The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Dương Dương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 152
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 07:23:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150
iểm Điểm…”
Chạy chưa tới trăm bước, sư tử Hà Đông cuối cùng cũng gầm lên, Tiểu Tiểu nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, cũng chẳng màng đến cái bụng hơi nhô lên của mình, nàng nhún chân môt cái, đề khí bay lên…
“Tiểu Tiểu…” Một tiếng thét lớn hơn, không phải ai khác, chính là Lân vương hai mắt đang bốc hỏa kia. Trời ơi, nàng không cần mạng nữa rồi hả? Bụng đã lớn thế rồi, vậy mà còn dám dùng khinh công, nếu như con của hắn có chuyện, Lân vương thề, hắn nhất định sẽ…
Nhìn sắc mặt cha bỗng nhiên đen lại, Điểm Điểm sợ hãi chạy càng nhanh hơn, mà Tiểu Tiểu thì liều mạng đuổi theo, Lân vương ở phía sau đuổi theo Tiểu Tiểu, chớp mắt đã tóm được nàng vào trong lòng, Điểm Điểm dừng lại, bật cười ha ha, mà Tiểu Tiểu thì giận dữ nhìn bé, căn bản không nhìn thấy gương mặt tức đến tái mét kia của Lân vương.
“Nàng dám dùng khinh công?”
Nghiến răng nghiến lợi, nói ra từng câu từng chữ, nếu như nàng còn lỗ mãng như thế này lần nữa, hắn thật sự không để bụng việc nhốt nàng ở trong nhà đâu, lần nào cũng xúc động lỗ mãng như vậy, khiến cho trái tim đáng thương của hắn suýt nữa ngừng đập luôn.
“Điểm Điểm, con lăn qua đây ẹ!”
Tự dưng bị ngăn lại, cục tức trong lòng Tiểu Tiểu vẫn chưa nuốt trôi, đều tại Lân vương này hết, nếu như không phải hắn, nàng sớm đã tóm được thằng ranh nghịch ngợm Điểm Điểm kia rồi.
“Ha ha, ngu mới lăn qua đó ấy? Lăn qua đó làm gì? Để mẹ đánh con hả? Mẹ à, Điểm Điểm của mẹ ngốc vậy sao? Đánh con đi, qua đây đánh con nè, đuổi được con hẵng nói!”
Nghịch ngợm làm mặt quỷ, Tiểu Tiểu tức đến nỗi giãy dụa muốn qua đó, Lân vương nổi cơn tam bành:
“Lời lúc nãy của ta nàng đã nghe rõ chưa, Tiểu Tiểu?”
Ngữ khí cực kì ôn hòa, nhưng sự tức giận trong lời nói lại không che giấu được, Tiểu Tiểu hậu tri hậu giác nhìn Lân vương, hắn hôm nay sao vậy, sao tự dưng lại tức giận đến thế?
“Ơ…Lân, lúc nãy chàng nói gì, thiếp không chú ý mà? Thiếp không phải cố ý đâu, đều tại Điểm Điểm…”
Tiểu Tiểu chột dạ giải thích, lúc nãy Lân vương nói cái gì, sao nàng không có tí ấn tượng gì hết vậy, hoặc là nàng căn bản không chú ý, nàng bây giờ chỉ muốn bắt được Điểm Điểm giáo huấn nó một trận thôi.
“Hừ! Tiểu Tiểu, ban nãy nàng dùng khinh công phải không?”
Biết ngay là thế này mà, Lân vương nhìn Tiểu Tiểu, cực kì nghiêm túc nói.
“Ơ…hình như là có…sao thế?”
Dùng khinh công thì sao? Không lẽ Lân vương chê nàng ỷ vào khinh công bắt nạt Điểm Điểm ư? Không có mà, lúc nãy nàng chỉ lẳng lặng dùng một lúc thôi, hai phần tốc độ cũng chưa đạt đến cơ mà, sao nàng có thể ỷ lớn hiếp nhỏ được chứ?
“Thế nàng có biết nàng bây giờ mang thai mấy tháng rồi không…”
Ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, Tiểu Tiểu chột dạ nói:
“Lân, thiếp biết chứ, thiếp ngay đến hai phần tốc độ cũng chưa dùng đến, thiếp…thiếp không phải cố ý…”
Thì ra hắn tức giận vì điều này, Tiểu Tiểu trong lòng thấy ngọt ngào, cái cảm giác lúc nào cũng được quan tâm chú ý này tốt cực kì, nàng nép vào trong lòng Lân vương, bàn tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của hắn:
“Lần cuối cùng đấy, thiếp sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn, cái gì cũng không làm, cũng không dùng khinh công lung tung, cũng không chạy lung tung…”
Sự bảo đảm của nàng đáng tin không? Lân vương hết cách lắc đầu, nếu sự bảo đảm của nàng mà đáng tin, thế thì…trên đời này cái gì cũng có thể tin tưởng rồi.
