An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Du Bính
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 637 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 05:56:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65 - Tân Cừu Cựu Hận [2]
rên đường xóc nảy, Đào Mặc lại ngủ được cực kỳ yên ổn. Lúc xe ngựa dừng lại, Cố Xạ thậm chí còn nghe được tiếng ngáy nhè nhẹ.
“Thiếu gia.” Cửa bị nặng nề đẩy ra.
Cố Xạ nhíu mày, Đào Mặc đã giật mình ngồi dậy, trong mắt mê man, thật lâu mới hồi phục tinh thần, “A, tới rồi?”
Hách Quả Tử nói: “Có người nói chính là chỗ này.”
Đào Mặc co người chui ra ngoài, một chân chìa ra khỏi thùng xe, đột nhiên quay đầu lại nhìn Cố Xạ nói: “Vừa rồi ta là nằm mộng hay là…”
Cố Xạ nhìn lại hắn, mắt không gợn sóng.
Đào Mặc thất vọng cười khan mấy tiếng, nói: “Quả nhiên là ngủ mơ.” Hắn vươn chân ra, đang muốn nhảy xuống, chợt nghe phía sau có tiếng nói khoan thai, “Ta giúp ngươi.”
Một chân đã hạ xuống, nhưng chân kia vì câu nói này mà còn lưu luyến ở bên trong thùng xe, hai chân hai nơi khiến cho Đào Mặc mất thăng bằng ngã xuống. May là Hách Quả Tử đứng bên cạnh hắn, vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn, hắn mới tránh khỏi một trận té sấp xuống đất. Dù là vậy, cũng có chút chật vật.
Đào Mặc hạ chân kia xuống, hai chân mới đứng vững trên mặt đất, ngước mắt đã thấy Cố Xạ xuống xe, tư thế ưu nhã thoải mái, cùng với tư thế chật vật của mình thật là khác nhau một trời một vực. Vừa mới toát lên vui sướng còn chưa kịp che đậy đã bị sự chênh lệch một trời một vực này làm cho đông lạnh một lần nữa, hồi lâu mới trở lại bình thường.
Cũng may Cố Tiểu Giáp không ở đây, không ai chế nhạo hắn, cuối cùng gió êm sóng lặng cho qua.
Ba người dọc theo con sông đi xuống hạ du.
Tang Tiểu Thổ đánh xe ngựa, theo sau lưng bọn họ.
Hách Quả Tử nói: “Ở đây hoang vu, ngay cả muỗi cũng không có, lấy đâu ra người qua đường đây? Lại càng không nói đến nhân chứng.”
Đào Mặc nói: “Nói không chừng có người gấp rút đi ngang qua, hoặc là…”
Cố Xạ nói: “Án xảy ra vào giờ nào?”
Trí nhớ Đào Mặc vô cùng tốt, lập tức nhớ lại: “Lúc Huyện lão gia thẩm án có đề cập qua, là giờ tý.”
Hách Quả Tử nói: “Ha. Nửa đêm canh ba, càng không có người!”
Cố Xạ nói: “Nếu là nửa đêm canh ba không người, thì tiều phu kia sao lại phục kích ở trên đường?”
Hách Quả Tử giật mình, tùy tiện nói: “Bởi vì ông ta không phải hung thủ thực sự, chỉ là con cừu thế tội thay mà thôi.”
Cố Xạ nhàn nhạt liếc hắn.
Đào Mặc chợt nói: “Đây là điểm đáng ngờ của vụ án.”
Hách Quả Tử tinh thần chấn động nói: “Không bằng dùng nó ép Huyện lệnh phúc thẩm?”
Cố Xạ nói: “Không đủ.”
Hách Quả Tử thở dài nói: “Nửa đêm canh ba ai đến nơi hoang vu thế này? Cho dù có tới, chỉ sợ cũng là có chuyện gì đó không thể cho ai biết, lý nào sẽ thừa nhận?”
Đào Mặc giật mình hỏi: “Không thể cho ai biết? Sao lại không thể cho ai biết?”
Hách Quả Tử tai đỏ hồng, lúng ta lúng túng nói: “Tiểu thuyết trên phố không phải thường viết rằng nửa đêm chỗ không người, cây cỏ rậm rạp, ánh trăng chiếu rọi, sóng bạc cuồn cuộn sao.”
