Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Dương Dương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 152
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 07:23:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 104
huyện của Điểm Điểm, hắn còn chưa quyết định phải làm thế nào, nhưng vì mẹ con hai người, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.
__________________________________-
Một đêm ngon giấc, hôm sau tỉnh dậy thấy cửa trống trơn, Tiểu Tiểu mới nhớ tới môn thần Hoàng thượng tối qua, trong lòng giật nảy cả mình, mình còn chưa giải huyệt cho hắn, sao không thấy hắn đâu nữa? Là ai giải huyệt giúp hắn? Hay là sáng sớm hôm nay có người phát hiện ra hắn?
Chắc không phải bị người ta phát hiện đâu, nếu như bị phát hiện ra, thì nàng đâu có nằm trên giường một cách an ổn thế này.
Loáng thoáng, nàng nhớ là từng bắt hắn để lại dấu tay, Tiểu Tiểu vội vàng thò tay xuống gối, mò thấy tờ giấy đã đóng dấu kia thì mới yên tâm đôi chút, có nó là được rồi, Hoàng thượng hẳn là sẽ không lật lọng được đâu nhỉ?
“Hoa Nguyên…” Tiểu Tiểu hướng ra bên ngoài mà gọi, Hoa Nguyên ở ngoài phòng nghe thấy liền vội vã chạy vào, nhìn thấy Tiểu Tiểu xong liền cao hứng bật cười.
“Sao vậy, sáng nay nhặt được bạc à?” Hoa Nguyên cười vui vẻ thế kia, nhất định là có chuyện tốt gì rồi?
“Bạc thì không có nhặt được, nhưng mà nương nương nè, nô tỳ lại nghe được một chuyện rất thú vị. Nương nương vừa mới thức dậy, nhất định là còn chưa biết rồi, nương nương đoán xem đám rắn trên giường của người đi tìm ai?” Hoa Nguyên vui vẻ nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lắc đầu:
“Ta làm sao biết được là ai? Vốn nghĩ rằng, chắc là Liên phi hoặc Vân phi thôi, nhưng chuyện trong cung trước giờ luôn phức tạp, đoán không đúng thì cũng là chuyện thường tình.”
Tiểu Tiểu thường nói, có rất nhiều chuyện không đơn giản như những gì nàng nghĩ, cho nên mấy chuyện lãng phí đầu óc này nàng cũng lười đi phỏng đoán.
“Nương nương, người đoán không đúng rồi, đám rắn tối qua kia, toàn bộ đều đến Tê Đồng cung của Đồng phi nương nương, dọa cho Đồng phi nương nương sợ gần chết, nghe nói đến giờ còn chưa tỉnh lại nữa đó?”
Hoa Nguyên hưng phấn nhìn Tiểu Tiểu, không phải nàng không có lòng thông cảm, là tại Đồng phi này quá độc địa, ngoài mặt thì tỏ vẻ không để ý đến chuyện gì cả, trong lòng ấy à, lại có thể sử dụng cái chiêu này, ả ta còn không quang mình chính đại bằng Liên phi và Vân phi.
“Đồng phi? Chẳng phải trước giờ nàng ta không tham gia tranh đấu trong hậu cung hay sao? Hôm đó lúc ở Liên Hoa cung, nàng ta còn thân thiện cười với ta mấy cái, còn tưởng rằng nàng ta khác biệt, không ngờ lại là kẻ thích chơi ngầm. Giờ thì hay rồi, Hoàng thượng biết kế hoạch của ta, không biết khi Hoàng thượng biết được là Đồng phi thì có đau lòng không nữa?”
Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, vốn tưởng rằng trong cung có một người khác biệt, kết quả chẳng phải là đều cùng một ruộc cả sao? Hoàng thượng nên cảm thấy may mắn mới đúng, cái đám phụ nữ này của hắn chỉ dốc tâm tư đi đối phó với chúng phi tử. Nếu như đem dốc hết tâm tư này đi đối phó với hắn, chỉ e hắn có mười cái mạng cũng chẳng đủ.
