Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Du Bính
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 637 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 05:56:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Tân Quan Thượng Nhậm [5]
im sư gia, ngươi theo liền đi.” Thư sinh đa phần là những người nhiều chuyện, không khỏi ồn ào.
Kim sư gia sắc mặt trắng bệch, trong đầu xoay mòng nhiều lời như vậy, cuối cùng một câu bác bỏ cũng không nói ra được.
Đào Mặc mắt vẫn mong chờ câu trả lời của lão.
Lão Đào đành nói: “Thiếu gia, dù cho người khát khao cầu tài, nhưng những lời này lại có chút không thích hợp cho lắm.”
Đâu chỉ có chút không thích hợp, thật sự là rất rất không thích hợp. Kim sư gia chỉ hận mình không thể đứng bên cạnh Lão Đào, tận tâm chỉ bảo lão.
Đào Mặc buồn rầu nói: “Dùng không được sao?”
“Cũng không phải là không tốt.” Trước mặt mọi người, Lão Đào cũng không tiện vạch trần, chỉ nói, “Chỉ là dùng có chút thái quá.”
Đào Mặc nói: “Lẽ nào phải nói, nhược thủy tam thiên, ngã nguyện thủ lưỡng biều ẩm chi, Kim sư gia, ngươi có thể làm đệ nhất biều này không?”
Biều? Hay phiêu?
biều, phiêu phát âm giống nhau. Biều: gáo nước, phiêu: xxx *là xxx ấy =”= =))) => ông này tự biên tự diễn đừng quan tâm
Sắc mặt Kim sư gia không còn trắng bệch, mà đã chuyển sang xanh.
Những thư sinh khác cười mãi không dứt.
“Hảo.” Kim sư gia sắc mặt thay đổi mấy lần, đột nhiên ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Tiểu nhân ngu muội lại được Huyện lão gia coi trọng, Kim mỗ thụ sủng nhược kinh. Kim mỗ vốn không phải người làm bộ làm bộ làm tịch, liền đáp ứng, nguyện vì đông gia cống hiến sức lực.”
Trước một Huyện lão gia, sau một đông gia, thái độ thay đổi đã chứng minh lão thật sự đáp ứng. Nhưng Lão Đào tổng chung quy vẫn có chút bất an, lão thấy được, Kim sư gia là vì không tranh cãi được mà đáp ứng, cũng không phải là thật tâm muốn dốc sức vì Đào Mặc. Chỉ là việc đã đến nước này, có giải thích nữa cũng chỉ uổng công, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Đào Mặc thấy Kim sư gia đáp ứng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cước bộ tức khắc chuyển, hướng đình mà đi tới.
Lão Đào khẽ cau mày, đi theo phía sau.
Đáng tiếc đợi lúc Đào Mặc đến, mọi người trong đình đã giải tán cả rồi.
Đào Mặc không cam tâm hỏi người khác: “Vừa mới nãy người ngồi trong đình còn nhiều, sao bây giờ lại không thấy?”
Người kia nói: “Cố Xạ phải đi, bọn họ tự khắc cũng đi theo.”
Đào Mặc ảo não. Theo lý mà nói nhiều người rời đi như vậy, bản thân không thể không biết. Nhất định là vừa rồi nhiều người nói chuyện ồn ào, lại cười ầm lên, cho nên mới không chú ý.
Lão Đào thấy Đào Mặc thần tình uể oải, khẽ ho một tiếng nói: “Khó có dịp văn nhân bản địa tụ hội, thiếu gia hẳn là nên đi kết giao mới phải, xây dựng trụ cột căn cơ nơi đây cũng tốt.”
Đào Mặc bừng tỉnh. Đúng rồi, còn nhiều thời gian, hắn cần gì phải nóng lòng như vậy.
Nghĩ thế, hắn liền nghe theo đi đến chỗ mọi người đang tụ tập.
Những người khác đối với Huyện lão gia mới đến cũng rất hiếu kì. Thấy hắn chủ động bắt chuyện, đều hoan nghênh.
Một lát sau, Lão Đào thấy Kim sư gia đã đứng dậy cáo từ, lập tức kéo Đào Mặc một đường đưa tiễn, thậm chí cùng đi kiệu đến cửa nhà lão.
Với sự ân cần của Đào Mặc, Kim sư gia không tỏ ý kiến gì, chỉ nói năm sau nhất định đến nhận chức.
Lão Đào thấy vậy, đành chịu.
Trở lại huyện nha, Đào Mặc do do dự dự không xuống kiệu, “Không thì, chúng ta tiếp tục đi bái phỏng Nhất Chuy tiên sinh đi.”
“Cố Xạ ở nơi khác, dù có đi gặp Nhất Chuy tiên sinh, cũng không gặp được.” Lão Đào nói.
