In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Tử Vũ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 573 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:52:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Con Cọp Háo Sắc
áng tiếc, nàng quên đối phương là dã thú.
Rõ ràng thấy bọn họ đều ngủ, vừa mới chuẩn bị đi, cái lưng lại trầm xuống nằm úp sấp trên mặt đất. Nàng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy Tử Hổ nheo mắt nhìn nàng một cái, sau đó tựa hồ không có để ý nàng đào tẩu mà nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Y Na rối rắm, một bàn tay thô ấn trên lưng nàng, cho dù sức mạnh gấp đôi cũng không có biện pháp đứng lên. Nàng chỉ có thể nằm úp sấp, ai oán trong chốc lát rồi chậm rãi ngủ thiếp đi. Bất quá, ban đêm ở thế giới này lại lạnh như vậy. Giữa chừng nàng bị lạnh mà tỉnh ngủ, hắt xì hai cái. Bàn tay to trên lưng giật giật, trực tiếp nàng ôm nàng vào trong lồng ngực hắn.
Trên người hắn khoác da thú, cho dù là ‘nơi ấy’ cũng có lông rậm, cho nên Y Na ấm áp hơn rất nhiều. Bất quá, bị nam nhân ôm ngủ như vậy, nàng cảm giác vô cùng không thoải mái. Nhưng rất mệt nhọc, đột nhiên được ôm vào nơi thoải mái, liền chậm rãi ngủ say.
Trong mộng, nàng cùng tiền bối gặp mặt, sau đó ngồi trên một cái thuyền nhỏ du ngoạn. Nhưng mà thuyền lại xóc nảy. Từ trên xuống dưới lắc lên lắc xuống nàng càng ngày càng khó chịu, nhất là bộ ngực tựa hồ bị cái gì cạ đến, thật sự đau.
Chậm rãi mở mắt ra, phát giác chỉ là giấc mộng mà thôi, không khỏi thất vọng.
Lúc này nàng phát hiện tình cảnh chính mình, trách không được sẽ mơ thấy ngồi thuyền điên như vậy, thì ra là bị tử hổ vác nàng chạy. Tốc độ hắn rất nhanh, Y Na chỉ cảm thấy phong cảnh nhanh lui về phía sau, lổ tai chỉ có tiếng gió vù vù.
Bộ ngực của nàng rất không thoải mái, cho nên cố tách người, vỗ lưng hắn nói:“Ngươi thả ta xuống dưới, tự ta có thể đi.”
Đối phương tựa hồ không tình nguyện gầm nhẹ một tiếng, tiếp tục chạy.
Y Na cảm giác đại não đã muốn tụ máu, đến ánh mắt bắt đầu hoa lên, dùng một bàn tay đặt ở trước ngực, miễn cho bị bả vai hắn cạ đến, lớn tiếng nói: ”Ít nhất ngươi đổi tư thế đi, ta sắp ói rồi.”
Tử Hổ liền dùng sức kéo một cái, ôm nàng trong lồng ngực hắn. Bất quá chỉ dùng một cánh tay ôm mông nàng.
Y Na không thể không dùng hai tay ôm lấy cổ hắn cho khỏi ngã xuống, lúc này nhân cơ hội quan sát, lại không thấy hai nam nhân kia, bọn họ đi đâu?
Mà người này mang nàng đi nơi nào?
Bọn họ đi suốt hai ngày, trên đường dừng lại nghỉ ngơi vài lần. Phần lớn là Y Na thật sự chịu không nổi cắn lại cào hắn, hắn mới dừng lại. Những lúc này, nàng chú ý quan sát địa hình để chạy trốn.
Nhưng vô luận nàng làm cái gì Tử Hổ đều phải đi theo, chiêu viện cớ đi tiểu đối với hắn hoàn toàn vô dụng. Thậm chí Y Na còn làm chuyện tình vô cùng mất mặt, chính là làm trò ào ào trước mặt một đại nam nhân, cái này thật sự là làm cho nàng có loại xúc động muốn giết người.
Quan trọng nhất là, đối phương tựa hồ cũng không để ý mấy chuyện này, thậm chí còn dùng sức hít khụt khịt tựa hồ như phân biệt mùi.
Loại hành vi dã thú này làm cho Y Na rối rắm cả buổi, mặt cháy sạch có thể nấu chín trứng chim. Đây là biến thái quấy nhiễu tình dục, đúng không?
Nhưng là, nàng lập tức biết sự tất yếu của hành vi này.
Như hiện tại, Y Na thừa dịp Tử Hổ đánh lửa không chú ý đột nhiên cầm cây gỗ cháy đánh hắn. Cây gậy bị Tử Hổ trực tiếp ngăn lại, nhưng mục tiêu của nàng không phải đả thương hắn, mà là châm lửa da thú trên người hắn. Bởi vì mặt trên da thú đều là lông rậm, quả nhiên liên bắt lửa.
Tử Hổ ngẩn ra, hai tay phủi da thú cháy. Tay hắn giống như không sợ lửa, trực tiếp dập tắt lửa.
