Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Tử Vũ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 573 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:52:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49: Hôn Lễ Và Khách
uy rằng câu trả lời có chút công thức hoá, nhưng não Y Na tự động chuyển những lời này thành hắn nguyện ý sống chung với nàng cả đời.
“Chúng ta trở về kết hôn đi!”
Tử Hổ nghiêng đầu, hắn không biết kết hôn là như thế nào.
Y Na mặc áo da chim vào, nói: “Chính là làm vài món ăn, sau đó cùng nhau lạy ánh trăng.” Nàng phát hiện ở thế giới này ngoại trừ ánh trăng, ngay cả mặt trời cũng không giống với thế giới của mình.
Tử Hổ nói: “Món ăn?”
Lúc này Y Na mới kinh ngạc phát giác, thì ra hắn ngay cả món ăn cũng không hiểu được. Vì thế nói: “Chính là nướng nhiều thịt một chút, chúng ta còn có thể luộc thịt, còn có thể hấp thịt……” Sao toàn là thịt vậy?
Tử Hổ nói: “Được!”
Y Na nói: “Nhưng trong nhà chúng ta hết thịt rồi.”
Tử Hổ vác mai rùa nói: “Ta đi bắt.”
Y Na cười gật đầu nói: “Em muốn thịt chim, còn muốn thịt dê, không cần thịt sói đất, rất tanh.”
Tử Hổ nói: “Được!”
Bây giờ hắn đã có thể trả lời nàng rất nhanh, tuy rằng đại đa số chỉ nói ‘được’, nhưng như vậy Y Na đã rất vui vẻ.
Trở lại sơn động, Y Na liền giống như bà nội trợ đem nồi đá đặt lên bếp lửa nấu nước. Nàng hái chút rau dại, sau đó dùng nước rửa sạch, chờ Tử Hổ bắt con mồi về.
Đợi một hồi lâu, nước trong nồi đá đã sôi, nàng chợt nghe cửa gỗ két một tiếng, biết là Tử Hổ đã trở lại.
Hắn quả nhiên bắt rất nhiều con mồi, không những khiêng trên vai mà còn đeo trên lưng.
Y Na thấy đến những con động vật nàng chưa bao giờ thấy, nàng liền chỉ vào con có cái lỗ tai dài dài như con thỏ, đang nhảy theo phía sau mẹ nó, lúc này đang bị Tử Hổ nắm lỗ tai xách trong tay, nói: “Đây là con gì?” Rất đáng yêu, hình như không có tính công kích.
Tử Hổ buông chúng ra, chuẩn bị giết chết, nói: “Là thỏ nhảy.”
“Thỏ nhảy…… Chờ một chút……” Y Na giữ chặt tay Tử Hổ đang muốn bẻ gãy cổ con thỏ, nói: “Chàng giết nó, vậy con nó sẽ chết đói hả?”
Tử Hổ nói: “Thỏ nhảy chỉ biết đi theo sau mẹ đến khi trưởng thành, nếu mẹ chết chúng nó sẽ không rời thi thể đến khi đói chết.”
Y Na nói: “Vậy đừng giết, chúng ta kết hôn cũng cần người làm chứng nha. Bọn chúng rất đáng yêu, có thể giữ lại một thời gian không?”
Tử Hổ hiểu được ý nàng, hắn dùng dây mây cột thỏ mẹ vào cây, cây này là nơi Tử Hổ thường dùng để treo da động vật.
Y Na nói: “Chúng nó ăn cái gì?”
“Cây cỏ, lá cây.”
Y Na lấy chút lá cỏ cho chúng nó, sau đó nhìn chúng nói: “Vừa nhỏ vừa đáng yêu, thật muốn ôm một cái.”
Tử Hổ rõ ràng đang lột da động vật, nghe được Y Na nói như vậy, đột nhiên vươn tay ôm nào nàng vào trong lòng, sau đó nói: “Vừa nhỏ vừa đáng yêu, thật muốn ôm một cái.”
Y Na biết là Tử Hổ nói mình, mặt không khỏi đỏ lên nói: “Chàng học được miệng lưỡi nịnh hót, nhưng em thích nghe.”
Hai người ôn tồn một chút, Tử Hổ mới buông nàng tiếp tục đem làm thịt con mồi, sau đó giao cho Y Na. Dĩ nhiên phần thịt giao ra là để cho nàng chơi, mà một phần khác hắn vẫn theo quy củ đặt trên bếp lửa nướng.
Nàng cắt thịt thành miếng nhỏ, sau đó thả vào nước sôi luộc, sau đó lại bỏ rau xanh và muối vào, như vậy liền thành canh thịt. Trước kia ở trong rừng cây nàng phát hiện một loại thực vật, nếm qua, hơi cay cay, giờ cho vào nồi canh, xem như ớt.