“Bên chỗ Hoàng thượng thì không có động tĩnh gì, chỉ phái Hỷ công công đến đó thăm hỏi một phen, Hoàng thượng bận bịu chính vụ, không có đích thân đến đó thăm. Hai chủ tử khác, hẳn là phải thấy vui sướng khi người gặp họa, Đồng phi trong cung có tiếng là lạnh nhạt, mọi người hiếm khi thấy ả gặp chuyện, một khi xảy ra chuyện thì người xem trò vui cũng nhiều lắm thay. Nương nương, có cần đem chuyện này truyền ra bên ngoài không, nô tỳ cảm thấy, không thể bỏ qua cho Đồng phi như vậy được…”
Hoa Nguyên che miệng cười, Tiểu Tiểu cũng cười nói: “Thế thì phải cảm ơn ta rồi, nếu không có Như Nhi của ta, thì ai mà nhìn rõ được bộ mặt của Đồng phi chứ. Nhưng mà, hù dọa ả ta là được rồi, trong lòng Hoàng thượng có tính toán, ngày tháng của ả ta phỏng chừng cũng chấm hết luôn, chúng ta đừng giậu đổ bìm leo thêm nữa. Hoa Nguyên, mau thay áo giúp ta, ta muốn xuất cung một chuyến.”
“Xuất cung? Nương nương lại muốn ra ngoài?” Hoa Nguyên trợn to mắt, khoa trương quá rồi đấy, có vị phi tử nào cả ngày chạy ra ngoài giống như nương nương không?
“Đúng vậy, đi thăm Điểm Điểm thôi, hôm nay chắc là Hoàng thượng sẽ không đến chỗ ta đâu, vừa hay ta lại đang nhớ Điểm Điểm, đến đó thăm nó thôi!” Tiểu Tiểu than thở một tiếng, thật ra, nàng càng muốn đi tìm thừa tướng hơn, muốn hỏi xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì. Tại sao lại tìm sát thủ tới để giết nàng? Thuận tiện nhắc nhở Lân vương một tiếng, cẩn thận với Vu tướng.
“Ờm, thế thì nương nương phải về sớm một chút, bằng không nô tỳ lo lắng cho nương nương lắm đó!” Hoa Nguyên biết tính Tiểu Tiểu, cũng biết mình có ngăn cản cũng chẳng ích gì, cho nên…
***
Phủ đệ to lớn, vì sự sủng ái mà Lân vương dành cho Điểm Điểm, không đến một ngày, bé đã trở thành tiểu bá vương của phủ này. Điểm Điểm thích dậy sớm, mà Lân vương thì phải lên triều, lúc thức dậy, Vương gia sớm đã thượng triều rồi. Tò mò bò dậy khỏi cái giường to bự, Điểm Điểm đánh giá sự bày trí của cái tẩm thất xa hoa này, đương nhiên, nhìn từ mắt bé, cái cần tìm thì cũng chỉ là có thứ đồ chơi nào vui vui hay không mà thôi.
Dạo qua một vòng, thứ bé thấy hứng thú, chỉ có chiếc rương lớn màu đen ở bên giường thôi, một chiếc khóa rất chướng mắt được khóa trên đó. Cái khóa này rất lớn, có phải trong rương có bảo bối gì chơi vui không nhỉ?
Mắt đảo hai vòng, Điểm Điểm ở trong phòng tìm kiếm chìa khóa, lúc quản gia mở cửa đi vào, tẩm thất của Vương gia đã bị lục lọi đến không ra hình thù gì rồi, thậm chí có thể nói, còn thảm hơn cả bị trộm tới viếng!
“Điểm Điểm, cháu…cháu đang làm cái gì vậy? Chán sống rồi sao?”
Vương gia đối xử với nó không tệ, nhưng Vương gia trước giờ ưa sạch, nếu như nhìn thấy một màn này, có chính tay bóp chết nó không nữa?
“Vu thúc, thúc đến đúng lúc lắm, cái rương này đựng thứ gì vậy, cháu muốn mở ra xem thử. Nhưng không tìm thấy chìa khóa…” Ấm ức chu miệng, thúc ấy bỏ chìa khóa ở đâu rồi? Sao khó tìm đến thế, Lân vương gia, sao còn biết giấu đồ hơn cả mẹ nữa vậy?
