There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Dương Dương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 152
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:23:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116
ắc Tử, vẫy đuôi, bằng không, ta sẽ lột da mi, rút gân mi…”
__________________________
“Nàng ấy đến lấy chưa?” Ngủ một đêm trong sự thấp thỏm không yên, trước khi lên triều Hoàng thượng gọi Vũ đến hỏi. Vũ lắc đầu, y trừng mắt nhìn cửa sổ cả đêm, đều không nhìn thấy bóng dáng Tiên phi.
“Không có, sao lại thế được?” Hoàng thượng không thể tin nổi mà nhìn Vũ, muốn từ trong đó tìm ra được dấu vết của lời nói dối, Vũ tuy có mệt mỏi, những không có bất kì vẻ chột dạ, lảng tránh nào.
Y không nói dối, nhưng dựa vào sự hứng thú của nàng khi nhìn chiếc hộp kia vào đêm qua, đáng lẽ nàng phải chạy tới xem mới đúng, không lẽ mình tính nhầm? Thế đáng ra tối qua mình nên để Vũ hành động, ít nhất như vậy mình cũng đạt được một mục đích.
Có phải lúc nàng đi, Vũ căn bản không nhìn thấy? Ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng liếc nhìn, lạnh giọng nói:
“Theo trẫm đến Ngự thư phòng một chuyến!”
Ngụy công công mở cửa ra, Hoàng thượng vội đi vào, bây giờ đã đến giờ thượng triều rồi, hắn phải mau lên, không thể làm chậm trễ quá nhiều thời gian. Bước nhanh đến trước giá sách, nhìn chiếc hộp đen vẫn yên tĩnh nằm đó, Hoàng thượng nói:
“Xem thử coi chiếc khóa có dấu vết bị tổn hại nào không.”
Vũ nghe rồi cầm chiếc hộp đen lên, kiểm tra tỉ mỉ dấu vết xung quanh chếc khóa, qua lúc sau y lắc đầu, Hoàng thượng đón lấy chiếc hộp, cũng xem xét hồi lâu, khuôn mặt Hoàng thượng trở nên âm trầm.
Chết tiệt, nàng thật sự không tới lấy sao? Nhưng mà, Hoàng thượng vẫn cảm thấy không thể nào, luôn cảm thấy hẳn là nàng phải tới lấy mới đúng. Từ bên hông lấy ra chìa khóa của chiếc hộp, cạch một tiếng, khóa liền được mở, lộ ra quyển sổ đang an tĩnh nằm trong đó, Hoàng thượng cầm cuốn sổ trên tay lật xem, sau khi cười nhếch mép một cái rồi mới bỏ xuống. Căn dặn Vũ đem cất xong, bèn nhấc bước đi ra ngoài.
“Hoàng thượng, cuốn sổ có gì khác lạ à? Nàng ấy từng đến lấy?” Ngơ ngác nhìn cuốn sổ trong tay, Vũ lấy làm khó hiểu mà hỏi.
“Làm tốt việc của ngươi!” Quay đầu lại, Hoàng thượng bực dọc trừng Vũ một cái, Vũ cúi đầu xuống, ban nãy y đã quá phận rồi.
***
Cơm nước xong thấy nhàm chán, Tiểu Tiểu nhìn một vòng quanh phòng xong, trong đầu vẫn còn nghĩ tới chuyện tối qua. Chuyện đời trêu ngươi, chắc là nói đến tâm tình lúc này của nàng đây mà. Chuyện đó, nàng rất mong Hoàng thượng có thế giữ được mí mật, nàng không hi vọng Lân vương biết được.
Nhưng khi Hoàng thượng có hứng thú với nàng, Hoàng thượng sẽ giữ mí mật đó không? Tiểu Tiểu không dám xác định, nàng cảm thấy Hoàng thượng không phải một người như vậy, cho nên tối qua lúc trả cuốn sổ kia về chỗ cũ, nàng còn làm dấu lên cuốn sổ kia. Bây giờ nàng chỉ có thể đợi, đợi mười ngày nửa tháng, chỉ cần Lân vương không biết, Hoàng thượng không nói ra, thì chuyện kia có thể chết không đối chứng rồi.