Mà Tử Hổ cũng không ngăn cản, tin tưởng là không có độc.
Chờ thịt chín nàng múc ra đặt ở trên tảng đá đã được Tử Hổ mài trơn bóng.
Bên kia Tử Hổ cũng nướng thịt xong, đặt ở trên bàn đá!
Sau đó hai người ngồi ở cạnh bàn đá, Y Na múc hai chén nước, nói: “Chúng ta lấy nước thay rượu, uống rượu giao bôi đi!” Sau đó nàng chủ động đưa tay vòng sang cánh tay Tử Hổ, đưa chén nước lên miệng.
Cánh tay Tử Hổ rất to, cho nên nàng uống xong mới có thể để Tử Hổ uống, quả thật hai người không có cách nào uống cùng lúc.
Tử Hổ uống một ngụm, các thú nhân không thích uống lúc không khát.
Y Na lại dùng đôi đũa tự chế gắp đồ ăn đưa đến bên miệng Tử Hổ nói: “Nếm thử xem ăn ngon không?”
Tử Hổ liền mở miệng ra thật to ăn vào, tiếp theo đột nhiên phun thịt ra sau đó lè lưỡi thở phì phì.
Y Na nhìn bộ dáng hắn hẳn là cay rồi, mình cũng gắp một miếng thịt ăn vào, quả nhiên rất cay.
Nhưng nhìn đến bộ dáng Tử Hổ, không khỏi buồn cười nói: “Chàng uống nước vào là được.”
Tử Hổ cầm chén nước uống một ngụm, sau đó cảm thấy dùng được, liền uống sạch nước trong chén, cảm thấy không đủ, lại đi múc thêm mấy chén uống tiếp.
Lần này Y Na lại đút hắn, hắn liền lắc đầu, nói gì cũng không chịu ăn canh thịt. Xem ra mèo to sợ cay, Y Na buồn cười lòng trong, để cho hắn ăn thịt nướng đi.
Y Na thích ăn cay, canh thịt vừa cay vừa nóng, nàng vừa ăn vừa đổ mồ hôi.
Đột nhiên một chú thỏ con nhảy tới, dừng lại ở dưới chân nàng, ăn rau xanh rớt ở dưới.
Rất đáng yêu, Y Na cười nói: “Thỏ con, hôm nay chúng ta kết hôn, các ngươi sẽ làm khách nha!” Đưa tay sờ, thỏ con lại sợ hãi chạy đi.
Thật sự là không thích hợp làm khách! Y Na có chút thất vọng.
Nhưng Tử Hổ nhanh tay hơn nàng, đột nhiên vươn hai ngón tay kẹp chặt gáy con thỏ xách lên bên cạnh Y Na, ý là làm cho nàng tùy tiện sờ.
Y Na sợ Tử Hổ làm bị thương chú thỏ đáng yê này, vội nói: “Thả đi!”
Tử Hổ buông lỏng tay, thỏ con vội nhảy về bên cạnh thỏ mẹ.
Y Na càng xem càng thích, cho nên liền ngồi xổm nhìn động tác đáng của yêu bọn chúng!
Nhưng đột nhiên cảm thấy sau cổ ngứa ngứa, lúc này mới phát hiện không biết lúc nào Tử Hổ đã biến thành bộ dáng mèo to, cọ qua cọ lại ở phía sau nàng.
Y Na phụt một tiếng nở nụ cười, nàng đột nhiên cảm thấy Tử Hổ là ghen tị với đám thỏ nhảy, bởi vì nàng không có nhìn hắn mà đi nhìn thỏ nhảy.
Con mèo to này xem ra rất sợ tịch mịch a!
Y Na sờ sờ đầu hắn, sau đó mà bắt đầu gãi đầu cho hắn.
Tử Hổ nằm ngửa xuống, lộ cái bụng ra.
Y Na không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ mình có ham mê nằm trên cái bụng người ta, vì thế liền nhấc chân cưỡi lên. Nàng ghé vào trên cái bụng hắn, một tay chậm rãi gãi lông trên cái bụng.
Tử Hổ rất hưởng thụ khò khè, nhưng trong lòng Y Na lại càng ngày càng bất bình.
Hôm nay là ngày bọn họ kết hôn, chuyện động phòng không nên chậm trễ a! Vốn nàng là muốn thanh tâm quả dục, tâm trong sáng, nhưng vừa rồi lại ngồi trên gốc cổ thụ giấu ở trên bụng Tử Hổ.
Nơi đó phảng lặng một mảnh, chẳng lẽ không đúng kì động dục sẽ không thể làm cái kia sao?