Đào Mặc mờ mịt hỏi: “Có liên quan gì tới chuyện không thể nói cho ai biết?”
Hách Quả Tử ấp úng, ứng đối không được, chỉ có thể nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ nói: “Tiều phu bị tìm đến làm con cừu thế tội tự nhiên có đạo lý của nó. Ông ta rất có khả năng sống ở gần đây.”
Hách Quả Tử quay đầu nhìn nhìn xung quanh, “Nếu là tiều phu, nên ở trên núi. Bất quá dù có tìm được nơi ở của ông ta thì có ích lợi gì? Nơi này, dù sao cũng không có bao nhiêu căn nhà ở đây?”
Đào Mặc nói: “Nếu đã tới đây, không bằng quan sát xung quanh một chút, không chừng sẽ có manh mối gì đó.”
Hách Quả Tử nghe hắn nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là gọi Tang Tiểu Thổ tới, chạy lên núi.
Đào Mặc len lén nhìn Cố Xạ.
Cố Xạ đứng ở bờ sông, nhìn nước sông dài dằng dặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Hôm nay có chút lạnh.” Đào Mặc không tìm ra lời gì để nói.
Cố Xạ nghiêng đầu nhìn hắn, chậm rãi đáp một tiếng đồng tình.
Trong lòng Đào Mặc có hơi rung động, đang muốn nói thêm gì đó, chợt thấy sắc mặt Cố Xạ bỗng nhiên thay đổi, bất thình lình đẩy hắn ra.
Một đạo ngân quang xẹt qua.
Đào Mặc mở to mắt nhìn huyết hoa từ trên cánh tay Cố Xạ bắn toé ra!
Là tên!
Cả người Đào Mặc lạnh buốt, không chút nghĩ ngợi bổ nhào tới Cố Xạ.
Cố Xạ tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ quên mình lao tới, hai tay theo bản năng đón được hắn, sau đó cả hai người đồng thời ngã xuống.
Lại có hai mũi tên bắn tới, không quá nửa đường đã bị người nào đó ngăn lại.
Cố Xạ cố nén đau quan sát hai bên.
Có một hán tử không biết từ nơi nào xuất hiện đang công kích cung tiễn thủ kia, hai người đánh đến khó phân khó giải.
“Ngươi thế nào rồi?” Thanh âm Đào Mặc cũng đã thay đổi, run rẩy đến không thể tưởng tượng nổi.
Môi Cố Xạ trắng bệch, nỗ lực bình ổn khí tức, “Ngươi… đứng dậy.”
Đào Mặc lúc này mới chú ý mình đang đè lên đối phương, vội chống đất đứng dậy, sau đó mới đỡ Cố Xạ.
Cố Xạ đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh. Y quen sống trong nhung lụa, bị thương ngoài da như thế này đối với y mà nói là lần đầu trong đời, đau đến không nói nên lời.
Biểu tình y như vậy, Đào Mặc nhìn thấy càng khẩn trương. Hắn gắng sức nuốt nước bọt, nói: “Ta đưa ngươi đi xem đại phu.”
Cố Xạ liếc nhìn thích khách và hiệp khách đang dây dưa, chậm rãi gật gật đầu.
Đào Mặc lập tức đánh xe ngựa tới.
Kỳ thực điều khiển mã xả cũng là lần đầu trong đời hắn, sau khi ngồi lên nhớ tới dáng vẻ Cố Tiểu Giáp và và Hách Quả Tử, nỗ lực vung dây cương, ngựa vẫn không nhúc nhích. Hắn chưa từng cảm thấy căm hận bản thân vô dụng như lúc này.
“Giữ chặt dây cương.” Cố Xạ cau mày đi đến bên càng xe, một tay chống lên xe ngựa.
Đào Mặc nhìn Cố Xạ gần trong gang tấc, sốt ruột bỗng nhiên lắng xuống, giật dây cương, hét lớn một tiếng, “Gia.”
Ngựa kéo xe chầm chậm tiến về phía trước.
.