Mà Điểm Điểm, tuy rằng Lân vương không phải cha ruột của bé, nhưng Lân vương đối xử tốt với bé, Tiểu Tiểu biết rất rõ. Thật ra, có phải cha ruột hay không thì có sao đâu, chỉ cần đối xử tốt với Điểm Điểm là được rồi. Huống hồ, Lân vương còn là người cha mà Điểm Điểm đã nhận cơ mà?
Lúc suy nghĩ miên man, Hoa Nguyên vẫn đứng bên bất an nhìn nàng. Thời gian Tiểu Tiểu có thể an tĩnh như vậy không nhiều. Đột nhiên lại trở nên yên lặng như vậy, mới khiến nàng ta cảm thấy không thích hợp, có hơi lo lắng cho nàng.
Haizz…không nghĩ nữa, ta phải ra ngoài cho khuây khỏa, ta muốn ra ngoài đi dạo.
Trời nóng bức, Tiểu Tiểu không e ngại, nhìn Hoa Nguyên đang đi theo sau một cái, lúc buồn bực, nàng không muốn để người khác đi theo. Hơn nữa, nàng cũng đâu phải xuất cung, nàng chỉ là muốn đến hậu viện đi dạo thôi.
Dưới cái nắng gay gắt của mặt trời, chiếu rọi đến nỗi lá cây xung quanh cũng phải cụp đầu xuống, hoa cũng nở một cách rũ rượi, một đàn bướm ngẫu nhiên bay đến, bay một cách hữu khí vô lực, nhìn thấy hoa lá lớn hơn chút, chúng nó sẽ cao hứng bay tới, tìm nơi có chút bóng mát, tạm thời nghỉ ngơi một lát.
Bụi hoa ở hậu viện không thể nán lại, thời tiết nóng bức khiến cho Tiểu Tiểu cau mày, nàng chậm bước đến một cái cây lớn bên tường ở hậu viện, nhìn chiếc xích đu đã đóng bụi kia, nàng rút khăn lụa ra lau chùi tỉ mỉ cái xích đu một lần, rồi đặt mông ngồi lên đó, chân khẽ dùng sức, xích đu liền đu lên, chầm chậm đong đưa trong không trung…
Một đôi mắt nóng rực bắn tới, Tiểu Tiểu đang nhắm mắt bay bổng chợt cả kinh trong lòng, ánh mắt như vậy trông rất quen, nàng hơi hé mắt, nhìn thấy quả nhiên là nó, tư thế oai hùng đang đứng ở một bên, nhìn mình không chớp mắt.
Tinh nghịch cười một cái, Tiểu Tiểu nhắm mắt tiếp tục đong đưa, nó biết Tiểu Tiểu trêu ghẹo, bực dọc khẽ gầm một tiếng…
“Sao mi lại đến đây? Mấy ngày nay Như Nhị chạy đi đâu rồi, cũng không đến chơi với ta?” Tiểu Tiểu dẩu miệng oán trách, Như Nhi ngẩng đầu, nhiệt tình thè lưỡi, nó là công chúa mà, nhiều đồng loại của mình bị bắt nhốt như vậy, đương nhiên nó phải có nghĩa vụ đi cứu bọn chúng rồi. Về việc đụng phải Hắc Tử, đấy hoàn toàn là tình cờ trong tình cờ.
Chủ nhân…
Hắc Tử ấm ức nhìn Tiểu Tiểu, ban nãy nó nhìn thấy hết rồi, chủ nhân thân thiện với Như Nhi, nhưng lại phớt lờ nó.
“Ha ha, Hắc Tử ngoan, Như Nhi nhỏ như vậy, sao mi lại ghen với nó thế chứ, mau lại đây, để ta ôm một cái nào!” Dừng xích đu lại, Hắc Tử cõng Như Nhi chạy tới, hai ‘Người’, đều vô cùng thân thiết hôn lên mặt, lên người Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu bật cười khúc khích.
“Hắc Tử, sao mi xuống núi thế? Đây là thứ gì vậy?”
Sờ lên người Hắc Tử thấy một miếng gì đó màu vàng vàng, Tiểu Tiểu cầm lấy xem, cái này sao cảm thấy giống đồ của Hoàng thượng thế nhỉ? Ngoài hắn ra, còn ai dám dùng loại vải màu vàng chứ.
“Ngao ngao…” Hắc Tử hưng phấn giải thích, cái này là Như Nhi nhìn vui vui, mới nhân lúc hai bọn nó đến mà lén lấy đi luôn. Ban nãy nhìn thấy chủ nhân nên quên đem giấu nó đi, chủ nhân sẽ không trách bọn nó tùy tiện lấy đồ vật của người khác đấy chứ?