“Tiểu tổ tông, trong cái rương này, chứa đựng bảo bối của Vương gia, cháu đừng có nhăm nhe cái rương này nữa. Vương gia mà biết được, sẽ đánh cái mông cháu đó, lại đây, Vu thúc dẫn cháu đi ăn cơm!” Vu thúc cầm lấy tay Điểm Điểm, trên mặt mang theo chút lo lắng, phải dỗ Điểm Điểm rời đi thật mau, kêu người vào dọn dẹp một chút. Trong phòng lộn xộn thế kia, Vương gia mà biết được, sẽ không chỉ trừng phạt riêng một mình Điểm Điểm thôi đâu.
“Cháu…bảo bối?” Trong cặp mắt to của Điểm Điểm, có lóe lên tia hứng thú, bé lưu luyến không rời mà nhìn cái rương đen kia, bảo bối à, có thể là bảo bối gì chứ? Thúc thúc tốt như thế, tại sao lại không thể cho Điểm Điểm biết? Trẻ con luôn có lòng hiếu kì rất nặng, càng là thứ không cho nó biết, thì nó càng tò mò.
“Chuyện gì thế này? Bị trộm viếng hay sao?” Vu thúc còn chưa dỗ Điểm Điểm rời đi, thì Lân vương vội vội vàng vàng trở về để chơi với Điểm Điểm đã đi đến tận cửa, bực bội nhìn sự lộ xộn trong phòng, mà Điểm Điểm thì lại chẳng để ý đến sự bực dọc của Lân vương, bé thấy Lân vương trở về thì vội chạy tới trước mặt hắn, ôm chân Lân vương mà nói:
“Thúc thúc, thúc về rồi! Điểm Điểm nhớ thúc lắm!” Lân vương khom người, một phát ôm lấy Điểm Điểm, dịu dàng cười nói:
“Điểm Điểm, thúc thúc cũng nhớ con. Con xem thúc thúc mua gì về cho con nè?” Lân vương xoay người, đúng lúc để Điểm Điểm nhìn thấy thị vệ phía sau, thứ mà y cầm trong tay, lại chính là Gà ăn mày mà tối qua Điểm Điểm nhớ mãi không quên.
“Gà ăn mày!” Điểm Điểm hưng phấn kêu lên, tay cũng thò về phía con gà kia. Mỹ thực trong phủ đích thực là không ít, nhưng khi Điểm Điểm ăn hết một lượt xong, lúc Lân vương hỏi bé thích ăn gì, bé mới nói một cách không có cốt khí:
“Là Gà ăn mày mà mẹ bắt, đích thân mẹ nướng vẫn ngon hơn!”
Không ngờ Lân vương vẫn khá là chu đáo, ngày hôm sau đã mua về cho Điểm Điểm, chỉ là không biết có ngon như mẹ làm hay không?
‘Chụt’ một tiếng, Điểm Điểm thơm một cái lên mặt Lân vương, đây là phần thưởng dành cho hắn.
“Cám ơn người, thúc thúc!” Điểm Điểm cười vui vẻ: “Thật muốn để thúc làm cha của con quá đi, thúc thúc, con có thể gọi thúc là cha không?”
Điểm Điểm cười ngây thơ, vẻ cười trên mặt Lân vương cứng lại, trầm mặt tỏ vẻ bực dọc nói:
“Điểm Điểm, tiếng ‘cha’ không thể gọi bậy được…”
Haizz, mẹ của thằng bé đúng là giáo dục nó quá thất bại mà, sao có thể để con trai ra ngoài nhận cha bậy bạ như vậy chứ? Lân vương thở dài một tiếng, Điểm Điểm ấm ức nước mắt long lanh:
“Thúc thúc, thúc hung dữ với con?”
“Điểm Điểm, thúc thúc không có làm dữ với con, chỉ là cái chuyện nhận ‘Cha’ này rất nghiêm túc, không thể tùy tiện nhận bậy được!”
Lân vương đau lòng nhìn Điểm Điểm, chắc là bởi vì yêu thích, hắn không muốn nhìn thấy thằng bé khóc, không có nguyên nhân gì cả, chỉ là không muốn nhìn thấy mà thôi.
“Nhưng mà, thúc có khả năng là cha ruột của con đó!” Ngẩng đôi mắt to ngấn nước, Điểm Điểm nghiêm túc nói.
