Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Du Bính
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 637 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 05:56:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76 - Tiên Phát Chế Nhân [4]
hiếu gia.” Lão Đào thấp giọng nói.
Đào Mặc rất nhanh ngồi dậy trên chiếu, ba bước thành hai chạy đến trước song sắt, ép thanh âm xuống còn thấp hơn lão, “Sao lão lại tới đây?”
“Ta đến xem thiếu gia.” Lão Đào quan sát điều kiện trong lao phòng, hai mày nhăn lại thật sâu. U ám ẩm ướt không cần nói, ngay cả giường cũng không có, chỉ có chiếc chiếu không biết đã bị bao nhiêu người đạp lên, phía trên còn có chiếc chăn vừa bẩn lại vừa nhỏ.”Ta cứu thiếu gia ra ngoài!” Trước đây cũng bởi vì lão trước sợ lang, sau sợ hổ, không quả quyết thế cho nên Đào lão gia chết oan. Lúc này, lão tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Đào Mặc lắc lắc đầu nói: “Ta không đi.”
“Thiếu gia!” Lão Đào hơi đề cao âm lượng.
Đào Mặc vội vàng dùng tay ra hiệu suỵt, “Tri phủ đại nhân đã liệt ra tội trạng, ta khó thoát tội, vốn phải chịu phạt.”
Lão Đào nói: “Tri phủ là có ý nhằm vào người.”
Đào Mặc nói: “Nếu ta không có ngàn thương vạn lỗ, làm sao ông ta nhằm vào ta được?”
“Ngàn thương vạn lỗ?” Lão Đào cũng lười nghiên cứu lúc này có nên dùng ngàn thương vạn lỗ hay không, lại nói, “Lẽ nào thiếu gia đã quên lão gia mất thế nào sao?”
Đào Mặc sắc mặt phát trắng, cắn môi, ra sức lắc đầu nói: “Cũng bởi vì không quên, cho nên càng không thể đi.”
“Tri phủ không có quyền giam giữ thiếu gia.”
“Ta càng không có quyền vượt ngục.” Đào Mặc nói, “Rõ ràng biết người khác phạm lỗi, mình còn lỗi càng thêm lỗi, chẳng lẽ không phải sai mười phần sai sao?”
Lão Đào lần đầu phát hiện Đào Mặc lại năng ngôn thiện biện như vậy, “Giữ lại núi xanh, không lo không có củi đốt. Không bằng thiếu gia theo ta về khách điếm trước, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn. Có Kim sư gia… và Cố Xạ ở đó, ngươi không cần lo lắng luật pháp gây khó dễ.”
Đào Mặc nói: “Dù cho luật pháp có không gây khó dễ, tự ta cũng không qua được. Lần này vốn là ta có lỗi trước. Nếu không phải Tri phủ nói ngỗ tác nghiệm thi, Huyện lệnh phải có mặt, ta cũng không biết còn có điều lệ này. Ta đường đường là quan phụ mẫu, vốn nên tận trách nhiệm giáo hóa huyện, nhưng kết quả là, ta còn không bằng sư gia, tụng sư quen thuộc luật pháp hơn, vậy thì ta còn có mặt mũi nào mà đường đường chính chính mở miệng nói muốn ra khỏi lao phòng?”
Lão Đào trầm mặc một lát, mới nói: “Thiếu gia. Chuyện này e là có liên quan đến Hoàng Quảng Đức.”
“Tùy việc mà xét. Ta sai cũng đã sai rồi, có liên quan đến ai không liên quan đến ai thì như thế nào? Dù có thực sự là Hoàng Quảng Đức, chí ít ở trong chuyện này, hắn cáo đúng, là ta sai rồi.” Đào Mặc nói, “Nếu đã sai rồi, thì nên chịu trách phạt, ta đúng người đúng tội.”
Lão Đào thấy hắn đã quyết tâm, thở dài nói: “Ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ người, nếu thật có chuyện gì, nhớ kêu to lên. Ý ta là, vạn nhất bọn họ lạm dụng tư hình.”
Đào Mặc gật gật đầu nói: “Lão cũng bảo trọng.” Nếu người giật dây thực sự là Hoàng Quảng Đức, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó chỉ sợ Lão Đào, Kim sư gia, Cố Xạ đều gặp nguy hiểm.
Lão Đào cởi chiếc áo trên người ra, đưa qua song sắt, “Ban đêm lạnh, bệnh người vừa mới khỏi, không chịu được lạnh.”
Đào Mặc vốn muốn khước từ, nhưng Lão Đào sớm biết hắn muốn nói gì, nhét y phục vào xong xoay người rời đi, cực nhanh khiến thời gian để hắn gọi cũng không có, đành yên lặng ôm áo nằm xuống chiếu.
