If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Tử Vũ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 573 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:52:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Săn Bắt Rùa Đất
gười bị kéo lên cái bụng Tử Hổ, hắn nằm ngửa, sau đó đem cái chăn da thú đắp ở trên người Y Na.
Hành động này làm cho nàng lắp bắp kinh hãi, rõ ràng nàng không có nói trên mặt đất rất lạnh, vì cái gì hắn lại biết.
Nghĩ nghĩ lại hiểu được, động vật linh tính rất cao. Hắn đại khái cũng cảm giác thấy trên mặt đất lạnh đi!
“Chúng ta đem giường hợp thành một đi!”
Tử Hổ không nhúc nhích!
“Như vậy ngươi cũng sẽ bị cảm lạnh!”
Tử Hổ không có động!
“Này ngươi…… Không phải đi, lại đang ngủ.” Y Na nghe được tiếng ngáy, trên người hắn có người nằm mà cũng có thể ngủ, thật sự là lợi hại!
Vốn là muốn xoay người đi xuống ngủ, thân thể Tử Hổ mặc dù ấm áp, nhưng lại cứng ngắc, so với tấm ván gỗ còn làm cho người ta khó chịu hơn.
Nhưng nàng vừa động, liền có một cái tay đặt trên lưng nàng, ấn nàng nằm xuống.
Y Na không nói gì, này rốt cuộc là giả bộ ngủ hay là phản ứng bản năng? Cho dù là cái nào, nàng cũng cảm thấy vị này nếu sinh ở hiện đại, nhất định là một nhân vật phúc hắc.
Bất quá, cái da thú trên người vô cùng thoải mái, nàng mơ mơ màng màng ngủ mất.
Còn chưa có tỉnh ngủ đã cảm thấy mình bị người dựng dậy, đang ngồi dưới đất dụi mắt lại nghe thấy Tử Hổ hưng phấn gầm rú. Loại tiếng kêu này trước kia nàng đã nghe qua, hình như là lúc trời mưa.
Nàng đi tới trước cửa động, quả nhiên thấy trời rơi xuống vài hạt mưa nhỏ.
Theo Thì Thần nói trước kia, trời mưa cũng chính là lúcTử Hổ hẳn là muốn đi săn bắn rùa đất!
Bởi vì lần trước bị quấy rầy cho nên thịt rùa đất Tử Hổ mang trở về rất ít, nhưng mà khá ngon.
Nàng nghĩ Tử Hổ chắc chút nữa sẽ đi, đang nghĩ ngợi, đột nhiên lóa một cái, nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị đóng gói mang đi.
Không thể nào! Vì sao muốn dẫn nàng đi?
Chẳng lẽ là hắn sợ hắn không ở nhà, lại có người xông tới? Nhưng, rõ ràng đã làm hàng rào phòng vệ rất kỹ rồi mà!
Tử Hổ chạy rất nhanh, mà da thú lại che mưa rất công hiệu, cho nên Y Na được bao ở bên trong không bị dính một giọt mưa nào.
Hắn chạy mấy trăm thước, đột nhiên dừng lại.
Y Na còn chưa hiểu, liền cảm thấy hình như hắn trèo lên cây. Ló đầu ra nhìn, quả nhiên là hắn trèo cây, hơn nữa là một gốc cây tương đối cao.
Con cọp không phải sẽ không trèo cây sao? Vì sao hắn trèo nhanh như vậy!
Thế giới này chuyện kỳ quái nhiều lắm, cho nên Y Na cũng không bởi vì thấy con cọp trèo cây mà rối rắm lâu.
Tóm lại, nàng bị an trí ở trên một nhánh cây to có thể ngồi, thậm chí nằm được, sau đó Tử Hổ nhảy xuống. Y Na nhìn hắn biến thành thú sau đó núp ở trong bụi cỏ.
Hắn đang chờ con mồi sao? Chẳng trách lúc đi dọc đường không có gầm rú như lúc bọn họ đến tắm rửa, mà thật cẩn thận đi tới.
Cho dù nàng muốn ăn thịt hay không, nhưng nó vẫn là thức ăn để sinh tồn duy nhất.
Cái tên đang nằm úp sấp cụp cái đuôi kia đúng là cơm áo của nàng, nàng mặc dù không thể hỗ trợ cái gì, nhưng ít ra không cần phát ra âm thanh dọa con mồi chạy mất!
Nơi này như rừng rậm nguyên thủy, mưa lớn như vậy cũng không thể giội ướt tàng cây che trên đầu nàng.
Nhưng mà Tử Hổ phía dưới đã dính mấy hạt mưa trên người.
Có thể thấy được, hắn là chọn một cái cây có tán rất dày mới đặt nàng lên.
Cho dù như thế nào, đều cảm kích hắn một chút.
Đột nhiên, cái đuôi Tử Hổ không động. Hai móng vuốt phía trước cũng chậm rãi nâng lên, đầu chậm rãi dò xét đi ra.
Phải bắt đầu rồi sao? Y Na khẩn trương lên, chậm rãi ngó đầu nhìn kỹ.
Mưa càng lúc càng lớn, nàng cảm giác tầm mắt mình đều bị nhòa đi. Xoa xoa nước trên mặt, khi mở mắt ra lần nữa liền thấy có một cái tảng đen chậm rãi tiến lên, tiếp theo Y Na nhìn đến một bàn chân có màng vươn ra.