“Cái gì? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Lân vương kinh hãi một lúc, hắn thích Điểm Điểm không sai, nhưng chuyện của bản thân mình hắn rất rõ ràng, hắn không có thói quen tùy tiện gieo giống, càng sẽ không để mặc con mình lưu lạc bên ngoài…
“Thúc thúc, con thích thúc nên mới nói với thúc như vậy, thúc đừng nói với mẹ con nha. Thật ra, con là do mẹ con mơ hồ mà thụ thai, con cũng là lén nghe mẹ và gia gia nói chuyện mới biết được. Mẹ nói, chính tại lúc ở yến tiệc sinh thần của Thái hậu nương nương, bà ấy vào trong cung trộm tranh, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai bị một nữ nhân xấu xí phi lễ, bà ấy liền đánh ngất nữ nhân kia. Vốn mẹ muốn bỏ đi một mạch luôn, nhưng người đàn ông đẹp trai kia lại bị trúng độc, mẹ liền tốt bụng giúp người ấy giải độc, sau đó thì có con luôn…mẹ nói, bà ấy không biết cha của con là ai, nhưng cha của con lại có liên quan tới hoàng thất, bởi vì có thể ngủ lại trong cung, thông thường chỉ có người của hoàng thất thôi…”
Điểm Điểm rất tốt bụng mà đem những gì nó biết nói tuột hết ra, Lân vương đang ôm bé lùi lại mấy nước, thằng bé nói, chính là thọ yến của Thái hậu vào năm năm trước?
Thằng bé chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại biết chuyện thọ yến, còn biết chuyện tối hôm đó nữa, thế thì nhất định là thằng bé không nói dối, những gì bé nói là sự thực, hẳn là thằng bé cũng là con cháu hoàng thất, nhưng…
Đúng rồi, mấu chốt chính là mẹ của thằng bé, chẳng lẽ một đêm xuân tiêu, thì nàng ta liền quên dáng vẻ của người đàn ông đó luôn sao?
“Điểm Điểm, mẹ của con không nhớ dáng vẻ của người đàn ông đó à?” Lân vương run rẩy nhìn Điểm Điểm, cái đứa trẻ sớm hiểu chuyện này, có phải có khả năng là con mình hay không?
“Haizz, đừng kì vọng ở bà ấy nữa. Bà ấy cả ngày mơ mơ hồ hồ, bà ấy quên hết rồi. Gia gia nói, y thuật của mẹ rất tốt, nhưng đã mang thai con tới năm sáu tháng rồi, đến gia gia cũng nhìn ra là mẹ mang thai, thế mà bản thân bà ấy lại không biết đấy? Còn cả ngày tự cho là mình béo, suốt ngày kêu la muốn giảm béo, giảm béo…”
Điểm Điểm bật cười ha ha, không chút để bụng mà đem mấy chuyện xấu của Tiểu Tiểu nói hết cho Lân vương.
“Cái gì, năm sáu tháng, bụng cũng nhìn rõ ra rồi, một đại phu như nàng ấy mà lại không biết mình mang thai?” Lân vương kinh hãi lần nữa mà nhìn Điểm Điểm, người mẹ như vậy, hắn thật hoài nghi nàng ấy làm cách nào mà nuôi con lớn được chừng này, hơn nữa còn dạy dỗ được đứa con thông minh như vậy.
“Khỏi cần hoài nghi, nếu như không phải có gia gia, con sớm đã không biết chết ở đằng nào rồi. Chờ mòng bà ấy chăm sóc con ấy à…haizz, còn không bằng nói con chăm sóc bà ấy thì đúng hơn! Thúc thúc, thúc ngàn vạn lần đừng đem những lời con nói để mẹ con biết được nha, còn Hoàng thượng, Sóc vương nữa, đặc biệt là hai người họ, ngàn vạn lần đừng để họ biết!”
Cảnh cáo mà nhìn Lân vương, Điểm Điểm hồn nhiên không biết, lời của bé, sớm đã bán đứng mẹ của bé hết sạch sành sanh rồi.
“Tại sao?” Lân vương tò mò nhướn mày, sao bây giờ lại cảm thấy Điểm Điểm và hắn đúng là có chỗ giống nhỉ?
