễn
Beta: Ddil
Dương Dương nghe em trai thông báo về việc mẹ của cô không lâu nữa sẽ tới nhà. Cô liền nghĩ ngay đến chuyện bỏ nhà đi lánh nạn, hơn nữa nên dán thêm một tờ giấy niêm phong ngay cửa chính để mẹ cô thấy khó mà lui. Có điều nghĩ ra được bao nhiêu biện pháp đều không thể thực hiện được, bởi vì ngay khi điện thoại vừa cúp thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
Dương Dương nổi da gà lên khắp người, cái loại này chỉ khi nào gặp mẹ cô thì mới xuất hiện.
Đứa em quái quỉ này thật vô dụng, thông báo trễ như vậy, làm hại cô giờ có cánh cũng không thể trốn thoát được.
Cô cố hết sức kéo dài thời gian, chỉ mong tiếng chuông cửa như đòi mạng kia sẽ chấm dứt, thế nhưng người đứng ở cửa so ra còn cố chấp hơn, kiên trì dùng tiếng chuông cửa phá nát ý chí của cô.
Cuối cùng thì người đầu hàng cũng chỉ có thể là cô. Đấu với trời cũng không bằng đấu với mẹ.
Cánh cửa được hé ra hết sức nhẹ nhàng, Dương Dương không cam tâm thốt lên: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
"Mẹ không thể đến được à?" Bà hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, nói: "Mẹ tới xem cô lúc nào cũng bận rộn cái gì?"
"Công việc, ngoại trừ công việc ra thì con còn có thể bận chuyện gì được nữa." Dương Dương duỗi người một cách uể oải, nói: "Lúc 3 giờ con còn có một bữa tiệc xã giao, con đi ngủ đây."
"Đứng lại, cô đứng lại đó cho tôi..." Tiếng của mẹ bị Dương Dương bỏ lại phía sau, cô lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc bay ra khỏi nhà.
Lái xe quanh quẩn một vòng bên ngoài, đúng lúc đang không biết phải đi đâu cô mở ví rút ra phiếu tập thể hình được công ty phát.
Công ty mỗi năm làm ăn đều có lãi, Kiều Hãn Thời cũng không phải là bà chủ keo kiệt, thường xuyên thay đổi cách thức phát thưởng, ăn uống từ trước đến nay không ít. Đó là lí do vì sao mấy năm nay người trong công ty hầu như không bỏ đi, ngược lại càng có thêm cảm tình để ở lại.
Dương Dương trên cơ bản chưa bao giờ đi đến trung tâm thể dục, công việc bận rộn chính là việc tập thể dục tốt nhất, có lúc cô vội tới mức sáng đi Nam Kinh, giữa trưa đã có mặt ở Bắc Kinh, tới rạng sáng mới đặt chân về tới nhà, đâu có thời gian để cho mỡ tích tụ nữa chứ, cho nên thể trọng của cô chưa bao giờ cao hơn ba chữ số*.
*tính theo cân bên đó thì =< 50kg bên mình, 1 cân của TQ = 1/2kg
Cô cầm tấm phiếu đi đến trung tâm thể dục thể hình, thẻ còn hơn một tháng nữa mới hết hạn, cô cũng lấy thêm một bộ đồ tập màu đen và một chiếc khăn.
Đi một vòng quanh phòng tập, cuối cùng cô bước lên máy chạy bộ, thong dong chạy từ từ.
Mỗi tuần sẽ có ba lần cố định Nhan Hâm đến phòng tập thể dục thể hình, mấy năm nay trừ phi gặp sự cố ngoài ý muốn nếu không thì không có lí do gì ngăn cản thói quen của nàng.
Quy luật sinh hoạt của nàng giống như một chiếc hộp nhạc đã được lên dây cót, mỗi giờ mỗi phút đều đi theo quỹ đạo, vững vàng mà tiến lên.
Sau khi hoàn thành chương trình học Yoga, nàng từ trong phòng học đi ra, tầm mắt vô tình đảo qua cánh cửa kính của phòng học vũ đạo bên cạnh, bên trong đám người phía dưới bắt gặp một hình dáng quen thuộc, nàng dừng bước lại, hướng lớp học kia đi đến.
Dương Dương đang chạy từ từ trên máy chạy bộ, đeo tai nghe điện thoại, hai cánh tay đong đưa tự nhiên, tấm lưng đã đẫm mồ hôi.