Tiếp theo là đầu, sau đó là thân thể.
Đầu nó giống đầu rùa, nhưng mà lại mọc một cặp sừng vô cùng đáng sợ. Nàng phát hiện, dao của mình đao đúng là dùng sùng của loài rùa đất này mài thành.
Nàng thử qua độ sắc bén, nếu ai cứa vào người, nàng nghĩ hẳn là dữ nhiều lành ít.
Xem ra, thịt ngon cũng cần dùng sinh mệnh đổi lấy, đây là cách sống trước kia.
Kế tiếp, Y Na nhìn đến toàn bộ thân thể nó xuất hiện, sau đó liền nhíu nhíu mày. Không nghĩ tới rùa đất dài như vậy, dài hơn rùa biển bình thường, lại còn có cả hung khí hộ thân.
Nàng có chút lo lắng nhìn Tử Hổ, nhưng nó lại không hề động!
Rõ ràng đã rùa đã bò đến rất gần, hắn nếu không động thì phải chạy ngay chứ!
Đang nghĩ ngợi, đã thấy trên mặt đất lại có vô số gò đất nhô lên. Thì ra không chỉ có một con rùa đất, mà là rất nhiều con.
Trong nháy mắt, mặt đất đã đầy rùa đất bò tới, có to có nhỏ, bất quá chúng nó không phải bò loạn mà là có trật tự. Mục tiêu, hình như là một cái hồ phía trước.
Chúng nó đem rùa đất nhỏ vây ở giữa, chậm rãi di động tới. Y Na nhìn tới, phía dưới giống như một đội áo giáp di động, căn bản là không chê vào đâu được.
Nàng đang nghĩ ngợi, vì sao chúng nó chỉ xuất hiện ở ngày mưa? Chỉ thấy Tử Hổ đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, giống như là sấm nổ giữa không trung.
Một tiếng rống này làm cho rùa đất vốn có bò có hàng lập tức loạn cả lên, mà lúc này Tử Hổ nhanh như điện vọt ra ngoài, tìm chỗ có khe hở liền vọt đi vào.
Nhưng trong nháy mắt, Y Na liền nhìn đến Tử Hổ cắn một con rùa đất nhỏ từ bên trong nhảy ra.
Rùa đất tuy rằng hoảng sợ, nhưng nhanh chóng lập lại đội hình. Sau đó giống như cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục tiến về phía trước.
Y Na cho rằng đây là bản tính động vật, cho dù bị săn bắt là Tử Hổ hoặc là rùa đất. Chúng nó tự biết là đuổi không kịp Tử Hổ, hơn nữa đuổi theo cũng không thể đánh thắng được, cho nên lựa chọn tiếp tục đi tới.
Sinh tồn, chúng nó chỉ theo đuổi sinh tồn mà thôi.
Đang nghĩ ngợi, Tử Hổ lại vòng trở về, nhưng mà lần này hắn quang minh chính đại chạy trở về. Vừa vui vẫy cái đuôi, vừa nhảy lên nhành cây chỗ nàng ngồi. Nhưng mà biến thành hình người không nhảy được, bèn trèo cây đi lên.
Hắn ôm Y Na, sau đó rời khỏi trong cái nhìn cảnh giác của lũ rùa đất.
Y Na lại bị hắn đóng gói, nàng thậm chí ngửi được mùi máu tanh trên người hắn. Nhưng nàng cảm giác được hình như hắn rất vui, đại khái lần này con mồi vô cùng hợp ý đi!
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đi tới nơi Tử Hổ để thi thể rùa đất, sau đó đặt Y Na xuống liền bắt đầu xử lý thi thể.
Y Na thấy hắn giẫm lên cổ rùa đất một cái, hai tay dùng sức lột một cái, mai rùa đất liền bay.
Kỳ quái là bên trong mai rùa đất trơn bóng như một mặt gương, nếu soi vào có thể thấy rõ khuông mặt. Nàng hưng phấn chạy tới, sau đó sờ một cái, bóng loáng lạnh như băng.
Nàng lại thử xem độ lớn nhỏ, có thể chứa cả nàng nha!
Nó dường như một cái bồn tắm! Lại có thể dùng để chứa thủy. Nếu dùng loại mai rùa này sẽ không cần đi mài tảng đá làm gì.
Vừa thấy Tử Hổ đã bỏ đi đầu cùng nội tạng, xách thịt tươi đến gần kéo Y Na đứng lên.
Y Na nói: “Ta có thể tự mình đi, nhưng mà mầy thứ này ta thấy hữu dụng, mang theo được không?”
Tử Hổ khó hiểu, Y Na cũng không hỏi lại hắn, tự mình đem xách mai rùa lên.
Mai tuy rằng không nặng, nhưng là quá lớn, cầm rất khó khăn.
Ôm không được, kéo không được.
Nàng úp ở sau lưng, sau đó nhăn nhó. Nơi này may mắn không có ai chú ý, nếu không nàng nhất định sẽ bị châm chọc thành con rùa rụt cổ. Còn may, Y Na là phụ nữ, cũng không sợ loại so sánh này! Hơn nữa, cũng bớt bị ướt nước mưa.
Tử Hổ thấy nàng kiên trì cho nên cũng không cố ôm nàng đi, vì thế hai người liền đi ở trong mưa về tới động.
Thuần Thú Sư Thuần Thú Sư - Dạ Tử Vũ