“Điểm Điểm, con lén nói ẹ nghe, rốt cuộc nhận cha thế nào, kết quả cuối cùng là ai vậy?”
Như thể đang tám chuyện của người khác, Tiểu Tiểu rất chi là nịnh bợ lấy lòng Điểm Điểm, món nợ trước đó nàng cũng không đòi lại Điểm Điểm, chỉ giấu Lân vương hỏi han.
“Ơ…mẹ à, uổng ẹ còn là một đương sự, mẹ một chút ấn tượng cũng không có sao? Mẹ hỏi con vấn đề này không cảm thấy kì lạ à?”
Điểm Điểm ăn trái cây mà Tiểu Tiểu bưng đến, phũ phàng hỏi.
“Cái này…không phải mẹ quên rồi sao? Điểm Điểm, mẹ là mẹ của con đấy, mẹ sinh con nuôi con, chuyện nhỏ này cũng không nói phắt ẹ luôn đi, con đúng là không đủ nghĩa khí mà…”
Nhẫn nhịn, bây giờ là lúc dùng người, nếu như không phải có việc cầu xin thằng nhãi này, sớm đã tặng nó hai cái tát rồi. Đây là thế đạo gì hả, con cái có thể nói năng như thế với ông…ý nhầm, với bà đây, rõ quái lạ mà?
“Mẹ à, đừng có lộ ra cái biểu tình ghét bỏ này nữa…đừng giận nữa mà, Điểm Điểm nói ẹ là được chứ gì?”
Thấy Tiểu Tiểu sắp nổi bão, Điểm Điểm vội mở miệng xin tha:
“Thật ra cũng đơn giản lắm, sau khi con và Hỷ công công nhìn vết bớt, hai người nghiên cứu nửa ngày trời, trái lại cảm thấy của cha giống với Điểm Điểm nhất, Hoàng thượng thúc thúc nói không thể nào, thế là xem lại từ đầu, cuối cùng Hỷ công công nói vẫn là của Hoàng thượng giống nhất…sau đó Điểm Điểm lại trích máu nhận thân, kết quả…”
Trích máu nhận thân? Hai mắt Tiểu Tiểu sáng rực nhìn Điểm Điểm, cứ như thợ săn bỗng nhiên nhìn thấy dã thú vậy, khiến cho Điểm Điểm run rẩy một hồi:
“Mẹ, có gì không đúng sao?”
Trích máu nhận thân, không phải có lần Tiểu Tiểu nói vậy hay sao? Điểm Điểm cho rằng lời mẹ nói chắc không sai đâu, nhưng mẹ có cần phải kích động vậy không?
“Không có gì, kết quả thế nào? Máu của con hòa tan với ai? Có phải Lân vương không?”
Ông trời ơi, đứa con mình sinh đúng là khác biệt, chủ ý hay như vậy sao nàng lại không nghĩ tới, trực tiếp trích máu nhận thân không phải xong rồi sao, sao nàng lại suy nghĩ mọi chuyện phức tạp thế cơ chứ.
“Thật sự là Lân vương?”
Giọng nói hưng phấn đề cao không ít, lông mày Tiểu Tiểu vui sướng nhướng lên.
“Đúng là hòa tan rồi, nhưng mà, nhưng mà…” Điểm Điểm ra vẻ thâm trầm thở dài nói:
“Nhưng mà, mẹ à, mẹ nói trích máu nhận thân rốt cuộc có chính xác không? Nếu như chính xác, tại sao máu của con và bọn họ đều hòa tan, thế chẳng phải là nói, bọn họ đều là cha của con à?”
Được ngất xỉu không? Tiểu Tiểu nhìn trời thở dài, trời ạ, trên mấy quyển sách đáng vứt sọt rác đó đều viết vậy, căn bản là trêu ngươi mà. Đều hòa tan, nhưng cha của Điểm Điểm chỉ có một. Hôm đó nàng cũng chỉ cứu một người, nào có cứu nhiều hoàng tử đến thế đâu.
“Được rồi, mẹ biết rồi, vậy tức là nói, chuyện nhận cha vẫn chưa có kết quả?”