Đào Mặc “A” một tiếng, vẻ mặt thất vọng vô cùng.
Lão Đào thấy lại nhíu mày, “Thiếu gia, người đi theo ta.”
Ngực Đào Mặc đập thịch một tiếng, có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, vừa bước qua cửa thư phòng, Lão Đào không nóng không lạnh quăng cho một câu, “Thiếu gia, người còn nhớ rõ trước mộ phần của lão gia đã đáp ứng điều gì không?”
Đào Mặc sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời.
“Đoạn tụ phân đào*, trái với luân thường, người không thể lại chấp mê bất ngộ.” Lão Đào từng chữ từng chữ âm vang đanh thép, đâm thẳng vào trong lòng Đào Mặc, “Lão gia trả giá bằng cả tính mệnh, lẽ nào còn chưa đủ sao?”
Đào Mặc chỉ cảm thấy trước mắt cảnh vật nhoáng lên, lúc lấy lại tinh thần, đã trải qua một lúc, bang một tiếng quỳ xuống đất.
Lão Đào hoảng sợ, vội vã nâng hắn dậy nói: “Thiếu gia hiểu là được, sao lại hành đại lễ như vậy?”
Đào Mặc chống hai chân đã mềm nhũn đứng lên, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.” Chỉ là lúc nãy, bờ vai hắn dường như không kham nổi gánh nặng.
“Thiếu gia.” Lão Đào hơi cao giọng.
“Ta biết.” Đào Mặc cắt ngang lời lão, vội nói, “Ta đã đáp ứng cha ta, sẽ làm quan tốt. Ta nhất định phải làm quan tốt.” Hắn nói vừa cao giọng vừa lưu loát, không biết là cam đoan với lão, hay là đang tự nhắc nhở mình.
Lão Đào thấy hắn sắc mặt tái nhợt, thần tình thống khổ, không đành lòng dồn ép nữa, “Ta cũng vì muốn tốt cho thiếu gia. Cố Xạ kia xem ra không phải là người có thể xem thường. Ngươi cùng hắn kết giao, chỉ sợ sẽ bị thiệt thòi.”
Đào Mặc hạ khóe miệng, cúi đầu lẩm bẩm: “Ta cũng không biết sao, nhìn thấy y, tim lại đập thình thịch.”
Lão Đào nhớ lại Cố Xạ kia, cũng không thể không thừa nhận quả thực là người phong thái sáng ngời. Chỉ là phong thái có sáng ngời thì cũng là nam tử. Nếu đơn thuần chỉ có chút nhu thuận, có lẽ còn có thể đưa về bời dưỡng ở hậu viện, nhưng xem khí phách của người nọ, đừng nói đưa về dưỡng ở hậu viện, chỉ sợ ngay cả khi Đào Mặc có đến trước cửa chưa hẳn sẽ chịu gặp.
.
Nghĩ đến đó, trong lòng lão liền gạt bỏ hết lòng trắc ẩn, lại hạ một câu trọng yếu, nói: “Ta thấy người nọ đối với nam tử đều không có quan tâm, tất nhiên càng không “mê Long Dương”*. Tâm tư của thiếu gia tốt nhất là đừng cho y biết được, không thì chỉ sợ… vô duyên vô cớ khiến người ta chán ghét.”
Đào Mặc cúi đầu, vai dần dần sụp xuống, giây lát mới nói: “Ta biết rồi.” Hắn không muốn khiến người nọ xem thường, lại càng không nói đến chán ghét. Chỉ là kiềm chế, há lại dễ dàng như vậy.
Lão Đào thở dài nói: “Sắp đến năm mới, ta đi phân phó Hách Quả Tử lo liệu đồ Tết. Đây là tân niên đầu tiên của chúng ta ở Đàm Dương huyện, phải làm thế nào cho thật náo nhiệt mới được.”
Đào Mặc lúc này vừa xấu hổ vừa mắc cỡ, vừa nản lòng thoái chí, tùy tiện gật gật đầu, liền trở về phòng mà ngủ.
Cơ thể hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, trong lòng lại buồn khổ, đến chạng vạng lại lên cơn sốt.
Hách Quả Tử nhớ thuốc lần trước đại phu khai vẫn chưa dùng hết, liền sắc cho hắn uống.
Sau khi uống xong, Đào Mặc lại ngủ mê man, tới ngày thứ hai, cơn sốt thuyên giảm, nhưng người vẫn không có chút sức lực, chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên giường, cũng không muốn rời giường.
Lão Đào thầm ân hận hôm qua nói có chút thái quá.
Cứ như vậy sáu ngày, Đào Mặc cuối cùng xuống khỏi giường, vừa lúc Lô Trấn Học đến.
Hách Quả Tử và Lão Đào hợp lực quấn Đào Mặc thật kín, mới để cho hắn đi gặp khách.