“Haizz…ta đã nói với bọn mi nhiều lần rồi, không được nghịch ngợm, để sau này ta đem trả hắn vậy. Hắc Tử, mi không biết đâu, ta nhớ mi chết đi được!”
Từ lúc hiểu chuyện, nàng đã thuần phục Hắc Tử, Hắc Tử cũng vẫn luôn ở bên Tiểu Tiểu, đến giờ cũng đã hơn mười năm rồi, bên cạnh sớm đã quen với bóng dáng của Hắc Tử. Nếu không bởi nhiệm vụ lần này, Tiểu Tiểu sẽ không rời xa Hắc Tử. Còn Như Nhi nữa, nếu không phải tại lần trước Điểm Điểm nghịch ngợm, thì bây giờ Như Nhi đang yên lành nằm trên cánh tay của nàng, lúc buồn chán, Như Nhi cũng có thể nghe nàng càm ràm.
“Ngao ngao…”
Cái đuôi to màu đen ngoe nguẩy, may mà lúc chúng nó tới, chủ nhân đang ở hậu hoa viên. Bằng không nhiều người như vậy, hai đứa chúng nó chỉ đành phải đợi đến tối mới có thể đi tìm chủ nhân. Như Nhi thì còn đỡ, nhưng đầu nó thì quá to, cũng…
“Nương nương, nương nương…”
Còn chưa thân thiết xong với hai đứa chúng nó, một giọng nói truyền lại, Hỷ công công đã cắp mông chạy tới. Ông ta đến cũng chẳng có chuyện gì tốt lành, phỏng chừng là tên Hoàng thượng chết tiệt kia lại gọi mình đến rồi, sắp chuẩn bị giày vò mình rồi.
“Hỷ công công, có việc gì không?” Tay vuốt ve Hắc Tử, Tiểu Tiểu cười nguy hiểm, bực bội hỏi.
“Nương nương, hôm qua người đã biết rồi đấy, nô tài chỉ tới gọi người đến Ngự thư phòng hầu hạ thôi.” Hỷ công công cười nịnh nhìn Tiểu Tiểu, vừa bất an mà nhìn Hắc Tử bên cạnh Tiểu Tiểu.
“Hắc Tử, người đến là khách, đàng hoàng mà chào hỏi với Hỷ công công một cái đi!” Khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị, Hỷ công công sợ hãi trợn mắt, nhìn Hắc Tử đang đi về phía ông, ông vội vã lùi về sau:
“Nương nương, nô tài không phải khách, không cần phải chào hỏi…”
Đây là một con sói đấy, bảo nó chào hỏi, ông còn mạng nữa hay sao? Hỷ công công run rẩy lùi bước, nhưng Hắc Tử vẫn bước đi vững vàng, vẫn từng bước từng bước đến gần ông. Đầu lưỡi nó khẽ vươn ra, liếm miệng ông ta một cái, không cẩn thận lộ ra hàm răng trắng dày đặc. Mấy cái răng đó, có khi nào không cẩn thận mà cắn đứt gân mạch của mình không? Có khi nào không cẩn thận ăn luôn thịt trên người mình hay không, Hỷ công công càng run rẩy dữ dội hơn: Nương nương, nương nương nàng ấy bảo đảm là đang cố ý mà.
“Sói…” Một tiểu thái giám đến cùng với Hỷ công công, đột nhiên hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc, nhìn Hắc Tử cách hai người bọn họ ngày càng gần, liền hét toáng lên.
“Ồn chết đi được!” Tiểu Tiểu bực bội cau mày, ngắm nghía cục đá nhỏ trong tay rồi ném ra, tiểu thái giám kia kinh ngạc trợn to mắt, miệng giật giật, nhưng lại chẳng thốt nổi câu nào. Miệng mấp máy, nhìn cực kì khôi hài, Tiểu Tiểu bật cười ha hả.
“Grừ….” Một tiếng sói gầm, Hắc Tử không kiên nhẫn mà bổ nhào tới, Hỷ công công trợn to mắt, tuyệt vọng nhìn lang dung của Hắc Tử gần trong gang tấc! Còn có đầu lưỡi cách mình ngày càng gần nữa…
“Ha ha…ha ha…” Tiểu Tiểu lại cao hứng bật cười, biểu hiện của Hắc Tử rất tốt, nhưng biểu hiện của Hỷ công công cũng không kém, đáng yêu cực, thật sự rất đáng yêu.