Tiểu Tiểu đau đầu hỏi, không phải chỉ là một người cha ruột thôi sao? Sao lại lắm phiền phức thế này?
Thấy Điểm Điểm nghiêm túc gật đầu, Tiểu Tiểu ôm đầu thở dài: Trời ơi, vậy bây giờ cha của Điểm Điểm tạm thời vẫn là Hoàng thương rồi…
“Đúng rồi, Điểm Điẻm, ghé tai lại đây, mẹ hỏi con chuyện nhỏ này…”
Tiểu Tiểu đang khổ não bỗng dưng lại cười lên, Lân vương vừa vào cửa nhìn thấy bộ dạng thân mật của hai mẹ con, khóe môi hắn hơi nhếch lên, chỉ cần Tiểu Tiểu ngoan ngoãn là tốt rồi, những chuyện khác đều dễ thương lượng thôi.
“Chuyện gì thế mẹ?”
Điểm Điểm cũng không nhìn thấy Lân vương tiến vào, nhưng bình thường mẹ cũng không đùa giỡn bé, bây giờ bé rất muốn biết cái mà mẹ nói là “chuyện nhỏ” là chuyện gì.
“Điểm Điểm, con lén nói mẹ nghe, tuyệt đối đừng nói cho người cha nhỏ mọn muốn chết kia của con. Con làm thế nào mà nhìn vết bớt của bọn họ? Bọn họ đều cởi quần áo sao? Thân hình có đẹp không?”
Hóa ra, nàng vẫn luôn nhớ nhung đến chuyện này? Lân vương nắm chặt thiết chưởng, Tiểu Tiểu này, đúng là thiếu dạy dỗ, thân hình hắn không đủ đẹp hay sao? Hay là hắn không đủ đẹp trai, hoặc là nói, hắn ở trên giường không đủ dũng mãnh? Chẳng phải chỉ là mấy tên đàn ông mặt mũi không tồi thôi sao? Nàng lại có thể nhớ nhung đến vậy?
“Đấy là đương nhiên. Nếu như không cởi quần áo, làm sao nhìn được vết bớt trên người họ chứ? Mẹ à, con nói ẹ nhé, con bảo bọn họ đều cởi y phục, lộ ra tấm lưng, sau đó đối chiếu so sánh từng người, bắt đầu từ cha…”
“Điểm Điểm…”
Bỗng nghe thấy tiếng nói cất lên, Tiểu Tiểu sợ hãi bủn rủn, mà Điểm Điểm thì vui vẻ chạy qua, trèo lên trên người Lân vương, gọi một cách ngọt ngào:
“Cha…”
“Điểm Điểm, hôm nay con có ngoan không, lúc nãy con nói gì với mẹ con?”
Nói với Điểm Điểm một cách ôn hòa, ánh mắt thì lại hung tợn trừng Tiểu Tiểu một cái. Tiểu Tiểu rụt cổ lại, má ơi, mình đắc tội với vị đại ca này lúc nào vậy, hắn có đem mình “cờ rắc” luôn không, ánh mắt quá thể dữ!
“Cha ơi, Điểm Điểm hôm nay ngoan lắm, ban nãy Điểm Điểm đang nói với mẹ…”
“Lúc nãy bọn thiếp đang nói, tối nay chúng ta ăn gì…đúng, chính là nói như vậy…”
Vừa nháy nháy mắt với Điểm Điểm, Tiểu Tiểu vừa cười xòa nói với Lân vương.
“Mẹ, chúng ta…đúng, bọn con chính là đang nói mấy cái này!”
Nghe thấy ngữ khí run rẩy của mẹ, Điểm Điểm rất biết điều sửa miệng, bé xuống khỏi người Lân vương, cười hì hì nói:
“Cha, mẹ, Điểm Điểm về trước đây, hai người từ từ trò chuyện, cứ trò chuyện từ từ nha…”
Lúc này mà không chạy thì đúng là đồ ngốc ấy? Thấy tình hình không ổn, Điểm Điểm ta phắn…
“Điểm Điểm, con quay lại ẹ…”
Chỉ là lúc này lời nói của Tiểu Tiểu chẳng có tí tác dụng nào, Điểm Điểm sớm đã vắt chân lên cổ, chạy nhanh hơn bất kì lúc nào.
“Đừng gọi nữa, Tiểu Tiểu, lúc nãy hai người đang nói cái gì?”