Đến đây, lòng hiếu kỳ của Y Na liền nổi dậy, mông dùng ý xấu cọ cọ nơi đó! Nàng vốn tưởng rằng Tử Hổ sẽ đẩy nàng ra, hoặc là tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Nhưng hắn lại thoải mái gầm nhẹ một tiếng, sau đó còn chủ động cọ ngược lại nàng.
Phản ứng này làm cho Y Na vô cùng cao hứng, nàng xoay người lại, sau đó hai tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đại thụ của hắn.
Bịch bịch bịch!
Mấy cái gân xanh nhảy dựng lên, tiếp theo cây nhỏ của Tử Hổ ở nháy mắt sinh trưởng thành cây to, nó run rẩy lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Y Na.
Y Na thấy mình phân tích sai lầm, rõ ràng không riêng gì kỳ động dục, mọi lúc đều có thể làm nha.
Nàng quay người về, nhưng Tử Hổ không chịu, hắn biến thành hình người, lại quay người Y Na lại đối mặt với đại thụ của hắn, nói: “Sờ, thoải mái……”
Y Na đây là tự tìm khổ, nàng nhăn nhó khóe miệng, đành phải phục vụ cho Tử Hổ.
Dù sao trước kia đã làm, hơn nữa bây giờ hai người là vợ chồng, có cái gì đáng sợ chứ.
Nàng rất tự giác dùng hai tay phục vụ Tử Hổ, mà Tử Hổ đột nhiên nắm hai chân nàng lôi kéo về phía sau, sau đó vươn đầu lưỡi có chút thô ráp liếm nơi đó của Y Na.
Bọn họ tự nhiên hình thành cục diện an ủi lẫn nhau, ai có thể nói cho nàng đây là có chuyện gì không?
Tóm lại chờ lúc nàng thanh tỉnh, trên người đã tràn đầy ‘nước đường’ của Tử Hổ, (convert nó để là nước đường, mình cứ để nguyên đấy, độc giả có sáng kiến thì giúp mình tìm từ thay thế nhé) mà mặt Tử Hổ cũng là đầy nước. Nàng đứng dậy dùng nước lau rửa thân thể, mà sau khi nàng lau rửa xong, Tử Hổ ôm nàng nói: “Bái ánh trăng?”
Lúc này Y Na mới nhớ tới mình đã nói, nàng hướng về ánh trăng đã dâng lên trong không trung nói: “Em bây giờ rất hạnh phúc, cho nên thầm nghĩ ánh trăng có thể giúp em nhắn cho người nhà em biết.”
Tử Hổ khó hiểu, nhưng cúi đầu liếm phía sau lưng cùng gáy của nàng.
Y Na nhìn thoáng qua ánh trăng, nói: “Chúng ta nghỉ ngơi đi!”
Cho dù ánh trăng có thể nhắn giùm mình hay không, nàng hy vọng người trong nhà mình cũng có thể vui vẻ.
Sau khi Tử Hổ trở lại sơn động, lại không có động thái gì với nàng, điều này làm cho Y Na có một chút thất vọng nho nhỏ.
Nhưng mà nàng nghĩ đến Tử Hổ lúc trước tìm mình rất cực khổ, như vậy nghỉ ngơi một chút cũng là không tồi, dù sao ngày tháng còn dài.
Kết quả ngày hôm sau tỉnh lại, nàng liền phát hiện lông trước ngực Tử Hổ có chút biến phấn hồng, hơn nữa lần này còn mau hơn lần trước, tới buổi chiều, lông trước cổ cũng biến thành phấn hồng.
Cái này nói lên hắn lại động dục một lần nữa?
Y Na đột nhiên cảm thấy hình như Tử Hổ biến hóa là bởi vì ngày hôm qua nàng đụng tới nơi đó của hắn, chẳng lẽ thú nhân động dục không phải vì thời gian mà là vì cảm giác hai bên?
Tử Hổ lại bắt đầu ăn hạ thể động vật giống đực, hơn nữa lại ép Y Na ăn nhiều thịt, hình như muốn ở trong khoảng thời gian ngắn nuôi cho nàng thật khỏe mạnh.
Mà bởi vì vài ngày này hắn nghỉ ngơi, trên người lại vạm vỡ hơn rất nhiều.
Tim Y Na hơi đập nhanh, lần này hẳn là rất kịch liệt đi, bởi vì hai ngày này ánh mắt của Tử Hổ nhìn nàng như là cháy rực.
Nàng cảm thấy về sau mình sợ là không có thời gian chăm sóc mấy con thỏ nhảy kia, vì thế thả chúng nó đi.
Thuần Thú Sư Thuần Thú Sư - Dạ Tử Vũ