Lô Trấn Học vừa thấy hắn, không khỏi bất ngờ nói: “Đại nhân sao lại gầy đi vậy?”
Đào Mặc khoát khoát tay, “Khí hậu không quen mà thôi.”
“Ta biết vài vị đại phu bản địa y thuật rất cao, có cần ta tiến cử không?”
“Đa tạ, không cần.”
“Đại nhân là quan phụ mẫu Đàm Dương huyện, nhất cử nhất động đều liên quan đến sinh nhai của Đàm Dương huyện, xin hãy bảo trọng nhiều hơn.” Hắn lời lẽ khẩn thiết, dường như hoàn toàn không nhớ lần trước từng phất tay áo bỏ đi.
Đào Mặc lười biếng gật đầu.
“Kỳ thực học trò đến đây, chính là tới mời đại nhân tham gia mai hoa yến đêm mai.” Lô Trấn Học lấy ra một tấm thiệp từ trong ống tay áo, cung kính đưa lên.
Đào Mặc nghi hoặc nói: “Mai hoa yến?”
Lô Trấn Học nói: “Đàm Dương có tam bảo, một trong số đó là hoa mai khi nở hoa rất đẹp. Đại nhân mới tới Đàm Dương, không thể không xem.”
Đào Mặc không muốn đi.
Lô Trấn Học nhìn ra tâm tư của hắn, vội hỏi: “Đại nhân lần trước không phải là muốn gặp cao đồ của Nhất Chuy tiên sinh sao?”
Đào Mặc trong lòng khẽ động, muốn tin lại không dám tin hỏi: “Bọn họ cũng đi?”
Lô Trấn Học cười không đáp.
Đào Mặc nhớ tới lời nói của Lão Đào lúc trước, kìm lòng, lắc lắc đầu nói: “Vậy thì không đi.”
Lô Trấn Học kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Đào Mặc nói: “Ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tạm thời chưa thể gặp y.”
Lô Trấn Học hiển nhiên hiểu lầm ý định của hắn, trong lòng kinh ngạc nghĩ: Lẽ nào ta đánh giá thấp hắn. Hắn gặp cao đồ của Nhất Chuy tiên sinh chẳng lẽ là để lập uy, mà không phải nịnh nọt, lôi kéo quan hệ như hắn đã nghĩ lúc trước? Thế nhưng vì sao hắn phải nhằm vào Nhất Chuy tiên sinh, bỏ qua lão sư nhỉ? Lâm Chính Dung danh tiếng và sức ảnh hưởng ở Đàm Dương đều không kém Nhất Chuy tiên sinh a? Chẳng lẽ là, hắn muốn công kích từng người?
Hắn nghĩ nghĩ, liền cảm giác phía sau bộ dạng uể oải của Đào Mặc lại cất giấu tâm cơ thâm sâu khó lường, ngay cả động tác nâng chén trà cũng có chút sâu xa khó hiểu.
“Chỉ là học trò đã đem thông tin đại nhân sẽ đến lan rộng ra ngoài.” Lô Trấn Học ra vẻ khó xử, “Ta tưởng đại nhân chắc chắn sẽ cho ta mấy phần thể diện, không ngờ đúng là ta tự mình đa tình rồi.”
Hắn nói vậy, Đào Mặc thấy cũng không phải không hợp tình hợp lý, “Vậy ta chỉ đến ngồi một chốc lát thôi.” Dù có không thể thân cận, nhìn người nọ một chút cũng tốt.
Lô Trấn Học trong lòng mừng rỡ, trên mặt bất động thanh sắc bối rối nói: “Đã vậy, ngày mai học trò sẽ ở hàn xá cung hậu đại nhân đại giá quang lâm.”
===================================================================
*Chú thích: Đoạn tụ, phân đào, “mê Long Dương” đều là điển tích điển cố về mối tình đồng tính.
+Đoạn tụ: Đổng Hiền dù mang phận nam nhi, nhưng lại sở hữu gương mặt thanh tú như một mỹ nhân, từ lời nói tới cử chỉ đều y tạc đàn bà, tính tình lại nhẹ nhàng, e ấp. Vì lẽ ấy, Hán Ai đế luôn sủng ái, cưng nựng Đổng Hiền như với một cô gái liễu yếu đào tơ. Tương truyền, có lần “mỹ nam” ngủ ngày, đầy gối lên tay áo Ai đế. Vì không muốn “người tình” phải tỉnh giấc nồng, nhà vua bèn lấy dao cắt tay áo rồi khẽ khàng trở dậy. Từ ấy về sau, trong dân gian Trung Quốc lưu truyền điển cố “đoạn tu” (cắt tay áo). Đây là cách biểu đạt tiêu chuẩn nhất, thường thấy nhất về chuyện tình đồng tính trong lịch sử phong kiến xưa kia. Theo ghi chép của sử sách, khi Ai đế băng hà, Đổng Hiền trở nên bơ vơ và bị Vương Mãng hoàng đế ghét bỏ ra mặt. Để tránh gặp họa, cũng là để đền đáp thứ ân tình sâu nặng của đấng quân vương với mình, “mỹ nam” cùng vợ con tự sát tại tư gia.