Nhưng Y Na thừa dịp này, đã chạy ra thật xa.
Sau khi nghe được một tiếng dã thú gầm rú truyền đến, tiếng kêu rất giống tiếng cọp. Cảm giác được chim chóc chung quanh kinh sợ bay đi, đến dã thú nấp ở bốn phía cũng bất an. Chúng nó nhao nhao ở bốn phía, thỉnh thoảng Y Na cảm thấy bên người có cái gì đó lủi qua, nhưng động tác quá nhanh nàng nhìn không rõ.
Nhưng còn may, nàng nhớ rõ phương hướng trở về chỗ tảng đá kia, nếu không thật sự thảm.
Một đường không ngừng chạy trốn, thời gian đã rất lâu, tin tưởng hắn sẽ không đuổi tới đi! Y Na muốn ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, bởi vì hai cái đùi của nàng đã run lên, chạy nữa chỉ sợ sẽ rút gân.
Đối với đôi chân của mình nàng rất tự tin, từ sau khi giảm béo, nàng chính cao thủ chạy đua ma-ra-tông của trường. Đang lúc nàng đắc ý, sau lưng lại cảm nhận được một cỗ áp lực, nàng máy móc quay đầu lại.
Một thân hình thật lớn đột nhiên từ trong rừng cây chạy ra, nàng còn không có thấy rõ là cái gì, người đã bị gục trên mặt đất.
Chậm rãi mở to mắt, nàng cảm giác được trái tim sắp nhảy ra ngoài lồng ngực. Cho dù không cần nhìn, cũng biết đối phương là cái gì đó cực kỳ đáng sợ. Đúng là nhìn đến, Y Na chỉ nhìn một cái đã muốn nhắm mắt.
Cọp!
Con cọp chân chính!
Trên trán có một chữ vương màu tím.
Răng nanh cọp dài như dao phải không? Móng vuốt cọp sắc bén như kiếm phải không? Con cọp thật sự lớn như vậy sao? Đại não của nàng kịp thời suy nghĩ, thầm nghĩ mình chết chắc rồi.
Nhưng con cọp lại không nhúc nhích, Y Na nhìn thấy nước miếng nó rơi xuống làm ướt ngực áo sơ mi của mình. Bởi vì nút cài áo khoác đã bị tên nam nhân tóc bờm ngựa kéo đứt, cho nên nàng chỉ có thể để phanh. Hiện tại tính mạng quan trọng, quần áo dơ gì đó, nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Con cọp kia uy hiếp hướng nàng rống một tiếng, làm cho tim Y Na vốn sắp sửa ngừng đập liền lập tức dừng hẳn. Cho dù lá gan nàng có lớn hơn, loại quái vật này người bình thường đều không thể chống lại. Người ta đều nói trước khi chết các hồi ức sẽ hiện lên trong đầu, nhưng hiện tại trong đầu Y Na trống rỗng.
Đột nhiên, trong yếu hầu con cọp phát ra âm thanh gầm gừ.
Xong rồi, nó ăn từ bộ ngực sao?
Xem ra là như thế, đầu lưỡi nóng hầm hập của nó bắt đầu liếm cổ cùng bộ ngực của nàng.
Y Na không dám động, nàng không biết nó khi nào thì sẽ đột nhiên cắn nát cổ họng của nàng.
Đầu lưỡi nóng ẩm liếm láp, Y Na cảm giác cảm giác ngực áo mình đã ướt đẫm. Nàng mặc áo sơ mi trắng, nếu có nam nhân ở đây nhất định rất xấu hổ, còn may là chỉ có dã thú, không có nam nhân.
Bất quá, con cọp này rất là háo sắc.
Nó lại thích liếm bộ ngực của nàng, hơn nữa thích dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khều. Nàng cảm thấy hơi ngứa, trong lòng vốn đang bất mãn chờ chết, ngươi muốn ăn thì ăn đi, làm gì chơi đùa như vậy?
Chẳng lẽ, đây là tâm tính mèo bắt chuột không lập tức giết chết mà phải đùa bỡn một phen sao?
“Bựt!” Bởi vì đầu lưỡi con cọp rất có lực, làm đứt một cái nút trước ngực nàng. Y Na ngẩn ra, không thể không nhỏm đầu nhìn ngực mình.
Áo sơ mi đã ướt đẫm, gắt gao dính vào làn da. Phấn hồng bên trong nịt ngực đã lộ ra, như ẩn như hiện rất có hương vị dụ dỗ. Mà cái nơi nút áo bị đứt mở ra, vừa vặn ở phía trên nịt ngực. Xuyên thấu qua nó, có thể nhìn đến đường rãnh cạn giữa hai khỏa trắng hồng!
Con cọp nhìn chằm chằm một chút, mắt nheo lại bắt đầu liếm xuống phía dưới nút thắt một chút.
Thuần Thú Sư Thuần Thú Sư - Dạ Tử Vũ