“Mẹ nói…” Điểm Điểm sợ sệt nhìn Lân vương một cái: “Mẹ nói, nếu như bọn họ biết được, sẽ lôi con đi làm thái giám. Con thật không muốn chú chim nhỏ của con bị lũ cá lũ chim ăn mất đâu, con mới cóc thèm làm thái giám ấy?”
“Ha ha…” Lân vương bật cười, dùng những lời này để dọa nạt một đứa trẻ con, hình như chỉ có…
Trong đầu bỗng dưng xuất hiện dung mạo của một người, chỉ có nàng mới nghĩ ra cái cách độc này mà thôi. Vẻ mặt Lân vương đột nhiên tối lại: Tiểu Tiểu, nàng rốt cuộc là đang ở đâu? Nếu như không có đứa trẻ này, những lời này ta thật sự tưởng rằng là nàng nói nữa đó?
“Sao vậy, thúc thúc!” Không phải đang cười rất tốt hay sao? Sao đột nhiên lại không vui nữa? Điểm Điểm khó hiểu nhìn Lân vương, lòng dạ người lớn thật đúng là khó hiểu, nắng mưa thất thường, bọn họ không cảm thấy kỳ cục hay sao?
“Không có gì, Điểm Điểm, con nói mẹ con gọi là Tiểu Tiểu, thế Tiên phi trong cung…” Không phải hắn muốn lợi dụng trẻ con, mà là hiện nay đứa trẻ này đã hoàn toàn mở lòng với hắn, hãy để hắn ích kỉ một lần đi.
“Thúc để con gọi thúc là cha, con sẽ nói cho thúc!” Điểm Điểm cưởi tinh nghịch, bàn tính nhỏ trong lòng đã vang lên lách cách: Mẹ à, mẹ thấy con trai mẹ giỏi chưa này, đã tìm xong ẹ một tướng công rồi nè, mẹ không cần phải làm theo cách của gia gia mà ra đường tóm đại một người nữa.
“Được! Có thể!”
Chỉ là làm cha thôi mà, cũng đâu nói phải cưới mẹ của thằng bé, trong lòng Lân vương tự nói với chính mình.
“Ừm, thúc nói phải giữ lời đó. Con có cha rồi, con có cha rồi…cha!”
Ôm lấy Lân vương, Điểm Điểm không chút do dự mà thơm lên mặt Lân vương, tiếng chụt chụt không dứt. Lần đầu tiên Điểm Điểm vui như vậy, cha à, bỗng dưng bé có cha rồi, bé thật sự có cha rồi đó?
“Được rồi, Điểm Điểm, không phải chỉ là gọi cha thôi sao? Có cần vui như vậy không? Bây giờ con nói với cha trong cung…”
Lân vương cũng hôn lên mặt Điểm Điểm một cái, trước đó hắn cũng đã từng hôn rồi, nhưng lúc đó bé chỉ là một bé gái mà mình thấy có hảo cảm, bây giờ cũng coi như là “con trai” mình rồi, cảm giác đúng là có sự khác biệt.
“Cha ngốc ạ…” Y như một người lớn, Điểm Điểm điểm lên mũi Lân vương một cái, khóe miệng nhếch lên một cách đắc ý: “Tiên phi trong cung, chính là Tiểu Tiểu mẹ của con…”
“Cái gì?”
May mà, tim của Lân vương đủ tốt; may mà, ý thức về nguy cơ của Điểm Điểm đủ nặng, hai người mới miễn cưỡng dựa vào cánh cửa dừng lại đôi chút. Lân vương thụt lùi hai bước, suýt chút nữa thì cả hai ngã nhào ra mặt đất luôn rồi.
“Con nói, cô gái trong cung chính là Tiểu Tiểu?” Sắc mặt Lân vương hơi tái nhợt:
Thảo nào, lần đầu gặp mặt, hắn không có ghét nàng, còn chẳng hiểu sao lại giúp đỡ nàng nữa, thảo nào, lần đó nàng nói với mình, mắt thấy chưa chắc đã là sự thật; chẳng trách, tình hình của mình nàng đều nắm rõ ràng, chẳng trách…
Rất nhiều rất nhiều chuyện, từng cái từng cái đi qua trước mắt hắn, trong lòng Lân vương lúc này tựa như sóng biển dâng trào…hóa ra, nàng thật sự vẫn luôn ở bên mình, hóa ra, thật sự là mình đã quá ngu ngốc…
“Cha, cha không sao chứ? Sao mặt cha nhợt nhạt quá vậy? Có cần gọi người tới xem hay không?” Điểm Điểm khẩn trương ôm lấy mặt Lân vương, cha sao vậy, chẳng lẽ là cha ghét bỏ mẹ ư?