***
Lại nói Lão Đào đưa y phục cho Đào Mặc, cóng đến cả người rét run, thật vất vả trở về khách điếm, đang muốn vào ổ chăn, lại thấy Cố Xạ đứng trước cửa. Nhìn dáng vẻ y, hẳn là đợi cũng một lúc rồi.
“Cố công tử.” Lão Đào vừa đẩy cửa ra, vừa nghĩ làm sao để hạ lệnh trục khách, nhưng Cố Xạ đã vào khoảnh khắc lão đẩy cửa ra đã nhanh chân tiến vào phòng trước. Lão Đào không vui nói: “Nửa đêm canh ba, không biết Cố công tử có chuyện gì chỉ giáo?”
Cố Xạ cũng không vòng vo, nói ngay vào trọng điểm: “Hắn thế nào?”
Lão Đào thấy y quan tâm Đào Mặc, phiền muộn trong lòng cũng giảm đi hai ba phần, thở dài nói: “Ở cái nơi đó, còn có thể thế nào?”
Cố Xạ mím môi.
Lão Đào nhớ tới gia thế Cố Xạ, mắt sáng lên, “Ta muốn cứu thiếu gia ra, nhưng thiếu gia không muốn. Trừ phi Tri phủ có thể đến trước mặt, chính miệng cho phép thả người ra.”
Cố Xạ không nói.
Lão Đào có vài phần sốt ruột, quyết định trực tiếp mở lời: “Cố công tử có nguyện xuất lực?”
“Ý ngươi là…”
“Cố tướng đào lý thiên hạ, chỉ là việc nhỏ thế này không thành vấn đề nhỉ?” Lão Đào thầm mắng y cố làm ra vẻ, biết rõ còn hỏi.
Cố Xạ nhàn nhạt nói: “Cố tướng đào lý thiên hạ, liên quan gì đến ta?”
Lão Đào nhíu mày. Nói như vậy, y không muốn nhúng tay vào.
Cố Xạ nói: “Ngươi có biết vì sao hắn không muốn để ngươi cứu ra?”
Lão Đào nói: “Thiếu gia nói là người đúng người đúng tội. Cũng biết hai cái chuyện kia thì tính là tội gì? Nếu thật muốn nói đến tội, hắn tự ý giam mệnh quan triều đình mới là đại tội!”
Cố Xạ nói: “Hắn không muốn để ngươi cứu hắn, là vì danh không chính ngôn không thuận. Nếu ta mang thanh danh phụ thân ra, lẽ nào là danh chính ngôn thuận sao?”
Lão Đào nghẹn lời. Cố Xạ là con của Cố tướng không sai, nhưng bản thân Cố Xạ lại không có quan chức. Theo luật pháp triều đình, chớ nói là con của Cố tướng, cho dù là Đương kim Hoàng tử, nếu không có chỉ dụ hoặc ấn tín của Hoàng đế, cũng không được tự tiện quản lý sự vụ địa phương. Bảo Cố Xạ lấy danh nghĩ Cố tướng yêu cầu Tri phủ thả Đào Mặc nào chỉ là danh không chính ngôn không thuận, mà còn là làm việc tư trái pháp luật.
Cố Xạ nói: “Nếu ta làm như thế, chẳng lẽ không phải càng chứng tỏ Đào Mặc có tội còn Tri phủ chí công vô tư sao?”
Lão Đào xuất thân Ma giáo, trà trộn giang hồ, quen với phương thức trực tiếp thẳng thắn giải quyết vấn đề, bị y nói như vậy, không khỏi có cảm giác đem sữa bò đổ lên đầu. Nhưng lão đương nhiên sẽ không nói ra, “Vậy theo ngươi, nên làm thế nào?”
Cố Xạ nói: “Theo quy củ mà làm.”
“Theo quy củ làm? Quy củ gì?”
Cố Xạ nói: “Đánh trống kêu oan.”
“…” Lão Đào cười nhạo nói, “Tri phủ dù là nhằm vào thiếu gia, nhưng như thiếu gia nói, người dù sao cũng là sai trước, Tri phủ nếu muốn mượn cớ vạch trần, cũng không thể tránh được. Làm sao kêu oan?”
Cố Xạ nói: “Nếu không sai, thì nghĩ cách để hắn phạm sai lầm. Nếu đã có lỗi nhỏ, liền khiến hắn thành lỗi lớn.”
Lão Đào nói: “Ý ngươi là…”
“Vô cớ giam mệnh quan triều đình vốn là sai.” Cố Xạ nói, “Chỉ là bây giờ còn là lỗi sai nhỏ…”
“Không được.” Lão Đào không đợi y nói hết, đã kiên quyết cự tuyệt, “Thiếu gia thể nhược, ở cái nơi đó một ngày đã là dày vò, sao còn có thể ở đến mười ngày nửa tháng?”
Cố Xạ nói: “Làm sao ta lại nghĩ ra phương pháp bình thường đến thế?”
Lão Đào hồ nghi nhìn y.
Cố Xạ diện vô biểu tình nói: “Nếu đã phải sai, liền khiến hắn sai đến không kịp suy nghĩ mà không thể không thả người, thậm chí… phản bội.”
***
Sáng sớm hôm sau, trên phố người đi đường lác đác.
Cố Xạ khoác áo đến trước cái trống lớn ở trước cửa nha môn, cầm lấy dùi trống.
Cố Tiểu Giáp bắt lấy cánh tay y, sốt ruột nói: “Công tử, người, người thật sự muốn lên công đường?”
Cố Xạ nói: “Ừ.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Công tử từ trước đến giờ chưa từng lên công đường, không bằng quay về Đàm Dương huyện mời Chuy tiên sinh ra tay đi?”
Cố Xạ nói: “Ngươi không tin ta?”
“Không phải không tin, chỉ là…” Cố Tiểu Giáp thấp giọng nói, “Với thân phận công tử, thực không nên nhiễm phải dơ bẩn ở nơi nha môn công đường này. Công tử nếu thật muốn cứu Đào Mặc, không bằng để ta ra tay, đi thuyết phục thuyết phục Tri phủ.”
(Đã dám đụng vào Mặc Mặc của y y sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu, y muốn người kia bị phế luôn cái chức Tri phủ chứ chẳng chơi:v)
Cố Xạ im lặng nhìn hắn, mặt trầm như nước.
Cố Tiểu Giáp bị y nhìn đến hết hồn hết vía, bàn tay nắm cánh tay từ từ buông ra.
Thùng!
Thùng thùng thùng!
Thùng thùng thùng!
Tiếng trống như sấm, tiếng tiếng rung trời.
.
Tri phủ vội vàng lên công đường, trừng mắt nhìn Cố Xạ dưới công đường, tay thành thào cầm lấy kinh mộc đường vỗ xuống, nói: “Dưới công đường là người nào?”
“Thảo dân Cố Xạ.”
“Thấy bản quan sao không quỳ?” Tri phủ hỏi.
Cố Xạ nói: “Ta đến minh oan.”
Tri phủ nói: “Đã đến minh oan, sao không quỳ?”
“Bởi vì người ta muốn cáo trạng chính là đại nhân.”
“Làm càn!” Tri phủ vỗ mạnh kinh đường mộc, “Ngươi có biết dân cáo quan, là muốn bị đánh.”
“Vậy quan cáo quan thì sao?”
Tri phủ cười lạnh nói: “Ngươi là quan gì?”
Cố Xạ nói: “Ta không phải quan, nhưng đông gia ta thì phải.”
Tri phủ có chút mơ hồ, “Đông gia ngươi là ai?”
“Đào Mặc.”
Tri phủ nói: “Đào huyện lệnh lơ là nhiệm vụ, ăn hối lộ trái pháp luật, đã bị ta bắt. Chẳng lẽ ngươi muốn thay hắn đến minh oan?”
Cố Xạ nói: “Chính là minh oan cho hắn.”
Tri phủ phất tay nói: “Hắn tội chứng xác thực, không có oan để minh!”
Cố Xạ nói: “Đã như vậy, xin đại nhân hãy liệt kê ra tội chứng của hắn, để cho chúng ta tâm phục khẩu phục.”
Tri phủ nổi giận, chỉ vào mũi y nói: “Làm càn! Bản quan đã dám bắt Đào Mặc, dĩ nhiên có chứng cứ. Chẳng qua ngươi là người nào? Vì sao bản quan phải cho ngươi xem qua?”
Cố Xạ nói: “Ta chỉ là thảo dân. Nhưng nếu đại nhân nói đã bắt Đào Mặc rồi, vậy thảo dân xin hỏi, theo luật pháp triều ta đại nhân dám không qua Lại bộ phê chuẩn, không được Hình bộ cho phép, tự mình bắt giam mệnh quan triều đình?”
Kim sư gia đứng ở bên ngoài công đường nghe Cố Xạ và Tri phủ đánh võ mồm ngươi tới ta lui, Lão Đào và Hách Quả Tử cũng thấy xem thế là quá đủ rồi. Bọn họ lần đầu biết Cố Xạ dĩ nhiên có thể nói bằng khẩu khí như vậy dài như vậy.
Thức Nhữ Bất Thức Đinh Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Tô Du Bính