Nhan Hâm đi đến bên cạnh cô im lặng một lúc, Dương Dương vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Nàng nghĩ sao lại có thể như vậy được, người trước mắt đuổi theo nàng tới tận đây sao. Trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy, đã lập tức bị nàng phủ nhận, nàng nghĩ không nên tạo ra không gian để tự mình đa tình.
Dương Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, từ máy chạy bộ bước xuống, quay người lại thì bị Nhan Hâm đứng bên cạnh làm cho giật mình, tim dường như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Cô bị kinh sợ vuốt vuốt ngực, nhìn Nhan Hâm nói: "Cô...cô đứng ở đây làm gì, làm tôi sợ chết khiếp."
Nhan Hâm nào có biết phản ứng của cô dữ dội như vậy, nói: "Tôi không biết cô lại nhát gan như thế."
"Bộ gan tôi lớn mới không bị doạ hả." Dương Dương còn tưởng rằng mình đang năm mơ, thời điểm Nhan Hâm xuất hiện trong mắt cô còn tưởng mình sinh ra ảo giác, ai ngờ ảo giác đó lại là thật nên cô mới bị hoảng sợ như thế.
Dương Dương mượn nước để làm dịu đi cảm xúc, dùng khăn mặt lau đi mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn vào bộ đồ tập yoga đang bao lấy những đường cong mĩ miều trên thân thể Nhan Hâm, nói: "Cô thường xuyên đến nơi này tập luyện sao?"
"Thường xuyên." Kể cả hai ngày cuối tuần.
"A." Dương Dương mãi nghĩ đến phải nói gì tiếp theo nên không để ý đóng nắp chai quá chặt khiến ngón tay bị đau.
Nhan Hâm đi về phía phòng nghỉ, Dương Dương cũng đi theo sau.
Về cơ bản, lúc này trong phòng nghỉ không có ai ngoài hai người họ, giữa hai người vẫn có chút khoảng cách, nó đã trở thành khoảng cách an toàn giữa hai người.
"Tối hôm nay không cần phải chăm sóc bé con sao?" Dương Dương hỏi.
Nhan Hâm ừ một tiếng, nói: "Hôm nay Tòng An ở lại nhà ba, ngày mai còn phải tham gia trại hè do trường tổ chức nữa."
Trước giờ, Nhan Ham chưa từng cùng ai nói chuyện về gia đình và con cái, đề tài này là cấm kị đối với nàng, rắc rối phức tạp, nàng mà nói không rõ người ta cũng chẳng hiểu được.
Có lẽ do mới tập Yoga xong nên tâm tình thư thái, bức tường đề phòng cũng quên không dựng lên, mới có thể cùng Dương Dương nói về vấn đề này.
"Sao cô lại kết hôn?" Dương Dương muốn thăm dò tâm trạng của Nhan Hâm.
Nhan Hâm sửng sốt, rồi nói: "Đa số phụ nữ Trung Quốc đều đã kết hôn." Hôn nhân cũng không đồng nghĩa phải có tình yêu.
Khoé miệng Dương Dương giương lên, nói: "Một số phụ nữ kết hôn vì muốn dùng tình yêu trói buộc chồng mình, một số lại không biết mình muốn gì nên để mặc cho nước chảy bèo trôi. Lại có một số phụ nữ chỉ nghĩ muốn tìm người cấp cho mình một cái mộ để tránh việc sau này chết không ai chôn. Không biết cô thuộc loại nào?"
Vấn đề của Dương Dương bén nhọn như một mũi châm, chọc phá cục diện hài hoà mà hai người cố gắng duy trì, Nhan Hâm đứng lên, nói: "Quan hệ của chúng ta không tốt đến mức có thể nói về những chuyện này."
Tay nàng bị Dương Dương giữ chặt, tay Dương Dương như một chiếc còng gắt gao nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng, Nhan Hâm tưởng chừng nếu nàng cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sẽ làm đứt cánh tay mình mất.
Đôi mắt Dương Dương sáng rực, hết sức chăm chú mà nhìn nàng, giống như muốn nhìn thấu tâm can: "Chúng ta là quan hệ gì, muốn tôi nói ra sao?"
"Không cần." Nhan Hâm nhỏ giọng nói.