+Phân đào: Xưa kia, Hoạt huyện, tỉnh Hà Nam được gọi là Sở Khâu. Nơi đây là kinh đô của nước Vệ thời Xuân Thu. Khi Vệ Linh Công lên ngôi trị vì, dù sở hữu vô vàn mỹ nữ trong cung, ông vẫn hết mực sủng ái “mỹ nam” Di Tử Hà.
Họ Di vốn có quan hệ ruột rà với Tử Lộ – học trò cưng của Khổng Tử, lại sẵn tư chất thông minh, ngoại hình tuấn tú sáng sủa, khiến Vệ Linh Công mê mẩn không rời. Một đêm, khi Di Tử Hà đang ở lại trong cung, có người báo tin mẫu thân anh ta đột nhiên lâm bệnh. Di vội vàng lấy xe của vua để về thăm mẹ. Theo luật của triều đình nước Vệ, nếu tự tiện dùng xe của hoàng đế sẽ bị chặt đứt hai chân, nhưng khi biết chuyện, Vệ Linh Công chẳng hề trách mắng, mà hết lời ca tụng: “Thật là người con hiếu thuận, vì mẹ mình mà không sợ bị cắt bỏ đôi chân”.
Lại có lần vua tôi hai người cùng dạo chơi trong vườn quả, Di Tử Đào đưa tay hái một trái đào, ăn thấy rất ngọt, bèn đưa phần còn lại cho Vệ Linh Công thưởng thức.
Theo quy định trong triều, kẻ tôi tớ cả gan ăn trước vua sẽ bị khép vào tội khi quân phạm thượng, thậm chí mất mạng. Nhưng đấng quân vương đứng đầu thiên hạ ấy lại hân hoan đón nhận trái đào cắn dở, miệng không ngớt khen ngợi: “Di Tử Hà quả rất yêu quý ta! Rõ ràng là vẫn muốn ăn nhưng vì trẫm mà phải bỏ dở cơn thèm thuồng của mình”. Kể từ đó, thiên hạ thường gọi mối tình đồng tính giữa Vệ Linh Công và Di Tử Hà là “mối tình chia đào”.
+Mê Long Dương: Khai Phong thuộc tỉnh Hà Nam ngày nay. Thời phong kiến, nó có tên gọi là Đại Lương – kinh đô của nhà Ngụy thời Chiến Quốc. Ngụy An Ly Vương cũng từng vướng vào thứ tình yêu đồng giới tai tiếng với “mỹ nam” Long Dương Quân.
Có lần, nhà vua cùng kẻ sủng thần Long Dương Quân đi câu cá. Long Dương Quân tỏ ra thành thục với thú tiêu khiển này, chỉ trong chớp mắt đã câu được hơn chục con. Đang chơi vui, Long Dương Quân bỗng lệ rơi đầy mặt. Ngụy Vương thấy vậy bèn lo lắng dò hỏi nguyên do. Long Dương Quân vừa khóc vừa bẩm rằng: “Chính là vì lũ cá này. Khi mới câu được, thần thấy rất vui, nhưng cứ câu được con cá to hơn thì thần lại muốn vứt bỏ những con trước đó. Thần lại nghĩ đến thân phận mình, lẽ nào thần cũng như lũ cá kia. Trong cõi bốn bể nhân gian này, mỹ nhân nhiều không đếm xuể. Họ đem lòng đố kỵ với tiểu thần vì được nhà vua sủng ái. Cũng vì lẽ ấy, đám người này đua chen để được ở gần đại vương. Xem ra, tiểu thần rồi cũng sẽ như lũ cá kia, bị vứt bỏ lãng quên, nghĩ đến cảnh ấy, thần không buồn không khóc sao được?”.
Ngụy Vương nghe thấy vậy, cảm động vô cùng, vội vàng an ủi Long Dương Quân rồi ban lệnh: “Từ này về sau, kẻ nào dám ca tụng, tiến cử mỹ nhân, sẽ bị tru di cả họ”. Thủ đoạn ấy của Long Dương Quân thật quá cao tay, khiến đám mỹ nhân trong cung khó bề tiếp cận bậc thiên tử. Người đời sau thường dùng thành ngữ “Long Dương” hay “mê Long Dương” để chỉ mối tình đồng giới.
Thức Nhữ Bất Thức Đinh Thức Nhữ Bất Thức Đinh - Tô Du Bính