“Cha, cha đừng như vậy mà, Điểm Điểm sợ lắm, Điểm Điểm rất sợ…” Trên mặt Điểm Điểm, nước mắt đã chảy ròng ròng, tuy Điểm Điểm còn nhỏ, nhưng bé thật sự thích người cha này, nhưng hình như cha không hề thích mẹ, thế…
“Điểm Điểm, ta không sao, chúng ta ra ngoài chơi đi!” Ổn định lại, Lân vương nhìn cái vẻ mặt lo lắng kia của Điểm Điểm, hắn cố gắng đè nén chấn động trong lòng, Điểm Điểm rất mẫn cảm, không thể để Điểm Điểm nhìn ra tâm trạng thật sự của mình lúc này.
“Thật sự không sao chứ? Cha?” Không an tâm mà nhìn hắn, sự quan tâm không chút che giấu mà hiện ra trên mặt.
“Ừm, Điểm Điểm còn chưa ăn cơm đúng không, đến bàn ăn đợi cha trước đã, cha thay xong áo sẽ ra ngay, được không?” Lân vương dịu dàng nhìn Điểm Điểm, thằng bé là con trai của nàng, con của nàng đã lớn chừng này rồi…
“Dạ!” Ngoan ngoãn tuột xuống khỏi người Lân vương, Điểm Điểm chạy về phía cửa, lúc sắp ra khỏi cửa, bé quay đầu lại cười tươi một cái:
“Điểm Điểm rất vui! Đợi cha đến rồi cùng nhau ăn nhé!”
Tinh nghịch làm một cái mặt quỷ, Điểm Điểm lon ton đi ra, Lân vương quay đầu nhìn cái đống loạn xị trong phòng, đến ngoại sảnh gọi quản gia tới:
“Những lời ban nãy của Điểm Điểm ngươi cũng nghe rồi chứ?”
Mới lúc đầu, những lời Điểm Điểm nói, hắn không hề để bụng, lúc đó quản gia cũng có mặt.
“Lão nô không nghe thấy gì hết…Vương gia, lão nô đã theo Vương gia nhiều năm vậy rồi, tính cách của lão nô Vương gia cũng hiểu mà, khụ…” Quản gia nhìn Lân vương, trong ánh mắt kiên định không hề có chút do dự.
“Vu quản gia, ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chuyện này, tốt nhất là ngươi không nghe thấy, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, bằng không, lôi ngươi ra hỏi tội!” Trong mắt Lân vương, xẹt qua một tia âm tàn, nếu như đúng là liên quan tới nàng, hắn sẽ đem tất cả mọi khả năng đều bóp chết từ trong trứng nước.
“Dạ! Vương gia, lão nô biết. Thế mấy nha hoàn bên ngoài thì sao? Bọn họ cách khá xa, chắc là không nghe thấy đâu!” Có bốn nha hoàn đứng đợi bên ngoài có khả năng nghe được những lời này, nghĩ tới năm tháng tươi đẹp của bọn họ, trong lòng quản gia có chút không nhẫn tâm.
“Âm thầm ban thuốc đi! Chọn mấy đứa khác nhanh nhẹn, thân thế trong sạch một chút ở đây hầu hạ!” Lân vương cười lạnh một tiếng, mặc kệ có nghe được hay không, đã liên quan tới chuyện này, cứ coi như là bọn họ xui xẻo vậy. Chuyện của Điểm Điểm, hắn còn chưa quyết định phải làm thế nào, nhưng vì mẹ con hai người, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“Thay áo!” Giọng nói lạnh lùng, khiến cho Điểm Điểm bên ngoài cửa run rẩy một chút, người bên trong thật sự là cha sao? Sao cha nói chuyện lại lạnh lùng, tàn khốc đến vậy? May mà, những lời phía trước bé còn chưa nghe được, nếu biết, lòng dạ nhỏ bé của Điểm Điểm sẽ bất an à xem.
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Dương Dương