“Hắc Tử, mi giỏi lắm. Mi cứ cố mà làm thân với Hỷ công công đi. Ừm, đúng rồi, dùng sức mà hôn đi, chỉ cần dừng ăn ông ta là được…”
Giọng nói như ác ma truyền vào trong tai Hỷ công công, trong lòng Hỷ công công thầm than, không phải nương nương đã biết chuyện mình tự thú hết với Hoàng thượng rồi đấy chứ? Đừng mà, nếu như nương nương biết được, ngoại trừ bây giờ bị sói bổ ngã, chắc chắn còn trừng phạt mình đâu đó nữa.
“Hê, biểu hiện của Hắc Tử hôm nay không tệ. Hỷ công công, ngươi cảm thấy thế nào? Có phải rất hưng phấn, rất kích động không, ngươi phải biết, kẻ đang nằm bò trên người ngươi là ai, nó không phải là một con sói bình thường đâu, là lang vương, lang vương đó!”
Tiểu Tiểu kích động lên tiếng, nhưng Hỷ công công thì lại chẳng có gì gọi là kích động cả, phỏng chừng ngoại trừ Tiểu Tiểu ra, còn chưa có ai bị sói bổ ngã mà lại thấy kích động cả.
‘Vù’ một tiếng, một mũi tên bay tới, Hắc Tử nhanh nhẹn nhảy sang bên, tránh được mũi tên sắc bén đang bắn tới. Mắt phượng của Tiểu Tiểu bực bội quét nhìn, nhưng lại thấy ba người đàn ông anh tuấn như nhau là Hoàng thượng, Lân vương, Sóc vương đang đứng đấy không xa, đằng sau còn có một đám cung nhân, mà người cầm cung, lại là Hoàng thượng!
Một mũi tên xuất thủ, chẳng hề tổn hại mảy may đến Hắc Tử, vẻ mặt Hoàng thượng bắt đầu bực bội, sầm mặt nhận lấy mũi tên cung nhân đưa cho, cung đã kéo căng, tùy thời chuẩn bị phát ra mũi tên thứ hai.
“Ê, Hoàng thượng, người muốn làm gì? Tại sao phải đối địch với Hắc Tử của thiếp?” Tiểu Tiểu bực dọc chắn trước mặt Hắc Tử, tức giận nhìn vị quân vương tàn bạo kia.
“Nó là sói, ban nãy nó muốn làm hại con người!” Bờ môi mỏng của Hoàng thượng hơi hé mở, lạnh giọng nói.
“Nó muốn làm hại ai? Ai có thể làm chứng chứ?” Bực dọc nhướn mày, dám động đến người của Tiểu Tiểu ta, ngươi thật đúng là lợi hại.
“Hỷ công công, ban nãy con sói kia tại sao lại muốn trèo lên người ngươi?” Mắt híp lại, khuôn mặt Hoàng thượng lạnh lẽo mà nhìn phía đằng sau Tiểu Tiểu, thủ vệ trong cung đúng là càng ngày càng kém, ngay đến sói cũng có thể tự do ra vào hậu cung.
“Hồi bẩm Hoàng thượng…nó chỉ là đang chơi đùa với nô tài mà thôi…đúng, chỉ là chơi đùa thôi…”
Dưới ánh nhìn bức ép của Tiểu Tiểu, Hỷ công công run rẩy trả lời.
“Hửm?” Long mục nhìn về phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhướn mày, nói:
“Hắc Tử chỉ là đang vui đùa với Hỷ công công, căn bản không làm hại người!”
Lân vương cười bất đắc dĩ, xem ra những lời tối qua nàng lại quên sạch luôn rồi, vừa mới thức dậy, lại cứ ra vẻ ta đây như thế mà xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng đối với nàng…
Đau khổ nhìn Tiểu Tiểu, kìm nén một chút, đừng hoạt bát như vậy nữa được không? Nàng nhìn vẻ mặt bây giờ của Hoàng thượng kìa, nếu nói chẳng có chút ý gì với nàng thì ai tin chứ? Nếu nàng cứ tiếp tục như vậy, đến lúc đó dù biết nàng là giả, Hoàng thượng cũng sẽ không buông tay đâu.