Nhan Hâm không nói gì, nàng đem chuyện riêng của mình thủ khẩu như bình*, không cho Dương Dương tiếp tục dò hỏi.
Điện thoại Dương Dương rung lên, là số máy bàn ở nhà riêng gọi tới, cô không cần hỏi cũng biết người gọi là ai.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Dương Dương lấy tay che bớt tiếng.
"Không cần làm cơm cho con ăn, tối nay con ăn cơm ở bên ngoài. Con đã nói là có hẹn mà... Là đồng nghiệp, vâng, nữ đồng nghiệp, mẹ không cần vui vẻ như vậy." Mắt Dương Dương trợn trắng, mẹ cô trong điện thoại cứ nghĩ rằng đêm nay cô hẹn hò mà vui vẻ không thôi, thế mà cô lại tàn nhẫn phá tan cái sự vui sướng đó, nói cho bà thực tế hiện tại con gái bà không có khả năng kết hôn.
Dương Dương cúp điện thoại, Nhan Hâm hỏi: "Hình như cô đang vội?"
"Tôi lừa mẹ tôi đó. Tôi không có cuộc hẹn nào hết, hôm nay vốn định ở nhà tận hưởng một ngày, kết quả mẹ của tôi đến tìm, tôi chỉ định ra ngoài đi dạo, trùng hợp lại thấy phiếu tập thể dục trong ví, tâm huyết dâng trào tới nơi này tập thể hình, không nghĩ tới cư nhiên có thể tìm được cô ở đây, cô nói xem đây có xem là duyên phận không." Dương Dương nháy mắt, vui đùa lại mang theo khiêu khích.
"Cô có tin vào duyên phận không?" Dương Dương tò mò hỏi.
Duyên phận... Nhan Hâm nhìn cô, nói: "Tôi tin rồi cũng vô ích."
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì nó luôn tới quá muộn." Nhan Hâm khá xúc động, duyên phận đã đến muộn rồi biến thành nghiệt duyên, lúc nàng đang mơ mộng nhất thì nó lại chậm chạp không đến, đợi tới khi nàng tự tìm tới cũng là lúc bức tường thành đã sụp đổ hoang tàn.
Nếu đã như vậy, chi bằng không đến.
Tâm trạng của Nhan Hâm rõ ràng đang đi xuống, Dương Dương nhận thấy được sự biến hoá của nàng, không tự chủ đặt tay lên lưng nàng, nói: "Đang nghĩ đến chuyện gì khiến cô không vui sao?"
Nhan Hâm lắc đầu, nói: "Tôi nghĩ đã đến lúc mình phải về rồi." Nàng hẳn nên trở về thế giới của mình để dưỡng thương mới đúng.
Dương Dương cũng không nghĩ ngày hôm nay sẽ chấm dứt sớm như vậy, cô mặt dày muốn theo Nhan Hâm về nhà, cô phát hiện mình chủ động cũng không rước lấy sự kháng cự của Nhan Hâm, thái độ của Nhan Hâm luôn ái muội không rõ ràng, không cự tuyệt, cũng không ủng hộ, cô chỉ cần lặp đi lặp lại quyết tâm tiến lên của mình, biến da mặt dày đến vô đối.
Nhan Hâm và cô đều tắm trong một phòng tắm, mùi hương trên người đều giống nhau, kèm theo hơi ẩm, không phân rõ lẫn nhau.
Đi vào trong phòng Nhan Hâm, Dương Dương hiểu được cái gì gọi là trở lại chốn cũ, cô đi vào phòng rồi đánh giá cách bố trí trong phòng, nhớ tới bản thân mình mỗi lần đến đây đều kèm theo hoả hoa mãnh liệt, thân thể không tự giác mà khơi dậy lửa nóng, cả người vừa mới tắm xong đã có mồ hôi.
Nhan Hâm tự hỏi mình làm như vậy là đúng hay sai, sự phóng túng của mình chắc chắn là sai lầm, nhưng cũng kiềm chế không được mà làm như vậy, giống như chính mình đang thuyết phục bản thân, sẽ không có vấn đề gì hết, cái gì cũng sẽ không thay đổi.
Nàng mở cửa, để cho Dương Dương tiến vào, nhẹ nhàng đi vào bếp rót cho mình một chén trà.
Hết Chương 14
Thục Nữ Thời Đại Thục Nữ Thời Đại - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc