Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Du Bính
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 637 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 05:56:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72 - Tân Cừu Cựu Hận [9]
háng ba, tiết trời trở nên ấm áp.
Đào Mặc rốt cuộc cũng cởi ra chiếc áo vừa nặng vừa dày. Lần bệnh mấy ngày trước khiến cho Lão Đào và Hách Quả Tử đều lo đến vỡ tâm, ngay cả hắn cũng không dễ chịu, nhưng phàm là có chút gió thổi cỏ lay, y phục trên người hắn luôn dày mấy tầng, thậm chí đi tới chỗ nào cũng giống như một miếng bông lăn qua.
Nói hắn ở trên giường dưỡng bệnh năm sáu ngày, lại bị “Giam giữ” ở huyện nha năm sáu ngày, mới được Lão Đào đồng ý cho ra ngoài hóng gió.
Hách Quả Tử không đợi hắn phân phó, đã nhanh nhẹn chuẩn bị xong xe ngựa.
Đào Mặc lên xe, cũng không phải đến Cố phủ, mà là đến khu buôn bán.
Hách Quả Tử nghĩ, lúc thiếu gia bệnh, Cố Xạ đã tới hai chuyến, mỗi lần đều mang theo thuốc bổ, tuy nói không phải vật hiếm có, nhưng tính ra cũng không phải con số nhỏ. Thiếu gia nhất định là muốn có qua có lại, chỉ là không biết số bạc Lão Đào đưa trước khi ra cửa có đủ dùng hay không.
Đến nơi rồi, Đào Mặc vén rèm xuống xe. Hách Quả Tử vốn muốn theo sau, lại bị hắn xua tay ngăn cản.
Sau một hồi, Đào Mặc từ bên trong đi ra, trong tay xách theo một bọc giấy nhỏ.
Hách Quả Tử lầm bầm: “Chỉ tặng Cố công tử chút đồ này, có quá keo kiệt hay không?”
“Cố công tử?” Đào Mặc sững người nói, “Ta nói muốn tặng y bao giờ?”
Lần này đến lượt Hách Quả Tử sững người, “Không phải Cố công tử thì là ai?”
“Đi thăm Y Vũ một chút.” Từ lúc Y Vũ đến lần trước, trong lòng Đào Mặc giống như bị nghẹn cái gì đó, luôn cảm thấy khó chịu đến hoảng sợ, không phải tận mắt nhìn một cái, khẳng định không có gì mới an tâm.
Hách Quả Tử không tán đồng. Chỉ là Đào Mặc bệnh lâu như vậy vất vả mới ra ngoài một chuyến, hắn không muốn phá hủy sự hứng thú của Đào Mặc, liền nói: “Cố công tử và Y Vũ đều đến thăm bệnh, thiếu gia sao lại nhất bên trọng nhất bên khinh? Hay là chúng ta đến Cố phủ gọi Cố công tử cùng đi?” Chỉ cần Cố Xạ ở đó, hắn tin Y Vũ có muốn sử âm mưu quỷ kế gì cũng sử không ra.
Đào Mặc nói: “Hà tất phiền toái như vậy? Ta đi thăm Y Vũ, sau lại đến Cố phủ là được.”
Hách Quả Tử làm bộ nhìn sắc trời một chút, “Vậy không phải quá muộn sao, không phải có vẻ như chúng ta chạy tới chờ cơm ăn sao.”
Đào Mặc thấp giọng ứng tiếng, nhớ trong lúc mình bệnh Cố Xạ hai lần đến thăm, lời nói ôn hòa, thỉnh thoảng còn nói một ít cố sự thú vị chọc cười, trong lòng liền thấy ngọt ngào như mật ong, khó chịu giấu ở trong lòng vì Y Vũ vì thế mà cũng tan đi không ít, tâm tình nhẹ nhõm hơn.
Đến trước cửa nhà Y Vũ, Hách Quả Tử xuống ngựa gõ cửa.
Hắn vốn không định gặp Y Vũ, lúc gõ cửa tự nhiên cũng không nhẹ nhàng. Bang bang bang giống như là đến cửa đòi nợ.
Ván cửa rung nửa ngày, bên trong hồi lâu không thấy người coi cửa.
Hách Quả Tử nhíu nhíu mày nói: “Không lẽ không có nhà?” Trên mặt hắn không vui, trong lòng thì lại rất vui, hận không thể khiến người bên trong cả đời đều không có nhà, bớt bận lòng cho thiếu gia.
Đào Mặc đứng sau lưng hắn một hồi, không kiên nhẫn đi sang những nhà gần đó.
Hách Quả Tử ở phía sau gọi hắn: “Thiếu gia, không có người ở nhà!”
Đào Mặc đang muốn tìm người hỏi thăm, chủ nhà bên cạnh đã đi ra, “Các ngươi tìm ai?”
Đào Mặc nói: “Công tử nhà sát vách, vị tiên sinh này có biết bọn họ đi đâu rồi không?”
Người nọ thở dài nói: “Ta là chủ của căn nhà này. Công tử kia bệnh nặng, cuối cùng không qua nổi, mấy hôm trước đã qua đời rồi, tiểu tư đi cùng hắn vội vàng lo liệu tang sự cho hắn, sau đó cũng không biết đi về hướng nào rồi.”
Trong đầu Đào Mặc tựa như bị một cây gậy khuấy động, vô cùng choáng váng, “Mấy, mấy ngày?”
Người nọ nghĩ nghĩ, “Chừng mười ngày trước thì phải?”
Chừng mười ngày trước?
Đào Mặc ngây người, chính là sau khi gặp hắn sao?
Bên trong đột nhiên lao ra một thiếu phụ, đứng bên trong cửa nhổ nước bọt xuống đất, nói: “Rõ là xúi quẩy! Còn tưởng người mướn nhà là một công tử đọc sách, ai ngờ là một con quỷ đoản mệnh. Như vậy thì tốt rồi, sau này cho mướn nhà cũng thật khó khăn!”
Chủ nhà cau mày nói: “Hắn bị bệnh, cũng không phải tự hắn muốn.”
Thiếu phụ bị hắn chắn, lạnh lùng hừ một tiếng, trừng Đào Mặc một cái, xoay người rời đi.
Chủ nhà lúng túng cười cười, “Tiểu phụ nhân không kiến thức, miệng nói lung tung.”
Đào Mặc kinh ngạc nhìn hắn, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu, “Táng ở nơi nào rồi?”
“Ta cũng không biết. Nhưng ta thấy tiểu tư kia làm tang lễ vội vàng như vậy, chắc hẳn cũng không tìm được nơi nào tốt. Chắc là ở Vạn Quỷ sơn rồi.”
Đào Mặc nói: “Vạn Quỷ sơn?”
“Hoặc là Vân Lâm sơn.” Chủ nhà chỉ con đường phía trước cửa, khoa tay múa chân tới tới lui lui, “Cũng không xa. Ra khỏi thành, cũng chỉ năm sáu dặm đường. Ngươi có xe ngựa, đi về cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Đào Mặc có chút ngây ngốc.
Chủ nhà không kiên nhẫn, “Ngươi còn có chuyện gì không?”
Đào Mặc nói: “Hắn đi rất thống khổ sao?”
Chủ nhà bị hỏi vậy, phất tay áo nói: “Ta làm sao biết?! Ta cũng không phải hiếu tử nhà hắn, còn muốn ở bên giường hầu hạ nước canh!”
Đến khi cửa bị đóng lại từ bên trong, Đào Mặc mới hồi tỉnh lại.
Hách Quả Tử ở bên nhìn một hồi nhịn không được đi tới, khẽ gọi: “Thiếu gia.”
Đào Mặc cúi đầu nắm bọc giấy.
Bọc giấy bốn bình thường bằng phẳng, bây giờ bị mình siết có chút nhăn lại.
“Thiếu gia?” Hách Quả Tử lại lo lắng gọi.
Đào Mặc ngẩng đầu nói: “Chúng ta đi Vân Lâm sơn đi?”
Hách Quả Tử há há miệng, yên lặng gật đầu.
Dù đến bây giờ, hắn vẫn không muốn tha thứ cho Y Vũ. Đào lão gia là người tốt như vậy, nếu không vì hắn, Đào lão gia cũng không chết. Hắn không muốn oán hận Đào Mặc, chỉ có thể oán hận Y Vũ. Dù hắn đã chết, trong lòng Hách Quả Tử cũng không có bao nhiêu đồng cảm thương xót, trái lại còn thở phào. Một đám mây đen bám trên đỉnh đầu thiếu gia rốt cuộc tan thành mây khói, từ nay về sau trời trong nắng ấm, tốt đẹp dường nào.
Chỉ là tâm tư tối tăm như vậy hắn tuyệt đối không dám tiết lộ ở thời điểm này.
Nhất là vào lúc thiếu gia đang thương tâm.
***
Đến Vân Lâm sơn, trời đã tối rồi.
Nhìn sắc trời càng ngày càng đen, Hách Quả Tử chùn chân, quay về thùng xe hô: “Thiếu gia, trời tối quá, nhìn không thấy đường đi. Ngày mai chúng ta trở lại đi?”
Đào Mặc liếc nhìn ra ngoài cửa, im lặng hồi lâu, mới nói: “Được.”
Thế là, xe ngựa cứ như vậy vòng qua Vân Lâm sơn, trở về.
Chiếu theo hành trình của Đào Mặc trước kia, hiện tại hẳn là đến Cố phủ. Nhưng bộ dạng Đào Mặc thế kia, nào còn tâm tư cùng Cố Xạ ăn cơm đánh cờ, đàm luận phong nguyệt? Hách Quả Tử tự chủ trương Địa đánh xe ngựa quay về huyện nha.
Đào Mặc xuống xe, cũng không nói gì, nhân ảnh như mây bay vào trong phủ.
Hách Quả Tử sắp xếp xong xe ngựa đang muốn đi an ủi, lại bị Lão Đào mai phục ở ngoài cửa phòng kéo sang.
“Xảy ra chuyện gì?” Lão Đào không có nửa điểm kiên nhẫn, đi thẳng vào vấn đề.
Hách Quả Tử thở dài nói: “Y Vũ chết rồi, nghe nói bệnh mà chết.”
Lão Đào giật mình. Mấy ngày nay tâm tư lão đều đặt ở trên người Lăng Dương vương và Hoàng Quảng Đức, cũng không phái người đi theo dõi Y Vũ, không ngờ lại xảy ra chuyện. “Thực sự là bệnh mà chết?”
Hách Quả Tử nói: “Cái này, ta cũng không tận mắt chứng kiến. Có lẽ là vậy? Nếu không thì chẳng lẽ là…” Tròng mắt hắn đảo vòng, suy đoán theo hắn là càng phù hợp với lẽ thường xuất hiện, “Bồng Hương mưu tài hại mệnh?” (Tham tiền giết người cướp của ấy mà)
Lão Đào liếc hắn, nói: “Dựa vào cái gì nói như thế?”
Hách Quả Tử cảm thấy suy đoán của mình thập phần đáng tin, liền nói: “Chủ nhà nói sau khi hắn đem Y Vũ vội vàng hạ táng liền không thấy nữa. Đây không phải là có tật giật mình sao?”
Lão Đào không nói nên lời nhìn hắn.
Hách Quả Tử lui về sau nửa bước, “Ta nói sai gì sao?”
“Không, rất đúng.” Lão Đào đột nhiên lộ ra nụ cười mà theo Hách Quả Tử thấy thì là thập phần quỷ dị, “Quả thực rất phù hợp.”
Hách Quả Tử cảm thấy sau lưng hắn rất lạnh.
***
Đào Mặc u buồn cả một buổi tối, sáng hôm sau tâm tình cuối cùng cũng hồi chuyển một chút. Điều này làm Lão Đào và Hách Quả Tử mãi lo lắng hắn lại u buồn thành bệnh thở phào nhẹ nhõm.
Lão Đào nhân cơ hội đề xuất suy nghĩ của mình về chuyện đêm qua.”Thiếu gia không cảm thấy Y Vũ chết vô cùng kỳ quặc sao?”
Đào Mặc nói: “Lời này là thế nào?”
Lão Đào nói: “Ta thấy hôm ấy Y Vũ đến thăm thiếu gia, ngôn hành cử chỉ rất tự nhiên, khí sắc cũng tương đối tốt, thế nào lại đột nhiên nói đi là đi vậy chứ?”
Đào Mặc hồi tưởng hôm đó Y Vũ đến thăm, hai gò má hồng nhuận, cũng nhờ tác dụng của son phấn, sắc mặt nguyên bản giấu ở sau lớp phấn thật dày, cũng không biết là tốt hay xấu. Chỉ là lời hắn nói hôm đó ý vị thâm trường, tinh tế nghĩ lại, đúng là có vài phần ý tứ ly biệt. Nếu không vậy, sau chuyện đó hắn cũng sẽ không canh cánh trong lòng, không yên tâm.
Chỉ là, giả thiết này bất quá chỉ là suy đoán của hắn, chân tướng tột cùng thế nào, trừ hai vị đương sự, người ngoài không thể biết được.
Lão Đào nói: “Chúng ta cùng Y Vũ suy cho cùng cũng là một tràng quen biết, thiếu gia lại là Huyện lệnh bản huyện, sao có thể để hắn hàm oan không rõ?”
Đào Mặc bị lão nói động, cũng không ý thức ngày thường Lão Đào cũng giống như Hách Quả Tử chán ghét Y Vũ vô cùng lại đột nhiên vì Y Vũ giải oan, chỉ thầm nghĩ, phải đem việc này tra rõ chân tướng mới được.
Lại nói, Y Vũ lấy đồ vật của Hoàng Quảng Đức, mà Hoàng Quảng Đức lại có thể giết Vãn Phong. Như vậy, Y Vũ cũng cực có khả năng chết vì mưu sát.
“Được! Ngày mai ta liền phái người lên núi tìm thi thể Y Vũ, sau đó bảo người khám nghiệm khám nghiệm tử thi!” Đào Mặc nói đầy khí phách.
Lão Đào giương khóe miệng.
***
Tìm kiếm thi thể Y Vũ lại không dễ dàng như vậy.
Vân Lâm Sơn nói lớn không lớn, nhưng cũng tụ tập không ít cô hồn dã quỷ, bây giờ tìm kiếm trong số cô hồn dã quỷ đó, tuyệt không phải chuyện dễ. Huống hồ, Thôi Quýnh không muốn ra sức, đám bộ khoái nhìn mặt đoán ý, cũng qua loa cho xong.
Đang yên đang lành một cỗ thi thể lại tìm ròng rã ba ngày.
Đào Mặc và Lão Đào đều biết, thi thể giấu càng lâu, đầu mối trên người sẽ càng ít. Cho nên Lão Đào cuối cùng dứt khoát điều động Ma giáo đệ tử, chỉ sau một canh giờ, thi thể đã được đặt trong viện nha môn.
Mùi hôi thối bốc lên tận trời.
Đào Mặc mau chóng bảo người khám nghiệm khám nghiệm mang thi thể đi kiểm tra.
Tuy đi về rất nhanh, nhưng mùi thối vẫn lưu lại, dùng mọi loại biện pháp cũng không thấy khá hơn.
Vừa lúc Cố Xạ đến cửa, nghe thấy mùi khẽ nhíu mày, ngoắc ngoắc ngón tay với Đào Mặc đang lúng túng xấu hổ ở bên, “Đến nhà ta ở tạm.”
.
Lão Đào vốn không muốn đi, sau lại nghĩ, người đang ở trước mắt mình còn có thể làm chút gì đó, nếu ở nơi khác, trời cao Hoàng đế xa, không nhìn thấy không nghe được. Cân nhắc lợi hại, lão vẫn cùng Hách Quả Tử đi theo.
Viện tử Cố Xạ cấp cho Đào Mặc khi trước còn giữ lại, đồ vật đều sẵn có, vào ở lại cực kỳ giản tiện.
Đào Mặc hốt hoảng cảm thấy như trở về những ngày trước kia.
Bất quá luôn luôn có chút bất đồng.
Lão Đào quay về rồi.
Mộc Xuân đi rồi.
Y Vũ không còn nữa.
***
Biết Huyện thái gia muốn biết kết quả gấp, người khám nghiệm tử thi cũng không chợp mắt, đem thi thể Y Vũ trước trước sau sau trên trên dưới dưới khám nghiệm hai lần, cuối cùng nói như chém đinh chặt sắt: “Bệnh chết.”
Đào Mặc sau khi biết thì thở dài, không biết nên buồn hay vui.
Người đã chết, tiền trần vãng sự đều là mây bay.
Đào Mặc hướng Lão Đào muốn lấy chút bạc làm tang sự cho hắn. Lúc hắn còn sống, cũng chưa từng có được một ngày yên ổn, Đào Mặc hi vọng hắn sau khi chết có thể có được một nơi an lạc thuộc về mình.
Lão Đào lần này lại sảng khoái, trực tiếp nhận lấy việc này, quan tài đã chọn xong bia mộ cũng đã khắc tốt, chỉ còn chọn một ngày lành giờ tốt mà hạ táng.
Hôm đó trời vẫn mưa lất phất.
Đào Mặc ngồi trước bia mộ, thả sáu quả táo lớn lên một chiếc khay.
Hách Quả Tử đứng sau lưng hắn che ô.
Đào Mặc không lên tiếng. Hắn không biết trên chữ trên bia mộ là gì, nhưng biết là mộ bia. Nhìn khối đá màu xám lạnh lẽo, hắn nhấc hồi lâu cuối cùng đặt xuống.
Y Vũ thật sự không còn nữa.
.
Không biết qua bao lâu, tán ô lung lay, lại dừng lại.
Tán ô che trên đầu lại cao hơn trước nhiều.
Gió thổi qua, mưa lệch hướng.
Trên mặt Đào Mặc ướt một mảng. Nhìn gần, phảng phất như vô số giọt nước mắt nho nhỏ.
Tán ô đột nhiên thấp dần, thấp dần.
Thanh âm trầm thấp của Cố Xạ vang lên sau lưng hắn: “Người chung quy rồi cũng sẽ chết.”
Đào Mặc ngẩn ngơ nói: “Sao lúc nào cũng là chết trước mặt ta?”
Cố Xạ không đáp lời ngay.
Gió tiếp tục thổi, mưa tiếp tục rơi. Mưa gió đan xen, trời càng ngày càng lạnh. Mấy ngày trước đây vừa chuyển sang ấm hơn một chút lại bị một tràng gió mưa này quét sạch.
“Ngươi trường thọ.”
Cố Xạ đột nhiên thốt ra một câu.
Tâm tư đang phiêu du năm hồ bốn biển của Đào Mặc chợt bị kéo trở về, thân thể hơi lay động.
Chỉ có một cánh tay đè lại bờ vai hắn.
Đào Mặc quay đầu, mắt mơ hồ mang theo nước mắt, “Huyền Chi, lại một người nữa mất rồi.”
Cố Xạ nói: “Trên đời này vốn là mỗi ngày đều có người chết.”
Đào Mặc nói: “Nhưng ta biết họ. Một là phụ thân ta, một là…” Y Vũ là gì? Đào Mặc không thể nói rõ.
Người trong lòng? Tuyệt đối không phải.
Tình nhân? Chưa bao giờ có.
Bằng hữu? Bọn họ từ lúc bắt đầu thì đã sai hướng, vô luận là Y Vũ bắt đầu, hay sau này là hắn. Dùng bằng hữu mà hình dung bọn họ, chỉ sợ quá bình thường và thân cận.
“Cố nhân.” Cố Xạ thay hắn nói tiếp.
Đào Mặc cảm kích nhìn hắn.
Đúng rồi. Cố nhân. Đã từng nói chuyện qua, cũng từng nghe đối phương nói chuyện, đã từng cùng nhau trải qua một số chuyện, đã từng có chung một địch nhân…
Cũng không tìm được một từ nào thích hợp hơn cố nhân?
Tay Cố Xạ đặt trên bả vai hắn đột nhiên dụng lực.
Đào Mặc ngồi vậy chân vốn có chút tê dại không phụ kỳ vọng ngã sang bên.
Cả người Đào Mặc bỗng nhiên cứng đờ. Hắn rất nhanh ý thức được mình đang ở trong lòng Cố Xạ.
Là vùng ra? Hay tiếp tục vô lực? Đào Mặc không tốn bao nhiêu công sức đấu tranh, liền chọn cái sau.
“Ta không lên công đường.” Thanh âm Cố Xạ từ trên đỉnh đầu hắn truyền xuống.
Đào Mặc cực kì cẩn thận suy nghĩ một chút, “Ta biết.”
“Nơi đó đã định đoạt số phận của cữu cữu ta.” Cố Xạ bình thản nói.
Nhưng dù vậy, Đào Mặc vẫn nghe ra vài phần bi lương.
Có thể không phải y, mà là chính mình. Đào Mặc nhìn phần mộ của Y Vũ, khẩn trương khi tựa vào lòng Cố Xạ cuối cùng cũng lui vài phần, chỉ là bên tai vẫn nóng lên như cũ.
Thức Nhữ Bất Thức Đinh Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Tô Du Bính