Lân vương trách hỏi, Tiểu Tiểu chột dạ cúi thấp đầu, nàng thật sự không cố ý, ai mà biết Hoàng thượng lại đến cung của nàng chứ? Nếu biết Hoàng thượng sẽ đến, nàng tuyệt đối sẽ không để Hắc Tử đùa giỡn Hỷ công công đâu.
“Thụy Tiên, lời trẫm hỏi ban nãy nàng còn chưa trả lời? Nàng…” Thấy Tiểu Tiểu lẩn tránh, Hoàng thượng hơi đắc ý một chút, lời nói cũng không lạnh như lúc nãy nữa. Nhìn cái thứ màu lục trên cổ tay nàng, Hoàng thượng cười khổ: Sớm đã biết nàng khác người, rắn mà nàng cũng có thể bỏ lên tay làm trang sức, nuôi sói thì có là gì đâu chứ?
“Ừm!” Lời của Hoàng thượng, lúc có thể phản bác không nhiều, câu hỏi của hắn nàng không nghe rõ, trả lời ‘ừm’, sắc không sai đâu nhỉ?
“Nó thật sự là do nàng nuôi? Nàng dám nuôi sói ở hậu cung?” Bực mình nhướn mày, nàng nuôi sủng vật ở hậu cung hắn không phản đối, nhưng bản tính của sói vốn hoang dã, nếu sau này sói làm hại nàng, hoặc làm hại người khác, thế phải làm sao? Vả lại, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, lại nuôi một con sói to bự cứ cảm thấy kì quái thế nào ấy.
“Các nàng kia đều có thể nuôi sủng vật, tại sao thiếp không được nuôi? Hơn nữa Hắc Tử của thiếp cũng không phải hoàn toàn là sói, nó là…người xem, nó biết vẫy đuôi đó! Hắc Tử, vẫy vẫy cái đuôi to của mi đi!”
Dịu dàng vuốt ve lớp lông như mực kia của Hắc Tử, Hắc Tử ấm ức nhìn nàng, đây rõ ràng là chuyện tổn hại tự tôn đến cỡ nào, sao chủ nhân còn muốn mình làm chứ?
“Hắc Tử, nghe lời, ngoan nào! Vẫy đuôi, mi mới có thể ở bên cạnh ta!”
Dịu dàng dỗ dành Hắc Tử phía sau mình, Sóc vương phì cười một tiếng, Tiểu Tiểu ngẩng đầu lườm hắn:
“Ngài có bệnh hả? Cười gì mà cười?”
Dư quang nhìn về phía mọi người, Tiểu Tiểu mới phát hiện ngoại trừ Sóc vương bật cười, những người khác đều cực khổ kìm nén. Mấy người này thật chẳng có kiến thức, chẳng lẽ bọn họ tưởng mình đang nói chơi thôi sao? Chẳng lẽ bọn họ đều cho rằng Hắc Tử không nghe hiểu lời nàng nói ư?
“Hắc Tử, vẫy đuôi, bằng không, ta sẽ lột da mi, rút gân mi…”
Lời uy hiếp còn chưa nói xong, tai Hắc Tử động đậy, cái đuôi to vẫy trả lời: những lời phía sau nó quá rõ đi mà, hai mẹ con cứ thích dùng những lời này uy hiếp nó hoài, bọn họ không thể đổi những câu mới mẻ hơn một chút à?
“Hừ, mi sớm vẫy đuôi không phải tốt hơn sao? Báo hại bà cô đây phải lãng phí bao nhiêu là nước bọt!” Rất nhỏ tiếng mà nói giỡn với Hắc Tử, Tiểu Tiểu mới nghiêng người nhìn về phía Hoàng thượng, cao hứng nói: “Người xem thiếp nói đúng chưa? Hắc Tử biết vẫy đuôi, thì không phải là sói nữa!” (Shinku: là chó hử?)
Hắc Tử đương nhiên không phải sói rồi, là lang vương. Trong lòng Tiểu Tiểu bổ sung thêm một câu, lần này Hắc Tử đến tìm mình, nàng muốn giữ Hắc Tử lại, cuộc sống của nàng quá nhàm chán rồi. Có Hắc Tử sẽ vui hơn nhiều. Lúc rảnh rỗi, trêu ghẹo cung nữ thái giám trong cung một chút, thậm chí có thể ghẹo các nương nương khác một phen, ngày tháng như vậy, nghĩ thôi cũng thấy thú vị lắm rồi.