Đào Mặc tuy có trí nhớ kinh người, nhưng trên đường đi hắn đều ngủ, cho nên rất nhanh thì bị mất phương hướng. May là Cố Xạ ngồi bên cạnh, mỗi khi hắn luống cuống thì chỉ rõ phương hướng. Dù như vậy, vì hắn đánh xe vẫn không lanh lẹ nên đã đi không ít đoạn đường vô ích.
Lúc đến Lân huyện, mùi thức ăn trong không khí hỗn tạp, ngựa xe như nước, người đến người đi.
Đào Mặc càng lúc càng bó tay bó chân, không dám buông vó ngựa. Cũng may y quán cách đó không xa, Cố Xạ không đợi hắn dừng ngựa, đã nhảy xuống, khiến hắn kinh hãi toàn thân ra mồ hôi lạnh. Thật vất vả với sự trợ giúp của người khác an bài xong xe ngựa, vết thương của Cố Xạ đã được băng bó kỹ. Đại phu đang cầm đơn thuốc bốc thuốc, quay đầu nhìn thấy hắn đi vào, kinh hãi, buông dược xuống liền chạy tới bắt mạch.
Đào Mặc bị lão bắt mà sửng sốt, “Làm sao vậy?”
Đại phu nói: “Ta thấy khí sắc ngươi không tốt, vã mồ hôi như mưa, cho là bị bệnh nặng, nguyên lai chỉ là do kinh sợ.” Lão vừa nói vừa xoay người tiếp tục bốc thuốc, lại bị Đào Mặc trở tay bắt lại nói, “Y thế nào? Thương thế có nặng lắm không?”
Đại phu theo ánh mắt hắn nhìn sang, thấy Cố Xạ đang thản nhiên ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, liền nói: “Chỉ là bị thương ngoài da, không sao.”
“Nhưng y chảy rất nhiều máu.” Đào Mặc vẫn không yên tâm.
Đại phu thản nhiên nói: “Đây mà coi là rất nhiều máu cái gì? Không chết được người.”
Đào Mặc thấy thần tình lão nhàn nhã không giống giả bộ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ đại phu bốc xong dược, trả tiền, mới đi đến bên Cố Xạ, thấp giọng nói: “Ngươi có đau lắm không? Nghỉ ngơi một lát, hay là trở về trước?”
Cố Xạ từ từ mở mắt, chống tay ghế đứng lên nói: “Đi thôi.”
Đào Mặc thấy thân hình y lung lay, vội đỡ lấy y.
Cố Xạ hơi rút cánh tay lại, nhưng vẫn không đẩy hắn ra.
Đào Mặc đưa hắn lên xe ngựa, cẩn thận đánh xe ngựa quay về khách điếm.
Kim sư gia, Lão Đào đều đã trở về rồi, thấy Cố Xạ băng bó tay đi tới, đều giật mình.
Kim sư gia hỏi: “Sao lại như vậy?”
Cố Xạ nói: “Bị tập kích.”
Kim sư gia và Lão Đào nhìn nhau, đều thấy lo lắng trong mắt đối phương.
Lão Đào sốt ruột hỏi: “Thiếu gia và Hách Quả Tử bọn họ đâu?” Vạn nhất Đào Mặc xảy ra chuyện không may, ngày sau dưới cửu tuyền làm sao ăn nói với Đào lão gia? Nghĩ đến đây, lão lại cảm thấy trong ngực khí huyết dâng trào, áp lực từ lâu lại lần nữa như kinh đào hải lãng nổi dậy không ngừng.
Lão đang dằn lòng, liền thấy Đào Mặc vẻ mệt mỏi từ bên ngoài bước vào.
“Thiếu gia.” Lão Đào tiến lên vài bước, sau khi xác nhận hắn từ trên xuống dưới đều không bị thương chút nào, mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ tới còn một người nữa.”Hách Quả Tử đâu?”
Đào Mặc ngẩn người, mới nhớ lại Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ còn đang ở trên núi, kêu một tiếng không xong lại chạy ra ngoài.
Lão Đào lập tức đuổi theo.
Kim sư gia nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Xạ, thấp giọng nói: “Cố công tử hay là trở về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Cố Xạ gật gật đầu. Lúc này dù Kim sư gia muốn hỏi cái gì, y cũng chẳng muốn trả lời.
Thức Nhữ Bất Thức Đinh Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Tô Du Bính