Tiểu Tiểu nhìn hắn tiến gần mình từng bước, nàng chột dạ lùi về sau, đừng mà, hắn không phải muốn ăn mình đấy chứ? Hoặc là trực tiếp bóp chết mình? Hu hu, Tiểu Tiểu à, dù sao mi đã không xem được rồi, tại sao còn muốn hóng hớt nữa chứ? Hóng hớt cũng thôi đi, tại sao mi còn ngu ngốc bị Lân vương tóm được?
“Ưm ư…”
Một cái sải chân, người liền bị Lân vương ôm vào trong ngực, môi cũng bị giữ lấy, cánh môi nóng rực phủ lên, ngang ngược mút lấy mật ngọt của nàng.
Trằn trọc trăn trở, hắn cạy ra hàm răng đang cắn chặt của nàng, nuốt hết mọi tiếng rên rỉ của nàng, mang theo một chút mùi vị trừng phạt, hắn hôn nàng không dịu dàng cho lắm, tay hắn cũng chậm rãi thu chặt, tựa như muốn đem nàng dung nhập vào trong thân thể mình vậy.
Ưm ưm…
Tiếng kháng cự sớm đã biến chất, Tiểu Tiểu chủ động ôm lấy hông Lân vương, gương mặt từ từ ửng đỏ, chiếc lưỡi hồng tinh nghịch truy đuổi theo hắn, cùng hắn vui đùa, triền miên…
Tiếng hô hấp dần dần trở nên thô, thân thể hai người cũng mau chóng nóng lên, Tiểu Tiểu tựa như một bãi nước nằm liệt trong lòng Lân vương, bên tai nghe thấy hắn thấp giọng nỉ non:
“Tiểu Tiểu, có thể không? Thân mình của nàng có thể không?”
Không phải nàng thích nhìn mỹ nam lắm sao? Không phải hắn tự thổi phồng, bản thân hắn chính là một mỹ nam đó, đem mình tặng cho nàng vậy. Hung hăng muốn nàng, khiến nàng không còn tinh lực dư thừa để nghĩ đến người đàn ông khác nữa。
“Ưm…”
Ngượng ngùng đáp lại, Lân vương không thể chờ đợi được nữa bế ngang nàng lên, quay người đi về phía chiếc giường trong phòng ngủ…
“Huynh…”
Lúc quay người, không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt bốc lửa, Lân vương hơi kinh ngạc một chút: Hoàng thượng, sao huynh ấy lại ở đây? Chết tiệt, vậy mà lúc nãy hắn không nhận ra được, huynh ấy đến lúc nào, đã nhìn thấy bao nhiêu rồi? Huynh ấy dựa vào cái gì mà tức giận như vậy chứ? Tiểu Tiểu không phải phi tử của huynh ấy, nàng là vương phi của mình, sau này cũng là vương phi duy nhất.
“Lân, hứng thú của đệ không tồi, có điều…”
Tiểu Tiểu từ trong lòng Lân vương ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly liếc nhìn Hoàng thượng một cái, trong lòng sớm đã mắng hắn nghìn lần vạn lần, Hoàng thượng à, ngài quấy rầy chuyện tốt của người khác mà sắc mặt còn dám thúi như thế hả? Người nên đổi sắc mặt, giận giữ phát hỏa hẳn là mình và Lân vương mới đúng chứ…
“Hoàng thượng, ngài có việc à? Ngài đến hình như rất không đúng lúc, ta và Lân đang bận đây nè?”
Tiểu Tiểu cười một cách xấu xa, bàn tay càng không chút kiêng kị mà vuốt ve thân thể Lân vương, gương mặt Lân vương ửng đỏ, nhưng không hề có ý ngăn cản: Thân mật với nương tử của mình vốn là chuyện hiển nhiên, huống hồ người đàn ông bên cạnh này còn có hứng thú với người phụ nữ của mình nữa chứ? Tiểu Tiểu muốn quậy, thi tùy nàng vậy.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện mình lầm rồi, lửa dục không lâu trước đó bị khơi dậy, tại lúc nhìn thấy Hoàng thượng ban nãy đã giảm đi nhiều, nhưng nay trải qua sự vuốt ve không chút kĩ xảo của bàn tay nàng, hắn…
Dục vọng trên người hắn lại lần nữa bị khơi dậy. Gian nan nuốt một hơi, hắn cố sức trấn định hỏi:
“Hoàng huynh, xin hỏi huynh có chuyện gì muốn tìm Lân à?”
Cặp mắt đỏ lên, thằng ngốc cũng nhìn ra bây giờ Lân vương muốn làm gì, Hoàng thượng muốn nổi cáu, nhưng đột nhiên phát hiện hắn không có lập trường để nổi giận:
“Hừ!”
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Dương Dương