“Ha ha, hoàng huynh, nếu nương nương đã thích, cứ để nàng giữ lại Hắc Tử này đi!”
Lân vương không muốn để Tiểu Tiểu biểu hiện ra những điều tốt đẹp của nàng trước mặt Hoàng thượng nữa, hắn vội vàng lên tiếng khuyên. Nếu như, một con sói có thể khiến nàng ngoan ngoan ở yên trong cung tám ngày mười ngày, hắn rất vui vẻ giữ con sói này lại.
“Lân vương nói đúng, ngươi là Hắc Tử đúng không? Trẫm cho phép ngươi ở lại trong cung, nhưng tuyệt đối không được làm hại người, biết chưa?” Không nhẫn tâm nhìn thấy vẻ thất vọng của Tiểu Tiểu, giọng điệu Hoàng thượng cũng hòa hoãn lại, ôn hòa nói.
“Hoàng huynh, lai lịch của con sói…Hắc Tử này có vấn đề, Tiên phi nương nương một mình ở chốn thâm cung, sao có thể cùng một con sói…Hắc Tử thân quen vậy chứ? Tiên phi có phải nên cho bọn ta một lời giải thích hay không?”
Không ngờ Hoàng thượng lại đồng ý, Sóc vương bực bội nhìn về phía Tiểu Tiểu, trách hỏi.
“Ấy dà, Sóc vương gia, ta phát hiện ngài và bổn cung thật đúng là không hợp nhau mà? Ngài nói xem Hoàng thượng đã đồng ý rồi, ngài còn ‘oăng oẳng’ gì nữa?Chẳng phải chỉ là một Hắc Tử thôi sao? Ta ở chốn thâm cung, nó không cẩn thận chạy vào trong cung, ta nhặt được nó không được hay sao?”
Tức giận trừng hắn, Tiểu Tiểu bảo đảm, sau này nếu còn đụng phải hắn nữa, tuyệt đối phải hầu hạ hắn cho đàng hoàng. Cảm thấy lúc đầu, cách mà nàng hầu hạ hắn vẫn còn khá nhẹ đấy.
“Hoàng huynh đã đồng ý, chắc chắn là ta không có bất kì ý kiến gì rồi. Lời ta nói ban này cũng chỉ là sự tò mò của ta mà thôi. Nếu đã là sự tò mò rồi ấy à? Tiên phi nương nương có phải nên giải thích ột chút hay không?”
Chẳng sợ mấy lời trào phúng của nàng, Hoàng thượng và Lân vương đều điên rồi, thế mà lại đồng ý để nàng giữ con sói này, Sóc vương hắn là người duy nhất tỉnh táo, nói sao đi nữa cũng phải ngăn lại chứ?
“Hóa ra Sóc vương gia không chỉ xoi mói! Ngay đến cái tai cũng khác người thường. Bảo bổn cung giải thích ư? Chẳng phải ban nãy đã nói, chính là ta nhặt được, bây giờ Sóc vương gia đã biết chưa hả, nếu chưa biết, ta có thể nói lại lần hai!”
Tiểu Tiểu lườm nguýt hắn, cái miệng quạ này, nếu như hắn không đến, thế thì tốt biết mấy.
“Nhặt được?” Sóc vương cười lạnh một tiếng:
“Thế thì Tiên phi thật đúng là lợi hại. Cô có thể nhặt được con sói biết nghe lời như vậy, sao ta lại không nhặt được, sao Lân vương lại không nhặt được? Sao Hoàng thượng cũng không nhặt được?”
“Người khác có nhặt được hay không thì ta không biết, nếu ngài không nhặt được, đấy chính là bởi nhân phẩm ngài có vấn đề. Nhưng nói thật, người giống như ngài, đừng nói là nhặt được, dù có cho ta thêm bao nhiêu bạc đi nữa ta cũng cóc thèm. Hắc Tử, mi thấy đúng không?”
Khinh thường nhìn khuôn mặt phát xanh của Sóc vương một cái, tên đàn ông này thật không có cá tính, cả ngày chỉ biết làm khó phụ nữ, nhìn thấy hắn thì tâm tình tốt đẹp lúc đầu của nàng cũng mất luôn.
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Dương Dương